Đọc truyện Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai) – Chương 72: Ánh sáng kỳ tích
Editor: nhuandong
Cuối cùng tôi cũng lấy được lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh vào trong tay.
Lưỡi dao bắn ra, xẹt qua ngón tay tôi. Tôi có thể cảm giác được máu nhanh chóng chảy ra, con dao này đúng là sắc quá mức.
Vừa chú ý Bình Bình trở lại chưa vừa không ngừng tập trung khống chế lưỡi dao cắt dây thừng. Đầu tôi đầy mồ hôi, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một giây như một năm.
Chờ đến lúc rốt cuộc tôi cảm giác được cánh tay nhẹ đi, dây thừng đứt đoạn, để hai tay về phía trước xem xét, cổ tay bàn tay đã in hằn vết cắt, đường máu lung tung lộn xộn chảy xuôi theo.
Tôi không rảnh bận tâm những vết thương kia, vịn lấy cái thùng ở bên cạnh đứng thẳng dậy, trên ván gỗ lập tức nhiễm màu đỏ của máu như một bông hoa.
Chân bước đi, trời đất chuyển lộn, đột nhiên trước mặt tôi tối sầm, cảm giác được nửa người tê dại, đau đớn nhanh chóng tràn ra toàn thân như thủy triều. Thì ra thân thể bị trói lâu, vừa rồi thuốc mê còn chưa hết, đi quá nhanh, cả người nặng nề quăng xuống đất.
Bụi đất trên sàn nhà bay lên, tôi nhanh chóng bò dậy từ dưới đất. Áo T-shirt màu trắng trên người do lăn lộn trên tro bụi mà biến thành màu đen, biến thành màu hoa, quần short jean cũng không nhìn ra màu sắc vốn có. Tôi hít vào một hơi, xoa xoa chân, khập khiễng chạy về phía cầu thang, miệng vô ý thức lặng lẽ cầu nguyện: Nhiếp Duy Dương Nhiếp Duy Dương, không được không được, ngàn vạn lần không được uống, phải chờ em, nhất định phải chờ em.
Tôi chạy trốn lảo đảo bất an không yên.
Lòng nóng như lửa đốt.
Lo lắng bất an, sợ hãi đau lòng bao phủ lấy tôi như nước biển. Tôi gắng sức giãy giụa bơi về phía trước, trong thời gian ngắn không bơi vào trong bờ thì chỉ có một con đường chết.
Tôi thậm chí không biết là thời gian đã đến, có phải là tôi đã chết rồi?
Tôi tình nguyện mình chết cũng không muốn anh bị hủy hoại như vậy.
Chạy lại chạy, nhanh một chút nhanh hơn một chút, ngàn vạn lần đừng không kịp, nhất định phải kịp.
Tôi tỉnh lại bò xuống một đoạn chừng mười mét trên cầu thang an toàn liền thấy trần nhà phòng ca nhạc trên mặt đất, trong không gian che kín là đường ống dẫn uốn lượn giao nhau, cuối cùng bên phải là một cửa nhỏ rỉ sét. Tôi chạy tới, đi xuống từ nơi này chắc là có thể đến tầng cao nhất của phòng ca nhạc?
Cửa nhỏ bị tôi đẩy ra phát ra tiếng kít chói tai. Phía sau lại là một cái cầu thang an toàn thật dài nữa. Tôi gần như là trượt thẳng xuống. Tôi có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng người vang ở trong đây, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng điều chỉnh thử nhạc, thật may thật may, còn chưa đến giờ diễn.
Dò xét mọi nơi, tầng này chỉ có một nửa, một nửa không có sàn nhà. Chỗ này chính là ngay phía trên chỗ biểu diễn, cầu thang chằng chịt giao nhau chật hẹp, ngọn đèn đạo cụ sau màn sân khấu, một nửa khác là mặt đất dưới chân tôi, chắc đang ở phía trên thính phòng. Bên cạnh hai bên có phòng làm việc bình thường, cửa cũng khóa, chỉ có hai căn phòng quan sát là mở cửa lại không có người. Sắp bắt đầu diễn, chắc người cũng ở phía dưới.
Tôi chạy về phía bên kia, nghĩ thầm nếu tôi gọi lớn trên sân khấu, Nhiếp Duy Dương ở trên ấy có nghe thấy tiếng tôi không? Nếu anh thấy tôi chắc sẽ không uống thứ thuốc đáng chết kia, cái này nhanh hơn việc tôi chạy xuống.
