Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 50: Cô Không Hiểu Đâu


Bạn đang đọc Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Chương 50: Cô Không Hiểu Đâu


Những lần lên hot search gần đây của Quách Nhất Tích, đầu tiên là vì Hà lão, sau đó là vì quan hệ với các đạo diễn, hiện giờ là bạo vì tuyên bố biết tin tức sâu xa về chuyện ly hôn của Hà Vi và Ngụy Diễm.

Cư dân mạng ăn dưa cả ngày chả làm chuyện gì, chỉ ngồi xổm canh giữ trên mạng, lượng follower của Quách Nhất Tích chẳng những không giảm mà còn tăng, mới nửa ngày đã có thêm gần ba mươi nghìn follower, tất cả đến vì những cái mà ả nói rằng có hắc liêu sau cuộc ly hôn động trời kia.

(*) Hắc liêu: Tài liệu đen, những tin tức xấu, tin mật về nghệ sĩ, có thể là thật cũng có thể là bịa đặt để dìm nghệ sĩ.

Weibo cá nhân của ả cũng bị người qua đường xâm chiếm.

– – Quách tiểu thư, lời cô nói là có ý gì? Cái gì gọi là có hắc liêu?
– – Lại định thu hút chú ý của ai? Năm đó chuyện Vi Vi của chúng tôi cùng Ngụy Diễm ầm ĩ như vậy cũng không thấy cô nói một lời, giờ nói có hắc liêu.

Trò cười đấy à?
– – Fans Hà Vi cứ nhảy nhót chán đi, không chừng người ta thật sự biết cái gì đó, đến lúc cần phải nói ra rồi thì….Boom!
– – Cắt, một cái tiểu minh tinh hạng ba ra vẻ gì, ngược lại tao sẽ nhìn xem cô ta có cái gì đáng giá tung ra đây.

Bình luận tầng tầng lớp lớp, phần lớn là đến hóng hớt, canh trên Weibo, chờ mong Quách Nhất Tích đăng bài một phát là xông vào.

Trên mạng sôi sục, nam nhân ngồi bên TV chỉ nhấc mắt nhìn, không lên tiếng, đôi tay tinh thế ngọc ngà của nữ nhân bên cạnh giơ lên, móng tay đỏ thẫm tinh xảo, ả nhìn dáng vẻ Quách Nhất Tích vừa khóc vừa nói trong TV, bấm một cái tắt đi.

“Giải thích đi, sao cô ta biết được?”
Hà Vi quay đầu nhìn Ngụy Diễm, khuôn mặt kia vẫn tuấn tú như vậy, vóc người nhờ tập luyện thường xuyên nên rắn chắc, cơ bắp vừa phải, Ngụy Diễm cúi đầu: “Cô ta không thể biết được.”
Hà Vi lắc đầu: “Tôi không tin, cô ta chắc chắn đã biết gì đó, tôi không yên tâm.”
Ngụy Diễm đứng dậy đến ngồi cạnh Hà Vi, ôm hông ả, ghé vào bên tai ả nhẹ giọng: “Vi Vi, em tin anh đi, cô ta không hề biết gì hết.”
Lúc nói chuyện, bàn tay hắn đã đặt trên đùi Hà Vi.

Hà Vi liếc nhìn nam nhân trước mắt mình.

Ả là nhất kiến chung tình với Ngụy Diễm.

Chỉ là không phải trong thực tế.

Mà là trong màn ảnh.

Vai diễn đầu tiên của Ngụy Diễm là nam phụ, ngày đó cũng không hot lắm, nhưng vô tình một lần Hà Vi nhìn thấy bộ phim đó, xem qua vài tập, liền muốn tiếp xúc với hắn.


Hai người đều là diễn viên, miễn là có chút quan hệ, hợp tác không thành vấn đề, đúng lúc có một bộ phim truyền hình đang tìm nữ chính, mà Ngụy Diễm chính là người đóng nam chính.

Vì có được vai nữ chính kia, Hà Vi trả giá một chút.

Nhưng đáng giá.

Ả toại nguyện được đóng phim cùng Ngụy Diễm, hẹn hò yêu đương, thậm chí kết hôn.

Tất cả đều giống như tưởng tượng của ả.

