Đọc truyện Buổi Chiều Ấy, Gặp Được Em Là Định Mệnh – Chương 4
gặp mặt hắn, để sau này hắn có bắt nạt cậu mình còn biết mặt mà trả thù cho cậu cứ.
– Mạt Mạt, sao tính khí cậu cứ mãi như vậy thế, ai dám lấy đây.
– Haha, Mạt Mạt này đâu cần đàn ông. Thôi, cậu định khi nào dẫn mình gặp mặt hắn đây.
– Cái đấy…, mình con phải hỏi ý kiến anh ấy nữa. (Tiểu Như hơi lưỡng lự, tuy cô và hắn đã chung một chỗ nhưng lại chưa bao giờ nghe hắn nói yêu cô hay chỉ thích cô, bây giờ mà giới thiệu với bạn bè hắn có nghĩ cô trèo cao không)
– Mình không biết, đấy là việc của bạn, phải cho mình một cái hẹn đấy (Mạt Mạt cười vỗ vai cô rồi đi về chỗ ngồi)
Tan học, hắn lại đến đón cô về. Tiểu Như ngồi trong xe lúng túng không biết bắt đầu như thế nào. Thiên Vương để ý cô cứ thi thoảng nhìn hắn rồi lại thở dài, định nói rồi lại thôi làm hắn khó hiểu:
– Tiểu Như, em có chuyện gì sao?
– À, cái đó, em định…mà thôi, chắc anh cũng bận chẳng có thời gian (cô định nói nhưng rồi lại ỉu xìu bỏ cuộc)
Thiên Vương kéo cô ngã vào lòng, dịu dàng vuốt tóc: – Rốt cuộc là em muốn nói gì? Em cứ ấp úng như vậy anh rất không ổn.
Tiểu Như khẽ thở dài rồi mân mê lọn tóc:
– Mạt Mạt bạn em, nó muốn gặp anh. Em chỉ nói vậy thôi, anh không cần thiết phải gặp dù sao công việc của anh cũng bận.
– Vậy thì 3 ngày nữa em được nghỉ lễ, mình đi du lịch em gọi cô ấy đi cùng đi, anh cũng gọi cả Nam Cung và Lăng Hy rồi. (Thiên Vương bình thản nói, ngón tay vẫn đang nghịch ngợm lọn tóc của cô)
Tiểu Như có chút ngạc nhiên nhìn anh, cô không nghĩ anh dễ dàng đồng ý như thế.
– Đừng nhìn anh như thế, anh không ngại mà nghĩ em đang quyến rũ anh đâu.
– Thiên Vương…!(Cô xấu hổ mà quát yêu hắn)
– Được rồi, chỉ cần cô ấy tốt với em thì bạn em cũng sẽ là bạn anh (Thiên Vương khẽ cười dịu dàng ôm cô vào lòng).
3 ngày trôi qua, tất cả đều có mặt ở sân bay cá nhân của gia đình Nam Cung, duy chỉ có một khách không mời mà đến đó là Tố Quyên. Cô ta từ sau khi tên thanh niên kia về với 2 cánh tay đã cụt đã có chút sợ hãi. Cô ta biết Thiên Vương nói là sẽ làm nên thời gian qua cô ta vẫn nhẫn nhịn giả vờ như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến ả. Vô tình biết được bọn họ đi du lịch là vì cô gặp đc mẹ Nam Cung khi mua sắm, bà ấy đã nói cô biết nên cô liền theo Nam Cung đến đây (4 gia đình là thân quen nhé, nên 4 người bọn họ là chơi với nhau từ bé).
Nói qua chuý về ả nhé. Tố Quyên là con gái diệu của ông Lâm, đang là chủ tịch của tập đoàn thời trang nổi tiếng cả nước. Vì được cưng chiều nên đâm ra tính tình hơi ngang bướng và ngạo mạn. Ả thích Thiên Vương từ nhỏ nên ngày ấy đến giờ cứ luôn luôn bám riết lấy hắn. Chỉ cần ai lại gần là ả tìm mọi cách cắt đứt hết.
Quay trở lại vấn đề chính nhé. Thiên Vương khi thấy ả có mặt ở đây không khỏi nhíu mày, Nam Cung ra vẻ vô tội nhún vai bước đến ghé tai hắn nói:
– Mình cũng hết cách rồi, là cô ta nói với lão bà nhà mình cho cô ta đi cùng, cậu biết đấy mình không thể cãi lời được.
