Đọc truyện Bước Nhầm Đường Ngay – Chương 100: Tiệc cưới
Đón dâu xong lên xe, một đoàn người đi thẳng tới khách sạn.
Khuôn mặt chất phác của Đầu to và Trân Trân được phóng to lên mấy lần đặt ở sảnh cho người đi qua ngắm nghía. Hai người trên bức ảnh tựa vào nhau thân mật khắng khít, tuy không trai xinh gái đẹp như ngôi sao điện ảnh, nhưng tình ý rả rích ngập tràn giữa hai người đã bù đắp cho điểm ấy, khiến người ta nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa mắt vừa lòng.
Lăng Bác Kim thấy Vương Thụy ủ rũ, cố ý khuấy động bầu không khí, cười nói, “Cái mặt Đầu to treo ra thế này đủ để làm thần giữ cửa đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thần giữ cửa và vợ thần giữ cửa cũng rất xứng đôi.”
Sắc mặt Vương Thụy càng kém.
Lăng Bác Kim tịt lời nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nhún vai, “Chấp nhận hiện thực không tốt à?”
Lăng Bác Kim nói, “Chí ít cũng phải có thời kì giảm xóc ạ.”
“Về nhà lâu vậy rồi mà vẫn chưa hết xóc sao?” Thường Trấn Viễn nói, “Làm đàn ông thì nên cầm được buông được.” Dù trong lòng vẫn còn cấn cái thì cũng không thể tỏ ra trên mặt mãi được.
Ánh mắt của Lăng Bác Kim trở nên sâu khó dò, nói xa xăm, “Sư phụ quả đúng là cầm được buông được.”
Thường Trấn Viễn nghe vậy quay sang nhìn cậu.
Song Lăng Bác Kim lại nhìn qua nơi khác rồi.
Thường Trấn Viễn nhìn cái ót của Lăng Bác Kim, trong lòng tự dưng sinh oán khí. Nếu bảo Vương Thụy là điển hình cho kiểu người không giấu được tâm sự thì Lăng Bác Kim chính là điển hình ngược với cậu ta, không thì nào có chuyện nằm vùng ba năm không hề bị phát hiện, hai người phát huy đặc điểm của mình tới vô cực, bình quân lại thì là tiêu chuẩn thông thường.
Khách khứa tham dự tiệc cưới nườm nượp đi vào, người nào người nấy áo sống chỉn chu, mặt vui hơn hớn. So ra thì, ba người bọn hắn đứng đực ra đấy ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy bất thường.
Thường Trấn Viễn tự động tìm chỗ nghỉ chân.
Lăng Bác Kim cũng định té đi, song bị Đầu to nhanh tay lẹ mắt túm qua đi nhận phong bì. Vương Thụy muốn nhìn thêm mấy lần, lại cảm thấy càng nhìn càng đau lòng, cuối cùng một mình chạy tới quán cà phê ngoài trời của khách sạn hóng gió ổn định tâm tình.
Tiệc cưới nhanh chóng bắt đầu. Lăng Bác Kim giúp Đầu to xếp phần lớn khách khứa vào chỗ ngồi, quay qua thì phát hiện không thấy bóng dáng Thường Trấn Viễn và Vương Thụy đâu nữa. Cậu gọi cho Thường Trấn Viễn, chưa đợi hắn bắt máy thì đã thấy hắn ngồi một mình trong phòng ngủ gà ngủ gật.
Hai người tập hợp lại, Lăng Bác Kim gọi tiếp cho Vương Thụy, nhưng máy luôn báo bận.
“Cậu ta đi đâu được nhỉ?” Lăng Bác Kim hoang mang đưa mắt tìm. Cậu rất sợ cậu ta vì tâm trạng không tốt mà gây ra chuyện gì đó, nếu phá hỏng hôn lễ, với Đầu to với Vương Thụy thậm chí là với Trân Trân, đều là nỗi đau cả đời.
