Đọc truyện Bước Nhầm Đường Ngay – Chương 47: Kế hoạch tàu ngầm
Lăng Bác Kim bị thương ở chân ngay lúc quan trọng này sao?!
Nếu lúc trước hắn không thề lên thề xuống với Lưu Triệu rằng đã gửi tư liệu về Lăng Bác Kim cho Triệu Thác Đường thì còn có khả năng thay người, nhưng giờ đường lui bị mình bịt kín, chỉ đành đánh cuộc xem Lưu Triệu có dám liều một lần không thôi.
Trong mắt Lưu Triệu lăn tăn gợn sóng, nháy mắt cái biến mất, “Được rồi, đi đường cẩn thận, về sớm chút.” Cúp máy, ông ta thở dài với Thường Trấn Viễn.
Lòng Thường Trấn Viễn lập tức lạnh ngắt.
Lưu Triệu cầm di động nghĩ một chút, nói, “À phải, bài cảm nhận tâm đắc về giáo dục tính Đảng bên trên yêu cầu đã nộp chưa vậy?”
Cá nhỏ ngẩn ra, “Đợt này chỉ chú ý xét án, chưa ạ.”
Lưu Triệu vung tay nói, “Bắt đầu liền đi, mới rồi cục trưởng còn giục tôi đấy. Cô với A Tiêu trước cứ hoàn thành hai bài đã, còn lại thì để mấy cậu ta xem rồi vá víu vào.”
Cá nhỏ nói, “Việc này em không thạo, Gậy trúc mới siêu. Hay là để em với A Tiêu hoàn thành một bài trước đã nhé?”
Lưu Triệu nói, “Được.”
Thành tích lúc đi học của Thường Trấn Viễn không tệ, cũng nộp đơn xin vào Đảng, nhưng run rủi làm sao lại chẳng thành, về sau đi vào con đường này, thành ra không nghĩ tới chuyện vào Đảng nữa, vậy nên lúc cầm được tài liệu giáo dục tính Đảng có hơi ngây ngẩn.
Cá nhỏ thông thạo vỗ vai hắn, “Mình học trước đã, anh học đằng trước em học đằng sau, rồi gộp lại tổng kết.”
“…Ừ.”
Bị giày vò như vậy, trong đầu Thường Trấn Viễn tạm thời không chứa nổi Lăng Bác Kim và Triệu Thác Đường, chỉ có chủ nghĩa Marx chủ nghĩa xã hội quay mòng mòng, ngay cả khi Đầu to đi vào cũng không có phản ứng, phải đến khi Đầu to vỗ lên vai hắn mới hoàn hồn.
“Đọc chi mà mất cả hồn vậy.” Đầu to tạng người to, đứng bên bàn liền chắn phần lớn tầm nhìn của Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nhìn lướt sang hai bên, nói, “Viết cảm nhận tâm đắc.”
Đầu to cầm tài liệu lên, cười ha hả, quay qua nhét vào lòng Gậy trúc, cười hì hì, “Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, đã tới thời khắc báo đáp tổ chức rồi!”
Anh ta đi cái là lộ ra Lăng Bác Kim đang nói chuyện với Lưu Triệu phía sau anh ta.
Cái đầu xây xẩm của Thường Trấn Viễn nhoáy cái tỉnh táo lại, không tự chủ được chống nạng đứng lên đi về phía cậu.
Lưu Triệu gật đầu cười nói, “Không sao là tốt rồi.”
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đi qua, tức thì cười sáng rỡ, “Sư phụ.”
Lưu Triệu quay đầu lại, như cười như không, “Tới quan tâm đồ đệ đấy à?” Ánh mắt ông ta nhìn Thường Trấn Viễn ngụ ý rõ ràng, mang theo mấy phần chế nhạo tôi biết cậu biết.
Thường Trấn Viễn đương nhiên là biết địch ý và phòng bị ông ta dành cho mình từ đâu mà có, chắc chắn là bởi chuyện mình vì mong muốn cá nhân mà đưa đồ đệ tới miệng cọp rồi. Hắn chỉ làm như không thấy, quan sát kỹ hai chân của Lăng Bác Kim, “Bị thương ở đâu vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Bắp vế bị viên đạn xẹt qua, vết thương nhỏ, băng bó rồi ạ.” Cậu thấy hai mắt Thường Trấn Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào chân mình, bèn đi sang bên cạnh mấy bước.
Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn đều nhận ra tư thế đi đứng của cậu không quá tự nhiên. Lưu Triệu nhíu mày, Thường Trấn Viễn tỉnh queo.
Đầu to đi tới khoác vai Thường Trấn Viễn, “Mọi người không biết hôm nay kích thích thế nào đâu! Nổ cả súng luôn đấy.”
Lưu Triệu ra hiệu cho cặp đôi hoàn cảnh Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim ngồi xuống, mình thì ngồi kế bên hai người, gật đầu nói với Đầu to, “Chuyện gì thế mà vừa nổ súng vừa bị thương vậy?”
Vương Thụy đưa một cốc nước cho Đầu to, anh ta ngửa đầu uống một hớp lớn mới nói, “Lão Hổ có tin tức, bảo con nuôi thứ tư của Hầu Nguyên Côn dẫn một nhóm người tới thành phố bên xuất hàng, anh ta sợ không đủ người nên dẫn bọn em theo. Bọn em lên xe rồi mới bổ ngửa ra, bọn họ đều nhận được vũ khí và áo chống đạn! Đám bọn em không có súng, nhưng áo chống đạn thì mỗi người một cái.”
Lưu Triệu biết số lượng súng được phát trong đội có giới hạn cũng có cân nhắc nên không để ý.
Đầu to tiếp tục nói, “Đến nơi xem thì là một nhà máy in, gặp một xe công-ten-nơ, bên trong là thuốc lá giả rượu giả với mấy va li thuốc lắc.”
Cá nhỏ nói, “Bọn chúng không phản kháng sao?”
Đầu to nói, “Đừng có gấp chứ. Anh đã nói tới đoạn cao trào đâu. Bọn anh vốn tưởng là lần này kết thúc êm đẹp rồi, ai ngờ lúc lão Hổ dẫn người vào trong khám xét thì có hai con xe đột nhiên lao từ trong ra. Lao vun vút ấy! Hòa thượng phản ứng nhanh nhất, giành lấy một xe cảnh sát ở bên rồi đuổi theo, anh với thằng nhóc Vương Thụy bám sát theo nó. Đúng lúc có tàu hỏa đi ngang chắn đường, bọn anh đang định bao vây thì có tám chín tên xuống xe, kẻ nào kẻ nấy đều cầm súng trong tay. May sao mấy đội viên của đội phòng chống ma túy đến kịp, hai bên chạm mặt cái là đánh nhau. Chỉ có bọn anh là thiệt nhất, bị kẹp ở giữa, trong tay lại không có súng nên đành phải tìm chỗ núp đi. Coi như Hòa thượng xui xẻo, trước đó xông tới nhanh quá nên chân bị trúng một súng.”
Lăng Bác Kim nói bất đắc dĩ, “Chỉ là sượt qua thôi.”
“Chân là để bị sượt vậy đó à? Dương Uy Lợi[1] vì thế mà chết đấy.” Đầu to nói nghiêm khắc, “Đừng có xem nhẹ chân cẳng chứ.”
Lưu Triệu xua tay nói, “Đừng gián đoạn. Rồi sau thì sao?”
Đầu to nói, “Sau bắn chết năm tên, bắt bốn tên, trong đám bị bắn chết có con nuôi của Hầu Nguyên Côn, tên là Trần…”
“Trần Cường Phú.” Thường Trấn Viễn chợt nhớ ra tên của y.
Đầu to vỗ đùi nói, “Tên này đấy!”
Thường Trấn Viễn nghe anh ta tả lại như vậy, rốt cuộc nhớ ra cái chết của Trần Cường Phú liên quan tới chuyện gì rồi. Nhớ hồi đó Triệu Thác Đường có báo cáo lại với hắn, bảo khi đó trong tay Trần Cường Phú có hai lô hàng, một lô là thuốc lá giả rượu giả, là đồ của Hầu Nguyên Côn, một lô khác thì giữ kín như bưng, không dò la được nội tình, nghe bảo có liên quan tới Lịch Sâm. Giờ xem ra, lô hàng của Lịch Sâm đáng giá hơn hẳn chỗ thuốc lá giả rượu giả của Hầu Nguyên Côn, không thì chẳng khiến Trần Cường Phú phải liều mạng như vậy.
