Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 87: Địa chỉ gia đình


Đọc truyện Bước Nhầm Đường Ngay – Chương 87: Địa chỉ gia đình

Anh Ngưu…

Hai con chữ quăng sạch những ý nghĩ xoắn bện phức tạp trong đầu Thường Trấn Viễn. Hắn đi tới, “Sao rồi?”

Lăng Bác Kim cười hì hì với hắn, bỏ chân xuống, quay đầu nói với tên đàn ông lếch thếch đang ngồi tính sổ sách ở trong quán cơm, “Ông anh chơi với em từ bé, Ngưu Uy, gọi là anh Ngưu. Ảnh trượng nghĩa lắm, có gì cứ giao cho anh em bọn em, đảm bảo anh yên tâm hài lòng.”

Tên đàn ông lếch thếch đang tính sổ sách lười biếng nâng mắt lên, đánh giá Thường Trấn Viễn mấy lần, lắc đầu nói, “Da mịn thịt mềm, không giống trâu, giống lợn.”

Thường Trấn Viễn nhíu mày.

Lăng Bác Kim cười trừ, “Anh khỏi phải quan tâm ảnh giống cái gì, làm được việc là được rồi phải không ạ?”

“Được làm việc hay không không phải chú mày quyết định đâu.” Tên đàn ông nói, “Lúc trước lão Tưởng chỉ giới thiệu mình chú mày, giờ tòi thêm một đứa nữa là sao chứ hả?”

Lăng Bác Kim nói, “Anh Huy đừng giấu em nữa, lão Tưởng kể anh còn bảo ổng tìm hai người nữa mà. Em với lão Ngưu quen nhau nhiều năm, biết gốc biết gác, làm việc cũng ăn ý. Nếu anh ra ngoài tìm thêm, nhỡ may không hợp thì chẳng phải là hỏng chuyện của anh sao.”

Anh Huy lấy tăm xỉa răng, đôi mắt không ngừng quan sát Thường Trấn Viễn.

Lăng Bác Kim liếc mắt với Thường Trấn Viễn, nói, “Anh Ngưu…”

Thường Trấn Viễn nở nụ cười, lấy thuốc ra khỏi túi đưa qua, “Anh Huy phải không ạ, lần này anh phải dìu dắt bọn em đấy nhé.”

Anh Huy nhìn xe bên ngoài, chép miệng nói, “Có xe à, xem ra có tiền đấy nhỉ, chỗ đám anh chỉ làm ăn nhỏ lẻ, không lọt vào mắt chú được đâu.”

Thường Trấn Viễn cười nói, “Xe đi mượn cho oai, hết giờ phải trả lại người ta. Nào nào nào, hút điếu thuốc đi ạ.”

Anh Huy bỏ tăm xuống, miễn cưỡng ngậm thuốc trong miệng.

Thường Trấn Viễn vội châm lửa cho y.

Anh Huy nhìn nhãn hiệu thuốc trong tay hắn, “Thuốc xịn nhỉ.”

“Anh thích là được rồi.” Thường Trấn Viễn biết điều bỏ bao thuốc lên quầy.

Anh Huy hút hai hơi mới nói, “Đám anh đều làm việc cho anh Quang, có cần người hay không không do anh quyết định, phải được anh Quang đồng ý mới xong. Mấy chú mày đi theo anh.” Y đứng lên đi tới cửa, thấy Lăng Bác Kim vẫn đang bưng tô mì, xị mặt xuống, “Ăn xong rồi còn không cất đi đi.”

Lăng Bác Kim vội vàng bỏ tô mì vào trong quán.

“Tiền mì…” Gã đàn ông bất mãn kéo dài giọng.


Lăng Bác Kim lấy một tờ một trăm đặt dưới bao thuốc trên quầy.

Anh Huy thuận tay bỏ cả hai thứ vào trong túi áo, đóng cửa quán cơm rồi mới dẫn bọn họ đi vào trong thôn.

Thường Trấn Viễn nhìn bóng lưng ngông nghênh của y mà chẳng thể nói nổi cái gì, thầm nghĩ, Đây có lẽ là chủ quán cơm tinh tướng nhất mà hắn từng gặp.

