Đọc truyện Bước Nhầm Đường Ngay – Chương 84: Cắt chẳng nổi, gỡ càng rối
Ra khỏi quán cơm đã hơn chín giờ, lái xe tới bệnh viện thì tầm chín giờ bốn lăm, cách giờ ngủ bình thường của Thường Trấn Viễn mười lăm phút. Hắn day trán, định để đồ lại rồi đi ngay.
Đẩy cửa ra, gian phòng thế nhưng lại tối như mực.
Thường Trấn Viễn tiện tay bật đèn lên, ánh sáng xuất hiện bất chợt khiến người trên giường run rẩy, lập tức giơ tay lên che mặt. Hắn đặt đồ lên tủ đầu giường, “Ăn chút đồ hẵng ngủ tiếp.”
Lăng Bác Kim dùng tay áo chùi mặt loạn xạ.
…
Vì vậy, trong tích tắc đèn sáng lên, ánh sáng phản chiếu hắn trông thấy là nước mắt thật sao?
Thường Trấn Viễn không biết nên đối mặt với tình huống đột ngột này bằng biểu cảm ra sao. Hắn quét mắt nhìn xung quanh, lia tới nửa lọ thuốc nhỏ mắt thò ra dưới gối đầu, không khỏi tịt lời. Đây là nước cờ mới mà cậu ta nghĩ ra sao? Sớm nên đoán được tám chuyện xong, hỏi tin tức xong, kể chuyện xưa xong thì phải tới lượt tâm sự rồi.
Hắn vừa nâng cao đầu giường, vừa nghĩ, Lăng Bác Kim nằm viện rồi có vẻ ngày càng ỷ y vào hắn, đến thủ đoạn ngây thơ như vậy mà cũng dùng. Lẽ nào coi hắn là bố thật à?
Lăng Bác Kim thấp thỏm nhìn Thường Trấn Viễn nói xong liền lặng lẽ quan sát mình, thầm nghĩ, Lẽ nào bị anh ấy phát hiện rồi à? Cậu thử thăm dò, “Sư phụ, cùng ăn nhé?” Giọng cậu khàn khàn, giống như bị cơn mỏi mệt chắn ngang yết hầu.
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi ăn rồi, cậu từ từ ăn đi.”
“Sư phụ!” Lăng Bác Kim vội vàng gọi lại bóng dáng quay người chuẩn bị đi.
Thường Trấn Viễn không kiên nhẫn quay đầu lại.
Lăng Bác Kim nói khe khẽ, “Hôm nay sư phụ ở lại với em được không?” Cậu nói trước khi hắn kịp mở miệng, “Em biết mai được nghỉ.”
Thường Trấn Viễn khoanh tay trước ngực, “Tôi ở chỗ lạ sẽ mất ngủ.”
Lăng Bác Kim ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
Thường Trấn Viễn dời mắt đi, nhìn ánh đèn tỏa ra từ cửa sổ tòa nhà đối diện.
Bên cạnh truyền tới tiếng sột soạt, hắn quay đầu về, trông thấy Lăng Bác Kim đang nhìn đồ ăn được đóng gói, sau đó rút hai hộp ra bỏ trở lại túi, “Sư phụ mang đi mai ăn nhé.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Không cần.”
Lăng Bác Kim nói, “Mấy thứ này cay quá, không tốt cho vết thương.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu, nhận lấy túi đi ra ngoài.
Lăng Bác Kim vốn định nói gì đó, nhưng nhìn bóng lưng của hắn thì lại chẳng nói ra lời. Cậu nhìn gian phòng sáng trưng, con mắt đau đớn, lấy thuốc nhỏ mắt ra nhỏ hai giọt. Cảm giác lành lạnh khiến nước mắt mãi mới kiềm nén được lại chảy ra khó nén nổi. Cậu lấy tay áo lau đi, rút di động dưới gối đầu ra, lặng lẽ nhìn số điện thoại phía trên, ngón tay vuốt nhẹ màn hình, sau đó ngừng trên nút gọi.
Lúc Thường Trấn Viễn quay lại thì thấy cậu ngẩn người nhìn di động.
“Định gọi ai vậy?” Hắn hỏi.
Lăng Bác Kim thảng thốt nhìn cái người đi rồi lại quay lại.
Thường Trấn Viễn bỏ hộp cơm lên đầu giường, “Ớt lựa ra rồi, đồ ăn trụng nước nóng rồi, chắc không cay nữa đâu.”
