Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 48: Tra tấn


Đọc truyện Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai) – Chương 48: Tra tấn

BY KÚN LAZY ON 16/10/2015 VƯỜN GAI

Chương 48. Tra tấn

Edit: Ốc

Trong câu chuyện xưa, cuối cùng hoàng tử và công chúa cũng sống hạnh phúc cùng nhau.

Tôi khép lại quyển tiểu thuyết trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng tầng lũy lũy đám mây trắng mềm mại như ngọn núi nhỏ.

Tôi và Nhiếp Duy Dương cuối cùng có thể hạnh phúc ở cùng nhau không?

Có lẽ là lần trước khi chụp ảnh trở về, tôi luôn bị người khác nói “Bạn trai lãng mạn của Tô Tô làm sao làm sao, hoặc là do bức tượng tiểu vu liêm đặt ở đầu giường tôi, ngày ngày đều lấy ra vuốt, tóm là từ sau hôm đó tôi lại nhiều lần nhớ tới anh mà trước đó không hề vậy.

Nghĩ nhiều hơn lại cảm thấy người này vô cùng thân mật.

Vô số chi tiết đã qua lại hiện lên, nhiều lần tái diễn trong đầu, ban ngày ban đêm, càng nghĩ lại mỉm cười nhíu mày, đột nhiên tôi không thể dùng tâm tình thoải mái đối mặt với anh, đột nhiên cảm thấy không thể nào đần độn u mê thân mật tiếp với anh.

Bởi vì dường như đi nhiều hơn một bước thì sẽ không thể nào dứt ra.

Tôi bắt đầu do dự bất an.

Anh yêu tôi, loại tình yêu mạnh mẽ mà chuyên tâm giống như tình cảm mãnh liệt dồi dào của biển cả là hấp dẫn cực lớn với tôi. Trong lòng tôi có khát khao rất sâu với tình cảm, không phải biển cả không thể thỏa mãn.

Nhưng tình yêu này của anh chỉ bởi vì tôi là người rốt cuộc cũng xuất hiện làm thân thể anh sinh ra dục vọng sao? Nếu như không có dục vọng thì tình yêu còn ở đó hay không?

Tôi lại nghĩ tới anh đã từng tổn thương tôi, đa nghi ngờ vực và tùy tâm sở dục bá đạo của anh.Cuộc sống không thể duy trì chỉ dựa vào tình cảm mãnh liệt, khi tình cảm mãnh liệt dần dần gần như bằng phẳng, những điều này có thể trở thành trở ngại giữa chúng tôi hay không? Tôi thật sự không có lòng tin. Một lần ngờ vực vô căn cứ tôi có thể không để ý lắm, nhưng lần thứ hai lần thứ ba thì sao? Tôi cũng không thể lần nào cũng đón nhận anh dùng cường hôn để xin lỗi.

Nhưng tôi không cách nào chống cự sự hấp dẫn của anh, dịu dàng của anh, kiềm chế của anh, giảo hoạt của anh, thậm chí tình cảm mãnh liệt độc nhất vô nhị của anh đều khắc trong đầu trong lòng tôi, thỉnh thoảng sẽ mở ra một lần. Cho tới bây giờ, khi đang ngồi trên máy bay, đến cùng là vì thực hiện lời hứa hay bởi vì hi vọng của mình, tôi không thể nào phân chia ra.

Vấn đề của chúng tôi, căn nguyên là ở chỗ không tin tưởng lẫn nhau. Anh không tin tôi vì tình cảm không xác định, không tin của tôi có nguyên do từ mặt u ám của anh —— những thương tổn kia, những nghi kỵ kia và những điều tàn nhẫn vô tình sau nghi ngờ. Buồn cười chính là, chính những mặt u ám của anh khiến tuy tôi bị anh hấp dẫn nhưng cũng không dám yên tâm giao tình cảm của mình. Mà tình cảm của tôi không xác định càng khiến mặt u ám của anh bền chặt hơn.


Giống như một vòng luẩn quẩn quái dị, chúng tôi ở trong cái vòng đó không đi được.

