Bạn đang đọc Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Chương 83: Tảo Mộ
Chu Sinh phát hiện gần đây tâm tình Trì Vãn Chiếu không tệ, tuy ngoài mặt không khác biệt lắm nhưng khi nói chuyện với cô đều cảm giác được một chút nhẹ nhàng khác hẳn trước đây.
Mà người cảm thấy như thế không phải chỉ có mình anh.
Toàn bộ phòng trợ lý đều có thể nhận ra, bọn họ còn tạo nhóm chat bí mật để thảo luận, Chu Sinh đang cùng Giang Viễn bàn luận về vấn đề ở Trường Ninh thì thấy anh thỉnh thoảng lại nhìn máy tính, đôi lúc còn cười cười.
Chu Sinh tò mò, liền cũng liếc nhìn một chút.
Là một nhóm chat, tên là Chuyện Bát quái.
Nhìn sang cột bên kia, toàn bộ thành viên đều là nhân viên trợ lý cho Tổng giám đốc, Chu Sinh chăm chú đọc nội dung trò chuyện.
– Ai dám cược không? Chắc chắn Trì tổng đang yêu đương.
– Tui không tin đâu, nếu như Trì tổng mà yêu đương, cây vạn tuế cũng sẽ nở hoa mất.
– Một phiếu không tin.
– Chắc chắn thắng luôn, một phiếu không tin nữa.
Ánh mắt Chu Sinh rời khỏi màn hình, nhìn ra phía phòng các trợ lý, thấy bọn họ người thì đang chăm chú nghiên cứu giấy tờ gì đó, người thì gõ phím lạch cạch, vô cùng nghiêm túc.
Hoàn toàn không nhận ra bọn họ đều đang đào ngũ.
(*) ý nói đang không làm việc mà tám chuyện
Thực sự có thể làm diễn viên trường phái thực lực đây.
Giang Viễn thấy Chu Sinh không nói gì bèn mở miệng: “Sao vậy?”
Chu Sinh: “Không có gì.”
Anh đặt tư liệu về thôn Trường Ninh trên bàn làm việc của Giang Viễn, nghĩ một chút rồi nói: “Anh tham gia cái nhóm chat đó từ khi nào thế?”
Giang Viễn ngẩng đầu cười hiền: “Vừa vào công ty liền được thêm vào.”
Chu Sinh:…!
Tại sao anh làm việc ở công ty lâu như vậy mà không hề biết phòng trợ lý có cái nhóm chat riêng này? Mà Giang Viễn vừa đến đã được thêm vào? Tại sao chứ?
Chẳng lẽ kĩ năng diễn của anh không tốt?
Chu Sinh hơi căm tức nhìn các trợ lý bên kia, cúi đầu nói với Giang Viên: “Anh đưa giá cược.”
“Thua đền 100 tệ đi.”
Giang Viễn đưa ra mức cược xong, các trợ lý trong nhóm đều điên cuồng suy nghĩ xem thắng tiền thì nên mua gì bây giờ.
Chu Sinh thấy thế nhếch môi cười một cái, rời khỏi phòng.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, khi Chu Sinh gõ cửa đi vào thì Trì Vãn Chiếu đang xem máy tính, cô nhìn anh nói: “Không có chuyện gì thì mai anh xếp lịch nghỉ đi.”
Chu Sinh hiểu rõ: “Vâng.”
Sau đó anh đưa lên báo cáo hàng năm của công ty.
Trì Vãn Chiếu cầm lấy tài liệu, hỏi: “Đồng Duyệt thảo luận sao rồi?”
Chu Sinh đứng thẳng, hơi cúi đầu đáp: “Đồng Duyệt đã bàn bạc xong với Lâm đ*o, năm sau bắt đầu bấm máy.”
Trì Vãn Chiếu gật gù.
Chu Sinh thấy cô như thế bèn nói tiếp: “Mặt khác, Vệ tổng của Hâm Huy mới mở một công ty con, muốn mời ngài tham gia cắt băng khai trương ạ.”
Lời mời này Vệ tổng không hỏi thẳng Trì Vãn Chiếu vì hắn biết tính cách của cô.