Thế nhưng, sống chung rốt cuộc vẫn đều có sai lầm.

Khi Hà Vi phát hiện những sai lầm đó không thể để hai người tiếp tục đi bên nhau nữa, ả hoang mang.

Khi đó, ả như đang đứng trong sòng bạc ma.

Đặt cược toàn bộ gia sản, danh vọng vào thắng thua.

Thật may, ả thắng rồi.

Hà Vi đẩy Ngụy Diễm ra, đôi mắt lạnh nhạt, ả đã sớm không còn là nữ nhân ba năm trước bị Ngụy Diễm dỗ dành liền ngoan ngoãn nữa, Hà Vi từ tốn nói: “Tôi cảm thấy tôi cần suy nghĩ thêm đề nghị phục hôn của anh.”
Nói xong Hà Vi đứng lên, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

Ngụy Diễm vội đuổi theo: “Tại sao?”
“Vi Vi, anh tưởng em đã nghĩ kĩ rồi.”
Hà Vi đứng nghiêm: “Khi nào anh giải quyết xong chuyện Quách Nhất Tích, tôi sẽ quyết định.”
Ngụy Diễm nhìn giày cao gót cộc cộc đi ra khỏi khu nhà, hắn thở dài ngồi xuống ghế sofa.

Không bao lâu sau, chuông cửa lại vang lên, Giang Viễn đứng cửa hô: “Ngụy Diễm.”
Cửa mở ra, Giang Viễn cầm theo mấy chai bia, anh quen thuộc đi vào nhà, ngồi xuống sofa, để bia xuống: “Uống đi này.”
“Biết cậu đang bực mình rồi.”
Ngụy Diễm cười khổ: “Sao mà anh biết được.”
Giang Viễn chỉ chỉ vào mắt mình: “Trên mạng nghi ngờ ngập tràn, anh lại không mù, Hà Vi là hạng người gì, anh đi bên cạnh cậu như vậy lại không hiểu chắc.”
“Nói đi, cô ta có yêu cầu gì.”

Ngụy Diễm mở một lon bia, mím môi: “Không có gì.”
Giang Viễn nhìn chằm chằm lon bia trước mắt, ngữ khí trầm thấp: “Ngụy Diễm, cậu là một tay anh nâng lên, anh không mong nhìn thấy cậu ngã xuống đâu.

Cậu phải biết rằng, cậu sắp trở thành Ảnh đế trẻ tuổi nhất lịch sử, lúc này, anh không cho phép cậu làm chuyện gì sai lầm.”
“Chuyện Quách Nhất Tích rốt cuộc là sao, tin tức về chuyện ly hôn cô ta nói là gì?”
“Cậu nhất định phải nói hết cho anh biết, chỉ như thế anh mới có thể nhanh chóng chuẩn bị biện pháp để đối đầu lại.”
Ngụy Diễm ngửa đầu uống cạn một lon bia, quan hệ giữa hắn và Giang Viễn quả thực đã sớm vượt qua bạn bè, trở thành tri kỷ.

Mấy năm nay, anh cũng chưa từng chủ động hỏi qua chuyện hắn đã ly hôn.

Nếu không phải Quách Nhất Tích nói ra mấy lời kia.

Hẳn là anh cũng vẫn không hỏi hắn.

Ngụy Diễm tin tưởng, trên đời này trừ ba mẹ hắn, người không hại hắn, muốn điều tốt cho hắn chỉ còn Giang Viễn mà thôi.

Bởi vì bọn họ đã sớm bị cột chặt trên một chiếc thuyền, sóng gió kéo đến thì cùng nhau chống đỡ, không chống được thì cùng nhau trầm luân.

(*) Trầm luân: chìm đắm (trầm) và lăn lộn (luân) trong bể khổ, theo quan điểm của Phật giáo.

Giang Viễn cũng không ép hắn, lẳng lặng chờ hắn uống xong lon bia thứ ba, sau đó dùng giọng nói thô trầm kể lại đơn giản câu chuyện.

Càng nghe, mặt Giang Viễn càng trầm trọng.

