Bạn đang đọc Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Chương 75: Chúc Anh Cả Đời Không Được Ăn Thịt Lợn
Trong phòng làm việc cao nhất của Cảnh Yên, Trì Vãn Chiếu cúp máy, ngòi bút đặt trên tờ giấy trắng, cô từ từ viết xong chữ Nhan, sau đó để bút xuống, bấm gọi bằng điện thoại nội bộ: “Chu Sinh.”
Chu Sinh vội buông giấy tờ đang làm xuống, nhanh chóng đi vào văn phòng.
Anh đứng sau lững Trì Vãn Chiếu, cúi đầu thưa: “Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu đóng nắp bút lại, nhìn anh: “Anh đi tìm hiểu xem Đồng Duyệt…”
“Mà thôi, quên đi.”
Nếu Khổng Hi Nhan đã không muốn nói cho cô chuyện gì thì cần gì cô phải qua mặt nàng đi tìm hiểu đây, nhỡ may nàng biết thì sẽ không vui.
Trì Vãn Chiếu đổi chủ đề: “Hiện tại Ngụy Diễm và Hà Vi sao rồi?”
Chu Sinh cúi đầu nhanh chóng nói: “Gần đây Ngụy Diễm vẫn luôn phải hầu tòa, chắc sẽ không chống đỡ được mấy nữa.
Bên phía Hà Vi vẫn đang giằng co với gia đình.”
Trì Vãn Chiếu đứng dậy đi đến gần cửa kính, cô kéo rèm ra, ngoài cửa sổ gió lạnh vẫn đang thổi, hoa tuyết bay lất phất, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Giằng co?”
Chu Sinh nhìn theo hướng cô đang nhìn: “Tôi nghĩ cũng sẽ không mất nhiều thời gian.
Hà gia lần này tổn thất nặng nề, Hà Vi bị mất đường tài chính trong khi Hà gia đã quen hưởng thụ bao lâu rồi, chẳng mấy nữa sẽ xảy ra nội chiến.”
Ánh mắt Trì Vãn Chiếu hờ hững: “Thế à?”
“Còn bao lâu nữa?”
Chu Sinh chần chừ trả lời: “Chắc thêm một tháng nữa đi.
Hiện tại tinh lực của Hà Vi đều đặt hết vào phòng làm việc rồi.”
Trì Vãn Chiếu thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài, liếc anh: “Một tháng? Chu Sinh? Anh cũng phải để tôi trải đường sẵn rồi mới đi sao?”
Vẻ mặt Chu Sinh trở nên nghiêm túc: “Xin lỗi Trì tổng, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp.”
“Không cần.”
Trì Vãn Chiếu lạnh nhạt: “Anh giao chuyện Hà Vi và Ngụy Diễm cho Giang Viễn đi.
Anh ta sẽ biết nên làm gì.”
Mày Chu Sinh hơi nhíu lại: “Giang Viễn?”
Sau đó liền gật đầu: “Vâng.”
Trì Vãn Chiếu mím mối: “Chuyện sự cố chương trình lần trước điều tra sao rồi?”
Chu Sinh: “Đã điều tra tất cả các nhân viên, không có gì lạ thường.
Tôi chuẩn bị cho điều tra các nhân viên thuê ngoài hôm đó.”
“Mặt khác, bên ekip chương trình nói rằng đó chỉ là sự cố không may.”
Trì Vãn Chiếu gật đầu: “Chuyện đó đã lường trước rồi.”
“Tạm thời anh phụ trách điều tra chuyện này đi, tra kĩ từng người một.”
“Chuyện Hà Vi, Ngụy Diễm cứ để Giang Viễn lo.”
“Tôi sẽ bảo hắn đến gặp anh.”
Trì Vãn Chiếu nói xong thì Chu Sinh gật đầu, trở lại phòng thư kí của mình, lại thấy bên trong có thêm một bàn làm việc.
Vốn dĩ căn phòng này chỉ có mình anh, giờ lại có thêm một cái bàn khiến anh rất bất ngờ.
