Đọc truyện Bước Nhầm Đường Ngay – Chương 111: Tự sát
“Nhưng sao chị ta biết được?” Lăng Bác Kim hỏi.
Vấn đề này bọn họ nghĩ suốt quãng đường tới cục cảnh sát. Trừ những người có mặt ở hiện trường ra thì chỉ còn người ở cục cảnh sát biết Thường Trấn Viễn bắn Triệu Thác Đường. Đương nhiên cũng có khả năng người ở cục cảnh sát để lộ bí mật, nhưng có khả năng nhất vẫn là trong những kẻ bảo vệ Triệu Thác Đường khi ấy có kẻ liên lạc với Thành Vân Mạt.
Thường Trấn Viễn nói, “Đây có thể là điểm đột phá.”
Lăng Bác Kim nói, “Người ngoài không biết quan hệ giữa Triệu Thác Đường và Thành Vân Mạt, thân tín của Triệu Thác Đường ắt phải biết.”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Mạch sự kiện trở nên rõ ràng, nhưng Lưu Triệu nghe được phỏng đoán này thì lại đưa ra một vấn đề mới, “Nếu thân tín của Triệu Thác Đường có liên lạc với Thành Vân Mạt, thế thì vì sao tên thân tín kia không ra tay mà lại đi uy hiếp một người bình thường trước giờ chưa từng chạm tới dao?”
Lăng Bác Kim nói, “Anh ta chưa khai à?”
Lưu Triệu lắc đầu, “Anh ta chỉ khai có đứa con gái đang nằm viện, cần tiền giải phẫu tiền nằm viện tiền thuốc men mấy trăm ngàn. Thành Vân Mạt cho anh ta tiền, sau đó đưa ra điều kiện này.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thành Vân Mạt tự ra mặt nói chuyện à?”
Lưu Triệu nói, “Ừ. Tôi bảo anh ta nhận diện qua ảnh, xác định là Thành Vân Mạt.”
Lăng Bác Kim nói, “Lẽ nào người bên Triệu Thác Đường đã đi sạch rồi sao? Hay là Thành Vân Mạt lén làm thế?”
Lưu Triệu nói, “Muốn biết thì dẫn về hỏi đi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh biết người ở đâu à?”
Lưu Triệu nói, “Thành Vân Mạt và Cố Hải Phát đã hẹn nơi gặp mặt sau khi chuyện thành công. Tới lúc đó Thành Vân Mạt sẽ giúp anh ta bỏ trốn, chỗ đó rất gần nhà Gậy trúc, tôi bảo cậu ta tìm mấy anh công an tới điều tra rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Không lừa Cố Hải Phát đâu ha?”
Một câu thành sấm.
Gậy trúc và ba công an ngửi mùi hôi trong hầm để xe hai ba tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy ma nào cả.
Tới hơn bốn giờ sáng hôm sau, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đang tựa vào nhau ngủ trên sô-pha bị đẩy tỉnh, Gậy trúc mắt đỏ ngầu ngồi trên bàn trà nhìn bọn họ.
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Anh là người hay quỷ thế?”
Gậy trúc nói, “Cần tôi bấu cậu cái không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Thành Vân Mạt không có đó à?”
“Nên biết từ sớm đấy.” Gậy trúc dụi mắt, “Giờ sếp đang gọi điện thoại điều tra ghi chép đăng ký lưu trú của từng khách sạn một, chúng ta tới xem nơi ở cũ của Triệu Thác Đường và Thành Vân Mạt đi.”
Đối tượng bị ám sát là Thường Trấn Viễn, vì vậy hắn dù không muốn cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải đứng dậy.
Ba người vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra thì sảng khoái rất nhiều.
Chỗ đầu tiên họ tới là biệt thự nơi Triệu Thác Đường qua đời. Bên ngoài biệt thự đã được quét dọn sạch sẽ, bụi cây trong vườn hoa đã được tỉa tót một lần nữa, gọn gàng sạch sẽ. Nhìn vào trong qua song sắt, loáng thoáng trông thấy bờ tường được sơn sửa lại.
Gậy trúc nhấn chuông mãi lâu mà chẳng có ai lên tiếng.
“Có lẽ không có nhà.” Anh ta nói.
Lăng Bác Kim nói, “Cửa sổ tầng hai đang mở.”
Cậu chưa nói dứt, Thường Trấn Viễn đã phi qua tường rồi.
Khu này toàn nhà giàu ở, bảo vệ làm việc rất tốt, thế nên đại đa số chủ nhà vì mỹ quan của biệt thự nên không chăng lưới và cắm thủy tinh lên tường vây.