Anh Huy dẫn bọn hắn tới cổng căn biệt thự bốn tầng tự thiết kế, hai con chó săn nhào lên song sắt sủa ầm ĩ. Một lát sau, một người đàn ông cường tráng đi ra, anh Huy lập tức lại gần vẫy tay chào hỏi, “Nhị ca!”

Nhị ca xua chó vào chuồng rồi mới mở cửa cho bọn họ vào, thuận tiện nhìn Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim, “Hai người này thôi à?”

“Ngưu Uy, Mã Thành.” Anh Huy giới thiệu.

Nhị ca mắng, “Mày tìm người ở đâu vậy, đầu trâu mặt ngựa, nghe tên đã thấy xui rồi!”

Mặt anh Huy trắng bệch, đi theo hắn vừa đưa thuốc vừa cười làm lành, “Hai đứa chúng nó không tệ đâu, cao lớn rắn rỏi, nhỡ có chuyện thì chạy cũng nhanh.”

Nhị ca quay đầu bạt tai y, quắc mắt nói, “Mày nói ai có chuyện thế?”

Anh Huy không ho he nữa.

Nhị ca nhìn sang đám Thường Trấn Viễn, “Bọn mày vào theo anh.”

Lăng Bác Kim nhìn y rồi lại nhìn anh Huy, mắt không liếc nghiêng đi vào cùng Thường Trấn Viễn.

Anh Huy đứng một mình ở cửa một lúc rồi mới nhổ một bãi, quay người đi về coi quán.

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn đi theo nhị ca vào trong mới phát hiện trong khu biệt thự tục khí như đám giàu xổi này được bày biện rất tinh tế, nếu không có tên đàn ông giàu xổi đeo dây chuyền vàng mặc sơ mi hoa ngồi trên ghế sô-pha da thật kiểu cách châu Âu thì bày biện bên trong đủ để lên trang bìa của tạp chí thiết kế trang trí nội thất.

“Đại ca, Ngưu Uy, Mã Thành. Thằng Huy tham lam giới thiệu ạ.” Nhị ca ngồi xuống bên đại ca.

Đại ca liếc nhìn Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim, khóe miệng toét ra, lộ ra ba cái răng vàng, “Chộ ôi! Hai thằng đĩ đực, tìm ở đâu vậy, mày bảo anh dùng bọn nó đi đưa hàng hay là tặng người đây.”

Nhị ca và gã nhìn nhau, cười hiểu ý.

Đại ca nói, “Có sở trường gì thế? Biết đánh đấm không?”

Lăng Bác Kim nói, “Cái này có gì mà không biết chứ ạ, đánh được hai mươi năm rồi ạ.”


Đại có nói, “Chẳng ngờ chú mày phét lác thế đó.”

“Thật đó ạ đại ca.” Lăng Bác Kim nói, “Đám từ nhỏ không có bố như em, nếu không biết đánh đấm thì chỉ có thể ốm đòn thôi.”

Đại ca hỏi Thường Trấn Viễn, “Chú mày cũng không có bố à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Có, cặp kè với mẹ kẻ khác, có cũng như không.”

Đại ca vui vẻ, “Đúng là cặp đôi hoàn hảo. Thế mẹ đám chú mày đâu?”

Lăng Bác Kim nói, “Không có mẹ thì chẳng có em. Em từ nhỏ là mẹ nuôi lớn.”

Thường Trấn Viễn nói, “Có. Cặp kè với bố kẻ khác, có cũng như không.”

Lăng Bác Kim thầm kinh ngạc, không rõ hắn bịa ra hay là thật nữa.

Đại ca càng thêm vui, “Vậy chú mày lớn lên thế nào?”

“Tiền.” Thường Trấn Viễn nói, “Một người chỉ cần có tiền thì luôn có thể lớn lên.”

