Đọc truyện Bước Nhầm Đường Ngay – Chương 58: Hối hận vì lỡ miệng
Tới nằm vùng bên Lịch Sâm?
Trước chưa nói tới chuyện hy vọng lớn bao nhiêu mà nói tới lực cản đã, cửa ải bố Thường sẽ không qua nổi. Với lại, Lịch Sâm không làm ăn trong giới, nhưng độ hiểm độc chắc chắn không kém hắn và Triệu Thác Đường. Càng khỏi nói giờ Lịch Sâm có ý nghĩ không sạch sẽ về phương diện kia với hắn, hắn phải nghĩ luẩn quẩn cỡ nào mới tặng bản thân tới làm nằm vùng chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nói thì không nói thế được.
Thường Trấn Viễn nói đắn đo, “Em cũng là đợt này mới quen lại cậu ta, số lần tiếp xúc không nhiều, khó nói lắm.”
Lưu Triệu nói, “Chẳng phải đến nhật ký gã cũng cho cậu đấy thôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải cậu ta coi em là súng đó sao?”
Lưu Triệu không nói nữa. Quả thật, tư liệu mấy lần Thường Trấn Viễn cung cấp đều có liên quan tới Triệu Thác Đường, dựa trên mối quan hệ giữa Lịch Sâm và Hầu Nguyên Côn, hoàn toàn có thể là đang giúp Hầu Nguyên Côn quét sạch đối thủ lớn nhất ở thành phố này.
Thường Trấn Viễn dò la, “Bên cậu ta có biến à?”
Lưu Triệu nói, “Ừ. Thế này đi, trước cậu cứ tiếp xúc với Lịch Sâm, xem bắt đầu từ đâu thì tốt.”
“Có liên quan tới vụ Triệu Thác Đường không?” Thường Trấn Viễn hỏi.
“Không liên quan tới Triệu Thác Đường thì cậu không tra án à?” Lưu Triệu nói, “Từ lâu tôi đã thấy cậu hình như rất chấp nhất với vụ Triệu Thác Đường, có nguyên nhân đặc thù gì không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Có lẽ bởi gã khó tóm quá.”
Lưu Triệu nói, “Chúng ta là cảnh sát nhân dân, điều quan trọng nhất là bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản của nhân dân.”
Làm chung với Lưu Triệu lâu như vậy, những đạo lý này được nghe nhiều nhất. Nhưng những đạo lý này có tác dụng gì với hắn? Hắn là Trang Tranh, chính mình cũng không đếm nổi bản thân đã xâm hại an toàn sinh mạng và tài sản của nhân dân bao nhiêu lần rồi nữa.
Lưu Triệu có vẻ cũng hơi mất tập trung, không nói thao thao bất tuyệt nữa mà chỉ nói phứa mấy câu rồi cúp máy.
Lăng Bác Kim hâm nóng trà mật ong đưa hắn.
Thường Trấn Viễn uống một hớp lớn rồi nói, “Cậu thấy Lịch Sâm thế nào?”
Lăng Bác Kim nghĩ rồi nói, “Đứng ở phía lập trường của chúng ta thì không thích hợp làm bạn.”
Thường Trấn Viễn cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Triệu lái xe tới đón Thường Trấn Viễn đi làm.
Thường Trấn Viễn vừa ăn sáng vừa oán thầm. Kể từ lúc hắn do dự có nên tha cho Triệu Thác Đường không thì không còn để bụng chuyện báo thù như trước nữa, kéo theo đó là tính tích cực đi làm cũng giảm đi đáng kể. Lúc trước là Lưu Triệu không cho hắn đi hắn cứ đi, giờ là Lưu Triệu tới đón hắn đi còn hắn muốn sút Lưu Triệu tới châu Phi.
Mấy người Lăng Bác Kim thừa cơ đi xe chùa.
Đầu to ngồi ở phía trước, nghiêng đầu nhìn Lưu Triệu, “Sếp Lưu, sao vành mắt sếp thâm thế? Gặp bạo lực gia đình của chị dâu à?”
Lưu Triệu nói, “Cậu nằm mơ đấy à.”
Đầu to nói, “Oài, em thì chỉ muốn ở nhà có người bạo lực với em thôi.”
Lưu Triệu nói, “Mũi trâu, nghe được nguyện vọng của sư phụ cậu rồi nhỉ?”
Vương Thụy nói, “Em thì không sao, nhưng sếp phải bao che cho em, không cho sư phụ có cơ hội làm việc công trả thù riêng.”
