Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 67: Khiển trách


Đọc truyện Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai) – Chương 67: Khiển trách

BY KÚN LAZY ON 19/10/2015 VƯỜN GAI

Chương 67: Khiển trách

Editor: nhuandong

Tôi ngồi trên ghế sofa đợi mẹ đi vào phòng bếp lấy túi chườm nước đá đắp mặt cho.

Nhiếp Văn Hàm đi lên tầng cầm văn kiện công ty cần dùng, Nhiếp Duy Dương ngồi trước mặt tôi tiếp tục giả vờ làm tượng.

“Anh giận em?” Tôi nhìn vẻ mặt của Nhiếp Duy Dương.

Anh lẳng lặng ngồi đối diện tôi, lông mi dày ngăn cách ánh mắt của anh. Anh buông mắt nhìn đầu gối mình, còn chưa muốn nói chuyện.

“Anh nhìn xem, em không có chuyện gì. Hơn nữa, chuyện cũng được giải quyết rồi, không phải sao?” Tôi cố gắng làm cho giọng nhẹ đi, được rồi, tôi biết rõ anh lo lắng nên mới sinh tức giận, cho dù tôi là người bệnh cũng có thể khiêm tốn.

Anh giương mắt nhanh chóng liếc qua gò má của tôi, vừa liếc một cái rồi lập tức rời mắt đi, lồng ngực phập phồng, dường như ngay cả việc liếc nhìn tôi một cái cũng không chịu được.

“Nhiếp Duy Dương!” Gò má đau đớn khiến cho đầu tôi choáng váng, tôi cũng có chút phát hỏa, cất cao giọng: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Cuối cùng anh cũng có phản ứng, tôi nhìn thấy hình như anh khẽ chửi thầm một câu, sau đó đứng lên, hai bước vượt qua, nắm lấy cánh tay tôi kéo tới, trừng mắt với tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn như thế này!”

Tôi còn chưa rõ tình huống đã cảm thấy thân thể bị cuốn lấy, bụng nằm trên tay anh, tiếp đó tôi nghe tiếp “bốp” một tiếng, cái mông bị đánh.

Đau đớn khiến tôi kêu lên một tiếng, sau khi tôi sửng sốt mới bắt đầu thét lên: “Anh đánh em! A! Anh đánh em!”


Tôi đẩy mạnh anh ra, cả người lăn trên sofa, tay che đi chỗ đau.

Ai nói đánh đòn sẽ không đau? Một cái tát kia của anh không lưu tình chút nào, đau, là đau thuần túy. Tôi ôm lấy chỗ đau, cơ thể căng lên theo bản năng.

Nhiếp Duy Dương đứng bên cạnh ghế sofa nhìn tôi, khuôn mặt kéo căng quá mức. Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh đánh em! Anh đánh em!: Kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, quay đầu lại trông thấy mẹ cầm túi chườm nước đá đi tới, tôi ôm lấy mông, lại gọi: “Mẹ, anh ấy đánh con!”

Mẹ mặt không biểu tình, đặt mạnh túi chườm nước đá lên bàn, lại nói: “Đáng đánh!”

“Mẹ!” Tôi mở to mắt, tôi làm sao đây, người thần đều phẫn giận?

“Mẹ cũng muốn đánh con!” Mẹ trùm khăn lên túi nước đá thoa lên mặt tôi, trên vẻ mặt của mẹ vẫn còn vẻ kinh sợ.

Tôi chặn túi nước đá đắp xuống mặt, khuôn mặt và mông đều đau, đau đến mức đầu tôi choáng váng. Tôi giận: “Con cũng chỉ muốn giải quyết vấn đề thôi mà! Đáng lẽ đều tốt rồi, nếu như mọi người không đến, một cái tát này con cũng không bị dính!”

Mẹ và Nhiếp Duy Dương trăm miệng một lời: “Con (Em) nhắc lại lần nữa?”

Cái gì cái gì cái gì? Bọn họ lại kết hợp thành một trận thống nhất rồi?

Tôi giận dữ: “Mẹ, mẹ muốn con hay là muốn Nhiếp Duy Dương?”