Ngụy Diễm không chú ý vẻ mặt của anh, nói xong ngửa đầu ra sau ghế: “Chính là như vậy.”
Giang Viễn ngoái đầu nhìn hắn: “Cậu chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không bán đứng cậu?”
Ngụy Diễm nhếch miệng: “Chắc chắn không, em có nhược điểm của cô ta trong tay.”
Giang Viễn: “Là gì?”
Ngụy Diễm vuốt vuốt sống mũi: “Là…quên đi, anh chỉ cần biết cô ta sẽ không phản bội em là được, những chuyện khác cũng không có gì, chỉ như vậy.”
Giang Viễn im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Anh biết rồi, tạm thời xem phía Quách Nhất Tích sẽ làm gì, cần thiết thì chúng ta hẹn gặp mặt.”
Ngụy Diễm phất tay: “Anh cứ sắp xếp đi.”
Giang Viễn đứng lên, cúi đầu nhìn Ngụy Diễm: “Phải rồi, anh mang kịch bản Hừng đông đến rồi đây, để vào thư phòng cậu à?”
Ngụy Diễm uống bia xong có chút lâng lâng, tửu lượng của hắn vốn không cao lắm, ừm một tiếng: “Để vào thư phòng đi.”

Giang Viễn thấy hắn như vậy nhíu mày nói: “Tạm thời bên ngoài chưa ai có tin tức về các diễn viên nhận Hừng đông, không thể để lộ từ chỗ cậu được, như vậy đi, anh nhớ là cậu có tủ khóa để mấy thứ quan trọng, anh để vào đó giúp cậu.”
“Cái này không được phép để cho ai biết, trợ lý của cậu cũng không được đâu đó.”
Ngụy Diễm thấy anh trận trọng như thế thì nhăn mày, sau đó đứng lên: “Em đi cất cho.”
Giang Viễn kéo tay hắn lại: “Đừng, nhìn đi, cậu đi còn không nổi, đưa chìa khóa đây anh cất cho.”
Ngụy Diễm không thể làm gì khác đành ngồi xuống ghế, đưa chìa khóa cho Giang Viễn: “Ừm.”
Khóe môi Giang Viễn hơi nhếch lên, quay lưng rồi ánh mắt liền lạnh lùng, đi thẳng vào thư phòng, vẻ mặt như thường đứng trước tủ mở khóa.

Chỉ là cơ thể hơi chắn lại góc camera.

Để đồ vào xong, anh xoay người rời đi.

Ngụy Diễm hình như buồn ngủ, anh để chìa khóa vào tay hắn: “Vậy anh về đây.”
“Ừm.”
Ngụy Diễm đang nhắm mắt, khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì mở mắt ra, đứng dậy đi về thư phòng.

Hắn không nhìn cái tủ mà mở máy tính, xem lại camera.

Sau khi vào phòng, vẻ mặt Giang Viễn bình thường, lấy tập kịch bản trong túi ra, trước khi bỏ vào tủ còn lật lại xem kĩ, không có gì khác lạ cả.

Ngụy Diễm tắt máy tính, ra khỏi thư phòng.

Giang Viễn ra khỏi nhà Ngụy Diễm liền gửi một tin nhắn đi: [Trì tổng, đã lấy được đồ.]
Trì Vãn Chiếu nhìn tin nhắn cùng một bức ảnh được gửi đến, lông mày đang nhăn rốt cuộc có chút dãn ra.

Ngón tay cô gõ gõ trên bàn làm việc, rất nhịp nhàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn ảnh nền máy tính, là ảnh poster Phá kén, Khổng Hi Nhan mặc Hán phục thướt tha quý khí, đôi mắt sáng liếc nhìn, môi hồng răng trắng, chỉ một tấm hình cũng nhìn ra được khí chất cao quý của con gái Tể tướng.

Trì Vãn Chiếu lại nhăn mày, nhìn điện thoại, ngón tay chạm đến tên Khổng Hi Nhan, suy nghĩ một chút lại đặt điện thoại xuống.

Không bao lâu sau, Chu Sinh ôm tài liệu gõ cửa đi vào.