“Sư phụ.” Khóe miệng của Lăng Bác Kim nhoẻn sang hai bên, lộ ra nụ cười rực rỡ hoàn toàn giống ngày thường. Di động nhanh chóng bị nhét xuống dưới giường, cậu nhận lấy gà xào ớt đã được chần qua và đũa, phấn khởi ăn, “Sư phụ cùng ăn ạ.”
Thường Trấn Viễn kéo giường gấp ra ngồi xuống, “Ăn sau mười giờ sẽ thành lợn.”
Lăng Bác Kim cúi đầu nhéo bụng mình, “Cũng may, còn có chút vốn liếng.”
Thường Trấn Viễn tính nằm xuống, nhưng nhìn cái giường gấp chẳng biết ai từng nằm thì bỏ dở ý định.
“Sư phụ ngủ giường này nhé?” Lăng Bác Kim chỉ vào giường hàng xóm. Phòng này có cả thảy hai cái giường, song cậu ở được một tháng rồi mà vẫn chưa gặp được bạn cùng phòng.
“Tôi ra ngoài một chuyến.” Thường Trấn Viễn ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy lên tầng.
Tầng Lịch Sâm ở cao hơn chỗ Lăng Bác Kim nhiều, hành lang vắng lặng, trừ tiếng chân của chính hắn ra, gần như là không nghe thấy tiếng động nào khác. Có y tá thò đầu ra khỏi bốt y tá, “Anh tìm ai?”
“Lịch Sâm.”
Y tá nói, “Lịch tiên sinh có bảo là sau mười giờ không tiếp khách.” Cô ta vừa dứt lời thì Thường Trấn Viễn trông thấy thư ký Liêu ra khỏi phòng của Lịch Sâm. Y tá đỏ mặt định giải thích, Thường Trấn Viễn đã ra đón rồi, “Lâu rồi không gặp ạ.”
Thư ký Liêu trông thấy hắn thoạt đầu là ngẩn người, lập tức mỉm cười nói, “Thấy bảo cháu lập công lớn à, tiểu Thường.”
Thường Trấn Viễn nói khiêm tốn, “Chuyện thuộc bổn phận thôi ạ.”
“Tới thăm Lịch Sâm à?” Thư ký Liêu hiểu ý nhướn mày, “Ở thành phố này, cũng chỉ có chú và cháu quan tâm cậu ta như vậy thôi.”
Thường Trấn Viễn cười ha ha.
“Chú không làm phiền cháu nữa.” Thư ký Liêu nắm tay hắn đầy hàm ý, đẩy hắn về phía phòng bệnh.
Thường Trấn Viễn thuận thế đi tới phòng bệnh, cửa phòng không đóng kín, chắc là sau khi thấy hắn, thư ký Liêu vô thức giữ cửa cho hắn, cũng có thể hiểu là, thư ký Liêu cố ý để Lịch Sâm nghe được động tĩnh ở hành lang.
“Lại tới bắc cầu à?” Lịch Sâm ngồi trên giường, cầm hộp bánh bích quy trong tay, chậm rãi ăn.
Thường Trấn Viễn nói, “Chỗ cậu có ra giường với chăn dư không?”
Lịch Sâm kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh sáng màu cam phả từ đèn giường làm nhòa hình dáng của hai người, khiến cho ánh mắt trở nên tối nghĩa khó đoán.
“Trong tủ.” Gã nhìn chằm chằm vào lưng Thường Trấn Viễn, không chớp mắt lấy một cái.
Thường Trấn Viễn lấy ra giường và chăn ra bỏ lên sô-pha kiểm tra, sau đó hài lòng nói, “Tôi mượn dùng.”
“Tôi không nên ôm hy vọng,” Hai mắt Lịch Sâm sáng ngời nhìn hắn, “Cứ ngỡ cậu sẽ ở lại.”
Thường Trấn Viễn ôm chăn và ra giường dừng ở cửa ra vào, quay đầu lại hỏi, “Cần tôi đồng ý sao?”
“Nể tình tôi hào phóng cho mượn chăn, có phải cậu nên cho tôi biết tôi bị ai đánh bại không?” Lịch Sâm chậm rãi nhét một miếng bánh quy vào miệng.
Thường Trấn Viễn nói, “Chính nghĩa.”
“…”
Quay về phòng bệnh của Lăng Bác Kim, cậu đã ăn xong cơm tối rồi, đang trừng to mắt mong ngóng nhìn hướng cửa, trông thấy Thường Trấn Viễn xuất hiện thì ánh mắt mới sáng lên.
Thường Trấn Viễn rải ra giường lên giường bệnh bên cạnh cậu rồi mới nằm xuống.
