Buổi Hẹn Cuối Cùng

Chương 15


Đọc truyện Buổi Hẹn Cuối Cùng – Chương 15

Bác sĩ Erickson bước vào thốt lên một tiếng “Chào” cho toàn thể rồi nhìn tôi.

– Hình như tôi có biết ông. A tôi nhớ rồi. Đây là nhà cung cấp nguyên vật liệu cho chúng tôi, loại xác chết…!”Gặp Bowman rồi đi tới cõi âm”, khấu hiệu của ông là thế phải không?

Nhận thấy lối khôi hài của ông ta không làm tôi nhếch mép, ông vội nói tiếp:

– Kiểu khôi hài đen của tôi không hề hấn gì tới ông, dở quá. – Ông ta đập mạnh vào vai tôi. – Thật ra thì người ta phải thưởng cho ông mới được. Không có ông, cảnh sát có cảm giác như lãnh lương mà cứ ngồi chơi xơi nước. – Ông ta quay sang những người kia. – Hừ, tôi thấy hình như các ngài đây lại cũng không hiểu nổi khôi hài. Thật đáng tiếc…! – ông quay sang biện lý. – Ông có đọc báo cáo của tôi về Joe Wanaker không?

Webster trả lời:

– Chỉ liếc sơ qua thôi, không có thì giờ nghiên cứu kỹ.

Erickson la lên:

– Chuyện đáng nực cười! Không có thì giờ đọc kỹ! Thế thì ai thọc dao trong mình tôi thúc hối? Ai buộc tôi phải thức tới hai ba giờ sáng để làm cho xong? Hay là văn chương trong bản báo cáo của tôi không đủ cho ông thưởng thức?

Webster vẫn cứ tiếp lời:

– Này bác sĩ, nhờ ông trình bày gọn về trường hợp của Joe, rồi sau đó chúng tôi xin nghe ông nói về trường hợp của Cole.

Erickson nhăn mặt..

– Vậy là ông còn muốn gấp hơn chuyện kia nữa… – ông ta thở dài. – Thôi cũng được. Joe quá cố bị chết vì đứng tim, do suy tim cấp tính. Bây giờ qua Cole…

Webster ngăn lại.

– Khoan đã bác sĩ. Ông vừa nói gì vậy? Còn cú đánh nơi màng tang thì sao?


– Vết bầm đó không ăn nhập gì với cái chết cả. Không có vỡ sọ, bầm dập bên trong não bộ đâu. Nếu anh ta không mắc bệnh tim thì chỉ bị nhức đầu tí chút thôi. Xin lỗi là đã làm cho ông Webster thất vọng, nhưng nguyên nhân cái chết thật bình thường. Joe không thể nào tránh khỏi cái chết được. Tôi cũng đã thắc mắc sao lại có kẻ chịu đập một cú nhẹ như thế… – Ông ta quay sang Pemberton. – Còn ông có điều gì hỏi tôi không.

Viên cảnh sát trưởng lắc đầu.

– Còn tôi thì tôi hiểu: Joe chết vì quá sợ!

Webster nói:

– Thôi bây giờ qua chuyện Cole.

Erickson xoa tay hoan hỉ.

– A! Đây là một trường hợp khác hẳn. Tôi đã mổ tử thi thật cẩn thận và phải công nhận là chưa bao giờ tôi mổ tuyệt đến như thế:..

Webster ngắt lời.

– Chúng tôi hiểu rồi, bác sĩ. Tất cả chúng tôi đều biết ông là người cẩn trọng. Nhưng chúng tôi chỉ muốn biết, muốn nghe ông nói tóm tắt vài câu về nguyên nhân dẫn đến cái chết của Cole thôi.

Ông thầy thuốc pháp y gật đầu.