Theo từng ngày nghỉ đông tới gần, trong lòng tôi cũng bắt đầu thấp thỏm. Lần đi nước ngoài này giống như ra quyết định gì đó. Tôi đã đứng ở bờ biển, càng đi về phía trước sẽ càng bị ướt, tôi đã bị biển cả hấp dẫn tới quá gần, đã không thể ở khoảng cách an toàn trên bờ cát như trước đây, không tim không phổi chơi đùa. Nếu muốn lui về phía sau thì bây giờ chính là cơ hội cuối cùng, to be or not to be, phải làm ra một kết thúc.

Tôi thở dài, máy bay đi thêm một phút, trong lòng tôi lại thấp thỏm hơn một phần. Tôi đối mặt với anh như thế nào? Nhảy xuống thì không dám, xoay người rời đi thì không muốn, tiếp tục đần độn u mê chơi đùa tiếp thì sẽ chỉ làm chính mình càng thêm mâu thuẫn đau khổ hơn. Nhưng nếu anh vẫn dùng tình dục để nhen nhóm tôi, tôi lại hoàn toàn vô lực phản kháng.

Tôi nhíu mày, từ khi nào tôi đã thay đổi thành người không dứt khoát như vậy? Mâu thuẫn đến nỗi tự ghét mình.

Tôi thở dài. Nếu như đối tượng là Felix, có lẽ tôi sẽ cảm thấy khả năng sống cùng một chỗ có thể lớn một chút. Đáng tiếc Felix không phải biển lớn. Anh ấy là hồ nước lẳng lặng, dịu dàng và lặng yên, không có lực hấp dẫn với tôi.

Quả nhiên, con người luôn tự tìm phiền não.

“Xin lỗi, tôi có thể mượn đọc sách của cậu một chút được không?” Có người ở bên cạnh hỏi.

Tôi quay đầu lại, hả? Tôi nhớ rõ bên cạnh là một ông cụ tóc vàng dáng người như ông cụ KFC, từ lúc nào thì đổi thành một cậu thiếu niên Giang Nam xinh xắn thế? Mắt ngọc mày ngài, nụ cười trong veo. Tuy không cao lớn đẹp trai nhưng nho nhỏ cân xứng, là loại hình mà khi Mai Tử trông thấy nhất định sẽ xông tới gần.

Dường như mỹ thiếu nhiên nhìn ra sự kỳ lạ của tôi, mỉm cười: “Người ngồi chỗ này đổi vị trí với tôi, ngồi cùng một chỗ với người nhà của ông ấy rồi.”

“À!” Tôi đáp lại một nụ cười sáng lạn, đưa sách tới: “Đây.”

“Cảm ơn.” Mỹ thiếu niên mỉm cười, giọng nói tinh khiết như nước suối: “Tôi tên là Bình Bình, cậu thì sao?”

“Tôi tên là Lục Tô.” Tôi mỉm cười, dò xét nhìn qua, đột nhiên kinh ngạc: “Hả? Không phải cậu….”

Bình Bình cũng kinh ngạc: “Cậu đã nhìn ra? Gần như chưa từng có ai lần đầu tiên có thể nhìn ra đâu!”

Cho dù thế nào cũng lo lắng không yên lại không thể nhảy khỏi máy bay trở về, may mắn có người cùng nói chuyện phiếm để dời sự chú ý.

Bình Bình lớn lên ở một thành phố cách thành phố N không xa, hoàn cảnh trong nhà cũng không được tốt. Một mình đi du học rồi vừa học vừa làm ở Brussels đã hai năm, lần này nghỉ về nhà một chuyến rồi lại chạy gấp để đi làm, người giống như người bản địa, cá tính cũng cực kỳ sáng sủa, vô cùng sảng khoái nhận lời đến lúc đó sẽ đưa tôi đi du ngoạn.


“Thật bội phục anh.” Tôi cười: “Tôi thì không được như thế, ở trong nhà làm sâu gạo.”

Bình Bình cười sang sảng mà già dặn: “Tôi cũng là bị buộc, không có cách nào khác!”