Hắn khẽ liếc xéo Nam Cung một cái rồi kéo tay Tiểu Như lên máy bay. Tố Quyên thấy mình bị phớt lờ liền tức tối chạy đến tách họ ra rồi ôm lấy khửu tay Thiên Vương kéo đi:
– Thiên Vương à, được đi du lịch với anh thật thích à nha.
Hắn quay đầu chưa kịp nói gì liền bị ả kéo lên máy bay. Tiểu Như ngỡ ngàng một chút rồi kéo Mạt Mạt đi theo.
– Tiểu Như à, cậu có đối thủ rồi đấy. Haizz, đàn ông ấy mà toàn là kẻ một dạ nhưng 2 lòng. (Mạt Mạt thấy thế cố tình nói to để chế giễu)
– Mạt Mạt, cậu đừng nói thế, còn có bạn anh ấy ở đây nữa. (Tiểu Như xấu hổ nói nhỏ vào tai cô)
– Mình nói đúng mà, có gì sai đâu mà phải sợ.
Nam Cung nghe vậy liền bước tới giọng mỉa mai:
– Kiểu phụ nữ như cô bảo sao đàn ông không 2 lòng.
– Anh…Phụ nữ như tôi thì làm sao. Hứ, đàn ông các anh chúng tôi mới không thèm, cũng chỉ là loại động vật sống bằng nửa dưới. (Mạt Mạt tức tối trợn mắt đã xéo Nam Cung)
– Cô…Cô…(Nam Cung giận đến đỏ mặt mà nói không thành lời)
– Cô, cô cái gì mà cô, tôi không có họ hàng gì với loại động vật sống bằng nửa dưới như anh đâu (Mạt Mạt nói xong tức giận kéo Tiểu Như đi)
Lăng Hy bước đến vỗ vai Nam Cung thở dài:
– Phải hay không cậu chính là như vậy
– Lăng Hy đến cả cậu cũng định chọc tức tôi phải không (Nam Cung gằn giọng bực bội nói)
– Cậu không đi là máy bay sẽ cất cánh đấy (Lăng Hy nhếch mép cười rồi bước lên, mặc cho Nam Cung đứng đấy tức xì khói)
Trên máy bay, Tố Quyên bằng được ngồi cạnh hắn, Tiểu Như cùng Mạt Mạt lại ngồi đối diện. Mạt Mạt khó chịu mà tức thay co Tiểu Như lên giọng mỉa mai:
– Chuyến du lịch này có một vị khách không mời mà đến vậy mà ngta còn chẳng biết liêm sỉ lại cứ quấn lấy bạn trai của người khác.
– Mạt Mạt (Tiểu Như khẽ giật giật tay áo của Mạt Mạt, cô biết họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu tại sao hắn cứ mặc kệ để cho Tố Quyên quấn lấy như thế).
Tố Quyên phớt lờ lời nói của Mạt Mạt, mặt dày ghét sát khoác tay tựa đầu vào vai hắn:
– Thiên Vương, lâu rồi không tắm biển, đến đấy mình cùng tắm biển nhé.
– Tố Quyên em không thể yên lặng chút sao.
Hắn cảm thấy thật là phiền phức, nhìn sang đã thấy cô nhắm mắt ngủ trông thật bình yên (Tiểu Như chỉ giả vờ ngủ thôi nhé, cô ấy cảm thấy khó chịu khi cứ phải nhìn con sâu đang trườn lên người hắn như thế)
* * * * *
Điểm đến của bọn họ là hòn đảo Moorea, thuộc vùng Polynesia Pháp, nổi tiếng với hình trái tim xinh xắn, là điểm đến trong mơ của các đôi uyên ương. Đặt chân xuống Mạt Mạt không khỏi hoảng hốt, phải công nhận khung cảnh ở đây thật hữu tình:
– Người giàu có khác đi du lịch là phải đến những điểm đắt giá như thế này. Tiểu Như à cậu thật tốt số đó. Khi cậu bảo hắn tên Thiên Vương mình không dám nghĩ là Trịnh Thiên Vương đâu. Cậu không biết hắn có biết bao cô gái muốn trèo lên giường đâu.