Hắn đặt tài liệu xuống bàn làm việc, thấy Trì Vãn Chiếu vẫn cúi đầu liền gọi: “Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu: “Hả?”
Chu Sinh hỏi: “Trước đó ngài có đề cập chuyện đổi trợ lý cho phu nhân.”
Trì Vãn Chiếu nghĩ đến thái độ tối qua của Khổng Hi Nhan, cụp mắt nói: “Tạm thời chưa cần.”
“Cô ấy thích thì cứ để như vậy đi.”
Chu Sinh thấy cô nghiêm nghị, cúi đầu nói: “Được, tôi đã rõ.”
Bên trong biệt thự, Khổng Hi Nhan đang rửa rau.

Nàng vừa cùng Yên Yên đi siêu thị mua khá nhiều thức ăn, muốn trước khi Trì Vãn Chiếu về nhà thì đã nấu cơm xong, coi như là tạ lỗi đi.


Chuyện tối qua nàng đã suy nghĩ lăn qua lộn lại rất lâu, cảm thấy Trì Vãn Chiếu nói không sai.

Thậm chí cô còn đang đứng ở góc độ của nàng để suy nghĩ, mới muốn đổi Phó Thu.

Tuy hiện tại nàng vẫn chưa rửa sạch oan ức là tiểu tam thì nàng vẫn là phu nhân của Trì tổng cao cao tại thượng, không thể chấp nhận một người không khôn khéo như Phó Thu ở cạnh được.

Nguy cơ nhất là câu nói vô hại cũng bị người tính kế.

Cho dù nàng sáng suốt phòng vệ cũng vô ích, đó là trợ lý của nàng, sao có thể không liên lụy được.

Chỉ là tối qua, thái độ và ngữ khí của Trì Vãn Chiếu, làm nàng không khỏi nhớ đến đêm đó ở thôn Trường Ninh, cô lạnh lùng nói với nàng: “Khổng tiểu thư, nếu cô biết nhìn người như vậy, ba năm trước đã không bị lừa.”
Nàng không cam lòng.

Mới không khống chế được mình, nói không suy nghĩ.

Khổng Hi Nhan rửa tay, bỏ sườn vào nồi áp suất, cho gia vị vào, hẹn giờ xong liền cứ đứng trong bếp lẳng lặng chờ, Trì Vãn Chiếu về nhà liền thấy dáng vẻ thẫn thờ của nàng.

“Đang làm gì thế?”
Giọng cô vang lên đột ngột làm Khổng Hi Nhan hoàn hồn, nàng cúi đầu: “Không có gì.”
Ánh mắt Trì Vãn Chiếu quét qua phòng bếp một lần, sau đó nhàn nhạt thu hồi, không lên tiếng, đặt túi xách xuống ghế liền lên tầng.

Đến giờ ăn cơm, Khổng Hi Nhan đi lên gõ cửa, thấy Trì Vãn Chiếu mặc áo ngủ đi ra, nàng mím mím môi: “Ăn cơm đi.”
Trì Vãn Chiếu đối diện ánh mắt sáng của nàng, đáy mắt cô chứa tâm tình phức tạp, ngắn gọn ừm một tiếng.

Hai người ngồi xuống hai ghế đối diện, Yên Yên nhảy lên bàn ăn, ngồi ở giữa, đôi mắt tròn vo hết nhìn Khổng Hi Nhan lại nhìn Trì Vãn Chiếu, cuối cùng meo meo nằm xuống ngủ.

Khổng Hi Nhan xới cơm cho Trì Vãn Chiếu, trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng ngáy của Yên Yên.

Hai người ngồi ăn cơm rất im lặng.

Khổng Hi Nhan liếc Trì Vãn Chiếu, mở miệng: “Tối hôm qua…”
“Tối hôm qua…”
Trì Vãn Chiếu cũng đồng thời nói, cô giãn mày: “Cô nói trước đi.”
Khổng Hi Nhan cúi đầu: “Chuyện tối qua thật xin lỗi, tôi không nên nói thế với chị.”
Trì Vãn Chiếu đặt đũa xuống: “Là tôi không tốt, không bàn bạc với cô đã tự ý quyết định, không suy nghĩ đến cảm giác của cô, cô tức giận là đúng.”
Khổng Hi Nhan vội nói: “Không phải, tôi hiểu được ý của chị.”
Trì Vãn Chiếu bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi đen bóng: “Cô không hiểu đâu.”
Khổng Hi Nhan:…!
– ————————————.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.