Đại ca vỗ đùi nói, “Hay, nói hay! Bây giờ là phải có tiền, nhà ở đàn bà xe cộ, muốn gì có đó! Nói thực nhé, Lỗ Dương Quang anh đây chẳng có gì, nhưng đối đãi với anh em của mình rất tốt, moi tim móc phổi mà tốt, nếu đám chú mày thật lòng đi theo anh, nhất định anh sẽ không bạc đãi đám chú mày. Nhưng cảnh cáo trước, đời này anh ghét nhất hai loại người, một loại là phản đồ, không có gan! Một loại là nằm vùng, không có tim không có phổi! Nếu đám chú mày theo anh mà sau này có lỗi với anh, thế thì xin lỗi, không cần biết bố mày mẹ mày chết hay chưa, bọn họ chẳng khác gì người chết nữa đâu. Anh là thằng nhà quê, nhưng anh nói là làm.”

Lăng Bác Kim nói, “Đại ca yên tâm, anh em bọn em vào đời chỉ có một nguyện vọng, đó là vượt hẳn mọi người, kiếm danh vọng tiền tài, để đám người khi xưa coi thường bọn em nhìn lác cả mắt!”

“Hay!” Lỗ Dương Quang đứng bật dậy, “Anh ăn ngay nói thật, đợt trước có chút chuyện, bên anh thiếu người nên mới tạm thời tìm người mới, phía dưới vốn có đám khác để chọn, nhưng bọn nó đều có tiền án tiền sự, giờ anh cần hai đứa lý lịch sạch sẽ, trước giờ đám chú mày đã phạm tội gì chưa?”

Lăng Bác Kim lắc đầu.

Thường Trấn Viễn nói lưỡng lự, “Có trộm đồ, nhưng chưa bị tóm lần nào.”

Lỗ Dương Quang cười ha ha, “Thế càng tốt, chứng tỏ chú mày người lanh số đỏ. Lát đám chú mày đi điền lý lịch, sau đó về chờ tin, có việc thì anh sẽ liên lạc với đám chú mày.”

Nhị ca dẫn bọn họ đi điền đơn, phía trên viết tên tuổi, số chứng minh thư, địa chỉ, địa chỉ bố mẹ, phương thức liên lạc v.v. Thường Trấn Viễn vừa nhìn thì lông mày liền nhăn lại.

Lăng Bác Kim điền một nửa rồi nói, “Ơ, anh, mấy số cuối của chứng minh thư em không nhớ, em cầm về điền được không?”


Nhị ca nói, “Cầm về rồi lại mang trả không phiền à? Thế này vậy, trước điền mấy số chú mày nhớ ấy.”

Hai người điền xong, Lăng Bác Kim còn nhìn tờ của Thường Trấn Viễn nữa, sau đó phát hiện địa chỉ gia đình hắn điền vào nom quen tợn…

Ra khỏi biệt thự, Lăng Bác Kim ngồi lên xe của Thường Trấn Viễn, hai người chậm rãi lái khỏi thôn Lỗ gia.

Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ, địa chỉ anh điền em nhớ hình như là ở khu nhà máy sợi bắt được Băng gia.”

Thường Trấn Viễn nói, “Là khu nhà di dời.” Hắn còn tới trưng dụng cửa sổ nhà đối phương để theo dõi nữa. Lúc điền địa chỉ gia đình trong đầu hắn có ba địa chỉ, của Trang Tranh, của Thường Trấn Viễn, với cả của hộ gia đình đó, lưỡng lự rồi cuối cùng chọn cái thứ ba.

“Dạ.” Lăng Bác Kim mặt hướng phía trước, con mắt lại xoay lòng vòng, quan sát sắc mặt của Thường Trấn Viễn, “Hôm nay là chuyện đột xuất. Lúc lão Tưởng đưa em tới thôn Lỗ gia không nói có thể mang thêm một người, đến nơi em mới nghe được Lỗ Ứng Huy bảo anh ta tìm một người nữa. Em nghĩ cơ hội này không để vuột mất được, bèn cố ý gọi cho sếp, ra vẻ tìm người tới. Lúc ấy Lỗ Ứng Huy với lão Tưởng đều ở bên, em không tiện nói rõ ràng, nào ngờ sếp lại bảo anh tới. Chuyện gấp quá, không mớm lời trước được, bên cạnh có kẻ trông chừng suốt, cạnh hố xí là bếp, có kẻ rình nghe, em không nói quá nhiều được, đành phải đi bước nào tính bước đó.”