– Mạt Mạt, cậu nói quá rồi (Tiểu Như cười trừ)
– Không quá đâu, nhìn đi rồi biết (Mạt Mạt nói mắt hướng về phía trước)
Tiểu Như đưa mắt nhìn theo, Mạt Mạt nói phải, mới đó mà đã có một đám phụ nữ ngoại quốc vây lại hắn rồi, còn Tố Quyên thì đang cố để phẩy ruồi đi. Tiểu Như nhún vai đành thở dài.
– Haizz, Không biết lúc nào mình mới gặp được người đàn ông như thế (Mạt Mạt ngao ngán chép miệng nói)
– Đũa mốc mà đòi mâm son (Nam Cung bước đến mỉa mai)
– Cung tiên sinh có phải lâu rồi nửa dưới của ngài cũng đang để mốc. (Mạt Mạt nói rồi cười to kéo Tiểu Như đi)
Nam Cung á khẩu nhìn theo mà bực bội, Lăng Hy bước tới lắc đầu rồi vỗ vai Nam Cung một cách an ủi.
Bọn họ nghỉ tại một khách sạn 5 sao được xây dựng kiên cố trên mặt nước. Mỗi người một phòng riêng chỉ Tiểu Như và Thiên Vương là chung 1 phòng thôi nhé. Tố Quyên lúc đầu cũng làm loạn đòi chung phòng với Thiên Vương nhưng bị hắn quát đến phát hoảng nên đành chịu ở phòng riêng. Bọn họ sắp xếp và nghỉ ngơi đến 3 giờ cả hội kéo nhau ra biển. Tố Quyên mặc 1 bộ bikini 2 mảnh màu đỏ rực rỡ. Ả mặc như thế thật chỉ là để làm màu thôi, nó chỉ đủ che những cái nhạy cảm còn đâu là lộ hết. Phái nữ nhìn còn thấy bỏng mắt chứ nói gì đàn ông. Tiểu Như vì không biết bơi nên cô chỉ mặc 1 chiếc maxi 2 giây màu hồng phấn, đơn giản vậy mà đủ giết chết bao trái tim rồi. Mạt Mạt thấy vậy liền không vui:
– Tiểu Như, sao cậu không thay đồ tắm.
– Mình đâu có biết bơi, vậy nên không cần thiết
– Sao lại không cần thiết, cậu nhìn ả ta kìa, không thể để nó chiếm mất ưu thế được chứ (Mạt Mạt tức giận chỉ theo hướng của Tố Quyên).
– Cô ấy đẹp thật mà
– Cậu…Đi theo mình (Mạt Mạt bực bội mà kéo tay Tiểu Như đi)
– Mạt Mạt định đi đâu vậy.
– Mọi người đợi Tiểu Như một chút nhé (Mạt Mạt quay đầu lại vẫy tay)
Một lúc sau, Tiểu Như và Mạt Mạt quay lại, cô có chút ngại ngùng:
– Mạt Mạt như này có phải là lộ liễu quá không?
– Cái gì là lộ liễu, cậu nhìn con Quyên kìa, nó đang còn hận không thể xé nốt chút vải còn lại ấy chứ.
Nói rồi Mạt Mạt mạnh tay kéo Tố Như đi đến trước mặt hắn. Hắn ngây dại nhìn cô, công nhận cô rất đẹp. Cô mặc bộ bikini màu biển làm tôn lên làn da trắng mịn. Nó không lộ liễu nhưng lại khéo léo khoe được 3 vòng tuyệt mỹ của cô. Suốt cả đường đi dọc bãi biển hắn hận không thể móc hết mắc những kẻ đang nhòm ngó cô. Bực bội hắn liền cởi chiếc áo sơ mi trắng mặc lên cho cô:
– Như Như, em có phải hay không định câu dẫn tất cả đàn ông ở đây.
– Cái đó là tại Mạt Mạt cứ bắt em mặc (Tiểu Như đỏ mặt giải thích)
Hắn lắc đầu thở dài: “Như Như, thân thể em chỉ có anh mới có thể nhìn, biết không”
Tiêu Như thẹn thùng cúi đầu không nói gì.