“Cục cảnh sát dạo này bận lắm ạ?” Lăng Bác Kim hỏi.
Thường Trấn Viễn nói, “Cũng vầy vậy.”
“Em thấy Vương Thụy bảo đang xử lý một bản án mới.”
“Chắc thế.”
“Là vấn đề sau vụ án Triệu Thác Đường ạ?”
“…”
“Ngày mai Vương Thụy đi rồi, muốn đi tiễn cậu ta quá.”
“…”
“Sư phụ…”
Thường Trấn Viễn trở người, mở mắt ra trừng cậu.
Lăng Bác Kim nói vô tội, “Sư phụ, em không ngủ được.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không liên quan tới tôi.”
“Sư phụ,” Lăng Bác Kim nói khẽ khàng, “Tuy em không biết em làm gì sai khiến anh giận, nhưng em không hề cố ý. Nếu em…”
Thường Trấn Viễn ngồi bật dậy, đen mặt xỏ giày đi ra ngoài.
“Sư phụ!” Lăng Bác Kim sợ tới nỗi định ngồi dậy.
“Ngủ ngon.” Thường Trấn Viễn tắt đèn giúp cậu trước khi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lăng Bác Kim ngồi ngơ ngẩn trong bóng đêm thật lâu rồi mới lấy điện thoại ra lần nữa, rốt cuộc nhấn xuống nút gọi lưỡng lự hồi lâu kia.
“Mai em không về được, anh đi với mẹ đi.”
“…”
“Coi như em… van anh.”
Thường Trấn Viễn ôm một bụng tức lên xe, chuông gió treo trên gương chiếu hậu vang leng keng không ngừng.
Hắn bực bội, đối tượng bực bội là chính bản thân. Lăng Bác Kim nói một câu rất đúng, cậu không cố ý. Từ trước kia tới bây giờ, từ Từ Tắc Thừa tới Lăng Bác Kim, tới bây giờ bọn họ đều không hề cố ý.
Nhưng vô ý mới tổn thương người.
Tặng hoa tỏ tình cũng vậy, xả thân cứu người cũng vậy, kẻ cố ý tới giờ luôn là Trang Tranh và Thường Trấn Viễn.
Hắn chằm chằm vào bãi đậu xe bệnh viện vắng tanh vắng ngắt vào ban đêm, cả người ngập tràn cảm giác vô lực. Khát vọng chứa chan lúc mới sống lại chẳng biết từ khi nào đã bị chầm chậm dội tắt, ý định học lại, từ chức, lập nghiệp lâu rồi không nghĩ tới. Đã quen với việc hằng ngày tuần tự đi qua đi lại giữa cục cảnh sát với nhà, nếu giờ bảo rời đi, thứ nghênh đón hắn không phải sự nghiệp lớn lao ngập tràn khát vọng, mà là một tương lai mịt mờ. Vì vậy, rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với Lăng Bác Kim lại phải lá mặt lá trái vì vướng đám Lưu Triệu.
Hắn lặng lẽ hút hết một điếu thuốc, nổ máy ô-tô.
Đây hẳn là một sáng sớm cuối tuần yên tĩnh, nếu không có Vương Thụy sáng ngày ra chưa chi đã tới ấn chuông cửa.
Thường Trấn Viễn mở cửa, bực mình trừng cậu thanh niên ngốc nghếch đeo túi hành lý to sụ chạy năm tầng lầu.
Vương Thụy nói, “Tôi sắp đi rồi, tới chào tạm biệt.”
Thường Trấn Viễn gật đầu qua quýt, “Chúc thuận buồm xuôi gió.”
Vương Thụy duỗi chân, ngăn cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại kia, nói, “Bác Kim bảo tôi xin lỗi hộ cậu ấy, cậu ấy không cố ý chọc anh đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Khỏi cần.”
“Hôm nay là ngày giỗ bố cậu ấy, ngày này hằng năm cậu ấy sẽ đi cúng bái với mẹ, năm nay vì bị thương ở chân không đi được, tâm trạng cậu ấy không tốt.” Vương Thụy giải thích.
Thường Trấn Viễn không phản ứng gì.
Vương Thụy nói, “Có lẽ là do suy đoán chủ quan tạo thành từ lần đầu gặp mặt, tôi luôn cảm thấy anh có địch ý rất lớn với Bác Kim.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi biết, tôi xin lỗi anh, cảm ơn anh đã cứu Bác Kim.” Vương Thụy ngập ngừng rồi nói, “Không biết giữa đám anh rốt cuộc là có chuyện gì, tôi cảm thấy có mấy lời nói rõ ra vẫn tốt hơn.”