Thường Trấn Viễn làm ngơ, tiếp tục lái xe.

Lăng Bác Kim bỗng cười bảo, “Sau khi vào cục cảnh sát, hình như em luôn sống giống như 007 ấy. Oài, nếu có được diễm phúc như James thì hay phải biết.” Cậu nói thuận miệng, vốn là định điều hòa bầu không khí, nào dè lời ra khỏi miệng lại khiến bầu không khí trong xe càng thêm gượng gạo.

Xe không lái về cục cảnh sát, mà dừng ở khu nhà di dời đối diện xưởng may.

Thường Trấn Viễn lên tầng cùng Lăng Bác Kim, sau đó đứng tìm chìa khóa một lúc lâu trước cửa.

Cửa tự động mở từ trong ra, Lâm Bình An ngạc nhiên nhìn bọn hắn.

Thường Trấn Viễn im ắng đẩy anh ta vào trong, Lăng Bác Kim cố ý chắn Lâm Bình An, nhìn từ đằng xa giống như Thường Trấn Viễn tự mình mở cửa vào vậy.

“Sao anh lại đến nữa vậy?” Trải nghiệm gặp mặt lần trước chẳng thể xem là vui vẻ, tới mức Lâm Bình An chớm thấy Thường Trấn Viễn thì đầu liền đau rưng rức.

Thường Trấn Viễn nói, “Tới thăm anh.”

Lâm Bình An nói rầu rĩ, “Chúng ta chẳng có quan hệ này nhỉ? Chuyện lần trước tôi đã đi trách cứ rồi, anh đừng tới nữa.”

Thường Trấn Viễn nói, “Bao giờ các anh chuyển chỗ?”

Lâm Bình An nói, “Anh định làm gì?”

Thường Trấn Viễn nói, “Thuê phòng.”

Lâm Bình An nói, “Tôi không định chuyển.”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi cho anh tiền thuê phòng, anh với chị nhà anh có thể thuê phòng tốt hơn.”

Lâm Bình An trừng hắn, “Lần này đám cảnh sát các anh lại định làm gì?” Từ nhỏ tới lớn anh ta luôn sống trong thế giới an phận thủ thường đúng quy đúng củ, cảnh tượng súng nổ rung trời máu chảy thành sông chỉ thấy trên phim ảnh và ti-vi, trước giờ không nghĩ tới có một ngày sẽ trông thấy bắn nhau ở khoảng cách gần như vậy. Tuy về sau nghe bảo phạm nhân đã bị cảnh sát mang đi rồi, nhưng ai dám đảm bảo là không có cá lọt lưới? Để an toàn, anh ta sống nửa tháng ở nhà bố vợ, xác định tiếng gió đã qua mới chuyển về. Tuy rằng chuyện xong rồi, nhưng chắc chắn là bị ám ảnh, thi thoảng nhìn khu nhà máy sợi bỏ hoang gió yên sóng lặng kia, bên tai anh ta luôn vang lên tiếng súng. Mãi tâm trạng của anh ta và vợ mới dần ổn định chút, kẻ mang tới ác mộng cho nhà anh ta lại tới nữa rồi!

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi muốn ở đây.” Lúc điền địa chỉ, trong đầu hắn hiện lên ba địa chỉ, nơi của Trang Tranh, nơi hắn đang ở hiện giờ, với nơi này. Chẳng hiểu vì sao, khu hồi trước Thường Trấn Viễn ở luôn khiến hắn sinh ra thứ cảm giác chán ghét không muốn nhớ lại, tới nỗi lúc điền hắn không do dự mà chọn cái thứ ba.


Lâm Bình An nói, “Vì sao?”

“Có lẽ là, ấm cúng.” Thường Trấn Viễn nhìn phòng khách.

Lâm Bình An nói, “Có cách gì khiến anh không tơ tưởng tới nhà tôi nữa không?” Anh ta hết cách rồi. Lý do hắn nói thật là giả quá thể đáng, nếu như vừa nhỏ vừa chật nghĩa là ấm cúng thì hắn nên đi chui vào chuồng chó.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lăng Bác Kim mượn phòng vệ sinh, tiện đó gọi cho cho Lưu Triệu. Lưu Triệu rõ ràng cũng rất hết hồn với những phát triển bất ngờ này, “À phải, địa chỉ cậu điền chỗ nào thế?”