Phía sau Tô Quyên tức tối siết chặt bàn tay. Bọn họ lên một cái phi thuyền đi thẳng ra biển. Phải nói là Moorea là một hòn đảo rất đẹp khó tìm được từ ngữ để diễn tả. Moorea có đủ những “món quà” tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng: làn nước biển trong veo ấm áp, những hàng cây phủ xanh đồi núi, những bông hoa nhiệt đới bừng nở quanh năm đón nắng.
Tiểu Như đứng bên cạnh lan can mà nhìn xa xăm, cô đang thực sự hưởng thụ cảnh sắc này. Tố Quyên bước đến, tay khoanh trước ngực, dựa thành lên giọng mỉa mai:
– Tiểu Như cô đừng vội đắc ý, Thiên Vương đến với cô cũng chỉ là tạm bợ thôi. Cô rồi cũng như mấy con đàn bà kia bị anh vứt bỏ không thương tiếc.
– Phải hay không Tố Quyên, cô là đang ghen ăn tức ở với tôi (Tiểu Như nhàn nhạt đáp trả, nãy giờ cô vẫn luôn khó chịu khi ả cứ bám dính lấy Thiên Vương)
– Ha. Ghen ăn tức ở với cô. Cô nhìn lại mình đi, tôi có ghen ăn tức ở cũng phải chọn người cùng đẳng cấp.
– Nếu không phải thì tôi có thể xem là cô quan tâm nhắc nhở tôi vậy.
– Tiểu Như, cô đừng có vội mừng. Chẳng qua cô chỉ làm cái bóng của An Nhiên thôi.
Tiểu Như hơi ngỡ ngàng vốn định hỏi An Nhiên là ai thì Thiên Vương cùng mọi người bước đến. Tố Quyên nhanh mắt, túm lấy tay Tiểu Như kéo về phía mình, 1 giây nhanh chóng ả chỉ kịp kêu “ĐỪNG” rồi buông tay cô ngã xuống biển. Tiểu Như hoảng hồn đến ngây ngốc chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Thiên Vương nhảy xuống.
Vật vã một hồi hắn cũng lôi được Tố Quyên lên, sau vài cái ấn ngực ả ho sặc sụa, nước trong miệng trào ra, nét mặt run sợ túm lấy cánh tay của Thiên Vương:
– Thiên Vương à, em chỉ muốn nói với cô ấy em cũng yêu anh thôi, e không nghĩ cô ấy lại mất bình tĩnh như vậy.
– Thiên Vương à…(Tiểu Như chưa kịp giải thích hắn đã bế ả đi vào trong)
Nam Cung nhìn cô thì biết thở dài rồi bước đi. Mạt Mạt túm lấy tay cô, tức giận hỏi:
– Như Như, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
– Mạt Mạt, mình không có… mình thực sự không có làm gì cô ấy… là cô ấy tự ngã… (Tiểu Như nức nở nói không rõ lời, nước mắt đã thi nhau tuôn)
Mạt Mạt đau lòng ôm lấy cô vỗ về. Ở một góc nào đó Lăng Hy dựa thành lan can, tay lôi ra một điều thuốc nhàn nhã hút. Hắn chứng kiến tất cả mọi việc từ lúc Tố Quyên bước đến nhưng lại không ra mặt, phụ nữ thật rắc rối mà, chỉ là cô gái này đối với hắn là quá ngây thơ dễ bị người khác lợi dụng.
* * * * *
Chuyến du lịch bằng phi thuyền hôm nay đành bỏ dở, mọi người phải quay về bờ vì Tố Quyên cảm thấy chóng mặt. Xuống phi thuyền ả ta lảo đảo dựa vào Thiên Vương làm hắn phải bế bổng cô về phòng. Suốt cả một quãng đường hắn cũng chẳng nhìn cô lấy một cái. Mạt Mạt thấy vậy liền tức tối:
– Trịnh Thiên Vương! Anh thật là có mắt như mù, không nhìn được đúng sai sao.
– Tôi không thích ai gọi thẳng tên mình, Mạt Mạt lần này tôi bỏ qua vì cô là bạn của Tiểu Như. (Hắn lạnh lùng nói rồi quay mặt đi)
– Tôi chính là không muốn anh bỏ qua đấy (Mạt Mạt tức giận gào lên)
Nam Cung thấy vậy nhíu mày kéo tay Mạt Mạt lại:
– Cô đừng có làm mọi chuyện thêm phức tạp được không.