“Tàu chạy mấy giờ?” Thường Trấn Viễn hỏi.
Vương Thụy nói, “Anh toàn như vậy, nói chưa được mấy câu đã buông lời đuổi khách, cái gì cũng ém trong lòng không nói ra. Bọn tôi có phải con giun trong bụng anh đâu, sao mà biết rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì được cơ chứ?”
“Thứ nhất, tôi chưa bao giờ cần các cậu biết tôi đang nghĩ cái gì.” Thường Trấn Viễn nói, “Thứ hai, tôi không nghĩ chỉ số thông minh của giun cao hơn cậu, nếu cậu cứ nằng nặc như vậy thì tôi cũng đành chịu.”
Vương Thụy, “…”
Thường Trấn Viễn giữ tay nắm cửa, nói một câu trước khi khép cửa lại, “Giữ gìn sức khỏe.”
Cửa đóng cạch lại, chẳng mấy lâu sau thì vang lên tiếng bước chân đi xuống.
Thường Trấn Viễn cười lạnh như tự giễu.
Nói rõ ra?
Nói với ai?
Lăng Bác Kim vô tội, Từ Tắc Thừa với không tới, hay là Trang Tranh đang trùm thân xác của kẻ khác?
Giờ điều duy nhất hắn muốn làm là giải quyết sạch sẽ những phức tạp hỗn loạn giữa hai người.
Sau khi hạ quyết định, Thường Trấn Viễn không tới bệnh viện nữa.
Vì chuyện này mà Lưu Triệu và Đầu to còn luân phiên tìm hắn nói chuyện, hắn đều im lặng đối phó. Lăng Bác Kim gọi điện hắn không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Thi thoảng ngẫm lại, trạng thái quan hệ của bọn hắn thật giống vợ chồng sắp ly thân, xung quanh toàn là thân bằng hảo hữu khuyên can.
Song dần dà, trọng tâm chú ý của Lưu Triệu và Đầu to lại trở lại bản án.
Có lần Đầu to vô tình để lộ tin, rằng Hầu Nguyên Côn đích thật có dấu hiệu dính tới giao dịch thuốc phiện.
Thường Trấn Viễn đoán, có thể lời của Lịch Sâm là thật. Tuy trước kia Hầu Nguyên Côn có dính vào việc này, nhưng tiếp xúc không sâu, nào có phải lão không muốn làm, mà là thị trường bên này lần lượt bị Diêu Khải Long, Trang Tranh lũng đoạn, hình như lão nghĩ tới mấy lần, đều chấm dứt trong thất bại, chỉ đành để Trần Cường Phú chơi nhỏ lẻ. Tuy không biết Triệu Thác Đường móc nối với Hầu Nguyên Côn thế nào, nhưng nếu giờ Hầu Nguyên Côn có cử động lớn, vậy thì chắc chắn là có liên quan tới Triệu Thác Đường.
Trừ những tin nhắn bền bỉ liên tục của Lăng Bác Kim, Lịch Sâm nhân cơ hội hai chuyến thăm của hắn mà tranh thủ khôi phục lại tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, có điều không mỗi ngày một lần như trước mà là chơi lạt mềm buộc chặt khi nóng khi lạnh, lúc thì một ngày mấy tin, lúc lại mấy ngày chẳng có một tin.
Thường Trấn Viễn tiếp tục lờ đi. Hắn ở đội phòng chống ma túy quen rồi, quan hệ với những người xung quanh không tệ, có lần Đồng Chấn Hổ còn hỏi đùa rằng hắn có muốn chuyển phứt qua không. Người nói vô tâm người nghe hữu ý, chuyển bộ phận có lẽ không tệ đâu nhỉ?
Song về mặt thủ tục thì hơi phiền phức.
Hắn thấy được là Đồng Chấn Hổ không yêu quý nhân tài tới độ sẵn sàng hớt người khỏi tay Lưu Triệu, vì vậy ý nghĩ này xoay lòng mòng trong đầu rồi lại nén xuống.
Thời gian dần trôi đi, thấm thoắt hai tháng trôi qua, tới tháng Tám, bắt đầu bước vào mùa hè oi ả.
Chuyện đầu tiên Thường Trấn Viễn làm khi về nhà là vào phòng bật điều hòa lên, nhưng lần này hắn mới đi tới nửa cầu thang thì dừng lại.
Lăng Bác Kim cười hì hì đi ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn hắn.