Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 103: Ba Không Ổn Rồi


Bạn đang đọc Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Chương 103: Ba Không Ổn Rồi


Khổng Hi Nhan thức giấc thì đã chạng vạng tối, chân trời gần đen, gió lạnh vẫn rít gào ngoài cửa sổ, khiến người bên trong nghe thấy có chút thương cảm, nàng ngồi dậy, Trì Vãn Chiếu vẫn đang say giấc, Khổng Hi Nhan cúi đầu nhìn một chút thì nhẹ vén chăn xuống giường.

Đến khi nàng thay quần áo xong xuôi đi xuống nhà thì thấy Trì Huyên đang ngồi trên sofa trong phòng khác, dáng vẻ em là mới tỉnh ngủ, chỉ là hai mắt sưng húp, cơ thể vẫn hơi run run.

Khổng Hi Nhan đi đến đứng bên cạnh em, gọi: “Tiểu Huyên?”
Trì Huyên ngửa đầu nhìn nàng, nước mắt mông lung, đầu mũi đỏ chót, em thút tít: “Chị..chị dâu.”
Khổng Hi Nhan ngồi xuống cạnh em hỏi: “Sao vậy?”
Trì Huyên cúi đầu lấy khăn giấy lau mắt: “Không có gì ạ, em nằm mơ.”
Trì Huyên hơi khựng lại.

“Gặp ác mộng.”
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ vai em, trong mắt thấu hiểu.

Tám phần mười cơn ác mộng này liên quan đến Trì Trác.

Tuy nàng không phải bác sĩ nhưng cũng nhìn ra được ông không còn nhiều thời gian.

Trì Huyên lau mặt lung tung rồi quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan: “Chị dâu đã quen chưa?”
Khổng Hi Nhan khẽ cười: “Tốt rồi.”
Trì Huyên: “Nhà mình…”
Khổng Hi Nhan ngắt lời em: “Chị hiểu được.”
Trên mặt Trì Huyên vẫn còn nước mắt nhưng em khẽ mỉm cười, rồi trầm mặc.

Không lâu sau trong bếp có tiếng vang lên, Trì Huyên đứng dậy nói: “Chị ngồi đây nhé, em vào bếp chút.”
Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng em: “Ừ.”
Trì Huyên lúc này mới chậm rãi đi vào phòng bếp, không bao lâu bên trong liền vọng ra âm thanh.

“Không có ạ?”
“Sao các chị lại không mua?”
“Ngày mai á?”
“Thôi để em tự đi.”
Khổng Hi Nhan đứng ngoài bếp thấy Trì Huyên đi ra bèn hỏi: “Sao thế?”
Trì Huyên ngẩng đầu: “Không có gì đâu, em ra ngoài mua ít đồ.”
Khổng Hi Nhan nhìn sắc trời bên ngoài rồi nhìn lại em, không yên lòng: “Chị đưa em đi.”

Trì Huyên vội từ chối: “Không cần, siêu thị gần đây mà, em sẽ về nhanh thôi.”
Khổng Hi Nhan kéo tay em: “Chị đi cùng em.”
Ngữ khí nàng kiên định, không cho phép trái lời.

Trì Huyên nhìn nàng: “Vâng.”
Nói xong thì Khổng Hi Nhan đi thay áo khoác, hai người nhanh chóng ra khỏi nhà.

Bởi vì siêu thị ở gần đây nên Trì Huyên cũng không gọi tài xế đưa đi, em và Khổng Hi Nhan cùng đi bộ.

Buổi tối trời còn lạnh hơn ban ngày, gió rét tạt vào mặt buốt đến tận xương, nhưng Trì Huyên cứ như không cảm giác được gì, em không đội mũ cũng không đeo khẩu trang, cứ như vậy đi ra, Khổng Hi Nhan nhìn vẻ mặt vô cảm của em mà đau lòng.