– Vậy mà tôi cứ hãnh diện mãi về ca mổ khám nghiệm này. Thôi, cho quạ! Ta nói đến đâu rồi? À, các ông muốn biết nguyên nhân cái chết… Chẳng có gì bác sĩ Cole chết vì một viên đạn cỡ nhỏ bắn khá gần. Viên đạn sau khi xuyên qua phía dưới cổ, đụng vào não thuỳ và nằm trong tuỷ theo một đường từ dưới thấp lên cao. Nói một cách khác nếu người quá cố đứng vào lúc viên đạn bắn ra thì kẻ sát nhân là một người cao chừng một mét sáu đến một mét sáu mươi hai. Lẽ tất nhiên phải giả định hắn cầm súng ngang thân mình… Các ông còn hỏi gì nữa không?

– Cảm ơn bác sĩ, bây giờ thì tạm được rồi. – Webster trả lời và đưa cho ông ta hồ sơ Joe. – Nếu chúng tôi còn cần trí óc của ông thì thế nào cũng mời đến ông.

– Sẵn sàng nếu ông biện lý cần đến. Lúc nào tôi cũng vui sướng được giúp các ông. Tôi chỉ tiếc cỏ một điều là không tìm ra thủ phạm giết bác sĩ Cole. Chúc may mắn, quý vị… Nhưng xin các ông chớ gửi đến xác chết các đồng nghiệp của tôi nữa. Buồn lắm, nhất là khi họ giỏi như bác sĩ Cole… Đây là một mất mát lớn đối với ngành y tế. Một trong những nhà tâm thần học ưu việt của chúng ta.

Và Erickson lắc đầu buồn bã đi ra.


Pemberton nói:

– Tại sao Peter lại giết Cole với khẩu súng 22 trong khi hắn đang cầm khẩu tự động của hắn? Tại sao người ta không thấy dấu tay của hắn trên khẩu súng?

– Súng của ai? – Tôi hỏi.

Viên cảnh sát trưởng trả lời:

– Của chính Cole. Chúng tôi vừa cấp giấy phép cho ông ta một năm trước đây. Ông ta lấy lý do là đôi khi phải rời phòng mạch lúc quá khuya.

Webster chen vào hỏi:

– Ngoài vết tay của Cole còn dấu của ai khác không?

– Có nhưng mờ quá nên không thể giúp nhận ra là của ai. Tuy nhiên lại đủ rõ để biết không phải là của Peter.

Henderson không mở miệng suốt từ đầu, bây giờ lại chen vào.

– Hình như ta lại đi đến chỗ kết luận hơi vội vã. Có chứng cớ nào để ta quả quyết là Peter giết bác sĩ Cole? Bowman chỉ thấy có một bóng người bên kia tấm rèm buông xuống. Còn Moran trước khi chết tố cáo rằng Peter được lệnh giết Cole, nhưng hắn ta có thi hành được không? Nếu đó là công trình của con người bí mật Lucius thì sao?

Pemberton gật đầu.

– Luận cứ này đáng lưu ý đấy. Cũng có thể giả định rằng Bowman đã lầm khi nói rằng ông ta thấy có hai bóng người? Quý vị biết tầng lầu thứ mười bốn cao đến đâu không? Theo tôi cũng có thể là Cole bị giết vì chính khẩu súng của mình, bởi vì trên khẩu súng chỉ có các dấu tay của ông ta mà thôi. Vậy giả thuyết đây là một vụ tự tử cũng không nên bỏ qua.

Webster nhìn sững ông ta với vẻ ngạc nhiên.


– Này Pemberton, hình như ông quá quan tâm đến chuyện dấu tay. Nhưng nếu kẻ sát nhân mang găng thì sao?

Henderson nói:

– Tôi không thấy lý do nào có chuyện Lucius hay Peter lại phải mang găng tay, trừ phi chúng dự tính trước là sẽ giết Cole bằng khẩu súng của ông ta. Nhưng nói như vậy là đi quá xa trong giả thuyết.

Pemberton chán nản, lên giọng buồn rầu:

– Sao ta không đi tìm thầy bói mà hỏi? Theo họ thì tương lai hậu vận gì họ cũng nói trúng cả mà.

Webster bốc máy điện thoại lên.