Ngay khi anh định gọi người hỏi thì cửa phòng làm việc mở ra, một giọng nam truyền vào: “Thư ký Chu.”
“Ngưỡng mộ đã lâu.”
Chu Sinh quay đầu lại nhìn, bắt lấy bàn tay đang giơ ra, nhướn mày hỏi: “Giang Viễn?”
Giang Viễn trời sinh tuấn tú, hôm nay anh mặc vest đen càng thêm thu hút, Giang Viễn cười hiền lành, chào hỏi Chu Sinh: “Tôi là Giang Viễn, vậy chắc Trì tổng đã nói với anh rồi.”
Chu Sinh có dự cảm xấu, vội nhìn về hướng văn phòng của Trì Vãn Chiếu.
Giang Viễn cũng nhìn theo hướng ánh mắt Chu Sinh: “Hóa ra Trì tổng còn chưa kịp nói với thư kí Chu.
Vậy để tôi giới thiệu mình trước đã nhé? Hay chúng ta cứ thế đi thẳng vào vấn đề luôn?”
Chu Sinh buông bàn tay đang nắm ra: “Không cần, tôi biết chuyện rồi.”
Giọng nói anh hờ hững, quay về bàn làm việc của mình, nhấc mấy tập hồ sơ lên, đưa cho Giang Viễn: “Tài liệu về Hà Vi và Ngụy Diễm ở đây, còn có phương án xử lý nữa.”
Giang Viễn nhận lấy đống tài liệu, cúi đầu lật xem vài lần, sau đó đóng lại, liếc mắt hỏi: “Lát nữa cậu có muốn cùng ăn trưa không?”
“Coi như là để chào mừng người mới là tôi.”
Chu Sinh vẫn nhướn mày, đối diện Giang Viễn cười khẽ: “Anh cũng không phải người mới.”
Nói xong Chu Sinh cầm một tập tài liệu khác rời khỏi.
Giang Viễn đứng sau lưng anh, thở một tiếng hầy, quay đầu trở về bàn làm việc của mình, trên bàn có một ít giấy tờ và một bảng tên hướng ra ngoài, ngón tay anh gõ gõ lên bảng tên, thở dài nói: “Rất mới mà.”
Chu Sinh rất bận, mãi đến trưa mới xong việc.
Anh mang theo hộp cơm đi vào phòng làm việc của Trì Vãn Chiếu, đặt hộp cơm lên trên bàn.
Trì Vãn Chiếu rất ít khi xuống canteen công ty, lại càng không thích đi ra ngoài, thế nên đặt cơm mang đến cho cô đã trở thành công việc của Chu Sinh, lâu dần, anh cũng biết sơ sơ Trì Vãn Chiếu thích ăn gì.
Thế nên khi Khổng Hi Nhan hỏi khẩu vị của Trì tổng anh mới nói ra.
Không nghĩ đến hậu quả là mình lại bị trừ mất một số tiền thưởng lớn như vậy.
Thật sự, biết vậy chẳng làm cho rồi.
Lắm miệng nhiều vào!
Chu Sinh cúi đầu đặt hộp cơm xong mới nói: “Trì tổng, ăn cơm thôi.”
Trì Vãn Chiếu đặt tài liệu xuống, đứng dậy: “Anh đã gặp Giang Viễn rồi chứ?”
Chu Sinh: “Vâng.”
“Hắn không có vấn đề gì chứ?”
Trì Vãn Chiếu biết anh lo nghĩ, cười nói: “Yên tâm, Giang Viễn là người dưới trướng của anh tôi, vốn muốn giới thiệu để anh biết nhưng không có cơ hội thích hợp.
Lần này hắn tới công ty, anh hướng dẫn cho anh ta nhanh quen việc.”
Chu Sinh yên tâm hơn: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Trì Vãn Chiếu cầm đũa: “Cả chuyện thôn Trường Ninh cũng giao cho anh ta đi.”
Chu Sinh: “Vâng”
Trì Vãn Chiếu phân phó xong thì để Chu Sinh ra ngoài.