– Tôi là muốn làm phức tạp đấy. Làm sao. Cả anh nữa, anh cũng mù luôn phải không. (Mạt Mạt cứ thế quay lại mà nói tới tấp vào mặt Nam Cung)
Tiểu Như đứng đấy nhìn thẳng vào bóng lưng của anh, gương mặt đã ướt đẫm vì nước mắt từ lúc nào. Lăng Hy đi đến gần, vô ưu nói như gió thoảng:
– Ở bên cạnh cậu ấy thì phải chấp nhận sẽ có nhiều vết thương.
Hắn vốn định chẳng nhiều lời, nhưng không hiểu sao với cô Lăng Hy lại có chút để ý. Tiểu Như nghe vậy liền lấy tay gạt đi nước mắt, cười gượng gạo:
– Có lẽ! (Cô quay lưng lại đi về phía biển).
Lăng Hy nhìn bờ vai của cô đang run lên, là do lạnh hay là vì cô khóc? Mạt Mạt toan chạy theo nhưng bị Nam Cung kéo lại:
– Để cô ấy một mình đi!
3 người đứng đấy, mỗi người một tầm nhìn nhưng lại chung một tâm trạng: BẦU TRỜI TRONG XANH NHƯNG LÒNG NGƯỜI THÌ LẠNH!
* * * * *
Hoàng hôn buông xuống, cô ngồi trên cát ngắm nhìn, nước biển bắt đầu dâng cao, hơi lạnh ùa về khiến cô rùng mình. Thiên Vương nhẹ nhàng bước đến khoác áo lên cho cô:
– Lạnh rồi, em nên vào đi
– Cô ấy sao rồi? (Tiểu Như chẳng buồn quay đầu lại)
– Ngủ rồi.
– Thiên Vương, em thật sự không có làm.
– Chuyện đấy không còn quan trọng nữa. Tố Quyên đã không sao rồi.
– Thiên Vương, anh vẫn là không tin em (Tiểu Như gắt lên, cô đứng dậy quay đầu chạy vào, mắt đã chuyển màu).
Hắn đứng đấy thở dài, không phải hắn không muốn tin, chỉ là hắn đã tận mắt nhìn thấy. Quay trở về phòng không thấy cô, hỏi ra mới biết cô cùng vs Mạt Mạt và Nam Cung xuống hầm bar của khách sạn. Điện thoại cho Lăng Hy, hắn rủ Lăng Hy ra ngoài uống rượu.
Tại một quán nhậu vỉa hè, 2 gương mặt tuấn mỹ thu hút mọi quan khách đi đường. Lăng Hy nhìn thằng bạn đang cầm chai bia mà uống không khỏi lắc đầu. Hắn cao cao tại thượng là thế vậy mà vì phụ nữ lại để bản thân bê tha như vậy (mãi sau này hắn mới biết, động tâm với phụ nữ sẽ khốn khổ như thế nào). Lăng Hy tay nghịch ngợm chai bia, ưu tư hỏi:
– Thiên Vương, cậu là thật đã yêu Tiểu Nhiên?
– Nhìn cô ấy cười tâm tình mình sẽ trở nên tốt, thấy cô ấy bị tổn thương mình liền không khỏi đau lòng. Lăng Hy, cậu bảo mình vậy có phải hay không là đã yêu cô ấy?
– Vậy còn An Nhiên?
Thiên Vương gượng cười, khẽ nhíu mày suy tư:
– Cô ấy đã đi lâu như vậy, cậu bảo mình vẫn phải nên vấn vương sao?
– Thiên Vương, cậu tốt nhất vẫn nên là xem lại tình cảm của mình. Đừng để tổn thương cả bản thân và Tiểu Như. Còn nữa, chuyện xảy ra hôm nay không phải là cô ấy làm, mình đã thấy tất cả. (Hắn vốn định không nói, nhưng thấy cô đau lòng như vậy hắn đã không đành, bản thân hắn đã đối với cô gọi là một chút quan tâm mất rồi)
– Vậy tại sao cậu lại không nói (Thiên Vương tức giận mà gằn lên)
– Cậu có để cho ai nói sao, bế Tố Quyên đi rồi nhốt mình luôn trong đó với ả, cậu nghĩ ai dám làm phiền. Với lại tính mình không phải người nhiều chuyện, cậu cũng rõ.
