Bạn đang đọc Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Chương 98: Đó Là Nhà Bà Ngoại Em
Hơn sáu giờ chiều Trì Vãn Chiếu mới gọi điện nói bây giờ cô mới xong việc chuẩn bị đi, chắc mọi người phải chờ lúc nữa mới đến.
Khổng Hi Nhan nói cô đừng vội, đi đường cẩn thận, Trì Vãn Chiếu ừm rồi cúp máy, trước khi lên xe còn nhìn lên trời, tuyết bắt đầu rơi dày như lông ngỗng, hạ cánh trên mặt cô rồi tan ra.
Lạnh lạnh.
Trì Vãn Chiếu đứng im tại chỗ, Chu Sinh ở sau lưng cô cười: “Trì tổng thích tuyết rơi sao?”
Anh nói xong cũng ngẩng đầu nhìn, hoa tuyết như sợi liễu, nhảy múa dưới ánh đèn đường.
Trì Vãn Chiếu nhíu mày lắc đầu: “Quá lạnh, không thích.”
Sau đó cô thu lại ánh mắt ngồi vào xe.
Chu Sinh cũng cụp mắt cười cười theo sau.
Chu Sinh lái xe, đêm ba mươi, nhân viên công ty đều về nghỉ hết, Chu Sinh giống Trì Vãn Chiếu, gia đình ở nước A, mọi năm đều về cùng với Trì Vãn Chiếu.
Năm nay thì khác rồi.
Trì Vãn Chiếu ngồi phía sau nhìn ra ngoài, thấy tuyết rơi trên cửa sổ, cô nói: “Nếu như anh chỉ có một mình, lát nữa ở lại cùng ăn cơm đi.”
Chu Sinh nghe thấy cô nói thì nhìn điện thoại.
Buổi trưa Giang Viễn hỏi có phải anh không về nhà, nếu không ngại thì hai người cùng nhau, nhà Giang Viễn ở nơi khác, không về được.
Chu Sinh không phải kiểu người thích ở cùng người khác nên lúc đó không trả lời ngay, giờ nghe thấy Trì Vãn Chiếu nói vậy anh cười: “Không cần đâu, trợ lý Giang trưa nay có hẹn tôi ăn cơm tối rồi.”
Trì Vãn Chiếu đang cúi đầu xem máy tính, nghe thấy Chu Sinh nói thế thì ngước mắt nhìn anh, đáy mắt hiểu rõ: “Ra vậy.”
Chu Sinh cười cười tiếp tục lái xe, nhưng phía sau Trì Vãn Chiếu vẫn chăm chú nhìn anh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Chu Sinh không khỏi thẳng lưng, gãi đầu.
Vừa rồi anh nói gì sai chăng?
Cũng may Trì Vãn Chiếu chỉ nhìn một lúc rồi lại tiếp tục xem máy tính, chiếc xe màu đen vượt qua hoa tuyết đi thẳng một đường hướng về ngoại thành.
Ở nhà, Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên trong lòng đùa với nó, Trì Huyên cùng Vương Hải Ninh làm sủi cảo xong còn muốn giúp thêm việc khác, sau đó bị dầu bắn vào, tay còn không phân biệt được muối với đường, sau đó em còn làm vỡ hai cái bát to mới đành từ bỏ, ngoan ngoãn ra ngồi một bên sofa.
Khổng Hi Nhan nhìn vẻ phồng má bĩu môi không phục của em, buồn cười nói: “Sao thế?”
Trì Huyên nhìn về phòng bếp, giọng yếu ớt: “Về nước em sẽ học một khóa nấu ăn.”
Khổng Hi Nhan:….!
Nàng đặt Yên Yên vào tay Trì Huyên, ngồi cạnh em, thở dài: “Sao em lại có ý nghĩ đáng sợ như vậy!”
Trì Huyên:…!
Em như con mèo khẽ hừ: “Chị dâu cũng bắt nạt em.”
Khổng Hi Nhan xoa đầu em: “Đâu có đâu.
Chị đi em chị em đến chưa.”
Nói xong nàng đi về hướng ban công, bên ngoài tuyết càng rơi dày, cây cao như có hoa trắng nở rộ, tung bay trong gió.
Khổng Hi Nhan không thấy có xe nào đi đến, vừa quay đầu thì thấy Trì Huyên đứng sau lưng mình, nàng cong môi cười: “Chị ấy chưa đến, mình lại vào ngồi chờ vậy.”
Trì Huyên trả lời: “Vâng.”