“Này! Các anh làm gì thế?” Anh bảo vệ theo sau bọn họ ngay khi bọn họ đi vào vội vàng chạy tới.
Lăng Bác Kim vỗ vai Gậy trúc, cười nói, “Giao cho anh nhé.” Đoạn, cũng dùng sức nhảy lên trên.
Gậy trúc muốn ngăn lại nhưng đã chậm mấy bước, chỉ đành nghĩ cách đối phó với bảo vệ. Dù là cảnh sát, bọn họ làm thế cũng là xâm phạm nơi ở của công dân, nếu bị truy cứu thì khó mà gánh nổi.
Thường Trấn Viễn đương nhiên là không nghĩ chu đáo như Gậy trúc. Giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là tìm được Thành Vân Mạt.
Cửa chính khóa trái bên trong, hắn đẩy không được, dứt khoát giơ chân đạp.
Lăng Bác Kim ngơ ra nhìn hành vi thô lỗ của hắn, lúc sau mới nói, “Sao sư phụ biết chị ta nhất định ở bên trong?”
Thường Trấn Viễn ra sức đạp cửa, lui về sau hai bước nói, “Chẳng phải em bảo cửa sổ tầng hai đang mở đó sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Đây là cửa chống trộm, chắc không dễ đạp văng đâu.”
Thường Trấn Viễn lại đạp một cái.
“Các anh đừng đạp nữa.” Bảo vệ vội vã chạy tới, “Bà Triệu để chìa khóa chỗ chúng tôi, vốn là định đưa cho một người tên là Trần Viễn, nhưng các anh là cảnh sát mà, các anh dùng xong trả lại tôi là được. À phải rồi, nhất thiết không được đụng vào đồ của bà Triệu, không thì khó ăn nói lắm.” Anh ta nói rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Lăng Bác Kim nói, “Anh luôn cầm chìa khóa theo người à?”
Bảo vệ nói, “Bà Triệu nói mấy ngày này Trần tiên sinh sẽ tới, vì vậy tôi cầm theo người. Từ đây về văn phòng xa lắm.”
Cửa bị mở ra, đập vào tầm mắt là đại sảnh đã được tu bổ, tường, sàn nhà đã được sửa sang, sô-pha bàn trà đều đã thay mới, chỉ có chùm đèn là cũ thôi.
Thường Trấn Viễn lên thẳng tầng hai.
Gậy trúc và Lăng Bác Kim liếc nhau, bám sát theo hắn.
Bảo vệ không biết bọn họ định làm gì, cũng cuống cuồng đi theo.
Thường Trấn Viễn chạy tới tầng hai, nhìn cái là thấy cửa phòng ngủ chính mở toang, ở hành lang đã thấy được đuôi giường trong phòng ngủ chính. Ở đầu giường phòng ngủ chính chẳng biết từ khi nào đã treo một bức ảnh cưới, nhân vật là Triệu Thác Đường và Thành Vân Mạt.
Hắn kinh ngạc quan sát, xác định cảnh tượng này dù là đời trước hay đời này thì đều là lần đầu trông thấy.
Lăng Bác Kim nói, “Họ kết hôn rồi sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chắc vậy.”
Lăng Bác Kim nói, “Hình như có tiếng gì ấy.” Quay đầu trông thấy nước chảy ra từ phòng tắm, lập tức lao vào!
Vòi hoa sen ở bồn tắm đang phun ra những dòng nước ấm mỏng mảnh, Thành Vân Mạt nằm trong bồn tắm, lặng lẽ như đang say ngủ. Cổ tay bị lưỡi dao bén ngót cắt đứt chảy máu tí tách, máu nhỏ trên mặt đất, uốn qua viền con dao trái cây trên sàn, cùng chảy ra ngoài theo dòng nước tràn khỏi bồn tắm.
Lăng Bác Kim vươn tay kiểm tra hơi thở của cô ta, rồi sờ động mạch cổ, sau đó khẽ lắc đầu với Thường Trấn Viễn vào sau.
Thường Trấn Viễn giẫm chân trong nước, nhìn gương mặt ướt sũng của Thành Vân Mạt, đầu và tim trống rỗng. Không có tiếc nuối, không có bi thương, ngay hối hận cũng không có.
Chị ta chết rồi, vẫn chết rồi.
Hắn bình tĩnh nghĩ. Người phụ này từng vì mối quan hệ với Diêu Khải Long và Triệu Thác Đường mà xuất hiện chói ngời trong kế hoạch của hắn, giờ, chị ta lại vì mối quan hệ với Triệu Thác Đường mà kiên quyết chấm dứt đường sống của bản thân. Hành động của chị ta đường đột song lại hợp lý.
