Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 7: Người xa lạ xông ra giữa chừng


Đọc truyện Bước Nhầm Đường Ngay – Chương 7: Người xa lạ xông ra giữa chừng

Bị Lưu Triệu giữ lại một lúc như vậy, lúc trở ra, đám Cá nhỏ đã đi cả rồi, Thường Trấn Viễn đút hai tay vào túi quần đi ra ngoài. Dù làm một Thường Trấn Viễn của ban ngày, nhưng một người trơ trọi đi trong cục cảnh sát tối như mực vẫn khiến hắn bứt rứt cả người, ngay đến việc hít thở cũng cảm thấy đè nén.

Phía cổng đột nhiên truyền tới tiếng mô-tô nổ máy rèn rèn.

Thường Trấn Viễn ngẩng đầu lên, nhìn cả người Đầu to ngập trong ánh đèn mô-tô, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy miệng anh ta toe toét, “Đứng đực ra đấy làm gì? Đi, đi làm một chén với anh.”

Thường Trấn Viễn còn chưa đáp lời, một cái mũ bảo hiểm nhỏ đã bị ném qua.

Đầu to đội cái mũ lớn lên nói, “Đừng cà rề nữa. Anh đãi, lần này không chơi xỏ cậu đâu.”

Thường Trấn Viễn nhớ tới căn phòng lúc sáng nay thức dậy nhìn thấy, trên người như có mười mấy con sâu đang lúc rúc, cũng không muốn về sớm như vậy, lên xe không thắc mắc.

Đầu to đèo hắn quẹo hai lần, đi vào một con hẻm nhỏ. Hai bên hẻm treo một đống bóng dây tóc trần, tiếng xẻng lạo xạo cùng tiếng gào của chủ quán thỉnh thoảng truyền ra từ trong cửa tiệm nhỏ bên cạnh dãy bóng đèn.

Đầu to dừng lại ở tiệm cơm Bánh Quẩy Giòn.

Hai người lần lượt xuống xe.

Đầu to vất mũ bảo hiểm lên tay lái, soi gương chiếu hậu vuốt tóc rồi mới cười ha hả đi vào trong tiệm. “Này, anh quẩy, hôm nay buôn bán thế nào?”

“Cũng tàm tạm. Hôm nay ăn gì?” Ông chủ tuổi chừng ba mươi, đeo tạp dề da, tay trái cầm thuốc tay phải cầm xẻng, thuận miệng chào.

Đầu to nói, “Hai đĩa bánh mật xào, một đĩa cổ vịt, hai chai Đại Lương Sơn[1].”

“Rồi. Ra chờ đi.” Ông chủ phất tay phóng khoáng.

Đầu to không chịu đi, chân mọc rễ trên nền đất, hai tay xoắn tới xoắn lui, mắt không ngừng ngó vào trong, “Trân Trân chưa tan học à?”

Ông chủ đáp qua quýt, “Ừ.”

Đầu to vậy mới gục đầu ra ngoài kiếm cái ghế đẩu ngồi xuống, quay đầu thấy Thường Trấn Viễn còn đang đứng dặt dẹo bên cái cây trơ trụi, bộ dạng như đang đi dã ngoại, lập tức cầm cuộn giấy trên bàn phi qua.


Thường Trấn Viễn bị đập vào, lửa trong lòng cháy bùng, cầm cuộn giấy lên dùng sức ném về phía mặt của Đầu to.

Đầu to bị quăng trúng, hai tay bắt lấy cuộn giấy cười ha ha.

Anh ta cười vậy, lại nổi bật lên Thường Trấn Viễn hẹp hòi. Thường Trấn Viễn hít sâu một hơi, kéo ghế đẩu tới ngồi xuống.

Đầu to vỗ vai hắn nói, “Coi như là để anh biết được cơn giận của cậu rồi. Đàn ông đàn ang ấy mà, có chuyện thì nói ra, đừng giấu trong lòng. Như cậu lúc thường cứ ăn nói khép nép, người không biết còn tưởng là đàn bà đấy. Nói thật nhé, thịt trên người cậu cũng nên giảm đi thôi, không thì lần kiểm tra thể năng sau cậu lại không đạt chuẩn nữa đâu.”

Thường Trấn Viễn vùi đầu không nói chuyện.

Đúng lúc ông chủ mang bia và cổ vịt lên.

Đầu to đưa một chai cho Thường Trấn Viễn, mình thì cầm một chai khác lên tu hai hớp lớn, chùi miệng nói, “Sướng cả người.”

Thường Trấn Viễn nói, “Lát lái xe, uống ít thôi.”

Đầu to nói, “Tửu lượng của anh mà cậu còn không tin tưởng à.”