– Tố Quyên là con gái mà bác Lâm yêu quý nhất, ông ấy với ba mình lại là bạn lâu năm, với lại ở công ty ông ấy cũng có chút cổ phần. Nếu Tố Quyên có làm sao mình thật không biết phải ăn nói thế nào. Hơn nữa nếu là do Tiểu Như làm, họ Lâm sẽ không để yên.
– Cậu nên đi tìm cô ấy đi, Tiểu Như hôm nay đã rất mệt mỏi.
– Lăng Hy, cảm ơn cậu.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thiên Vương, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền chửi thề: “Khốn khiếp, mày đang suy nghĩ cái gì vậy Lăng Hy”.
Tại bar lúc này, ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, bản dj sôi động, nam nữ lắc lư mà hưởng nhạc. Tại một góc khuất, Tiểu Như đang mân mê ly rượu vang đỏ, Mạt Mạt vẫn bên cạnh cô mà vỗ về:
– Như Như đừng uống nữa. Cậu đâu biết uống rượu.
– Kệ mình đi Mạt Mạt, mình tự biết điểm dừng.
Nói cô chẳng được, Mạt Mạt bất lực ngoái đầu lại thấy Nam Cung còn đang bận dây dưa với mấy em ngoại quốc, cô thở dài:
– Được rồi, cậu ngồi đây nhé, mình đi vệ sinh 1 chút.
Tiểu Như không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Mạt Mạt đi tâm tình Tiểu Như trở nên tồi tệ, cô cầm ly rượu lên uống cạn rồi lại rót. Được vài ly Tiểu Như bắt đầu mơ hồ, cô say rồi lại tự lẩm bẩm 1 mình:
– Thiên Vương, anh thật là vô lý. Tại sao không nghe em giải thích chứ.
– Xin chào, em đi 1 mình sao, anh có thể ngồi đây được không?
Tiểu Như mơ màng ngước mặt lên, một nam thanh niên trông còn khá trẻ và bảnh bao. Cô chẳng buồn trả lời chỉ cầm ly rượu lên uống tiếp. Nam thanh niên kia thấy cô chẳng có phản ứng gì liền mặt dày ngồi xuống bên cạnh:
– Anh là du học sinh Trung, tên là Ivan, có thể được biết tên em không?
Từ lúc bước vào Ivan đã để ý đến cô, cô ăn mặc khá giản dị nhưng lại rất thu hút ánh nhìn. Gương mặt vì rượu mà đã ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng không vô tận, nhìn cảnh tượng ấy không khỏi mà siêu lòng.
– Tiểu Như (cô thờ ơ trả lời, bây giờ đầu óc cô chẳng bận tâm cái gì chỉ biết cầm ly rượu lên mà uống cạn thật uất ức)
– Em có chuyện gì buồn sao, anh thấy em uống đã nhiều. (Ivan thấy cô định rót tiếp liền đưa tay cản)
– Kệ tôi, anh là ai mà quản chuyện của tôi (cô tức giận gạt tay anh ra)
Lúc này Mạt Mạt quay trở lại, thấy vậy liền tưởng cô bị bắt nạt, bước vội đến túm áo Ivan:
– Tên khốn, mày định làm gì bạn tao.
– Hình như có chút gì đó hiểu lầm, tôi chỉ là thấy bạn cô uống quá nhiều nên định ngăn lại thôi (Ivan mỉm cười giải hoà)
Mạt Mạt nghe xong có vẻ xuôi, tay nắm cổ áo bắt đầu thả lỏng:
– Làm phiền anh, có tôi ở đây rồi mời anh đi cho
– Vậy được. Tiểu Như, hẹn gặp lại. Tên tôi là Ivan, nhớ nhé (hắn bất đắc dĩ rời đi vẫn không nỡ ngoái đầu nhìn Tiểu Như một cái rồi mỉm cười)
Mạt Mạt quay sang nhìn con bạn thân đang lắc lư vì rượu, ngó trước nhìn sau lji không thấy Nam Cung đâu, chán nản:
– Như Như, cậu say rồi. Mình đi về thôi!