Lưu Triệu nói, “Được, tôi chịu.” Ông ta nhìn Thường Trấn Viễn đang dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần qua gương chiếu hậu, “Sao vậy? Ở nhà mà cũng mệt thế à?”
Đầu to thêm mắm dặm muối kể lại chuyện bọn họ tổng vệ sinh tối qua.
Lưu Triệu nói, “Tổng vệ sinh là chuyện tốt đấy, hôm nào văn phòng chúng ta cũng phải làm triệt để.”
Đầu to thở dài, “Chỉ tại thanh long với lại nho.”
Vương Thụy nói, “Còn ăn cơm của nhà chúng ta nữa chứ.”
Đầu to phụ họa, “Đúng thế đó. Bát cũng là cậu rửa nữa chứ.”
Vương Thụy nói, “Đúng thế đó.”
Lưu Triệu nghe họ kẻ xướng người họa, trên mặt cuối cùng cũng hơi có ý cười, “Được, hai cậu kết bạn sống qua ngày đi.”
Vương Thụy nghe nhắc quả thanh long, nhớ tới hôm qua Lăng Bác Kim về sớm, hỏi, “Các ông tay trái một túi tay phải một túi trở về, ông hôm qua về sớm để đi đón anh ta à?”
Lăng Bác Kim bị vạch trần trước mặt mọi người hơi xấu hổ, đang nghĩ xem vớt vát thế nào thì nghe thấy Lưu Triệu hỏi, “Chẳng phải ngày hôm qua A Tiêu đi gửi thư đó sao?”
Thường Trấn Viễn mở mắt ra, thoải mái đáp một tiếng.
“Còn gặp được Lịch Sâm nữa à?” Lưu Triệu thuận miệng nhắc tới đề tài này.
Thường Trấn Viễn nói, “Dạ.”
Lưu Triệu nói, “Gã ở đó làm gì?”
“Cậu ta sống ở khu đó.” Thường Trấn Viễn nói.
Lưu Triệu nói, “Kim Sắc Thành Bảo à?”
Thường Trấn Viễn nhìn sang ông ta.
Đầu to nói, “Sếp nhớ rõ thật đấy.”
Nhớ rõ chứng tỏ lưu tâm, một cảnh sát lưu tâm tới một người dính dáng tới thế lực ngầm chứng tỏ ông ta định xử lý gã rồi. Thường Trấn Viễn nghĩ tới lời ngập ngừng hồi trước của bố Thường, xem ra Lịch Sâm thật sự đang bí mật làm cuộc làm ăn lớn nào đó.
Một hàng người đi vào văn phòng.
Đám Đầu to đi xử lý vụ án khác, trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn hơi cảnh giác. Hắn biết Lưu Triệu không phải người dễ dàng bỏ cuộc, đoán chừng ông ta vẫn muốn nhì nhằng với hắn vì Lịch Sâm đây. Nói tới thì, hắn tự làm tự chịu thôi, nếu từ đầu hắn đừng thuận tay lôi Lịch Sâm ra làm lá chắn thì Lưu Triệu đã chẳng nghĩ quan hệ giữa bọn hắn kiên cố như vậy.
Lưu Triệu nói, “A Tiêu này.”
Ông ta vừa mở miệng, Thường Trấn Viễn lập tức nói, “Kỳ thật, em không hợp tới nằm vùng bên Lịch Sâm.”
“Ồ?” Lưu Triệu vặn nắp cốc uống hớp trà, “Không hợp thế nào?”
Thường Trấn Viễn cúi đầu, ra chiều do dự.
Lưu Triệu nói, “Giữa chúng ta có gì mà không nói thẳng ra được chứ?”
“Là việc tư.” Thường Trấn Viễn nói, “Nói thật, em và Lịch Sâm từng chơi rất thân.”
Lưu Triệu gật đầu, tỏ ý hắn cứ nói tiếp đi.
Thường Trấn Viễn, “Trong nhà cũng có qua lại.”
Lưu Triệu đang uống trà khựng tay lại.
Thường Trấn Viễn nói, “Điều quan trọng nhất là, hiện tại em vẫn coi cậu ta là bạn.” Nếu nói giữa bọn hắn có vướng mắc cảm tình không rõ ràng có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng sau hắn sẽ bị Lưu Triệu nắm đằng chuôi, xã hội này hiện nay vẫn chưa thoáng về chuyện cảm tình đồng tính, tư tưởng khá bảo thủ, nếu hắn nói lời này ra, chắc chừng ngày mai sẽ có lãnh đạo chạy tới làm công tác tư tưởng cho hắn, hy vọng hắn có thể “quay đầu là bờ”. Vì vậy dùng lá chắn “bạn bè” không tệ, vừa biểu lộ lập trường không vững vàng của mình, vừa tránh được phiền toái linh tinh.