Thường Trấn Viễn nghĩ, nếu đổi lại trước kia, ai dám uống chất cồn trước khi lái xe cho hắn, hắn nhất định cho người vặt chân kẻ đấy. Nhưng hiện tại, hắn nhìn vẻ ngờ nghệch của Đầu to cùng cái xe mô-tô cũ kỹ, bất đắc dĩ uống một hớp bia.

Đầu to bắt đầu nói dông dài hết chuyện dưa lê dưa chuột tới chuyện gia đình.

Thường Trấn Viễn không biết có phải Thường Trấn Viễn trước kia thường cùng Đầu to đêm hôm uống bia không về hay không, nhưng dùng trải nghiệm của hắn mà nói, thực sự là phí thời giờ. Hắn chống cằm bắt đầu gà gật, Đầu to thấy hắn không có hứng, liền tự mình ngồi uống.

Ngay lúc Thường Trấn Viễn đang nửa tỉnh nửa mơ, Đầu to đứng phắt dậy, ghế bị xô đổ, phát ra một tiếng rầm.

Thường Trấn Viễn giật mình ngồi dậy, liền trông thấy Đầu to đang săn trước đón sau một cô gái trẻ tuổi tầm hai mươi.

Cô gái dè dặt đáp lại mấy câu rồi đi vào trong tiệm.


Đầu to bám đuôi, một lúc sau mới trở ra, mặt mày hồng hào, bỏ đi hình tượng lắm mồm lúc mới rồi.

Thường Trấn Viễn tỉnh rụi nhìn lấy.

Đầu to dựng ghế lên ngồi, vui rạo rực nói, “Ha ha, hóa ra em ấy tới nhà bạn làm bài tập.”

Thường Trấn Viễn nói, “Bao giờ về?”

“Cậu mệt à?” Đầu to ngó đồng hồ, “Ngồi thêm nửa tiếng nữa đi. Mệt thì cứ ngủ. Hay là gọi đĩa lạc cho cậu nhé? Chẳng phải cậu thích ăn lạc đó sao?”

Thường Trấn Viễn khoát tay, “Không cần.”

Đầu to chợt ghì vai hắn, “A Tiêu ơi, chị dâu cậu ngay đây rồi. Cậu phải gắng cho anh, đợi anh giải quyết xong đại sự cả đời rồi thì chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Không kết hôn cũng không chết được đâu.” Có đôi khi, muốn kết hôn mới chết đấy. Hắn cầm chai bia lên tu một ngụm lớn.

“Nói gì vậy!” Đầu to nói, “Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Dũng cảm đảm nhận nghĩa vụ nối dõi tông đường là truyền thống tốt đẹp của đàn ông Trung Quốc.”

Mặt Thường Trấn Viễn thoáng cái xị xuống. Làm trùm xã hội đen lâu rồi, rất nhiều thói quen đã ăn sâu bén rễ không sửa được. Ví dụ như không thích có người ngay trước mặt bác lời hắn. Ban ngày ở cục cảnh sát hắn còn nhịn được, giờ là buổi tối, chung quanh tối om om, thêm việc hắn có hơi men vào, lửa giận liền hơi khó nén.

Đầu to lại chẳng biết ý, thêm dầu vào lửa mà nói một câu, “Không chẳng lẽ giữ zin tới già? Hay là tình thương mến thương với một tay đàn ông khác?”

Thường Trấn Viễn đứng lên xoay người đi luôn.

Đầu to bấy giờ mới nhận ra là hắn giận rồi, đơ ra một lúc mới chạy theo nói, “A Tiêu! Cậu sao thế?”

Thường Trấn Viễn chẳng buồn quay đầu lại.

“Sao vậy ạ?” Cô gái nghe thấy tiếng đi ra.


Đầu to trong lòng vô cùng ngờ vực, đành phải vò đầu cười khan nói, “Cậu ta bảo uống nhiều quá, muốn đi về.”

Thường Trấn Viễn đi được nửa đường thì hối hận.

Trong mấy người tiếp xúc ở cục cảnh sát hôm nay, Lưu Triệu lí trí, Cá nhỏ thận trọng, Gậy trúc tẩm ngẩm, chỉ có Đầu to là tâm tư đơn thuần nhất, với lại rất trượng nghĩa với bạn bè, nếu hắn muốn báo thù thì Đầu to chính là trợ thủ tốt nhất. Cãi vã như vậy thật sự là không có lợi cho bước phát triển tiếp theo.

Hắn đứng ven đường cái một lúc cho tỉnh táo lại, quyết định tối nay cứ gác chuyện này lại đã, ngày mai chủ động gọi điện hỏi Đầu to sáng muốn ăn gì. Nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, hắn cũng không muốn đi vẩn vơ trên đường cái nữa, dù sao tối nay chẳng ấm áp gì, hóng gió một lát mà hắn đã thấy mũi nghèn nghẹt, vì vậy bắt xe về nhà.

May mà lúc ra ngoài đã nhớ được vị trí của nhà mình, vậy nên quờ quạng trong đêm tối mịt cũng có thể tìm ra.