Mạt Mạt lại gần đỡ Tiểu Như dậy, để cô tựa vào người mình rồi dìu đi. Tiểu Như thấy vậy liền vùng vằng đẩy ra:
– Bỏ mình ra Mạt Mạt, mình còn muốn uống.
Mạt Mạt bị cô đẩy làm tuột tay khiến cô lảo đảo va vào 1 tên ngoại quốc cao to. Cú va làm cô choáng váng, không kiểm soát đc mà nôn lên người tên ngoại quốc, làm hắn tức giận mà gầm gừ:
– Mẹ khiếp, con điếm này
(Mình không rành lắm về tiếng anh nên viết như thế này cho mọi người dễ đọc)
Mạt Mạt hốt hoảng chạy lại đỡ Tiểu Như:
– Bạn tôi say quá, mong anh thông cảm. Thật xin lỗi.
Nói rồi Mạt Mạt toan đưa cô đi thì bị tên ngoại quôc chặn lại, hắn đẩy Mạt Mạt ra bước đến bóp ngửa cổ cô:
– Mày làm bẩn quần áo tao mà định bỏ đi sao?
Tiểu Như khó chịu lắc đầu nguầy ngậy, móng tay cô bấu chặt vào cánh tay của hắn, cố gắng cào cấu:
– Đau quá, buông ra!
– Mẹ kiếp.
Bị móng tay cô cào rách, tên ngoại quốc đau mà thẳng tay ném cô xuống đất. Mạt Mạt vội chạy lại ôm lấy cô:
– Thằng khốn, phụ nữ mà mày cũng đánh à (Mạt Mạt tức giận trợn mắt nhìn hắn nói, trong đầu khẽ chửi thầm “tên Nam Cung khốn khiếp đi đâu rồi không biết”)
Bỗng 1 đám kẻ ngoại quốc tóc xanh tóc đỏ, xăm trổ đầy người vây quanh lại, một tên có vết sẹo trên mặt đi tới giữ lấy cằm Mạt Mạt:
– Cũng được gái đấy, hay là hầu hạ bọn anh đêm nay biết đâu sẽ được bỏ qua.
Mạt Mạt nhìn hắn khinh bỉ mà nhổ nước bọt: “Bẩn thỉu”. Tên mặt sẹo tức giận đạp Mạt Mạt một cái khiến cô va vào bàn quầy đau đớn mà ngã xuống. Tiêu Như còn chút tỉnh táo, lảo đảo vơ lấy cái cốc ném về phía bọn chúng:
– Không được đánh bạn tao.
Tên ngoại quốc lúc nãy bị cô cào còn chưa hết tức bước tới giật tóc cô tát một cái tứa máu ngã xuống đất:
– Con khốn, mày dám.
Mọi người bắt đầu tản ra, không một ai dám lại gần bọn chúng, nhạc cũng đã được tắt. Khung cảnh hỗn loạn, chỉ thấy 2 cô gái đang vật vã vì đau đớn.
* * * * *
Tiểu Như bị cái tát mạnh của hắn làm cho tỉnh táo, cô lết đến đỡ Mạt Mạt dậy. Tên mặt sẹo đi tới, ngồi xuống nhìn cô:
– Can đảm đấy, nhưng tao lại không thích phụ nữ mà quá cứng rắn (nói rồi hắn liền đứng dùng chân sút vào mặt cô)
Tiểu Như đau đớn khẽ kêu lên một tiếng. Mạt Mạt vội vàng đỡ lấy cô kêu gào lên:
– Một lũ chó chúng mày.
Vẻ mặt không sợ sệt của 2 cô làm tên ngoại quốc tức giận, hắn tiện tay vớ lấy cái ghế bên cạnh vung lên, 1 giây sau đó hắn lại bị chính cái ghế đấy quật ngã sõng soài.
Thiên Vương từ quán nhậu chạy về, vội vã vào bar tìm cô. Kỳ lạ khi anh bước vào không nghe tiếng nhạc, chỉ thấy mọi người xì xào đang vây quanh một đám người xăm trổ. Hắn chen lấn liền thấy Tiểu Như bị một tên ngoại quốc đá thẳng vào mặt, khoé miệng đã rách và sưng lên. Lửa giận trong người bùng phát hắn lao đến giật chiếc ghế ở trong tay tên ngoại quốc mà đập thật mạnh. Vứt ghế sang 1 bên, hắn liền chạy