Lăng Bác Kim nói, “Em tiện tay điền phòng cho thuê trên quảng cáo.” Chuyển tới chỗ Đầu to chẳng bao lâu thì biết tin Đầu to định kết hôn, một tên con trai độc thân như cậu đương nhiên không tiện chen giữa vợ chồng son người ta, vậy nên biết điều mau chóng để ý tin tức mặt này, còn đi xem hai nhà rồi, chẳng ngờ lại dùng tới thật.

Lưu Triệu nghĩ rồi nói, “Cậu báo lại những tư liệu các cậu đã điền cho tôi, tôi xử lý cho các cậu. Còn nhà của Lâm Bình An thì vẫn phải được sự đồng ý của chủ nhà, nếu anh ta khăng khăng không chịu thì tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Cuối cùng Lâm Bình An không đồng ý. Chuyện lộn xộn như vậy anh ta gặp một lần là ớn chung thân.

Lưu Triệu nói với Thường Trấn Viễn, “Cậu không viết bớt xuống một tầng được sao?” Gia đình phía dưới Lâm Bình An đã chuyển đi rồi, có điều vị trí không đủ cao, không nhìn được toàn cảnh nhà máy sợi nên lần trước mới không bị ngó ngàng tới.

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu lúc ấy em nghĩ được nhiều như vậy thì nhất định có thể nghĩ tới địa chỉ của anh.”

“…” Lưu Triệu nói, “Nghe chẳng buồn cười tẹo nào. Tôi sẽ khớp lời với Lâm Bình An, Lỗ Dương Quang không đơn giản như vẻ ngoài, có lẽ sẽ sai người tìm hiểu hai cậu đấy.”

Thường Trấn Viễn nói, “Có xe theo dõi bọn em, tới lúc vào nhà Lâm Bình An thì mới đi.”

Lưu Triệu đau đầu bóp trán, “Rốt cuộc là cậu nghĩ thế nào vậy? Sao lại kéo người không liên quan vào?”

Kỳ thật chính Thường Trấn Viễn cũng chẳng giải thích được lúc ấy mình nghĩ thế nào, chỉ là lúc điền vô thức viết địa chỉ đó ra, căn phòng có đôi chút tương tự phòng ở hồi bé.

“Thế địa chỉ bố mẹ cậu là giả phỏng?” Lưu Triệu hỏi.

Thường Trấn Viễn nói, “Thật.”

“Cái gì?” Lần này không chỉ Lưu Triệu mà ngay cả Lăng Bác Kim cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Thường Trấn Viễn nói, “Có điều, là bố mẹ của Trang Tranh.”

“…” Lưu Triệu chẳng biết nói gì nữa, “Sao cậu lại có địa chỉ của bố mẹ Trang Tranh?”

Thường Trấn Viễn nói, “Đọc được trong phòng hồ sơ.” Địa chỉ đó đúng là thật, nhưng quá hạn gần mười năm rồi.

Một cảnh sát bình thường sẽ nhớ rõ địa chỉ của bố mẹ một trùm xã hội đen?

Ánh mắt Lưu Triệu nhìn hắn rặt là soi mói. Thường Trấn Viễn có quá nhiều quá nhiều bí ẩn, ví dụ như vị trí kho 303, ví dụ như một súng chuẩn xác giết chết Triệu Thác Đường, ông ta biết mình nên điều tra, nhưng luôn có một giọng nói ngăn ông ta lại. Trước mắt tất cả hành vi của Thường Trấn Viễn không gây ra bất cứ mất mát nào cho đội cảnh sát, mà còn mang tới rất nhiều lợi ích, vậy tại sao… không để hắn tiếp tục nhỉ?

Có lẽ là chút ích kỷ như vậy khiến ông ta dung túng Thường Trấn Viễn tới giờ, “Hòa thượng, kể vụ án này cho A Tiêu đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.