Điều hòa trong khách sạn mở rất lạnh, Thường Trấn Viễn đứng lên thì phát hiện mũi hơi nghẹt, quá nửa là mới rồi ngủ bị gió thổi cảm lạnh rồi. Hắn lấy khăn giấy lau mũi, không tập trung đi theo Lăng Bác Kim.
“Sư phụ, anh nói coi có khi nào Vương Thụy sẽ…” Lăng Bác Kim đột ngột dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn đang dùng khăn giấy lau mũi, mũi vì bị cọ mà hơi ửng đỏ, con ngươi cũng ướt nước hơn ngày thường, ánh nước lập lòe dưới ánh đèn, đẩy lùi đi sự xa cách lúc bình thường, thậm chí còn nom hơi đáng yêu.
Thừa biết là hình ảnh giả dối, tim Lăng Bác Kim vẫn lặng lẽ rung động.
“Sẽ tự sát?” Thường Trấn Viễn chớp mắt một cái, ánh nước lui hết, khóe miệng cong lên, sự mỉa mai bày ra hoàn toàn, chọc thủng hình ảnh giả dối mới xây lên ban nãy như chọc bong bóng xà phòng, “Cái đó cũng cần dũng khí lắm đó.”
Lăng Bác Kim thất vọng ho khan một tiếng, đang định nói tiếp thì nghe thấy đầu bên kia của điện thoại cuối cùng cũng truyền tới tiếng Vương Thụy, “Ông đâu vậy?” Cậu hỏi.
“Tiệc cưới ấy. Ông đi đâu thế?” Đối mặt với sự sốt ruột của cậu, Vương Thụy hỏi đến là vô tội.
“…” Lăng Bác Kim nói, “Bọn tôi về ngay đây.”
“Bọn ông?” Vương Thụy đang thắc mắc thì điện thoại đã dập máy rồi.
Lăng Bác Kim nói, “Cậu ta vào tiệc rồi.”
Thường Trấn Viễn gật đầu nói, “Cậu ta nghĩ vậy là đúng.”
Lăng Bác Kim nghĩ tới suy đoán tự sát hắn nói ban nãy, vội nói, “Đúng thế đó, cậu ta không phải người sẽ tự sát.” Cậu ngừng một chút rồi bổ sung, “Đương nhiên không phải vì lý do dũng khí đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có lẽ nên nói thế này, dù cậu ta tự sát thì cũng sẽ không âm thầm tự sát.”
Lăng Bác Kim, “…” Chẳng phải hôm nay là ngày vui của Đầu to sao? Sao chủ đề bọn cậu thảo luận còn xúi quẩy hơn cả lúc bình thường thảo luận vụ án vậy?
Quay lại phòng tiệc, Vương Thụy quả nhiên đã vào rồi, đang nói chuyện phiếm với Gậy trúc ngồi ở vị trí vốn nên thuộc về Thường Trấn Viễn.
Lăng Bác Kim đi qua, lưỡng lự xem có nên bảo Gậy trúc trả chỗ lại không, dù sao với tính Thường Trấn Viễn, nếu để hắn mở miệng thì sợ sẽ không nói khéo léo đâu.
Song không đợi cậu lên tiếng thì Gậy trúc đã đứng lên rồi, “Cậu về rồi à, đừng bỏ mặc bạn bè.”
Lăng Bác Kim ngây ra. Lời nói của Gậy trúc kết hợp với ánh mắt ấy, rất là khó lường. Có điều cậu không chắc sự khó lường của anh ta là nhằm vào mình hay Vương Thụy. Nếu nhằm vào Vương Thụy, chứng tỏ Gậy trúc phát hiện tình cảm Vương Thụy dành cho Đầu to, đừng bỏ mặc bạn bè ý bảo cậu động viên cậu ta nhiều hơn. Nếu nhằm vào cậu, thế thì là phát hiện cậu và sư phụ…
Chắc bởi có tật giật mình, sau đó Lăng Bác Kim có nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy vẻ mặt Gậy trúc rất là đáng nghi.