Chạy về phía lan can nhìn xuống tôi mới biết không thể thực hiện được. Trong này cách đại sảnh biểu diễn hơn hai mươi mét, không nói đến một cầu thang vắt ngang xà nhà cùng với các thứ dụng cụ khác chặn tầm mắt tôi khiến tôi không có cách nào nhìn đến trên sân khấu. Khoảng cách quá xa và tiếng người ầm ĩ khiến tôi dù dùng loa khuếch đại âm thanh ở trong này gọi cũng chưa chắc có thể để người phía dưới nghe được tiếng tôi.
Tôi xoay người muốn tìm cầu thang đi xuống, tìm được cửa thang máy. Thang máy vừa lúc dừng lại, tôi mừng rỡ, lập tức hít một ngụm hơi– người đi lên chính là Bình Bình!
Cô ta cũng ngẩng nhìn thấy tôi, sửng sốt một chút, vẻ mặt dữ tợn: “Tôi xem thường cô rồi.”
Tôi quay đầu bỏ chạy, trời, lúc này, sao có thời gian dây dưa với cô ta chứ?
Nhất định còn có cầu thang khác có thể đi xuống dưới.
Thân thể suy yếu, chạy hai bước, cánh tay bị kéo lại, tôi gấp đến độ muốn điên lên, nhìn cũng không nhìn, tay kia hung hăng vung lên, trong miệng nói: “Cút ngay cút ngay!”
Ai ngăn được tôi, tôi ngay cả ý nghĩ muốn giết người cũng có.
Sau lưng vang lên tiếng kêu đau, không biết tôi đánh vào đâu cô ta. Cánh tay bị buông ra, tôi nhấc chân định chạy, đột nhiên trong nháy mắt nghe được phía dưới tiếng người ong ong rầm rầm vang lên, đầu tôi “oành” một tiếng, mồ hôi lạnh nhanh chóng lan ra từ tứ chi, ngón tay không thể khắc chế mà run rẩy, buổi biểu diễn sắp bắt đầu!
Bình Bình khẽ nguyền rủa, vừa bắt được tôi, cô ta nói: “Hết hi vọng nha, không còn kịp rồi!”
“Không!” Tôi dùng sức hất tay cô ta ra, chạy về phía trước, biết rõ kêu to cũng sẽ không được nghe thấy, vẫn mù quáng quát to lên: “Không được uống, Nhiếp Duy Dương, Duy Dương Duy Dương, ngàn vạn lần không được, không được!”
Tôi nên làm cái gì bây giờ? Cho dù không có người ngăn cản, tôi chạy được xuống bậc thang cũng không còn kịp rồi, huống chi phía sau có Bình Bình dây dưa– trừ phi tôi có thể lập tức đi vào phòng ca nhạc. Tôi túm lấy lan can nhìn xuống, ở độ cao này khiến cho tôi mê muội. Tôi cắn răng, có nên thử vận may nhảy xuống hay không?
Trong lòng rất rõ ràng, nếu nhảy xuống căn bản giống như tự sát, một chân cũng đã kích động trèo lên trên lan can.
Bình Bình kéo tôi xuống từ phía sau. Cô ta khẽ hô: “Cô điên rồi? Tôi còn chưa muốn mạng cô đâu?”
Tôi bị cô ta kéo ngã trên mặt đất, rống giận với cô ta: “Cút cút cút! Nếu thật sự anh ấy có chuyện gì, nhất định tôi sẽ giết cô!”
Chắc Bình Bình chưa từng thấy tôi như vậy, sững sờ, tôi xoay người bò từ dưới đất lên, bất ngờ trong mắt xẹt qua một vòng màu trắng.
Tôi lại túm lấy lan can, đầu óc đột nhiên tỉnh táo, là cái kia! Là cái cánh! Màu trắng kia chính là đôi cánh mà diễn viên đeo lên từ trên trời giáng xuống ở trong ca khúc cuối.
Tôi chạy đến phía bên kia, đôi cánh ở trên đây, nói đúng ra là có thể từ trên đây nhảy xuống nhờ trang bị này nhưng tôi phải nhảy từ đâu để xuống dưới!
Chạy tới gần, tôi thấy rõ ràng cánh này đang treo phía dưới một cầu thang, bên trên có gắn dây thừng, những sợi dây kia quấn lại trong bàn tời, Thượng Đế Phật Tổ, Allah phù hộ!
Chuyển một khúc rẽ, phía trước có một cánh cửa, từ nơi này nhìn qua có thể trông thấy cầu thang trên khán đài, tôi thở một cái, sau lưng nặng xuống, Bình Bình vừa lúc nhào qua.
Tôi giãy giụa: “Cút ngay!”
Cửa phía trước bị mở ra, hai bảo vệ đi vào, người bảo vệ kia đi tới: “Đang làm gì? Bên này không thể tùy tiện đi vào!”
