Đọc truyện Bước Vào Lòng Em – Chương 19: Đều là thanh mai trúc mã
Editor: Búnn.
Ăn cơm trưa xong, hiệu trưởng Vệ trở về phòng làm việc tìm chủ nhiệm Đinh tám chuyện.
Những năm gần đây chủ nhiệm Đinh biến trường thể thao Thụ Thanh thành viện dưỡng lão, cả ngày ngay cả đánh rắm cũng không có, tìm được một hai học sinh liền như nhìn thấy cha ruột, dù tốt hay xấu cũng đều kéo vào. Việc này trực tiếp khiến tài nghệ của toàn bộ học sinh trường thể thao Thụ Thanh giảm xuống – không hổ là trường thể thao Nghiệp dư, nhóm vận động viên nghiệp dư đến không thể nghiệp dư hơn được nữa rồi.
Duy nhất lấy được một người đã từng làm lão đại trong giới tennis Trung Quốc là Nam Phong, vậy mà huấn luyện viên Nam quá mức tùy hứng, ngoại trừ Lục Sênh và Từ Tri Diêu, anh không nhận không sinh mới.
Điều này cũng không thể trách Nam Phong, chút tiền lương trường Thụ Thanh phát cho anh không đủ tiền một gói thuốc lá, làm sao có thể khiến anh tích cực đây? Có thể đợi nhiều năm như vậy cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hơn một nửa là do phân lượng của hai đứa nhỏ.
Tóm lại là trường Thụ Thanh cố hết sức tàn, cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế nữa rồi. Chủ nhiệm Đinh cũng là người thông minh, cũng nghĩ tới chuyện tới nơi khác làm, thậm chí đã có một lần nay cả thư xin thuyên chuyển công tác ông cũng đã viết xong, cả kế sách cũng nghĩ, nhưng khi nhìn bóng lưng cô độc ưu thương khi đứng trước cửa sổ ngắm nhìn trời chiều của hiệu trưởng Vệ, đầu chủ nhiệm Đinh lại tàn, lại ném thư xin thuyển chuyển đi.
Quên đi, dù sao trường học rách nát này cũng sắp xong đời rồi, trong chốc lát ông cũng không vội, chờ thêm một chút, cũng coi như là đến nơi đến chốn.
Đến lúc hiệu trưởng Vệ tìm được chủ nhiệm Đinh, hỏi ông: “Nam Phong nói tìm bác sĩ cho Lục Sênh với Từ Tri Diêu, ông cách nào không?”
Đầu chủ nhiệm Đinh lắc mạnh: “Không có.”
Hiệu trưởng Vệ lại hỏi: “Không phải con gái ông học y vận động chuyên nghiệp sao? Đã sớm tốt nghiệp rồi đúng không?”
Nội tâm chủ nhiệm Định phỉ nhổ một cái: Con mẹ nó ông đây bại vì nơi tồi tàn này đã đủ rồi, còn muốn lôi kéo con gái của ông vào đây sao?
Sau đó chủ nhiệm Đinh ra vẻ tiếc nuối nói với hiệu trưởng Vệ: “Năm trước đã tốt nghiệp rồi, có điều nó đã vào đội tuyển tỉnh rồi.” Dừng một chút, thần sắc của ông có chút kiêu ngạo: “Đội bóng bàn tỉnh.”
Đội bóng bàn Trung Quốc đứng thứ nhất, có thể vào đội bóng bàn tỉnh phải là người tương đối có tiền đồ, cũng tương đối có phong cách.
Hiệu trưởng Vệ liền ngượng ngùng không nói gì nữa.
Chủ nhiệm Đinh sờ sờ túi, móc ra một bao thuốc rỗng, ông chìa tay về phía hiệu trưởng Vệ: “Có thuốc lá không?”
Hiệu trưởng vệ đưa Hồng Tháp sơn cho ông.