Thường Trấn Viễn ban đầu thấy Gậy trúc ngồi chỗ mình, định tìm phứa chỗ nào đó để ngồi, nhưng mông chưa chạm tới ghế thì phát hiện người ngồi chỗ bên cạnh té ra là vợ Gậy trúc. Vợ Gậy trúc giống hệt Gậy trúc, không nói nhiều. Hai người lúng túng chào hỏi rồi Thường Trấn Viễn lại vội vàng đứng lên, đúng lúc Gậy trúc rời khỏi chỗ của hắn, hắn lập tức đi vòng qua.
Hai người hai con đường, ở giữa có mấy cái bàn nên không chạm mặt nhau.
Tuy Thường Trấn Viễn cảm thấy Gậy trúc không phải người làm nên chuyện lớn, không đủ liều lĩnh, không thể chống đỡ một mảnh trời, nhưng Gậy trúc thiên về quan sát tỉ mỉ, đối với một kẻ có bí mật thì kiểu người này đáng sợ hơn người làm chuyện lớn. Vì anh ta luôn có thể phát hiện ra những chi tiết mà người bình thường không phát hiện được, cũng luôn có thể phân tích một cách chính xác nguyên nhân phía sau những chi tiết đó.
Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, đang định gắp thức ăn thì nghe thấy Lăng Bác Kim nói nhỏ, “Ban nãy Gậy trúc bảo…”
“A Tiêu Hòa thượng Mũi trâu, mấy người cậu đừng có chỉ nhìn thôi chứ, mau mau, mau tới đây đỡ rượu! Anh gần chịu hết nổi rồi.” Tiếng la của Đầu to lập tức khiến cả phòng cười ồ.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim trở thành tiêu điểm chú ý, đương nhiên không cách nào nói tiếp lời thì thầm, đành phải cầm chén đi sang.
Lăng Bác Kim thấy vẻ mặt Vương Thụy không bình thường, vốn định ngăn đằng trước cậu ta, nhưng động tác của Vương Thụy nhanh quá, chưa đợi cậu làm gì thì hai chân cậu ta đã như giẫm lên dây cao su, nhoằng cái bắn về phía trước.
“Để em!” Vương Thụy xông tới, ngăn phía trước Đầu to giống như một người chắn ải khó ai địch nổi.
Đầu to uống tới nỗi mặt đỏ tai hồng, thuận tay ôm lấy vai cậu ta, dùng sức kéo vào trong lòng mình, cười to, “Giỏi! Không hổ là đồ đệ của anh! Có khí phách của sư phụ cậu đây!”
Vương Thụy hít vào mùi trên người anh ta, tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp, đại não thoắt cái bãi công, chỗ lý trí vốn còn lại không nhiều rủ nhau không cánh mà bay. Cậu ta khẽ tựa vào ngực Đầu to, ánh mắt nhìn từng chén rượu được đưa tới, dùng sức cụng chén rượu của mình lên.
Trừ chén rượu ra, những cảnh vật khác trong tầm mắt đều trở nên nhạt nhòa.
Từng khuôn mặt rạng rỡ, từng tiếng cười vui vẻ đều như xa tận chân trời, chỉ có bàn tay đặt trên vai giống như xiềng xích giam cầm tất cả tri giác của cậu ta, khiến thể xác và tinh thần cậu ta chìm vào đó, say dài không tỉnh.
Đến khi Lăng Bác Kim đẩy một đám người ra chen vào trong, Vương Thụy đã uống cạn một cốc bia ba chén rượu trắng, mặt đỏ ửng, mắt hơi ứ máu, tầm nhìn rệu rã, nụ cười máy móc treo trên mặt, trông thật ngốc nghếch.
Lăng Bác Kim vừa kéo cậu ta ra khỏi ngực Đầu to vừa giằng lấy chén rượu của cậu ta.
Vương Thụy bực mình đẩy cậu ra, “Ông làm gì vậy?”
“Ông uống nhiều quá.” Lăng Bác Kim nói khẽ.
“Hòa thượng, Hòa thượng tới rồi!” Đầu to chợt nói váng lên, “Đây là đồ đệ của người anh em tôi, sư điệt của tôi, trâu lắm! Các anh cứ thoải con gà mái đi, có nó ở đây, ba bàn các anh gục rồi nó vẫn còn sừng sững đấy!”