Đợi đến khi tiếp viên hàng không nói đã đến nơi, tôi và Bình Bình đã trò chuyện với nhau rất vui. Miêu Miêu vốn dĩ từng nói tôi là người “dễ dàng kết bạn”, có lẽ cũng có ít nhiều điểm căn cứ.

Lúc đến Brussels đã là tối khuya, trời đang mưa lác đác, sắc trời âm u, từng đợt gió lạnh chui vào giữa những kẽ hở của áo lông dày dặn.

“Anh trai em đâu?” Thường Thường đội một cái nón len màu đen, trên tay kéo một túi hành lý. Hành lý của tôi thì đơn giản vô cùng, chỉ khoác một cái balo nhỏ trên lưng. Bởi vì Nhiếp lão đại nói anh đã chuẩn bị xong đồ dùng của tôi rồi, không cần mang cái gì cả.

“Còn chưa thấy.” Tôi nhìn quanh, thấp thỏm chờ mong trong lòng. Trong làn mưa bụi của thành phố này, thoạt nhìn bụi bẩn mê mang, bốn phía tất cả đều là những ngôn ngữ tôi chưa quen thuộc, Nhiếp Duy Dương đang ở đâu?

“Cài mũ lên đi, ướt tóc cẩn thận cảm.” Bình Bình vươn tay giúp tôi kéo mũ áo lông lên.

“Được!” Tôi vừa đáp lời vừa nhìn quanh bốn phía, đột nhiên một chiếc xe dừng lại ở phía trước, cửa xe mở ra, là Nhiếp Duy Dương.

Anh rất hợp mặc đồ màu đen. Áo len lông cừu cổ chữ V hoa văn tối màu đen, hơn nữa quần dài màu đen, vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho anh thoạt nhìn cao ráo thẳng tắp, ve áo là áo sơ mi trắng như cũ càng làm nổi lên ưu nhã quý khí của anh.

Rõ ràng tôi vừa nuốt nước miếng.

Có vài phần nghĩ muốn đi qua, lại có vài phần nghĩ muốn xoay người chạy trốn.

Cuối cùng tôi đi qua cười híp mắt nói: “Em tới rồi!”

Nhiếp Duy Dương sờ sờ mặt tôi, không nói gì, vẻ mặt dường như không vui lắm. Hả, tôi không ngại khổ cực chạy từ ngàn dặm xa xôi tới đây gặp anh rồi, anh còn gì không hài lòng sao?

Tôi sờ sờ cái mũi, kéo Bình Bình giới thiệu: “Bình Bình, đây chính là anh trai tôi.” Trong lòng tôi lại làm mặt quỷ, vẫn không quen được với cách gọi như vậy.

Rồi lại nói với Nhiếp Duy Dương: “Đây là Bình Bình, vừa quen biết trên máy bay, máy bay hạ cánh nhờ có người ta giúp đỡ dẫn em đi ra.”


Nhiếp Duy Dương liếc Bình Bình, nhàn nhạt từ một tiếng, vịn bờ vai tôi, mở cửa xe: “Về nhà.”

Về…. về nhà?

“Đợi một chút!” Tôi bắt lấy tay áo anh, xoay người hỏi Bình Bình: “Anh đi bằng cách nào?”

Bình Bình mỉm cười: “Tôi ngồi tàu điện ngầm hoặc xe điện cũng được, không được thì bắt taxi là được rồi.”

“Như vậy sao được.” Tôi xoay người nhìn Nhiếp Duy Dương: “Tiễn Bình Bình được không?” Dường như Bình Bình rất tiết kiệm, bộ dạng một đồng tiền cũng không muốn tiêu, đã có xe có thể tiết kiệm một chút sẽ tiết kiệm không tốt sao. Huống hồ trời đang mưa, vừa ẩm ướt vừa lạnh, chờ xe cũng không chịu nổi.

Nhiếp Duy Dương phụng phịu, rõ ràng không vui, keo kiệt!

Bình Bình vội vàng khoát tay nói: “Không cần không cần, tôi có thể tự đi, không mất nhiều tiền!”