Chủ nhiệm Đinh lấy một điều Hồng Tháp Sơn ra, trả lại bao thuốc lá cho hiệu trưởng. Ông châm thuốc lá, hít một hơi, nhất thời kinh ngạc. “Ồ, bây giờ vẫn còn vị hồng tháp sơn như vậy sao? Không kém Hoàng hạc lâu bao nhiêu đâu!”
Hiệu trưởng Vệ đột nhiên hiểu gì đó, nhưng hối hận thì đã muộn, ông bi phẫn đấm đám bàn: “Đó chính là Hoàng hạc lâu!”
Chủ nhiệm Đinh cười híp mắt hút thuốc: “Hiệu trưởng thật tốt với tôi.”
Con mẹ ông. -_-#
Tâm tình u buồn của hiệu trưởng Vệ phải qua khoảng năm phút đồng hồ mới được hóa giả, sau khi hóa giải, ông không chết tâm hỏi chủ nhiệm Đinh: “Không phải con gái của ông vốn ái mộ Nam Phong sao? Hình như tôi có nghe ông nói qua, chuyện ngày đó Nam Phong xảy ra chuyện nó khó chịu, ông còn phải dụ dỗ nó cơ mà.”
Chủ nhiệm Đinh lơ đễnh: “Một mình Tiểu Niên theo đuổi ngôi sao có là gì, năm đó người ái mộ Nam Phong trải rộng đại giang nam bắc đấy thôi, bây giờ còn có mấy người?”
Hình như…còn lại một mình Lục Sênh.
Hiệu trưởng Vệ thở dài nói, lại hỏi: “Con bé biết Nam Phong đang ở trường của chúng ta không?”
“Tôi không nói với nó.”
***
Huấn luyện buổi chiều của Lục Sênh chỉ kéo dài đến một rưỡi, sau đó cô đi tắm rửa sạch sẽ, thay đồng phục học sinh.
Đúng vậy, ngoại trừ luyện tập, cô vẫn phải đi học.
Từ Tri Diêu nhanh hơn cô một chút, Lục Sênh xuống tầng thì thấy cậu đã ngồi trên xe đạp đợi cô. Đồng phục học sinh xen lẫn xanh trắng rộng thùng thình, cơ thể Từ Tri Diêu thon dài cao ngất ngưởng, bả vai rộng, vẫn có thể tiếp tục cao lên.
Đồng phục học sinh của học sinh trung học đều kiểu không đẹp mắt, có thể xuyên qua đồng phục học sinh trung học có cảm giác ngọc thụ phong lâm, thì có thể nói dáng của người này thật tốt.
Cậu đứng trong nắng mùa thu, đứng thẳng giống như một gốc cây bạch dương nhỏ khỏe mạnh.
Cười giống như đóa hoa đuôi chó phấp phới đón gió.
Có một khoảng thời gian, Lục Sênh không có cách nào tiếp nhận Từ Tri Diêu cao nhanh như vậy. Dù sao, lúc mới quen hai người đều cao như vậy, dẫn đến trong tiềm thức của Lục Sênh cảm thấy cô giống cậu, kết quả không lâu sau, Từ Tri Diêu lại như cỏ dại ven ruộng, không cố kỵ gì mà điên cuồng cao lên, hiện tại cậu đã cao hơn cô nửa cái đầu.
Vì vậy lúc cậu gọi cô là “sư muội” càng thêm hùng hồn, nhất là ở tam trung.
Tên đầy đủ của tam trung là “Khu trung học năm ba Thụ Thanh”, cách trường thể thao nghiệp dư Thụ Thanh gần đây một khu nhà trung học, phân thành khu trung học năm nhất và khu trung học năm hai. Năm đó Lục Sênh và Từ Tri Diêu tốt nghiệp tiểu học xong thì trường học hai người không muốn thi chính là trung học Thụ Thanh, sau lại vì có thể dễ dàng luyện tập nên mới chọn đến trường này. Lúc chọn trường hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh đã bận rộn giúp đỡ không ít, chạy trước chạy sau. Dĩ nhiên, chọn trường thuận lợi cũng vì một nguyên nhân khác, Tam trung Thụ Thanh cũng là trường học rách nát quanh năm trống vắng. -_-#
Học vấn rách nát và trường học rách nát đơn giản là do ông trời tác hợp, hai người bọn họ gần như không có áp lực bài vở. Nhớ lại lúc mới lên năm nhất trung học, Lục Sênh cảm giác dù sao mình cũng phải đánh Grand Slam, khi đi học ngay cả cho có lệ cũng lười, cô còn bị Từ Tri Diêu giật dây xé sách số học đi, dẫn đến trong một thời gian ngắn cô chỉ có thể dùng chung một quyển số học với Từ Tri Diêu.