Tôi hét lên với anh ta: “Nhanh, cô ta bắt cóc tôi! Mau mau, đi nói cho Nhiếp Duy Dương không được uống…uố…ng!”
Hai người bảo vệ ngây người, Bình Bình che miệng tôi: “Không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm.”
Một người bảo vệ trong đó đột nhiên nói: “Ai, không đúng, tôi nhận ra cô, cô là người làm trong nhà cậu Nhiếp!”
Tôi nhìn nhìn, đây không phải là người bảo giữ cửa khi tôi mang bữa tối cho Nhiếp Duy Dương hay sao!
Hai người bảo vệ đi tới, Bình Bình buông lỏng tay bỏ chạy, hai người bảo vệ kêu: “Đứng lại! Đứng lại!”
Đứng ở cầu thang ngang nhìn xuống, lại trông thấy nửa bức màn che sân khấu, giữa khán đài có bóng lưng cầm ly rượu đứng ở đó, tuy vì rất cao không nhìn rõ lắm nhưng đây không phải là Nhiếp Duy Dương thì là ai?
Tôi gọi: “Duy Dương, Nhiếp Duy Dương, không được Uống…uố..ng!”
Một tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Nhiếp Duy Dương ở trong tiếng vỗ tay ưu nhã cúi người, sau đó giơ ly rượu kia lên.
Tôi gấp đến độ nước mắt chảy ra, xoay người nắm lấy cánh, thứ này đeo vào như thế nào?
Bên cạnh có quay tay, bàn tời bắt đầu chuyển động, tôi vác theo cánh không chút lo lắng nhảy xuống, hô: “Duy Dương Duy Dương Duy Dương!”
Tôi nhớ được lúc xem tập diễn diễn viên rơi không nhanh như vậy.
Thân thể bởi vì đột nhiên từ trên cao rơi xuống mà hơi đau đớn, tôi nhanh chóng nhắm chặt mắt, không thấy khuôn mặt Nhiếp Duy Dương.
Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn tôi, trên mặt biểu lộ vẻ kỳ lạ, giống như kích động lại như yên bình, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười.
Tôi đang bị anh ôm trong khuỷu tay.
Tôi thấp thỏm trong lòng, duỗi đầu ngón tay ra sờ nhẹ lên khăn quàng trên cổ, nhỏ giọng hỏi: “Anh có, có hay không…”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôi cúi đầu trông thấy bên chân anh có một ly rượu bị vỡ nát đang nằm ở trong vũng nước.
Buông lỏng cảm giác như áng mây mềm mại vây quanh người tôi, tôi bật cười, hít một hơi, thật tốt quá.
Dưới sân khấu truyền lên tiếng ồn tò mò giống như ở trong một không gian khác, tôi chỉ nhìn qua rồi nhìn lên cặp mắt đang chuyên chú bao phủ tôi, dường như cả thế giới chỉ còn lại chúng tôi.
Người đàn ông này chấp nhận vì tôi mà hủy diệt kiêu ngạo của mình, cho tôi tình cảm mãnh liệt, cho tôi lãng mạn, cho tôi đủ sức đến hi sinh, đủ kiên định điên cuồng liều lĩnh, bảo tôi có thể không thương anh được ư?
Hai tay tôi quấn chặt cô anh, cúi đầu trầm giọng nhẹ nói: “Em yêu anh.”
Ba chữ kia như ánh sao sáng trên bầu trời đêm trong đôi mắt đen của anh, khuôn mặt anh như phát sáng, môi anh khẽ run, sau đó nhanh chóng rơi lên môi tôi, cho tôi một nụ hôn rất nhanh mà khắc sâu.
Tiếng huýt sáo cùng tiếng vỗ tay sôi trào ngay lập tức, tôi đột nhiên hoàn hồn, chú ý tới micro ở gò má anh, lập tức che mặt mình, trời ạ, tất cả mọi người đều nghe thấy tôi tỏ tình!
Nhiếp Duy Dương nhẹ nhàng buông tôi xuống, tay giữ chặt tôi, anh tự tay che micro, mặt quay về phía thính phòng: “Mong cho phép tôi sửa đổi trình tự bài hát một chút, bài cuối cùng, tặng cho mọi người bài –”Ánh sáng kỳ tích”!”
Âm nhạc vang lên, ánh sáng biến hóa sắc thái mê ly, nhóm múa chạy lên từ quanh khán đài, nghiêm chỉnh bắt đầu xoay tròn.
Tay của tôi bị anh nắm thật chặt, nghe anh hát: Yêu như ánh sáng kỳ tích, thắp sáng thế giới hoang đường này!
Tôi mỉm cười.