– Cho tôi nói chuyện với bác sĩ Erickson. Bác sĩ đấy à? Xin lỗi là lại bắt ông ngưng tay nửa chừng, nhưng ông cảnh sát trưởng vừa đưa ra một giả thuyết về cái chết của bác sĩ Cole. Chúng tôi ai cũng nghe rõ ràng những lời của ông pháp y nghĩ về các giả thuyết của Pemberton.

Viên cảnh sát trưởng đỏ bừng mặt. Webster cố gượng cho khỏi cười to.

– Có thể như vậy đó, bác sĩ ạ. Nhưng ông ấy cứ giữ ý kiến cửa mình và muốn dành cho bác sĩ quyền công nhận hay bài bác giả thuyết đó.

Pemberton càu nhàu:

– Nói cho lão biết rằng từ nay về sau tôi không cho khám đến một con chớ ghẻ nữa đâu.

Webster đưa tay ngăn lại và tiếp trong máy:

– Theo bác sĩ thì có một chút lý lẽ nào trong giả thuyết là bác sĩ Cole tự tử không?

Tôi nghiêng mình tới và nghe rành mạch lời ông pháp y:

– Ông có thể bảo trọng với ông ấy là giả thuyết ấy không đứng vững được. Không có một phần ngàn lý do gì mà quả quyết ông ta tự tử cả. Một người muốn tự tử thì bắn vào đầu, vào miệng hay vào tim chứ ai lại bắn vào cổ bao giờ? Nhất lại là trường hợp của một bác sĩ. Đó là khía cạnh tâm lý của vấn đề. Bây giờ ta qua khía cạnh sinh lý học: tôi không thấy dấu vết thuốc súng quanh vết thương. Điều quan trọng hơn là theo test sử dụng nitrat ta không thấy xuất hiện bằng cớ trên bàn tay nếu ông ta cầm súng bắn vào mình. Với những lý do như thế thì chuyện nghi ngờ đó là vứt đi. Ông hãy bảo ông cảnh sát trưởng vĩ đại hãy lo phần hành của mình thì hơn.


Webster cảm ơn và buông máy rồi nói với Pemberton:

– Theo tôi thì ta đã suy luận hết sức từ các dữ liệu ít ói có được rồi. Ông nên đi tìm Peter và báo cho tôi biết kết quả.

Cảnh sát trưởng và Henderson đứng dậy. Tôi định bắt chước họ thì Webster giơ tay ngăn lại.

– Khoan đi đã Bowman, tôi có chuyện muốn nói.

Khi cánh cửa đã khép lại sau lưng hai người cảnh sát, Webster đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ.

– Thật tai hại là cứ phải nhốt mình trong phòng khi trời ngoài kia đẹp làm sao. Cớ khi nào anh thấy hối tiếc là đã làm một nghề ngoài trời không? Tôi đây quả có nghĩ đến. Đôi khi tôi nghĩ giá như hồi trước tôi học kỹ sư nông nghiệp có phải hơn không.

Rồi không quay trở lại, lão nhẹ nhàng hỏi tôi:

– Tại sao anh lại không muốn chúng tôi tìm ra thủ phạm giết bác sĩ Cole, Bowman?

Tôi đi về phía cửa cái, trả lời:

– Anh nói chuyện khùng điên quá.

Lão liếc nhìn qua vai.

– Khùng điên à? Anh thấy không, tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể nào tin anh được. Tôi biết anh quá mà. Tôi suy xét không căn cứ trên những “lỗ hổng” như lời lão Pemberton đáng cho về hưu kia. Tôi chỉ căn cứ trên thái độ của anh mà thôi. Có những lúc im lặng và những nét mặt không thể nào đánh lừa được dân cùng lớp. Thế mà nói mãi anh cũng không nghe tôi. Chúng ta đã chọn những con đường khác nhau và anh không thể đặt mình vào lốt của một anh lý được.

Lão vẫn nhìn theo lúc tôi bước ra khép cửa lại.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.