Phía sau truyền đến một tiếng cười phì. Nhiếp Văn Hàm đang từ trên cầu thang đi xuống, mặt buồn cười, ngay cả khóe miệng mẹ cũng giấu không được nụ cười. Mẹ liếc qua Nhiếp Duy Dương, nói với tôi: “Tô Tô, lần này con quá lỗ mãng rồi, đừng lấy cớ linh tinh.”

Tôi nhìn chiến tuyến của mẹ có dấu hiệu buông lỏng, lập tức vứt bỏ ân oán cá nhân, đánh rắn tùy gậy: “Mẹ, hóa ra mẹ thật không có mắt, cũng đừng quật ngã người một thuyền.”


Mẹ sững sờ, trên mặt lộ một chút mất tự nhiên, oán trách: “Miệng lưỡi trơn tru ba hoa!” Cấm lấy tay tôi đỡ túi chườm nước đá: “Tự cầm! Đợi lát nữa mẹ lại xem mặt của con!” Vội vàng đi lên tầng.

Nhìn kìa nhìn kìa, ai cũng trốn tránh không muốn đối mặt với chuyện này.

Nhiếp Văn Hàm vẫn treo nụ cười trên mặt: “Tô Tô, nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay không cần đến trường à?”

Tôi nói: “Vâng, từ Tây Tạng trở về có thể nghỉ ba ngày ạ.”

Nhiếp Văn Hàm gật gật đầu, lại nói: “Duy Dương, bất kể như thế nào, mặc kệ đánh chỗ nào, lần sau không được ra tay với con bé.”

Tôi bất mãn “Bất kể như thế nào” là có ý gì? Tôi nghiệp chướng nặng nề như vậy sao? Còn có ” Mặc kệ đánh chỗ nào”, dù cái mông thấp đẳng nhất, cũng không phải thịt trên người tôi à?

Nhiếp Duy Dương nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Cô ấy có coi bản thân là cô bé ư?” Cuối cùng giọng điệu cũng không dọa người như vừa rồi nữa.

Nhiếp Văn Hàm cười ra khỏi nhà đến công ty, phòng khách chỉ còn tôi và Nhiếp Duy Dương. Anh mở chân dài ra, ngồi vào bên cạnh tôi, giúp tôi đỡ lấy túi nước đá, giọng điệu cũng lạnh y như túi chườm nước đá vậy: “Bản lĩnh giỏi nhỉ? Còn biết được mỹ nhân kế, được, em có bản lĩnh thật. Nếu anh cảm thấy không đúng lúc đi xem phòng em, có phải hôm nay em vừa hát vừa múa Bá Vương Biệt Cơ?”

Rõ ràng anh không đến tôi có thể toàn thân mà lui, vốn có thể vừa hát vừa lạt mềm buộc chặt rồi, tôi bĩu môi.

Anh nói: “Em có biết lúc anh nhìn phòng em không có người, vali tiền lại bị cầm đi, anh muốn bóp chết em không?”

Tôi xoa cái mông, lườm anh một cái: “Vậy anh ra tay thật? Em vĩnh viễn sẽ không tha thứ vì anh dám đánh…!”… mông em.

Nhiếp Duy Dương hừ một tiếng: “Tốt nhất trước tiên em nên nghĩ cách để cho anh tha thứ em. Một mình chạy tới như vậy, em coi anh là cái gì?”


Ầy, coi anh là cái gì? Đây là tỏ vẻ tự tôn đàn ông của anh bị đả kích hay là tỏ vẻ tình cảm của anh bị nhục? Sao người này nói chuyện không rõ ràng một chút chứ? Tôi tức giận, tôi lo lắng, tôi buồn bực, như thế nào cũng đúng.

Thôi, anh đã nói như vậy thì cứ như thế. Tôi cố gắng nhìn mặt mà nói chuyện: “Để anh trở thành đàn ông được chưa?”

Anh trừng tôi, lại hừ một tiếng.

Tôi nói: “Hừm hừm, hừm hừm, miệng của anh dùng để làm cái đấy hả?”

Anh híp mắt: “Dùng làm cái này…” Lấy túi chườm nước đá ra, cúi người hôn xuống.