Đầu to nói, “Mọi người đều tưởng hết chuyện rồi à? Hề hề, thật ra vẫn chưa xong đâu. Mấy anh em trông giữ ở nhà máy in gọi tới, bảo nhà máy in phát nổ!”
“Nổ?”
Người khác đều cả kinh. Theo lý thì người đã bị bắt, hàng đã bị tìm ra, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nổ nhà máy có ích gì?
Lẽ nào trong nhà máy còn có thứ mờ ám gì?
Thường Trấn Viễn nhíu mày. Tên Lịch Sâm này quá thần bí, trong ấn tượng thì gã ở đời trước có ở thành phố này một thời gian, cũng ang áng đợt này, không bao lâu sau, Hầu Nguyên Côn co cụm thế lực, rồi sau nữa, con nuôi của Hầu Nguyên Côn thế chỗ… Thời gian đó hắn vừa xử lý xong Triệu Thác Đường, chuyên tâm thu xếp nội vụ, tiện đó bồi dưỡng Từ Tắc Thừa thay thế vị trí của Triệu Thác Đường nên không nhân cơ hội bành trướng, chỉ nghe chứ không can thiệp chuyện xảy ra trong bọn họ, giờ ngẫm lại, chắc không thoát khỏi can hệ với Lịch Sâm.
Cá nhỏ nghe chuyên chú, nói, “Thế sau thì sao? Có tìm được thứ gì trên hai cái xe kia không?”
“Cái này thì anh không biết.” Đầu to gãi đầu, “Sau đó thì bọn anh đưa Hòa thượng tới bệnh viện mà.”
“Được rồi.” Lưu Triệu vỗ tay nói, “Đây là vụ án của bên đội phòng chống ma túy, đợi bên họ cần tới thì chúng ta nói tiếp.”
Đầu to nói, “Không phải đâu. Chẳng phải trên xe còn tìm được mấy va li thuốc lắc đó sao, chưa chừng lại chuẩn bị tới tay chúng ta thôi.”
Lưu Triệu nói, “Tạm thời thì không đâu. Tôi vừa xin cục trưởng một cuộc chiến dịch, biệt hiệu tàu ngầm.”
Cá nhỏ nói, “Phải ẩn náu à?”
“Đúng thế, là chiến dịch nằm vùng.” Lưu Triệu nhìn thoáng qua Thường Trấn Viễn, “Tôi và A Tiêu bí mật tạo mồi nhử Triệu Thác Đường, giờ cá đã mắc câu rồi.” Ông ta nói thế, tương đương với việc bỏ qua chuyện Thường Trấn Viễn tự ý làm việc.
Đám người Cá nhỏ Đầu to ngó nhau.
Đầu to là người đầu tiên không nhịn được mà nói, “Bí mật tạo là sao cơ?”
“Là chuyện tay không bắt sói, ban đầu tưởng là hy vọng thành công rất nhỏ nên không nói.” Lưu Triệu ngừng một chút mới nói, “A Tiêu ngụy trang thành tay trong của Trang Tranh khi còn sống, có trong tay chứng cứ phạm tội của Triệu Thác Đường, muốn hợp tác với gã, Triệu Thác Đường đồng ý rồi.” Ông ta không nói tới chuyện nhật ký, thứ nhất là không tiện nói rõ nguồn gốc, thứ nhì là vẫn không dám hoàn toàn khẳng định tính chân thật tuyệt đối của nó.
Đầu to nói, “Lẽ nào Triệu Thác Đường thật sự bị Trang Tranh nắm thóp sao?”
Gậy trúc đăm chiêu nhìn sang Thường Trấn Viễn, thấy hắn thờ ơ mới nói, “Lúc Trang Tranh chết không phải két bảo hiểm trong nhà hắn để mở sao? Có phải Triệu Thác Đường làm không?”
Lưu Triệu nói, “Rất có khả năng.”
Đầu to nói, “Thế giờ có phải là muốn A Tiêu đi nằm vùng không? Nhưng mà cậu ta đi đứng không tiện, nhỡ bị lật tẩy, không chạy nhanh được thì làm sao đây?”