Cô nhìn chằm chằm hộp cơm trước mặt, nghĩ đến Khổng Hi Nhan bận rộn trong nhà bếp, cô cầm điện thoại lên bấm tin nhắn: [Đang ở đâu thế?]
Khổng Hi Nhan vừa lên xe thì nghe thấy điện thoại báo có tin nhắn, nàng mở túi xách lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Trì Vãn Chiếu.
Khuôn mặt Khổng Hi Nhan tươi tắn hơn hẳn: [Tôi đang chuẩn bị về nhà, sao thế?]
Trì Vãn Chiếu: [Không có gì, đang ngồi thì nhớ ra trưa nay cô không về, Yên Yên không biết phải làm sao.]
Yên Yên, Yên Yên, Yên Yên.
Bệnh cuồng mèo của chị nằm mơ cũng không chữa nổi!
Khổng Hi Nhan cắn răng trả lời: [Trì tổng, bây giờ chị không nên đặt sự chú ý vào Yên Yên đâu,…]
Nàng còn chưa viết hết câu, xe xóc một cái, tay nàng run, bấm phải nút gửi.
Nàng đang muốn hoàn thành nốt câu, liền thấy Trì Vãn Chiếu trả lời.
[Ý của Khổng tiểu thư là nên đặt sự chú ý vào cô hả?]
Khổng Hi Nhan đỏ mặt ngay lập tức, trong mắt đầy ngượng ngùng, vừa nhìn điện thoại vừa mím môi cười tủm tỉm, khuôn mặt vui vẻ, Phó Thu giơ ngón tay chọc chọc má nàng: “Khổng tỷ đang nói chuyện với ai thế?”
Khổng Hi Nhan tắt điện thoại, nhìn cô nói: “Một người bạn thôi.”
Phó Thu không tin ghé vào gần nàng: “Bạn á? Khổng tỷ, chị thích người bạn đó phải không?”
Khổng Hi Nhan sửng sốt, không trả lời Phó Thu.
Chiếc xe nhanh chóng đến cửa khu biệt thự, Khổng Hi Nhan xuống xe, vẫy tay với Phó Thu xong, chiếc xe liền rời đi.
Khổng Hi Nhan đứng im tại chỗ suy nghĩ về câu hỏi của Phó Thu?
Có phải nàng thích Trì Vãn Chiếu rồi?
Thích không nhỉ?
Có một chút thích đi.
Khi rời khỏi thôn Trường Ninh, nàng nghĩ, nếu có thể thăm dò suy nghĩ của Trì Vãn Chiếu đối với nàng, nàng thật sự muốn thử.
Nhưng mấy lần thăm dò đều thất bại.
Trong mắt chị ta rõ ràng chỉ có mèo, mèo và mèo!
Nghĩ đến đây, Khổng Hi Nhan liền hơi dỗi, nàng nhanh chóng đi về nhà.
Mở cửa ra đã thấy Yên Yên ngồi dưới đất vẫy đuôi, ngẩng đầu, giương đôi mắt xanh thẳm nhìn nàng, bao nhiêu giận dỗi của Khổng Hi Nhan liền bay sạch.
Được rồi.
Khi nàng kí hợp đồng với Trì Vãn Chiếu, nhiệm vụ chính là chăm sóc Yên Yên mà, phải hiểu rõ sự quan trọng của Yên Yên đối với người kia chứ, thế nào lại còn ghen với Yên Yên.
Từ bao giờ mà nàng lại không nói lí lẽ thế cơ chứ.
Khổng Hi Nhan thở dài đi vào nhà, đặt túi xách xuống thì ôm lấy Yên Yên, ngón tay vuốt ve bộ lông trắng mịn của nó, vừa mượt vừa trơn, rất thoải mái, nàng xoa xoa một lúc mới đứng dậy nấu thức ăn cho Yên Yên.