Đi được nửa đường, Khổng Hi Nhan cởi mũ đội vào đầu em, Trì Huyên sững sờ kêu lên: “Chị dâu…”
Khổng Hi Nhan mỉm cười: “Mau đi thôi.”
Nàng đội mũ áo khoác lên, gió quá lớn, chỉ che được sau gáy, trong lòng Trì Huyên chảy qua dòng ấm áp, kéo tay Khổng Hi Nhan nhanh chóng đi đến siêu thị.

Đi vào siêu thị, Trì Huyên chọn khá nhiều thực phẩm nấu ăn tươi sống, Khổng Hi Nhan thấy thế nhíu mày thắc mắc: “Cho bữa tối à?”
Trì Huyên lắc đầu: “Đây đều là những thứ ba thích ăn, em không muốn trước khi rời đi ba còn không được ăn những thứ ông thích.”
Khổng Hi Nhan trầm mặc nhìn em.

Trì Huyên cảm giác được ánh mắt của nàng, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy, chị dâu?”
Khổng Hi Nhan: “Không có gì, chỉ là thấy em đã thay đổi.”
Trì Huyên nghe ra nàng có ý khác, em chỉ mím môi cười cười, cũng không trả lời.

Hai người chọn khá nhiều đồ, đi ngang qua khu bày thịt, Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm xương sườn, Trì Huyên đi tới kéo nàng: “Chị dâu xong chưa?”
Khổng Hi Nhan chọn được ít xương sườn ngon, quay sang giải thích với Trì Huyên: “Chẳng phải chị hai em thích canh sườn còn gì, tối nay nấu cho chị ấy ăn.”
Trì Huyên nghe nàng nói thế ngạc nhiên: “Chị hai thích ăn canh sườn?”
Sau đó em lắc đầu: “Không thể nào, chị hai em ghét ăn canh nhất trần đời luôn.

Em nhớ trước đây khi mẹ nấu canh cho ba người, chị ấy đều lén đưa cho em hoặc đổ đi.”
“Chị ấy bảo ăn canh như phải uống thuốc vậy, chị ấy không chịu được.”
“Chị dâu, hay chị nhớ nhầm rồi?”
Trì Huyên nghiêng đầu hỏi, Khổng Hi Nhan rơi vào trầm tư, đột nhiên nàng nhớ đến lời Chu Sinh.

Trì tổng thích nhất ăn cay.


Thế nhưng nàng ở chung với cô lâu như vậy, bữa ăn đều là các món thanh đạm, thậm chí tối nào cũng có canh.

Chẳng lẽ…!
Khổng Hi Nhan cụp mắt, Trì Huyên nói xong thấy nàng không nói gì liền cầm tay nàng: “Chị dâu?”
“Chúng ta về chứ?”
Khổng Hi Nhan định thần: “Ừm về thôi.”
Đến khi hai người về nhà thì Trì Vãn Chiếu đã đi xuống, cô đang ngồi trên sofa trầm tư, nghe thấy có tiếng động liền vội nhìn sang, thấy Trì Huyên và Khổng Hi Nhan cầm túi trở về.

“Sao lại ra ngoài?”
Trì Vãn Chiếu nhăn mày đi đến cạnh hai người, thấy Khổng Hi Nhan không đội mũ càng nhíu mày chặt hơn.

Trì Huyên ngẩng đầu miễn cưỡng cười: “Đi mua ít đồ ạ.”
Nói xong em còn giơ hai túi lên, Trì Vãn Chiếu thấy sắc mặt em tái nhợt, nhịn xuống nói: “Lần sau ra ngoài mặc nhiều đồ vào.”
Trì Huyên dạ một tiếng, lấy mũ xuống đưa cho Khổng Hi Nhan: “Cảm ơn chị dâu.”
Khổng Hi Nhan định đưa tay ra thì Trì Vãn Chiếu đã cầm lấy trước, sau đó thấy đầu ấm áp, Trì Vãn Chiếu đã đội mũ cho nàng, Khổng Hi Nhan nhìn cô nói: “Mình nói chuyện chút nhé?”
Trì Vãn Chiếu cụp mắt: “Ừm.”
Trì Huyên thấy vậy vội chạy vào phòng bếp.

Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu lên lầu, vào phòng riêng, sau khi đóng cửa liền ngồi xuống nói: “Vừa nãy Tiểu Huyên nói cho em vài chuyện.”
Trì Vãn Chiếu căng thẳng: “Ừ.”
Khổng Hi Nhan ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa: “Em ấy nói rằng trước giờ chị vẫn không thích ăn canh, đặc biệt ghét vị canh sườn.”
Trì Vãn Chiếu hơi mất tự nhiên trả lời: “Bây giờ chị thích.”
Khổng Hi Nhan nói tiếp: “Em nhớ đến trước đây Chu Sinh cũng nói chị rất thích ăn cay.”
Ít nhất là có thể ăn.

Lần hai người ăn lẩu, nước chấm của cô nàng cho nhiều vị cay như thế mà cô ăn xong mặt không biến sắc, lúc đó nàng còn thấy nghi hoặc.

Bây giờ trong lòng mới mơ hồ có đáp án.

“Là vì em phải không?”
“Vì dạ dày em không tốt, nên chị vẫn luôn nghĩ chuyển theo em?”

“Trì tổng….”
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu ngắt lời nàng: “Tiểu Vãn.”
“Gọi chị Tiểu Vãn.”
Khổng Hi Nhan bị cô cắt ngang, há miệng kêu to: “Được rồi, Tiểu Vãn.”
Vẻ mặt Trì Vãn Chiếu thả lòng hơn, cô nhìn Khổng Hi Nhan, gật đầu: “Đúng vậy, là vì dạ dày em không tốt, chỉ là chị không nghĩ chị đang phải chuyển theo em.”
“Chị rất thích giống như bây giờ.”
Khổng Hi Nhan chán nản trừng cô: “Không thể.”
Trì Vãn Chiếu mím môi: “Có gì không thể, chị rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
“Chị!!!”
Trên đường về, Khổng Hi Nhan đã nghĩ thật nhiều điều để nói, thậm chí nàng còn chuẩn bị xem nếu Trì Vãn Chiếu cứng miệng chối thì phải làm gì, nào ngờ Trì Vãn Chiếu dễ dàng thừa nhận như vậy, không chỉ thế, cô còn nổi dậy phản pháo lại.

Khiến nàng không nói nên lời.

Cuối cùng Khổng Hi Nhan chỉ lặng lẽ nói: “Nhưng em không thích chị như vậy, em không muốn chị phải vì em mà thay đổi.”
Trì Vãn Chiếu kéo nàng ngồi sát bên cô: “Hi Nhan, ở đây không có gì phải thay đổi cả, thường hai người sống cùng nhau thì cần từ từ thích ứng để hòa hợp, chị không muốn lãng phí thời gian cho việc thích ứng đó.”
Thế nên cô đã sớm mài đi phần củ ấu của bản thân, biến mình thành bánh răng phù hợp nhất với Khổng Hi Nhan.

(*) phần củ ấu: củ ấu thường có hai đầu nhô lên, không bằng nhau, đại diện cho những khác biệt giữa hai người.

Khổng Hi Nhan cắn môi: “Nhưng mà…”
Trì Vãn Chiếu ôm nàng vào lòng, hôn một cái lên mũ: “Không nhưng gì hết, để em phải chuyển theo chị, chị không nỡ.”
Thoáng chốc đầu mũi Khổng Hi Nhan chua xót, viền mắt nóng rực, nàng vươn tay ôm chặt Trì Vãn Chiếu, trầm trầm nói bên tai cô: “Trì Vãn Chiếu, chị đúng là đồ khờ dại.”
Trì Vãn Chiếu: “Chỉ cần em thích, chị khờ cũng được.”
– —
Nửa tiếng sau, Trì Vãn Chiếu dắt tay Khổng Hi Nhan đi xuống, Trì Huyên không ở phòng khách, chắc em đã về phòng.