Lưu Triệu không nói gì thêm nữa.
Để “củng cố” tình bạn giữa hai người, Thường Trấn Viễn nói tiếp, “Em với Lịch Sâm chơi với nhau từ nhỏ, em tin cậu ta dùng thủ đoạn khi làm ăn là có, nhưng mà phạm pháp…có lẽ là rất ít.” Đây là bóng gió nghe nghóng xem rốt cuộc Lịch Sâm phạm phải tội gì.
Song Thường Trấn Viễn bộc bạch tình bạn như vậy thì đương nhiên Lưu Triệu càng sẽ không để lộ điều gì ra, cười ha ha nói, “Không có gì đâu, chủ yếu là muốn ra tay từ bên gã để xem có thể công phá Triệu Thác Đường không thôi. Đúng rồi, cậu tới chỗ tôi lên mạng đi, xem Triệu Thác Đường đã trả lời chưa.”
“Được.” Thường Trấn Viễn rộng rãi nhập địa chỉ hòm thư và mật khẩu trên máy tính của ông ta.
Lưu Triệu quét mắt nhìn, không biết là nhớ được bao nhiêu nữa.
Trong hộp thư quả nhiên có thư mới.
Thường Trấn Viễn mở ra đọc, Triệu Thác Đường đáp rất dứt khoát: Người tới không thể tin. Bàn sau.
Lưu Triệu gõ nhẹ lên mặt bàn, “Xem ra không được rồi. Chúng ta phải tìm điểm đột phá khác.”
Thường Trấn Viễn cúi đầu không nói, đỡ cho Lưu Triệu vớ lấy hắn để đột phá từ Lịch Sâm.
Lưu Triệu nói, “Cậu có ý kiến gì không?” Mặc dù rất không hài lòng về việc Thường Trấn Viễn tự tung tự tác trước đây, nhưng ở thời khắc mấu chốt, ông ta phát hiện người mà mình có thể trao đổi lại vẫn là hắn.
Thường Trấn Viễn nói, “Hay là gửi thêm một bức thư nữa?”
Lưu Triệu nói, “Thư thì phải gửi, có thể hằm hè chút. Nhưng tôi thấy, có thể ra tay từ Thành Vân Mạt.”
Về Thành Vân Mạt, Thường Trấn Viễn chẳng nói được trong lòng có cảm xúc gì. Hẳn là hơi áy náy đi. Nếu không phải bởi áy náy thì khi trước đã không cho chị ta một khoản tiền, bảo Triệu Thác Đường đưa chị ta ra nước ngoài. Có điều chẳng lường được người đó quanh đi quẩn lại vẫn ở dưới mí mắt. Dù là Trang Tranh trước kia hay Triệu Thác Đường hiện tại, trong tay có một nhóm kha khá người là thu nạp từ tay Diêu Khải Long, nếu để bọn họ biết thủ đoạn mình dùng khi trước, khó đảm bảo sẽ không nảy sinh tâm tư khác, vì vậy Thành Vân Mạt luôn là một sự tồn tại nguy hiểm.
Nói tới thì, thật ra Triệu Thác Đường có thể lấy Thành Vân Mạt ra đối phó mình, ít nhất có thể chết chùm. Nhưng ở đời trước, dù bị dồn tới đường cùng gã vẫn không để Thành Vân Mạt đứng ra, nếu không có kiếp này, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không biết được hóa ra trong thành phố này có một tiệm trà Lão Từ, chủ nhân của nó là Thành Vân Mạt.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Lưu Triệu hỏi.
“Có thể để Hòa thượng tiếp cận cô ta thử xem.” Thường Trấn Viễn chưa hoàn hồn, lời nói đã buột ra khỏi miệng rồi.
Lưu Triệu gật đầu nói, “Tôi cũng nghĩ thế.”
Nhìn vẻ đăm chiêu của Lưu Triệu, Thường Trấn Viễn chợt thấy mình xa lạ, bởi sau khi đề nghị để Lăng Bác Kim tiếp cận Thành Vân Mạt, trong lòng hắn thế nhưng lại xuất hiện chút hối hận.