Sau khi Nam Phong biết chuyện thì có chút tức giận, anh dùng vợt tennis điểm nhẹ lên trán Lục Sênh, nói: “Em có bị ngốc không? Tại sao không suy nghĩ một chút, tại sao Từ Tri Diêu khuyên em xé, mà chính cậu ta lại không xé?”
Cũng không phải Lục Sênh khờ thật, mà chẳng qua là cô cảm thấy không quan trọng. Sáu năm tiểu học cô luôn bị số học ngược, một ngày kia rốt cuộc có thể không cần để môn học xui xẻo thúc giục này ở trong tầm mắt, tâm trạng của cô giống như ngựa hoang đứt cương, muốn thu cũng không thu lại được.
Đoạn thời gian đó thật sự là đoạn thời gian phản nghịch nhất của Lục Sênh rồi.
Sau lại bị Nam Phong dội một chậu nước lạnh, khiến cô ngay lập tức phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật (1). Anh nói: “Thật ra thì, học giỏi số học và vật lý, có trợ giúp rất lớn đối với việc đánh tennis tốt. Rất nhiều kỹ thuật dùng nguyên lý khoa học giải thích, còn tốt hơn em nếu em có thể lý giải và vận dụng.”
(1) Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật: lập tức buông đao đồ tể sẽ thành phật.
Huấn luyện viên, tại sao anh không nói sớm…
Từ đó về sau Lục Sênh liền một lòng một dạ học tập số học và vật lý. Mỗi ngày cô còn phải luyện tập, thời gian và sức lực có hạn, không để ý tới môn học khác, dứt khoát chỉ chăm chú học số học và vật lý.
Đây gần như là hai môn học tà ác nhất trên thế giới rồi.
Thật may mà cô còn có Từ Tri Diêu.
Từ Tri Diêu thực sự là người đáng ngạc nhiên. Cậu đi học không để ý nghe giảng, luôn giở trò, hoặc là nói thầm với Lục Sênh, tan học cũng không chăm chú làm bài tập, có lúc còn chép của Lục Sênh. Vậy mà một người như vậy, gần như mỗi lần thi số học hoặc vật lý đều được 10 điểm, thỉnh thoảng còn vì suy nghĩ quá còn nhảy đi lên trình độ phía trước mất mấy phần.
Có nhiều lần, đề kiểm tra của bọn họ quá khó, thầy giáo thối nát lại không nghĩ ra đáp án cụ thể giải như thế nào, còn phải tìm Từ Tri Diêu bàn bạc.
Đối mặt với Từ Tri Diêu như vậy, Lục Sênh vẫn luôn khó tin tưởng bốn chữ “Thiên đạo thù cần” này.(2)
(2) Thiên đạo thù cần: Đạo trời ban thưởng đền đáp cho người cần cù phấn đấu.
Có một lần, Lục Sênh giả vờ lão luyện nói với Nam Phong: “Cố gắng qua mới biết tầm quan trọng của Thiên phú.”
Câu trả lời của Nam Phong khiến cô nhớ một đời. Anh nói: “Cố gắng cũng là một loại thiên phú, một loại thiên phú có thể tin tưởng nhất.”