Cô không thích tham gia hoạt động gì cả, thậm chí chỉ là hỏi thăm thương mại cũng đều từ chối, nên ngoại giới mới đồn rằng cô thần thần bí bí.
Thực ra, chỉ là Trì Vãn Chiếu không thích xã giao.
Chu Sinh đi theo cô lâu như vậy, các hoạt động cô tham gia có thể đếm trên đầu ngón tay, có đúng hai lần đều là liên quan đến Hâm Huy.
Trước khi Cảnh Yên xuất hiện thì Hâm Huy là công ty độc tài ở thành phố B, bọn họ quan hệ rộng, tài nguyên dồi dào, rất giỏi trong việc tìm nhân tài mới, chọn ai thì chắc chắn người đó nổi, khi đó có người nào không muốn tiến vào Hâm Huy chứ, một loạt Ảnh đế, Ảnh hậu cùng các tiểu sinh, lưu lượng đều đến từ Hâm Huy.
Có thể nói là hào quang vô cùng.
Chu Sinh nhớ đến, công ty quản lý trước đây của phu nhân chính là Hâm Huy.
Thế nhưng ba năm trôi qua, phong thuỷ thay đổi, Cảnh Yên đi lên còn Hâm Huy thì sa sút.
Nhưng lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, địa vị Hâm Huy trong giới vẫn là ở chiếu trên thế nên dù Trì Vãn Chiếu không thích xã giao thì cũng vẫn góp mặt một chút.
Thế nên đây là lí do mà Chu Sinh không biết chắc Trì tổng muốn thế nào.
Trì Vãn Chiếu nghe Chu Sinh nói xong, suy nghĩ một chút hỏi: “Khi nào thì diễn ra?”
Chu Sinh: “Năm sau ạ.”
Trì Vãn Chiếu gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Chu Sinh thức thời, không làm phiền nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Trì Vãn Chiếu xoay ghế quay lưng với bàn làm việc, trước mặt là cửa sổ lớn, sắc trời bên ngoài màu xanh nhạt, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, thời tiết hiếm khi đẹp như vậy vào mùa đông.
Trì Vãn Chiếu nhắm mắt, cảm nhận ánh mặt trời chiếu lên người, khoé môi cong lên, cầm điện thoại nhắn tin.
[Em đang làm gì thế?]
Lúc Khổng Hi Nhan nhận được tin nhắn là nàng đang nằm nhoài người trên sofa tắm nắng.
Trước đây luôn vội vội vàng vàng bận rộn đóng phim, giờ được nghỉ ngơi lại thêm hôm qua khiến nàng chẳng buồn làm gì nữa, chỉ muốn nằm một chỗ thật thoải mái, Vương Hải Ninh đều đi qua đi lại nhắc vài lần.
“Bảo hai người phải tiết chế rồi, thế mà điên cuồng không chừa chỗ nào.”
Khổng Hi Nhan bị nói cúi đầu thấp hết sức có thể.
Nàng cũng muốn tiết chế mà!
Là do người nào đó không tiết chế đấy chứ!
Khổng Hi Nhan lầm bầm hai câu kháng nghị Vương Hải Ninh, ôm lấy Yên Yên vuốt ve lông nó, Yên Yên trở người mấy lần muốn trốn, may là tin nhắn đến đã giải cứu nó, Khổng Hi Nhan với điện thoại trên bàn cầm lên xem.
Trì Vãn Chiếu: [Em đang làm gì thế?]
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Chẳng muốn làm gì hết ạ.]
Trì Vãn Chiếu: [Thân thể không thoải mái sao?]
Khổng Hi Nhan nhìn thấy câu hỏi liền đỏ mặt.
Sao chị ấy có thể tự nhiên hỏi những câu xấu hổ như vậy chứ?
Khổng Hi Nhan: [Không phải không thoải mái.]
Trì Vãn Chiếu: [Vậy là thoải mái hả?]
Khổng Hi Nhan: [Thoải mái, thoải mái chết luôn đó.]
Trì Vãn Chiếu: [Vậy tốt rồi, tối nay tiếp tục.]
Khổng Hi Nhan:…!
Khổng Hi Nhan: [Sao chị thành thạo như vậy hả?]