Lăng Bác Kim nhìn đám người nháo nhào ùa qua vì lời nói của Đầu to, cười đắng nghét. Tửu lượng của cậu cậu tự biết, uống xoàng xĩnh thôi thì được chứ uống kiểu này thì chẳng đỡ được mấy chén. Nhưng người ở cục cảnh sát đều thích kết bạn bằng rượu, chén đã đưa tới trước mặt rồi, chẳng có cơ hội chối từ.
Cậu cầm chén rượu đang tính nốc vào thì bị kéo lại, “Uống vàng đã là gì, uống trắng ấy!”
Lăng Bác Kim tắc tịt nhìn Thường Trấn Viễn giằng lấy cốc bia trong tay mình, dúi vào một cái chén đầy ăm ắp thứ chất lỏng trong suốt.
Những người khác cười to.
“Chính thế, chính thế đó!” Người mời rượu Lăng Bác Kim sợ cậu đổi ý, uống cạn trong một hơi.
Lăng Bác Kim bất đắc dĩ ngửi chén, trong mắt thoáng qua nét kinh ngạc, cố tình cau mày chậm rãi uống chất lỏng đó vào, uống xong còn nấc một cái, ra sức xua tay, “Không xong rồi không xong rồi.”
Thường Trấn Viễn trước giờ rất tin tưởng kỹ thuật diễn của cậu, chớ bảo là đưa cậu một chén nước sôi, dù đưa cậu một cái bánh mì thì Lăng Bác Kim cũng có thể nghĩ cách để làm ra tư thế “uống” rượu.
Lăng Bác Kim định rút khỏi vòng vây, vẫn không quên kéo Vương Thụy theo.
Nhưng Vương Thụy chẳng hề lĩnh tình. Đầu to không nhìn nổi nữa, đẩy tay Lăng Bác Kim ra, “Làm gì vậy, làm gì vậy! Đồ đệ đỡ rượu cho sư phụ sư mẫu, bình thường như cân đường hộp sữa! Cậu đừng quan tâm, cậu là sư điệt, phải rồi, sư điệt hộ chén nữa nào!”
Có người đùa giỡn, “Cho sư điệt với đồ đệ cạn một chén đi!”
“Bọn nó là người một nhà, có cạn thì cạn với các anh. Phải các anh sợ rồi không? Sợ thì nói một tiếng, tôi bảo đồ đệ tôi tha cho!”
“Ai sợ chứ!” Lại thêm một hồi xa luân chiến.
Lăng Bác Kim bị ép uống một chén rượu trắng, hơi rượu xộc lên đầu, cậu hơi hoa mắt, nhưng lý trí vẫn rất minh mẫn. Cậu biết cứ tiếp tục thế này thì đừng nói là cứu Vương Thụy, bản thân cũng bị vướng ở đó mất, bèn dứt khoát lui ra ngoài.
Chui ra khỏi đám người, phát hiện Thường Trấn Viễn đang vừa chơi di động vừa ăn.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim ai oán gọi một tiếng. Mệt cho cậu ban nãy còn mong ngóng chén rượu giả thứ hai xuất hiện.
Thường Trấn Viễn không dời mắt khỏi màn hình trò chơi, nói đều đều, “Chuyện gian lận chỉ có thể làm ngẫu nhiên, làm nhiều sẽ bị phát hiện.”
Lăng Bác Kim ôm đầu ngồi xuống, “Vương Thụy vẫn còn ở trong.”
“Cậu ta đang vui, cậu quấy rầy cậu ta làm gì.” Giọng Thường Trấn Viễn kèm theo sự châm biếm rõ mồn một.
Lăng Bác Kim nghiêng đầu nhìn hắn, “Lòng cậu ta khổ lắm.”
“Đầy người khổ hơn cậu ta. Chẳng so cái khác, so thất tình đi… cậu ta cũng không phải kẻ xui xẻo nhất đâu.”
Lăng Bác Kim cảm thấy hắn có ngụ ý khác, “Thế sư phụ cảm thấy ai là kẻ xui xẻo nhất?”