Khi em trai của chị ta chết, chị ta còn Triệu Thác Đường.
Khi con trai của chị ta chết, chị ta còn Triệu Thác Đường.
Khi Triệu Thác Đường chết, chị ta còn thù hận.
Khi động lực báo thù mất đi, chị ta chẳng còn gì cả.
Kỳ thật hắn vội vàng chạy tới biệt thự là bởi tiềm thức đã dự cảm được cảnh tượng trước mắt. Vì dù Cố Hải Phát có thể giết chết Thường Trấn Viễn hay không, chị ta đều không có cơ hội ra tay lần thứ hai. Không thì chị ta đã chẳng sa sút tới nông nỗi thuê Cố Hải Phát làm sát thủ.
Gậy trúc gọi điện báo cho Lưu Triệu.
Thường Trấn Viễn ra khỏi phòng tắm, nhìn cái là thấy phong thư màu trắng đặt trên bàn trà.
Trên phong thư viết hai con chữ gai mắt, Di thư.
Gậy trúc thấy Thường Trấn Viễn vươn tay ra định cầm lấy, lập tức ngăn lại, “Đợi sếp dẫn người tới hẵng động vào, cố gắng giữ nguyên hiện trường.”
Thường Trấn Viễn gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Gậy trúc ngạc nhiên nhìn Lăng Bác Kim từ phòng tắm đi ra, nói, “A Tiêu biết Thành Vân Mạt à?”
Lăng Bác Kim ớ ra, “Chưa nghe anh ấy nói bao giờ cả.”
“Hình như tâm trạng cậu ấy không tốt lắm đâu.”
“Chắc vì trông thấy thi thể đó ạ.”
Gậy trúc nghĩ tới tử trạng của Thành Vân Mạt, cảm thán, “Chẳng ngờ cô ta lại chết như vậy.”
Lăng Bác Kim ngẫm lại sự quan tâm của Thành Vân Mạt dành cho mình, trong lòng nặng nề, “Em nợ chị ta một lời xin lỗi, tiếc rằng, không còn cơ hội để nói rồi.”
Gậy trúc nói, “Có lẽ linh hồn cô ta vẫn còn ở đây, cậu nói chắc cô ta nghe được.”
Lăng Bác Kim nói, “Anh tin những điều này à?”
Gậy trúc nói, “Mẹ với vợ anh tin, anh cũng hơi hơi. Ha, dù sao tin cũng chẳng hại gì. Người nghĩ nhiều về kiếp sau, nghĩ nhiều về báo ứng thì không dễ dàng làm chuyện xấu. Chỉ cần cẩn thận đừng để bị lừa tiền là được rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Những kẻ lừa tiền nên nghĩ nhiều về kiếp sau và báo ứng.”
Gậy trúc nói, “Trong cục chúng ta, chắc chỉ sư phụ cậu là không tin thôi.”
“Ai bảo tôi không tin?” Thường Trấn Viễn ngậm thuốc lá đứng ở cửa.
Gậy trúc nhướn mày, “Cậu tin à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tin chứ.”
Gậy trúc nói, “Tin vào quỷ thần sao?”
“Tin vào quỷ thần, tin vào báo ứng, tin vào kiếp sau.” Thường Trấn Viễn nói chậm rãi từng chữ.
Không chỉ Gậy trúc ngạc nhiên mà đến Lăng Bác Kim cũng hơi ngờ vực.
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải Triệu Thác Đường và Hầu Nguyên Côn đã gặp báo ứng rồi đó sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Đúng đó, còn cả Trang Tranh nữa.”
Thường Trấn Viễn, “…” Qua đời lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa quên được hắn vậy?
Lăng Bác Kim bị lườm mà chẳng hiểu mô tê gì, chỉ có thể vô tội vò tóc.
Gậy trúc nói, “Thành Vân Mạt vẫn còn trong phòng đấy, đừng nhắc tới Triệu Thác Đường nữa. Đời này Triệu Thác Đường tìm được người vợ trọng tình trọng nghĩa như Thành Vân Mạt, đúng là may mắn. Hy vọng kiếp sau bọn họ làm người tử tế, đừng đi lệch đường, tu thành chính quả.”
Lăng Bác Kim rì rầm, “Trọng tình trọng nghĩa tới độ mua kẻ giết người, phụ nữ như vậy cũng khủng bố lắm.”
Gậy trúc nói, “Cậu còn trẻ, cậu không hiểu, đây là tình yêu mà.”
“Ai bảo em không hiểu chứ.” Lăng Bác Kim cười hì hì nhìn thoáng sang Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn hút thuốc, lại đi ra ngoài cửa.