Lưu Triệu nói, “Tôi đã suy xét rồi, nếu để A Tiêu tự thân xuất mã thì rất dễ bị Triệu Thác Đường giết người diệt khẩu, vậy nên tôi định phái một người khác làm thủ hạ của A Tiêu, để người đó ra mặt giải quyết với Triệu Thác Đường. A Tiêu vẫn trốn đằng sau kiềm chế Triệu Thác Đường, để gã không dám manh động.”
Đầu to nói, “Thế thì phải tìm một người lạ hoắc mới được.”
“Không cần.” Thường Trấn Viễn nói, “Thân phận cảnh sát có lợi cho nằm vùng hơn.”
Đầu to thắc mắc, “Vì sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì cảnh sát có giá trị hợp tác hơn người bình thường, càng gợi hứng thú của Triệu Thác Đường hơn. Tuy gã cẩn thận, nhưng lúc cần mạo hiểm thì rất nghiêm túc.”
Gậy trúc nói, “Cậu hiểu gã thật đấy.”
Thường Trấn Viễn, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Lưu Triệu nhìn sang hắn, trầm ngâm thật lâu mới quyết định, “Chúng tôi định phái Hòa thượng đi.”
Đầu to nhảy lên, “Nếu phái cảnh sát thì sao không phái em? Chân Hòa thượng cũng bị thương, chạy trốn cũng không tiện.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy chẳng phải là càng giảm hiềm nghi nằm vùng đi sao? Ai sẽ ngờ được chuyện chúng ta dùng một người bị thương ở chân đi nằm vùng?”
Đầu to ngẩn ra, “Nói thì nói thế nhưng…”
“Nhưng nếu có chuyện gì thật thì đảm bảo an toàn cho cậu ta thế nào?!” Vương Thụy trồi lên.
Mặt Thường Trấn Viễn lạnh xuống, “Nằm vùng vốn có tính nguy hiểm, chẳng ai có thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì trong quá trình nằm vùng, nếu như muốn giữ mạng bằng việc chạy thì Trung Quốc nên để Lưu Tường[2] nằm vùng. Cái gì cũng muốn an toàn một trăm phần trăm thì đừng làm cảnh sát, đi bán bao cao su là được rồi.”
Vương Thụy lập tức đỏ mặt.
Lăng Bác Kim vội nói, “Em đồng ý.”
Thường Trấn Viễn liếc nhìn cậu, sắc mặt hơi dịu lại.
Lưu Triệu không hề ủng hộ thái độ hùng hổ của Thường Trấn Viễn nhưng chuyện tới nước này, mọi người đều là châu chấu trên cùng một dây, ông ta không tiện làm hắn mất mặt, chỉ đành nói, “Hành động chi tiết chúng ta cần nghiên cứu thêm. Điều có thể xác định là, chúng ta dốc hết sức để đảm bảo an toàn cho Hòa thượng.”
Gậy trúc chợt nói, “Vì sao cứ phải là Hòa thượng?”
Cá nhỏ và Đầu to cũng có vẻ thắc mắc.
Đương nhiên Lưu Triệu sẽ không nói vì Thường Trấn Viễn muốn cậy quan hệ sư đồ để cam đoan bản thân không bị sút ra. Thường Trấn Viễn càng sẽ không nói hắn ngứa mắt Lăng Bác Kim, muốn cậu và Triệu Thác Đường xử nhau.
Vậy nên Lưu Triệu chỉ có thể nói, “Người lựa chọn đã trải qua suy tính nhiều phương diện, đây là quyết định thận trọng.”
Đầu to không phục, “Kinh nghiệm của em phong phú hơn Hòa thượng, tứ chi lành lặn, nhìn thế nào cũng tốt hơn Hòa thượng ha?”
Lưu Triệu nói, “Cậu ấy à? Vào cục cảnh sát sớm hơn A Tiêu, số lần bắt Triệu Thác Đường nhiều hơn những người khác, cậu cảm thấy gã sẽ tin cậu đấu nhiều năm với gã như vậy mà tự dưng phản bội sao?”
Đầu to không biết nói gì nữa.