Trì Vãn Chiếu: [Hả? Chị còn thấy chưa đủ thành thạo đây, tối qua vẫn làm em bị đau phải không?]
Khổng Hi Nhan: [Ý em là thành thạo việc không biết xấu hổ.]
Trì Vãn Chiếu:…!
Vương Hải Ninh: “Lát nữa chị muốn tới nghĩa trang một lúc, em ở nhà nghỉ nhé?”
Khổng Hi Nhan vội ngồi thẳng dậy: “Em đi cùng với.”
Vương Hải Ninh: “Không cần đâu…”
Khổng Hi Nhan ngắt lời luôn: “Em cũng muốn đến thăm mộ ba nữa.”
Vương Hải Ninh nghe vậy gật đầu: “Thế đi thay đồ đi.”
Khổng Hi Nhan lên lầu thay quần áo xong đi xuống thì thấy nàng mặc che kín mít.
Vương Hải Ninh thấy nàng như vậy thì cười cười: “Nhìn em thật giống con gấu đây.”
Khổng Hi Nhan thở dài.
Nàng cũng đâu muốn mặc như gấu vậy đâu, nhưng những tay săn ảnh chỗ nào cũng có mặt, không biết lúc nào thì bị chụp lén.
Mặc dù chuyện với Hà Vi Nguỵ Diễm đã hạ nhiệt rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn lên top hot search ở vị trí năm, sáu bên dưới, lượng fan hâm mộ nàng cũng dần tăng lên, đề tài cũng nhiều, mỗi ngày đều có đề tài mới liên quan đến nàng.
Khổng Hi Nhan cũng không quá lưu ý những điều này nhưng nàng không thích gặp phiền phức, nên lần nào ra ngoài cũng che kín hết sức có thể.
Tuy rằng Vương Hải Ninh không hiểu chuyện trong giới giải trí nhưng cô cũng biết chuyện phong ba gần đây về Khổng Hi Nhan, nàng đã gỡ được bao quần áo phải đeo nặng suốt ba năm qua, Vương Hải Ninh cười: “Đi thôi.”
Yên Yên thấy hai người chuẩn bị ra ngoài liền muốn đi theo, Khổng Hi Nhan xoa đầu nó: “Ngoan, ở nhà chờ bọn chị nhé.”
“Meo~”
Yên Yên không vui kêu một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất.
Vương Hải Ninh đứng bên cạnh nàng nói: “Bảo sao nó ngoan như thế nha, Yên Yên Nhan Nhan, đúng là giống nhau đây.”
“Chẳng lẽ Trì tổng đặt tên nó dựa vào tên của em?”
Khổng Hi Nhan đứng thẳng người, kéo tay cô đi: “Chị nghĩ gì thế, sao có thể như vậy được.
Trước kia em và chị ấy vốn không quen biết gì.”
Vương Hải Ninh định nói thêm nhưng thấy Lục Hàn đi đến thì nhịn xuống, hai người cùng nhau lên xe.
Nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố B, đối diện là biển, trùng hợp thay mộ của ba Khổng Hi Nhan và mẹ Vương Hải Ninh ở gần nhau.
Ngày trước Vương Hải Ninh đến tảo mộ mẹ mới gặp phải Khổng Hi Nhan.
Thời gian đó Khổng Hi Nhan cả ngày ngồi ở bờ biển, người nào đi qua nhìn thấy nàng đều chỉ chỉ trỏ trỏ giống như nhìn thấy nàng khiến mắt họ bị bẩn thêm vậy.
Tuy rằng Vương Hải Ninh không lên mạng nhiều nhưng cũng biết Khổng Hi Nhan là một diễn viên.
Bởi vì, cô từng xem phim mà nàng đóng.
Nhưng cô cũng không biết những chuyện xảy ra trên mạng khi đó.
Khổng Hi Nhan lúc ấy không có động lực sống, ngày ngày ngơ ngơ ngác ngác, Vương Hải Ninh thấy thế thì động lòng trắc ẩn, liền đến chào hỏi làm quen.
Lần làm quen này, chính là ba năm.
Nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, Vương Hải Ninh không nhịn được cười nói: “Nhớ không? Lúc đó em rất thích ngồi lì ở chỗ kia.”
Khổng Hi Nhan nhìn theo hướng tay cô chỉ, bờ biển giờ đã khác ngày xưa nhưng chiếc bàn mà nàng từng ngồi vẫn ở đó, chỉ là đã cũ hơn rất nhiều.
“Đương nhiên là em nhớ.”
“Cảm ơn chị, Hải Ninh.”
Khổng Hi Nhan nắm lấy tay Vương Hải Ninh, vẻ mặt chân thành, Vương Hải Ninh vươn tay khác xoa đầu nàng, giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Lục Hàn đưa cả hai gần đến nghĩa trang thì dừng lại.
Hai người xuống xe, vào tiệm hoa gần đó mua hai bó hoa, Khổng Hi Nhan suy nghĩ một lúc thì nói thêm, giọng buồn buồn: “Cho tôi thêm một bó nữa nhé.”
Giọng nàng qua một lớp khẩu trang nên hơi khó nghe, chủ tiệm phải hỏi lại lần nữa mới trả lời: “Chờ chút.”
Vương Hải Ninh không hiểu, hỏi: “Sao lại thêm?”
Khổng Hi Nhan: “Em đi thăm một người bạn cũ nữa.”
Vương Hải Ninh gật đầu, không nói nữa.
Hai người ra khỏi cửa hàng, đi vào nghĩa trang, nơi này khá rộng, hai người đi chung một đoạn, đến giữa nghĩa trang thì chia ra hai hướng.
Khổng Hi Nhan đi đến trước một ngôi mộ, đặt bó hoa xuống, nhìn người đàn ông trong di ảnh mà viền mắt nóng lên, nàng tháo khẩu trang và mũ, gió lạnh thổi làn tóc nàng bay bay, tóc quét lên mặt, có chút rát.
Rát đến nỗi mắt ửng hồng..
“Ba”
“Con đã về.”
Khổng Hi Nhan đứng trước bia mộ, nàng cứ nghĩ là ba năm trôi qua hẳn sẽ có nhiều điều muốn nói với ba, nhưng khi đứng đây rồi lại không biết nói gì.
Nàng hơi khom lưng, vươn tay sờ sờ bia mộ.
Cảm giác thật lạnh lẽo.
Người đàn ông trong hình cười xán lạn, nét mặt dịu dàng.
Khổng Hi Nhan nhìn khuôn mặt đó cũng không nhịn được mà cười theo, nhưng ánh mắt đẫm lệ, cổ họng chua xót.
Vương Hải Ninh đi đến nhìn thấy nàng cứ như thế đứng trước bia mộ mà chẳng nói câu gì, cô bước tới gọi: “Hi Nhan”
Khổng Hi Nhan quay đầu, lệ nóng trong mắt không kịp che dấu, ánh nắng chiếu đến khiến nàng nhanh chóng cúi đầu, lấy tay lau đi nước mắt như không có gì xảy ra: “Chị xong rồi?”
Vương Hải Ninh gật đầu: “Ừm.”
Khổng Hi Nhan: “Đi thôi.”
Trước khi quay đi, nàng liếc nhìn ba mình, cười thoải mái.
Vương Hải Ninh thấy nàng vẫn ôm một bó hoa bèn hỏi: “Đây là cho ai vậy?”
Khổng Hi Nhan đi về hàng bia mộ phía trước, sau đó dừng lại trước một bia mộ, nàng cúi người đặt bó hoa xuống, nói với Vương Hải Ninh: “Một người bạn cũ của em.”
Vương Hải Ninh nhìn, trong di ảnh là một thanh niên trẻ, đầu húi cua, mặc sơ mi trắng, cười tươi rói, nhìn qua liền biết là người ra đi ở độ tuổi tươi đẹp nhất.
Cô rời mắt nhìn xuống hàng chữ phía dưới.
Quan Hiểu Phàm.
Hưởng dương hai mươi ba tuổi.
– ———————————
Chúc mừng năm con Trâu – năm tuổi của tui.
Tết này có chị người iu nên không thấy chán xíu nào luôn ó mọi người ơi:D.