Nhưng mà em không di chuyển, Khổng Hi Nhan đi được hai bước thấy em vẫn đứng đó, ánh mắt đang chăm chú nhìn căn nhà đối diện.
Nàng gọi: “Tiểu Huyên? Em nhìn gì vậy?”
Trì Huyên bị nàng gọi giật mình, nói: “Không có gì, chỉ là em nhớ đến bà ngoại.”
“Em nhớ bà?”
Trì Huyên cười cười: “Đúng vậy.
Chị dâu, chị kể cho em vài chuyện về bà ngoại được không?”
Khổng Hi Nhan nhăn mày: “Chuyện của bà em ư, nhưng chị không biết…”
Trì Huyên khó hiểu nhìn nàng: “Sao lại không biết, bà em ở ngay căn đối diện nè.”
Nói xong em chỉ tay về phía căn nhà đối diện.
Vẫn là cửa sắt đóng chặt, trên tường dán đầy tờ rơi màu trắng, gió thổi tới những tờ giấy không được dán chặt, không đến gần cũng nghe được tiếng lạo xạo của giấy.
Khổng Hi Nhan sửng sốt thật lâu, nàng không tin được quay đầu hỏi Trì Huyên: “Em nói nhà bà ngoại là căn đối diện kia?”
Trì Huyên không rõ nhìn nàng: “Đúng vậy, chị dâu không nhớ ư?”
Nhớ chứ.
Sao có thể không nhớ.
Lần trước nàng về nhà ba quét dọn một lượt vẫn nói chuyện với Trì Vãn Chiếu về bà lão ở đối diện đây.
Nhưng lúc đó Trì Vãn Chiếu cũng không nói đó là bà ngoại cô.
Cô chỉ hỏi nàng một câu.
Em rất quý bà ấy sao?
Khi đó nàng thấy câu hỏi này chẳng có đầu đuôi.
Hiện tại mới hiểu được.
Thì ra khi đó Trì Vãn Chiếu hỏi nàng có phải rất quý bà ngoại của cô.
Khổng Hi Nhan không thể nói rõ cảm giác của nàng bây giờ là gì, sắc mặt khẽ thay đổi, khó chịu không lên tiếng, Trì Huyên cảm nhận được nàng khác khác đứng bên gọi: “Chị dâu?”
“Chị dâu, chị sao vậy?”
Khổng Hi Nhan thở ra một hơi, giọng hơi lạnh nhạt: “Không có gì.”
Trì Huyên nhìn ra tâm trạng nàng không tốt, cắn môi nói: “Chị dâu, có phải em nói gì sai rồi? Chị có thể nói thẳng cho em biết.”
Khổng Hi Nhan xua tay: “Không có gì đâu, chính là hơi đau đầu chút, chị ngồi nghỉ một lúc là được.”
Trì Huyên nhìn bóng lưng nàng biến mất khỏi ban công, không biết nên làm gì.
Khổng Hi Nhan ngồi trên sofa, Yên Yên muốn nhảy vào lòng nàng nhưng bị nàng đặt sang bên cạnh, lông mày vẫn nhăn nhó, Trì Huyên cảm thấy ảo não, đi đến phòng bếp gọi: “Này”
Vương Hải Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn bận rộn nấu nướng.
Trì Huyên cắn cắn môi: “Này!”
“Vương..Vương Hải Ninh”
Em khó chịu gọi ra cái tên này, mặt hơi đỏ, Vương Hải Ninh dừng tay lại, quay đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Trì Huyên nhìn ra chỗ khác: “Cô…cô có thể…hỏi xem chị dâu làm sao không?”
Vương Hải Ninh nhìn ra ngoài hướng về Khổng Hi Nhan đang ngồi, đôi mắt sáng không rõ hỏi lại: “Hi Nhan làm sao?”
Trì Huyên chán nản nói: “Tôi cũng không biết, vừa rồi vẫn rất vui vẻ, đột nhiên chị ấy lại như vậy.”
Vương Hải Ninh rửa tay sạch sẽ, lấy khăn lau lau tay, sau đó đi đến trước mặt Trì Huyên: “Hai người vừa nói chuyện gì thế?”
Trì Huyên nhíu mày: “Nói về bà ngoại tôi.”
Vương Hải Ninh nhìn em: “Bà ngoại em?”
Trì Huyên chỉ vào hướng đối diện: “Ừa, bà ở bên kia, tôi tưởng là chị dâu biết rồi.
Chị hai nói cho tôi, nên tôi mới…”
Trì Huyên nói chuyện không có trọng tâm, khó hiểu, Vương Hải Ninh hít một hơi ngắt lời em.