Vương Thụy nói, “Em cũng mới tới như Bác Kim, chưa từng chạm mặt Triệu Thác Đường. Chân em không bị thương, em đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu Triệu Thác Đường mắng bố mẹ cậu mắng tổ tiên cậu, cậu nhịn được không?”
Vương Thụy nói không lưỡng lự, “Nhịn được!”
Thường Trấn Viễn nhìn sang Lăng Bác Kim, “Cậu thì sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Em sẽ không nhịn.”
Thường Trấn Viễn nhún vai, “Đây là đáp án đó.”
Vương Thụy nói mù mờ, “Có ý gì chứ?”
Lưu Triệu giải thích, “Cậu với Triệu Thác Đường là quan hệ hợp tác, nếu biểu hiện khúm núm quá, nhìn là biết đang nhẫn nhục chịu đựng, thành ra khiến gã nghi ngờ mục đích của cậu.” Qua đây, ông ta không thể không bội phục Thường Trấn Viễn tinh ý nhìn người, so với Vương Thụy thẳng ruột ngựa, Lăng Bác Kim lanh lợi thích hợp với nhiệm vụ nằm vùng hơn.
Thường Trấn Viễn lại chẳng thấy tự hào gì. Thực tế, Lăng Bác Kim càng biểu hiện giống một tên nằm vùng đạt chuẩn, hắn càng thấy phẫn nộ. Vì điều này càng nhắc nhở hắn khi xưa bị dính bẫy như thế nào.
Lưu Triệu nhìn sắc mặt của mọi người, biết còn cần thời gian để tiêu hóa chuyện này, giờ có nói tiếp cũng chẳng được gì, bèn bảo, “Được rồi, các cậu mệt cả sáng rồi, cũng nên nghỉ ngơi tí đi. Tới nhà ăn ăn chút gì đã, có gì thì chiều nói tiếp. Song chuyện này phải giữ bí mật nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể lộ ra chút tin tức gì!”
Tan họp, Đầu to trực tiếp ôm cổ Thường Trấn Viễn đi tới nhà ăn.
Vương Thụy vịn Lăng Bác Kim đi chậm rì đằng sau.
Gậy trúc và Cá nhỏ nán lại, dường như còn định hỏi Lưu Triệu thêm gì đó.
“Nói đi.” Đầu to bất mãn ghìm cổ hắn, “Rốt cuộc chuyện này cậu với sếp Lưu xếp đặt bao lâu rồi? Sao lúc trước chẳng lộ tí tin tức nào thế? Uổng tình anh em đôi mình, bạn với chả bè thế đấy!”
Thường Trấn Viễn cựa quậy đầu vì không quen, “Sao lại chẳng lộ tí tin tức nào chứ? Chẳng phải vẫn luôn nói là muốn đối phó gã đó sao?”
“Nói thừa.” Đầu to nói, “Cậu biết anh có ý gì đó.”
“Đó là ý của đội trưởng.” Thường Trấn Viễn đùn tất cả vấn đề sang Lưu Triệu mà chẳng hề áy náy.
Nếu là quyết định của Lưu Triệu thì Đầu to cũng không có gì để nói nữa.
Tới nhà ăn, Vương Thụy và Đầu to đi mua cơm, cặp đôi tàn tật hoàn cảnh Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn thì ngồi vào chỗ ngoan ngoãn đợi cho ăn.
Đồng Chấn Hổ mồ hôi mồ kê dẫn người đi tới, trông thấy Lăng Bác Kim ở chỗ ngồi, bèn bảo đội viên đứng bên đi mua cơm, mình thì đi sang, trên cao nhìn xuống mà gõ bàn, “Chân không sao chứ?”
Lăng Bác Kim mỉm cười nói, “Chà rách tí da thôi ạ.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Thân thủ của cậu còn cần phải luyện tập thêm đó.”
Tuy không biết tình hình lúc đó thế nào, nhưng giọng điệu của anh ta khiến Thường Trấn Viễn thấy rất chối. Hắn nói dửng dưng, “Đúng thế đó, chính chủ còn không xông tới sớm như cậu, thân thủ nhanh quá, về sau phải luyện chầm chậm lại.”
Đồng Chấn Hổ biến sắc, ánh mắt hơi dời sang, “Lại là cậu.”