Thường Trấn Viễn tắt trò chơi, nhét di động vào trong túi, nói chậm rì, “Đúng nhỉ, ai vậy.”
“…”
Giọng điệu thế này, là nói cậu, hay là nói chính hắn?
Lăng Bác Kim cảm thấy đầu óc tối nay rất chậm chạp, mọi người toàn nói những lời mờ ảo. Cậu nghĩ tới lời nói bị cắt ngang chưa nói hết, thuận tiện kể lại thái độ mới rồi của Gậy trúc.
Nói thật, về việc Gậy trúc sẽ phát hiện ra gì đó, Thường Trấn Viễn chẳng ngạc nhiên là mấy. Từ thái độ đề phòng hắn lúc ban đầu của Gậy trúc thì hắn đã biết người này giỏi về quan sát kỹ lưỡng, hoặc là, trực giác kinh người. Tóm lại, hắn từng nghĩ, nếu trong cục cảnh sát có ai có thể phát hiện hắn là Thường Trấn Viễn dỏm thì người đó chắc chắn là Gậy trúc.
“Sư phụ?” Lăng Bác Kim bất mãn với sự im lặng của hắn, vươn tay ra đẩy.
Sai số do tầm nhìn mơ hồ khiến tay cậu giơ quá cao, đến nỗi không chạm vào vai mà giơ thẳng lên tới mặt.
Thường Trấn Viễn cũng bị cái “vuốt ve” bất thình lình của cậu dọa giật bắn, vô thức né người sang phía bên kia.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim thuận tay khoác lấy vai hắn, thấp giọng hỏi, “Nhỡ, mình bị phát hiện, thì sao giờ?”
Bọn hắn có gì để mà bị phát hiện chứ?
Chẳng có chuyện gì xảy ra, lẽ nào không phải vậy sao?
…
Trừ lần lên tăng xông ngoài ý muốn kia.
Thường Trấn Viễn hỏi, “Bị phát hiện cái gì?”
Lăng Bác Kim không nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn nhìn con mắt và khuôn mặt ngày càng đỏ của cậu, biết hơi rượu chậm rãi xông lên rồi, song vẫn chưa sướt mướt, có lẽ là chỉ say nhẹ thôi.
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim túm lấy vai hắn, mượn lực ngả người sang, tựa lên cánh tay hắn, nói nhỏ, “Nói thật, anh đẹp thật đấy.”
Thường Trấn Viễn khẳng định cậu đã hơi say rồi, thuận tay gắp cho cậu miếng dẻ sườn, “Ăn chút đi.”
Lăng Bác Kim há miệng.
Thường Trấn Viễn nói, “Đũa trên bàn.”
Lăng Bác Kim tiếc nuối nhìn hắn, sau đó chậm rãi cầm đũa lên, chậm rì ăn dẻ sườn.
“Hay!”
Phía bên Đầu to chợt truyền tới tiếng hò reo ầm ĩ, Trân Trân đang kẹt trong đó lo lắng la lên, “Đừng uống nhiều thế.”
“Hay!”
Lại thêm một trận reo hò, sau đó là tiếng vỗ tay chẳng khác gì sấm sét.
Thường Trấn Viễn quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Lưu Triệu và Gậy trúc đỡ Vương Thụy đi ra.
Vương Thụy như bùn nhão treo trên cánh tay của hai người họ, miệng thi thoảng còn phát ra tiếng ọe ọe.
Lăng Bác Kim lung lay đứng lên, Thường Trấn Viễn sợ cậu ngã xuống đè lên mình, đành phải đỡ lấy eo cậu.
“Em qua xem thế nào.” Bí mật của Vương Thụy đã giấu tới tận lúc này, Lăng Bác Kim không muốn đổ bể vào giây cuối. Cậu đủn ghế ra tính đi thì bị Thường Trấn Viễn túm được, kéo trở lại ghế.
“Tôi đi.” Thường Trấn Viễn gắp thêm mấy miếng dẻ cho cậu, “Cậu ăn sạch dẻ đi.”