Bạn đang đọc Bước về phía em – Chương 26
Part 20: Ăn tối
Sau buổi ghi hình Quân nửa muốn về nửa như ko muốn. Anh muốn đến cạnh cô, muốn biết thời gian qua cô sống ra sao. Nhìn nhanh xuống tay Thiên Di, trống không, cô đã tháo nhẫn. Quân tự cười mình, từ ngày ly hôn đến giờ anh vẫn đeo nhẫn cưới. Nhưng bỏ về lúc này thật sự anh không đành lòng, thứ gì đó đang níu anh lại nơi này.
Tuy nhiên sau chương trình của anh, Thiên Di lại tất bật với hàng loạt công việc rồi kịch bản tiếp theo. Cô lướt qua anh trong những khoảnh khoắc nhanh chóng, bên cạnh là đám người nhao nhao:
– Người mẫu lấy hết hay lấy một nửa? – 1 cậu thanh niên ăn mặc rất phong cách,anh đoán là người của chuyên mục thời trang.
– Tuần sau tôi muốn một bài về nước trái cây.- lần này là 1 cô gái đang nói nhưng chưa hết câu 1 người phụ nữ đã chen ngang
– Về bối cảnh phỏng vấn cô muốn cả phòng khách hay một phần.
– Phim truyện lúc 9h, họ đang muốn chúng ta giới thiệu phim cho họ
– Vụ bê bối tài chính sáng nay có cần 1 đội săn tin
Mọi người đều cố nói nhanh nói to khiến khung cảnh thật hỗn loạn. Anh khẽ nhíu mày, sự lộn xộn này ko bao giờ xuất hiện trong công việc của anh. Và nếu có thì chắc chắn anh sẽ đuổi hết tất cả đám người này ra ngoài. Quá nhiều thông tin, quá xô bồ anh ko nghĩ cô có thể giải quyết đk. Nhưng trái với suy đoán của anh. Trk những hỗn loạn ấy cô ko nói gì chỉ chăm chú nghe và ghi chép cho đến khi ko còn ai nói nữa cô mới lên tiếng:
– Có, tất cả người mẫu váy ko quá ngắn,- cô quay sang anh chàng sành điệu trk tiên, Một bài về nước trái cây,ko, đài bên cạnh làm rồi, về phỏng vấn lấy cả phòng khách, phim truyện lúc 9h, đk tôi đồng ý, đội đưa tin đã đi sáng nay rồi chuẩn bị trực tiếp đi.- Cô nói liền 1 hơi không nghỉ.
Đến lúc này anh ko biết nói gì thêm, kiểu làm việc này là lần đầu tiên anh biết đến nhưng chí ít thì anh cũng đã biết cô là người có năng lực khá tốt trong công việc.
Quanh quẩn một hồi Thư, Tú và Đạt cũng đã đến lúc phải về tiếp tục với công việc, còn Tuấn dù ko muốn nhưng cũng đành theo họ, hôm nay anh có 1 cuộc họp quan trọng ở công ty.Chỉ còn Quân là ở lại đài truyền hình, ngồi đợi cô 1 lúc lâu cuối cùng anh cũng thấy cô nhàn rỗi đứng bên bàn máy tính nói chuyện với 1 đồng nghiệp khác:
– Ak….a chán quá, cái váy này hết mất màu mình thích rồi.- Cô gái ấy buồn bã lên tiếng
Thiên Di thôi ko đọc tài liệu nữa, nhìn vào màn hình. Chiếc minidress này cô cũng có nhưng đang mang bầu nên hơi chật eo.
– Chị thích màu gì?
– Màu be.- giọng cô gái ấy vẫn ỉu xìu
– Váy của em cũng máy be đấy, chưa mặc lần nào, mai mang tặng chị
Cô nàng đồng nghiệp bỗng sáng rực thần sắc
– Thật ko?
Thiên Di cười
– Thật, đang khủng hoảng cân nặng, mua về có mặc đk đâu.
– Yeah, cảm ơn em.- cô gái ấy nhảy cẫng lên ôm cô
– Đk rồi, đk rồi giờ thì đi photo tài liệu này hộ em nha
Đợi cô nàng đồng nghiệp đi rồi Quân mới bước vào:
– Xem ra, ko có tôi có vẻ em sống tốt hơn nhỉ, tăng cân cơ đấy.- Giọng anh ko khác gì một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Cô giật mình ngẩng lên, bất giác lấy tập tài liệu trên bàn che trk bụng
– Cũng bình thường thôi, dạo này anh sống thế nào.
– Em nghĩ tôi sống thế nào?
Thiên Di cười
– Chắc là tốt, có tình yêu, có sự nghiệp.
Anh im lặng ko nói gì, cô lại tiếp
– À mà, mẹ….. ak quên bác gái thế nào ạ, anh đã nói chưa.
– Chưa tôi chưa nói, có lẽ cũng sắp thôi.
– À vâng.- đến lượt cô im lặng
Hai người nhìn nhau ko biết nói thêm gì, như sợ cuộc đối thoại này kết thúc, Quân vội lên tiếng:
– Sao Tuấn ko liên lạc đk với em?
– Không có gì, em bị mất điện thoại trong một buổi ghi hình ngoài trời.Mà Anh Tuấn tìm em có việc gì ko anh.- Cô quay lại bàn làm việc lấy ra một chiếc card visit. Đây là số điện thoại mới của em, có gì anh đưa cho anh Tuấn hộ em với.
Anh cầm tấm card có tên “ Vũ Thiên Di” mà lòng đầy ghen tị. “ Đưa cho Tuấn”. Quân chợt nhớ ra anh đã hứa nếu quay chương trình chót lọt sẽ mời mọi người đi ăn tối, anh nghĩ nhanh rồi quay sang cô:
– Hôm nay 5 chúng tôi có cuộc hẹn ăn tối, em tham gia chứ?
– Em….. – Thiên Di chần chừ. Cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc, như vậy thì sẽ rất dễ lộ chuyện cái thai.
Nhưng anh đã kiên quyết:
– Mọi người chắc mong gặp lại em lắm đấy.
Ngậm ngùi, Cô đành đồng ý,
– Vâng.