Thường Trấn Viễn vừa bước lên cầu thang thì thấy bất an, dừng chân lại luôn.

Trên cầu thang chợt vang lên tiếng bật lửa, liền đó sáng lên một đốm sáng, một giọng nam trầm thấp cười nhẹ, “Cậu về rồi, chứ lâu chút nữa chắc tôi phải đi thôi.”

Thường Trấn Viễn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn cương nghị qua ánh lửa, trong lòng rùng mình. Rõ ràng, người này không thuộc cục cảnh sát. Hắn không quen thuộc quá khứ của Thường Trấn Viễn, chỉ biết tên này sống rất áp lực, buổi tối có lẽ có triệu chứng mất ngủ, phạm vi bạn bè hẳn rất hẹp, thực sự là không biết người trước mắt này từ đâu xuất hiện.

Ánh bật lửa tắt đi.

Người nọ xuống khỏi cầu thang.

Thường Trấn Viễn lui hai bước ra khỏi hành lang.

Người nọ đi ra sau, mặc một bộ âu phục thẳng thớm, giá có vẻ không thấp. Gã lấy một điếu thuốc ra định đưa cho Thường Trấn Viễn, nhưng lại rụt về giữa đường, cười nói, “Suýt nữa thì tôi quên là cậu không hút thuốc.”

Thường Trấn Viễn vẫn không nói gì.

“Nhiều năm không gặp, cậu không có gì để nói với tôi sao?” Người nọ ngậm điếu thuốc một lát, lại bỏ xuống, nói, “Dù thế nào thì chúng ta cũng xem như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho dù xảy ra hiểu lầm gì…” Gã dừng một chút, vẻ chừng hơi xấu hổ, nhưng giấu đi rất nhanh, “Cũng không nên rũ bỏ tất cả tình cảm phải không nào? Lúc tôi tới, bố cậu còn bảo tôi để ý cậu đấy. Cậu thế này, tôi về khó ăn nói lại lắm.”

Bố hắn?

Thường Trấn Viễn càng không dám mở miệng bừa bãi, nghĩ một lúc lâu mới ra được một câu, “Muộn thế rồi, có chuyện gì không?”

Người nọ cười, “Hôm nay mới tới đây, lạ nước lạ cái, vậy nên nhớ cậu.”

Lông mày Thường Trấn Viễn chau lại.


Người nọ nói, “Đừng hiểu lầm, là nhớ bình thường thôi.”

Người nọ không giải thích thì còn may, giải thích thì càng chứng tỏ là có vấn đề. Thường Trấn Viễn tỉnh rụi quan sát gã.

Người nọ có vẻ cũng cảm thấy hơn nửa đêm cứ mắt to trừng mắt nhỏ mãi như thế cũng không ra sao, lấy hộp danh thiếp trong túi ra đưa cho Thường Trấn Viễn một tấm, “Danh thiếp tôi mới in, trên có số di động của tôi, có thời gian thì gọi cho tôi, cùng ăn một bữa cơm.”

Trời quá tối, chữ trên danh thiếp lại nhỏ, hắn liếc qua rồi cho vào túi, thuận miệng nói, “Hôm nay mới tới đã in danh thiếp rồi sao?”

Người nọ ngẩn ra, tức thì cười bảo, “Thì hiệu suất cao mà. Phải rồi, số của cậu thì sao?”

Thường Trấn Viễn bù đầu một ngày trời, vẫn chưa thử số di động của mình, chỉ đành nói qua loa, “Rảnh tôi gọi cho cậu.”

Người nọ cũng không nài ép, khoát tay nói, “Thế tôi đi trước, cậu có rảnh nhớ gọi cho tôi đấy.”

Thường Trấn Viễn gật đầu. Đợi người nọ rẽ đi mới rón rén theo sau, lẳng lặng nhìn hắn bước vào xe hơi. Cái xe hơi đó lúc đi vào Thường Trấn Viễn đã để ý rồi, Audi A8, giá tám chín trăm ngàn.

Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi về nhà bật đèn lên là lấy danh thiếp ra ——

Lịch Sâm.

Tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Lợi Thăng.

Lịch Sâm?

Thương mại Lợi Thăng…

Rất quen tai, dường như từng nghe ở đâu đó rồi.

Thường Trấn Viễn nghĩ một lát, biến sắc.

Nếu như hắn nhớ không lầm, thương mại Lợi Thăng hẳn là cái công ty có quan hệ hợp tác rất sâu với Hầu Nguyên Côn, dựa theo lời đồn, bối cảnh của nó khá là vững chắc. Với lại họ Lịch này rất dễ khiến người liên tưởng tới một vị ở thủ đô…

Xem ra, muốn làm tốt Thường Trấn Viễn, không hề đơn giản như trong tưởng tượng đâu.

[1] Nhãn hiệu bia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.