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Chúng ta quen nhau à?”
Đồng Chấn Hổ khinh thường nhìn cái nạng hắn đặt bên cạnh, “Tôi nghe bảo chân cậu bị đám côn đồ tới nhà đòi nợ đả thương hả?”
Thường Trấn Viễn nói, “May mà anh là đội trưởng đội phòng chống ma túy, chứ là công an đồn thì chẳng biết tôi phải chịu bao nhiêu oan ức nữa.”
Đồng Chấn Hổ xụ mặt.
Lăng Bác Kim giải vây, “Đám người đó tìm chủ nhà cũ, không liên quan tới sư phụ.”
“Làm cảnh sát bị côn đồ đả thương vẻ vang lắm hả?” Đồng Chấn Hổ vẻ như kèn cựa với Thường Trấn Viễn, chẳng những không đi mà còn đặt mông ngồi xuống.
Thường Trấn Viễn nhíu mày. Hắn không thích lúc ăn cơm có một người thế này ở đây làm mất khẩu vị.
Lăng Bác Kim đành phải tiếp tục giải thích thay Thường Trấn Viễn, “Đối phương có ba tên.”
Đồng Chấn Hổ nói, “Sư phụ cậu bị thương ở miệng hay sao mà không biết tự giải thích?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn ông tám.”
Sắc mặt Đồng Chấn Hổ chuyển từ đen sang đỏ, “Cậu có ý gì?”
Thường Trấn Viễn ngoảnh đi chỗ khác.
Lăng Bác Kim cười khan, “Ba tên bị bắt sao rồi? Đã khai gì chưa ạ?”
Đồng Chấn Hổ lạnh lùng đốp lại, “Tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn ông tám!”
Đầu to mua cơm xong trước đi tới, trông thấy anh ta ngồi đó, cười hì hì chào hỏi, “Lão Hổ cũng ở đây à, ăn gì? Em mời.”
Thường Trấn Viễn nói, “Lưỡi vẹt.”
Đầu to ngạc nhiên nói, “Nhà ăn bọn mình có món đó khi nào vậy?”
Thường Trấn Viễn nói, “Không có à?”
Đồng Chấn Hổ hầm hầm đứng lên, quẩy mông đi mất.
Đúng lúc Vương Thụy đi về, thấy anh ta sầm sì mặt, nói khe khẽ, “Sao thế?”
Lăng Bác Kim liếc qua Thường Trấn Viễn, cười ấm áp, “Không có gì.” Dù nhìn thế nào thì vừa rồi đều giống như Thường Trấn Viễn ra mặt thay cậu.
Đầu to đặt đĩa chân gà tới trước mặt Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn, “Nào, ăn gì bổ nấy.”
Lăng Bác Kim nói, “Bọn em bị thương ở giò.”
Vương Thụy lập tức đưa đùi gà cho cậu, “Đây.”
Thường Trấn Viễn gắp đùi gà sang khay của mình, sau đó xé da gà trả lại Lăng Bác Kim.
Vương Thụy nói giận dữ, “Ý gì đây?”
Lăng Bác Kim cười khổ, “Ăn gì bổ nấy.”
Vương Thụy cầm đũa kẹp đùi gà trong khay của Thường Trấn Viễn, nhưng bị hắn né ra. “Chẳng phải ăn gì bổ nấy sao? Anh bị thương ở xương, gặm xương là được rồi.”
“Đừng tranh nhau nữa.” Đầu to gắp cho mỗi người một đũa rau, “Ăn nhiều rau thì tâm hồn mới nhẹ nhõm.”
Vương Thụy tia trúng đùi gà trong bát của anh ta, “Sư phụ, vậy anh cho em đùi gà của anh đi.”
Đầu to trừng mắt, “Mỡ ấy mà húp!”
“…”
[1] Một trong hai nhân vật chính trong tiểu thuyết Huyền Thoại Anh Hùng Ngân Hà của tác giả Tanaka Yoshiki. Mất máu tới chết khi bị bắn vào chân trái trong một trận chiến.
[2] Người Trung Quốc và cũng là người Châu Á đầu tiên đạt huy chương vàng môn điền kinh tại Thế vận hội Athens vào tháng 8 năm 2004.