Một lúc sau, Vương Hải Ninh ngồi xuống cạnh Khổng Hi Nhan.
Cô đưa cho nàng một cốc nước ấm, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Khổng Hi Nhan định nói chuyện nhưng thấy Trì Huyên ở phía sau, nhăn mày: “Không có gì đâu.”
Vương Hải Ninh qua khóe mắt nhìn thấy Trì Huyên, hiểu rõ nói: “Trì Huyên, em vào bếp trông giúp tôi một chút được không?”
Trì Huyên gật đầu: “Ừa.”
Trì Huyên đi khỏi, Vương Hải Ninh mới nhìn Khổng Hi Nhan: “Được rồi, là vì Trì tổng hả?”
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt: “Hải Ninh, chị nói xem rốt cuộc chị ấy có ý gì?”
“Lần trước bọn em đến đây rõ ràng đã nói đối diện là một bà lão ở đó, nhưng chị ấy không nói cho em biết?”
Đương nhiên Khổng Hi Nhan đang giận, khuôn mặt căng lên, đôi mắt sáng mang theo hờn dỗi, Vương Hải Ninh nhìn nàng chằm chằm, sau đó mở miệng: “Hi Nhan, sao em không nghĩ có lí do khác?”
“Chẳng hạn như chính em.”
“Em đã hoàn toàn mở lòng với chị ấy chưa?”
Khổng Hi Nhan sửng sốt.
Nàng nghĩ đến chuyện Quan Hiểu Dĩnh.
Mỗi lần Trì Vãn Chiếu hỏi, nàng đều chỉ nói qua loa bạn cũ, thậm chí cố ý lảng chuyện đó đi.
“Nhưng mà em…”
Vương Hải Ninh vỗ vỗ vai nàng: “Em cũng có nhưng mà.”
“Vậy sao người khác không thể như vậy chứ.”
Vương Hải Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Em thấy Trì tổng đối với em như nào?”
Khổng Hi Nhan cúi đầu.
Đối với nàng như nào, đương nhiên là tốt không kể hết.
Nàng chưa từng nghi ngờ sự chân thành của Trì Vãn Chiếu, nhưng việc cô giấu nàng cũng vẫn khiến nàng không vui.
Vương Hải Ninh thấy nàng im lặng thì chỉ ngồi cạnh, Yên Yên ngoan ngoãn đi vào giữa hai người, ngẩng đầu đòi được âu yếm, Vương Hải Ninh đặt Yên Yên vào lòng Khổng Hi Nhan, cười khẽ: “Chị đi nấu tiếp.”
Cô vừa đứng lên thì có tiếng chuông cửa, sau đó Trì Huyên ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Là chị hai phải không?”
Vương Hải Ninh đi ra mở cửa, thấy Trì Vãn Chiếu đứng ngoài.
Ngoài trời tuyết rơi nhiều, rơi trên bả vai, vương trên tóc cô, Trì Vãn Chiếu phủi phủi tuyết thì thấy Vương Hải Ninh mở cửa.
Cô khẽ gật đầu như chào hỏi.
Vương Hải Ninh thấy cô muốn đi vào liền gọi: “Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu quay đầu: “Hả?”
Vương Hải Ninh: “Không có gì, chị vào đi.”
Trì Vãn Chiếu không rõ nhìn Vương Hải Ninh, hơi nhíu mày đi vào, thấy Khổng Hi Nhan ngồi sofa ôm Yên Yên, cô đang cởi áo khóac thì Trì Huyên như gió chạy đến trước mặt, cúi đầu cắn môi: “Chị hai, hình như em lại làm gì sai rồi.”
Trì Vãn Chiếu nhìn xoáy đầu em, nhàn nhạt hỏi: “Em làm gì?”
Trì Huyên vẫn cúi đầu: “Em nói với chị dâu là bà ngoại ở đối diện.”
“Em tưởng chị ấy biết rồi.”
“Trước chị nói với em…”
Trì Vãn Chiếu ngắt lời em: “Chị biết rồi.”
Vẻ mặt cô vẫn bình thản, nhưng nhìn hơi tái đi trong chốc lát, cả người run run, ngón tay bấm chặt vải áo khoác.
Một lúc sau, Trì Vãn Chiếu mới đi đến trước mặt Khổng Hi Nhan, nàng ngẩng đầu lên đối diện đôi mắt sáng kia, lạnh nhạt mở miệng: “Chị về rồi.”
Trông nàng rất tự nhiên, nhưng nhìn kĩ mới thấy không giống bình thường lắm.
Trì Vãn Chiếu mím môi; “Ừ.”.