Cái gì, đánh xong liền hôn, rõ ràng cho một cái tát rồi cho quả táo ngọt. Tôi muốn biểu hiện cốt khí một chút, đáng tiếc quả táo ngọt này rất hợp khẩu vị của tôi, nhiệt độ độ ẩm và cảm xúc quen thuộc cỡ nào, chỉ bằng phần quen thuộc này đã đủ để làm rung động người rồi. Thân thể vươn qua môi tiến tới, miết thành mút, ôn hòa biến thành kịch liệt, đợi cho đến khi môi rời môi, chúng tôi đã có chút thở hổn hển.

Sắc mặt Nhiếp Duy Dương hòa hoãn hơn trước rất nhiều. Tôi đoán chắc lửa giận đã biến thành dục hỏa hết rồi.

Ngón tay dài của anh khẽ chạm vào gò má tôi. Tôi co lại theo bản năng, vẻ mặt đau đớn: “Đau.”

Mày anh nhăn lại, lại nâng túi chườm nước đá đắp lên mặt tôi, thì thào nói: “Hai dao quá lợi cho cô ta.”

Tôi kinh ngạc: “Hai dao gì?”

Ánh mắt anh dịu dàng, nói: “Sưng phù như đầu heo giống mặt em.”

Tôi giận: “Như vậy anh còn vui vẻ được?”

Anh nói: “Mỗi ngày làm một việc thiện.”

Tôi nói: “Hả, không đúng, anh vừa nói hai dao cái gì?”

Anh nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: “Anh nói trả gấp bội cho cô ta.”


“Trên mặt?” Anh gật đầu. Tôi mở to mắt, người này ra tay quá độc ác!

“Sao lại làm vậy?” Tôi hơi không biết nói gì cho phải, đối với Bình Bình vừa có căm hận lại có chút đồng tình. Dù sao cũng là con gái, hai dao ở trên mặt, rõ là… Tôi hỏi: “Cô ấy thì sao?”

“Đào Ý Đường mang đi, chắc là đưa đến cho công an.” Giọng điệu anh còn ra vẻ thù hận chưa tiêu.

Tôi ngây người, trong lúc nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Nhiếp Duy Dương kéo tôi dựa vào trong lòng anh, tay trượt xuống phía dưới mông, nhẹ hỏi: “Còn đau?”

“Đau, đau muốn chết, đau đến tê tâm liệt phế ruột gan đứt từng khúc, đau đến không muốn sống lại làm người.” Tôi cho anh ánh mắt xem thường, kỳ thật ngoại trừ còn hơi nóng rát, đã không có cảm giác đau gì.

Trong mắt anh xẹt qua một tia đau lòng, khóe môi lại có chút vui vẻ, nói ra lời nếu không phải có chuyện như vậy: “Biết rõ đau vậy phải nhớ kĩ cho anh, vĩnh viễn không có lần sau.”

Tôi khiêu khích: “Nếu không thì sao?”

Anh cúi đầu, một tay chuyển đến trên cổ tôi, chậm rãi siết chặt, sờ trán tôi, mắt đen nhìn thẳng tôi, từng chữ từng câu chậm rãi nói: “Nếu không, anh thà rằng trước đó bóp chết em cũng không muốn trải qua cảm giác ngày hôm nay lần nữa.”

Lông mi của tôi chạm phải mắt anh, cửa sổ tâm hồn hai người gần như thế, tôi thấy được sâu trong mắt anh là sự bất an và sợ hãi, cảm xúc nồng đậm khiến tôi bị chấn động mạnh mẽ, khiến linh hồn và đôi môi tôi khẽ run.

Duy Dương. Tôi dùng khẩu hình môi lặng lẽ nói, ánh mắt anh sáng rỡ, cái gọi lặng lẽ này dường như làm cho anh mê muội.

Tôi ngửa đầu đưa môi của tôi đi, cánh môi vừa tiếp xúc, lại nghe thấy trên bậc thang truyền đến tiếng ho khan, mẹ!

Tôi rên rỉ, quay đầu che khuất mặt, thật là đúng lúc!

Đang xấu hổ, điện thoại của Nhiếp Duy Dương trong túi quần vang lên, anh nghe điện, chân mày hơi nhíu lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.