***
Việc tốt đẹp học số học và vật lý được lưu giữ đến tận bây giờ, hai người cùng lên lớp mười một. Ở năm hai trung học, Lục Sênh và Từ Tri Diêu dựa vào “sở trường thể dục” mà tồn tại, tương đối buồn cười chính là, năm ba Thụ Thanh không có hạng mục luyện tập tennis, cho nên hai người họn họ cũng không cùng huấn luyện với học sinh trung học năm hai cũ, hết giờ học trở về Thụ Thanh tìm huấn luyện viên Nam.
Cách giờ lên lớp còn 10 phút, hai người đã ngồi trong lớp. Sau khi vào lớp mười một, môn số học và môn vật lý cũng biến thành khuôn mặt dữ tợn, có một lần lúc lên lớp Lục Sênh hơi ngủ gật một chút, sau khi tỉnh dậy thì nghe không hiểu nữa -_-
Lần nữa cả cô lại cảm thán, may mà còn có Từ Tri Diêu. Cùng với…thật may Từ Tri Diêu là người khác thường.
Lục Sênh và Từ Tri Diêu ngồi cùng bàn, ngồi ở hàng cuối cùng, bàn trước bọn họ là một nam sinh gầy teo đeo mắt kính, đang cầm một quyển sách khắc khổ ra sức học hành.
Từ Tri Diêu chọc chọc cậu ta, hỏi: “Đang đọc gì đấy?”
“Tiếu Ngạo giang hồ, cậu có muốn đọc không? Phần quan trọng nhất mình đọc xong rồi, có thể cho cậu mượn.”
Từ Tri Diêu lắc mạnh đầu: “Không đọc!”
Nam sinh đeo kính cảm thấy kỳ lạ: “Cậu không thích đọc Tiếu ngạo giang hồ sao? Bây giờ rất thịnh hành đấy!”
Từ Tri Diêu nhẹ nhàng hạ khóe miệng: “Không thích!”
Ngay cả Lục Sênh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao?” Không phải nam sinh đều thích tiểu thuyết võ hiệp sao?
Từ Tri Diêu có chút ưu thương: “Bởi vì Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San không ở cùng nhau, đây là một bi kịch.”
Nam sinh đeo mắt kiếng gật đầu một cái: “Thật đáng tiếc…Vậy cậu thích anh hùng xạ điêu không?”
“Không thích.”
“Tại sao?”
“Quách Tĩnh và Hoa Tranh không ở cùng nhau, bi kịch.”
“Ặc…vậy thần điêu hiệp lữ thì sao?”
“Không thích.”
“Tại sao?”
“Dương Quá và Quách Phù không ở cùng nhau, bi kịch.”
Nam sinh đeo kính có chút đồng tình nhìn cậu, đứng sai đội ngũ quả thật là đau tim, huống chi là liên tiếp đứng sai. Cậu ta an ủi Từ Tri Diêu: “Tôi đề cử cậu đọc [Hoàn châu cách cách], cuối cùng người nên một chỗ vẫn cùng một chỗ.”
Từ Tri Diêu có chút bi phẫn nói: “Nói bậy, Tiểu Yến Tử và Liễu Thanh không ở cùng nhau! Bi kịch lớn!”
“….” Nam sinh đeo kính nhìn cậu như cậu bị bệnh thần kinh: “Rốt cuộc cậu cảm thấy tiêu chuẩn ở cung một chỗ là cái gì?”
“Đương nhiên là…” Đột nhiên Từ Tri Diêu dừng lại, không tiếp tục nói hết, cậu đụng Lục Sênh bên cạnh một cái, cười hỏi: “Tiểu sư muội, em nói xem là cái gì?”
“Hẳn là định luật Lorentz.” Lục Sênh đã sớm tiến vào trạng thái học tập, đang làm bài thi vật lý.
Từ Tri Diêu lặng lẽ khép sách của cô lại, Lục Sênh ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt có chút mê man: “Sao thế?”
“Lục Sênh, em thích Lệnh Hồ Xung hay là Lâm Bình Chi?”
“Mình thích Đông Phương Bất Bại!”
“…” Từ Tri Diêu ứ một hớp máu ở cổ, cậu ôm ngực lặng lẽ quay đầu, thấp giọng mắng câu Ngu ngốc.