Vành mắt Khổng Hi Nhan ửng đỏ, trong mắt có long lanh ánh nước, giọng khàn khàn, chính là dáng vẻ vừa khóc xong, Trì Vãn Chiếu đưa nàng ngồi xuống bàn ăn, không bao lâu Trì Huyên cũng đi xuống.

Bữa cơm diễn ra lặng lẽ.

Ba người không nói gì, ai cũng tự chìm trong suy nghĩ riêng.

Trì Huyên ăn một lúc thì hỏi Trì Vãn Chiếu tối nay em có thể vào viện cùng không, em cũng muốn được ở cạnh ba.

Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan, sau đó nói với em: “Được.”
Sắc mặt Trì Huyên tốt hơn chút.

Sau khi ăn xong, Trì Huyên gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn mang đi, theo Trì Vãn Chiếu đi lên xe.


Bệnh viện vẫn là dáng vẻ hôm qua, Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn, trong đêm tối vách tường trắng dường như phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo âm trầm, nàng cụp mắt đi sau Trì Vãn Chiếu.

Trong phòng bệnh, Trì Nhất Phàm và Tạ Đan vẫn ngồi đó, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng Tạ Đan gật gù: “Con đi sắp xếp đi.”
Trì Nhất Phàm vâng một tiếng, vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Trì Vãn Chiếu đưa Trì Huyên và Khổng Hi Nhan đến.

Mấy người chào nhau, Trì Vãn Chiếu bảo Trì Nhất Phàm đưa Tạ Đan về nghỉ ngơi, ở đây có ba người họ, không cần lo lắng.

Trì Nhất Phàm vốn chuẩn bị rời đi, nghe thấy em gái nói vậy thì quay đầu nhìn Tạ Đan.

Tạ Đan lắc đầu một cái: “Không cần, chỉ là hai ngày thôi, mẹ không muốn đi.”
Trì Vãn Chiếu nhìn bà thở dài, sau đó không cưỡng ép nữa.

Khổng Hi Nhan và Trì Huyên đi đến bên cạnh Tạ Đan, hai người chia cơm canh mang theo thành hai phần, một phần đưa cho Tạ Đan, phần còn lại thì Trì Huyên đút cho Trì Trác ăn.

Trì Trác cũng không thể ăn quá nhiều, cuối cùng chỉ ăn được mấy hạt cơm, ăn chút canh, còn những cái khác thì không động đến.

Trì Huyên khó chịu vô cùng, em đặt đũa xuống mà mắt lại đỏ lên, Tạ Đan kéo em qua nói chuyện với bà.

Khổng Hi Nhan ngồi trong phòng bệnh được hơn một tiếng thì bị Trì Vãn Chiếu gọi ra ngoài, nàng đã được cắt chỉ.

Lúc cắt chỉ, Trì Vãn Chiếu vẫn ở cạnh nàng, sợ nàng đau nên liên tục nói chuyện, Khổng Hi Nhan thấy cô cẩn thận cùng sốt sắng như vậy, khẽ mỉm cười: “Em không sao mà.”
Trì Vãn Chiếu nhìn vết thương bị khâu ghê rợn giờ đã liền lại, trong lòng đau nhói: “Thật sự không sao à?”
Khổng Hi Nhan vừa định gật đầu liền cảm thấy da đầu phát đau, nàng khẽ rên một tiếng, nước mắt lưng tròng.

Vẫn rất đau đây!
Trì Vãn Chiếu nắm chặt tay nàng, mặc nàng bấm chặt.

Tổng cộng bảy mũi khâu, lúc kéo chỉ ra sẽ bị đau, Khổng Hi Nhan chỉ cảm thấy da đầu như bị giật ra, nàng cắn môi bấu chặt tay Trì Vãn Chiếu.

Lúc cắt chỉ gần xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, sau đó Trì Huyên xuất hiện, mắt em đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn: “Chị hai, chị hai ơi”.

Trì Vãn Chiếu đứng dậy.

Trì Huyên hai mắt đỏ bừng, nói rằng: “Ba không ổn rồi.”
– —————-
29/10/2021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.