Mà bên này, Trì Vãn Chiếu vẫn đang chờ nàng trả lời, thỉnh thoảng lại xem điện thoại, đoạn chat với Khổng Hi Nhan vẫn dừng lại ở câu: [Ý của Khổng tiểu thư là nên đặt sự chú ý vào cô hả?]
Khổng Hi Nhan vẫn chưa trả lời.
Trì Vãn Chiếu nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn, sau đó kết luận một câu.
Nàng không muốn.
Cho nên mới không trả lời lại cô phải không?
Trong lòng Trì Vãn Chiếu bị vướng mắc chuyện này, lúc họp cũng không thể tập trung, tất cả mọi người đã báo cáo xong đang chờ cô nói thì chỉ thấy cô mặt không thoải mái, ngồi im không nói gì.
Chu Sinh nhẹ nhàng gọi: “Trì tổng, đến lượt cô rồi.”
Trì Vãn Chiếu hoàn hồn, thấy mọi người đều đang nhìn mình thì mở môi mỏng: “Kết thúc cuộc họp ở đây đi.”
Không chỉ mọi người trong phòng, ngay cả Chu Sinh cũng sửng sốt vô cùng.
Nhưng Trì Vãn Chiếu ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Chu Sinh vội bước theo sau, mờ mịt hỏi: “Trì tổng, cô sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ạ?”
Người đi ở phía trước nói dừng là dừng, không hề báo trước điều gì, Chu Sinh phản xạ nhanh, cũng đứng lại đúng lúc mới không bị va vào cô.
“Trì tổng?”
Trì Vãn Chiếu nhíu đôi mày thanh tú lại, chậm rãi hỏi: “Chu Sinh, anh từng yêu đương chưa?”
Chu Sinh:…!
Anh từ chối trả lời vấn đề này.
Trì Vãn Chiếu liếc thấy vẻ mặt anh liền gật đầu hiểu rõ: “Bỏ đi, bảo Giang Viễn vào phòng làm việc của tôi ngay bây giờ.”
Chu Sinh oan ức: “Vâng.”
Giang Viễn đang ngồi xem tài liệu, Chu Sinh bước vào, do dự đi đến trước bàn làm việc của hắn, nghĩ một chút rồi hỏi; “Giang Viễn, anh từng yêu đương à?”
“Hả?”
Giang Viễn ngẩng đầu nhìn Chu Sinh, ánh mắt hơi mang ý cười: “Cậu hỏi gì cơ?”
Chu Sinh mím môi hỏi lại một lần.
Giang Viễn lắc đầu: “Quá bận, ai mà rảnh.”
Chu Sinh nghe thế vô cùng thỏa mãn, vung tay nói: “Trì tổng gọi anh vào văn phòng có việc.”
Giang Viễn thấy vẻ mặt như trời đang nhiều mây chuyển sang nắng đẹp của Chu Sinh thì cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút thì đứng dậy đi vào văn phòng Trì Vãn Chiếu.
Gần hai mươi phút sau mới đi ra.
Chu Sinh vẫn ngồi ở bàn làm việc của mình, có chút thái độ cười trên sự đau khổ của người khác: “Trì tổng hỏi anh cái gì đó?”
Vẻ mặt Giang Viễn như thường, ngồi xuống: “Cô ấy hỏi vài thứ về chuyện tình cảm.”
“Tôi chỉ cho cô ấy vài chiêu.”
Chu Sinh hơi thay đổi sắc mặt: “Không phải anh nói chưa từng yêu đương sao?”
Giang Viễn nhún vai: “Đúng vậy, tôi chưa từng ăn thịt lợn, nhưng cũng từng thấy lợn chạy rồi mà.”
Sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Sinh, chậm rãi nói: “Thư ký Chu, chẳng lẽ ngay cả lợn chạy như nào cậu cũng chưa từng thấy à?”
Chu Sinh:…!
Haha
Tôi chúc anh cả đời chỉ có thể nhìn lợn chạy, không được ăn thịt lợn nhé!
– ————————-
12/12/2020: Tôi thương thư ký Chu quá nhiều:)))).