Tôi lay lay cánh tay Nhiếp Duy Dương: “Được không, được không!” Nói xong chính tôi cũng kinh ngạc, hả hả, tôi đang làm nũng sao? Tôi đang làm nũng với Nhiếp Duy Dương? Lần trước làm nũng với người khác dường như đã là chuyện rất lâu rồi.

Khuôn mặt hơi nóng lên.

Nhiếp Duy Dương nhìn chằm chằm vào tôi. Đồng tử đen nặng nề bình tĩnh, vừa khép hờ đôi mắt vừa nói một câu: “Tùy em.” Sau đó đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.

Khó được khi lão đại anh ân chuẩn, tôi vội vàng đẩy Bình Bình và hành lý ngồi vào phía sau, mình ngồi ở phía trước rồi hỏi: “Bình Bình, nhà anh ở đâu?”

Bình Bình nói địa chỉ, Nhiếp Duy Dương không nói lời nào lái xe đi.

Khuôn mặt thật là thối. Tôi nói thầm, nhưng tốt xấu gì bây giờ được người ta ban ân huệ đấy nên tôi nhường nhịn anh một chút là được.Vì vậy tôi nói linh tinh với anh, nói chuyện trong nhà và chuyện trong trường học, hi vọng sẽ chọc anh cười thế nhưng anh vẫn lãnh lãnh đạm đạm, ngẫu nhiên mới thưởng tôi một tiếng “Ừ”, “Ừm”. Rốt cuộc sự chịu đựng của tôi cũng biến mất gần như không còn, trong lòng uất ức, cái gì chứ? Tôi ở xa như vậy chạy tới, ngay cả một câu hỏi một khuôn mặt tươi cười cũng không có, cho dù là thánh nhân cũng phải phát cáu. Vì vậy tôi không để ý đến anh nữa, nằm sấp trên cửa kính xe nhìn cảnh đường phố.

Đến gần trường học của Bình Bình mất trọn một giờ, hóa ra tới nơi này đã là ngoại ô thành phố.

Bình Bình ở trên lầu ba của một khu nhà trọ bốn tầng cũ kỹ. Tôi cố ý giúp anh ta xách hành lý lên, hừ, để cho Nhiếp Duy Dương ở trong xe trưng mặt thối.

Sau khi tôi kéo Bình Bình xuống xe, trong lòng âm thầm hối hận, trời ạ, cho Nhiếp Duy Dương trưng mặt thối có vẻ sớm.

Anh nhíu mày, ngồi không nhúc nhích, xuyên qua cửa sổ xe nhìn tôi.

Tôi gõ gõ cửa sổ, anh hạ cửa kính xuống, tôi lại cười nói: “Thường Thường không có chìa khóa, đợi ngày mai bạn cùng phòng về mới có thể đi vào, đêm nay về chỗ chúng ta được không?”


Nói xong tôi nhìn sắc mặt anh, haiz, có phải anh đang cắn răng không? Mắt đen nặng nề, lại giống như có đốm lửa cháy.

Anh trầm giọng nói: “Không được.”

Bình Bình ở phía sau nói: “Làm sao vậy? Nếu không tiện thì tôi sẽ không quấy rầy!”

Tôi quay đầu lại cười: “Tiện, tiện!” Rồi quay đầu trở lại, gần như thò vào trong xe, hung dữ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Duy Dương: “Em mặc kệ! Nếu anh không cho Bình Bình đi, em cũng sẽ không đi theo anh!”

Mất mặt quá, cơn tức này tại sao lại như làm nũng ăn vạ? Chẳng lẽ Nhiếp Duy Dương có thể kích động thần kinh làm nũng của tôi?

Cho dù thế nào, chiêu này vẫn rất có hiệu quả, một giờ sau chúng tôi đã ngồi trong phòng khách nhà trọ của Nhiếp Duy Dương ở Brussels uống cà phê rồi.

“Thật đẹp.” Bình Bình dò xét phòng khách, cười thoải mái: “Còn lớn hơn chỗ bốn người chúng tôi thuê chung, có tiền cũng rất hạnh phúc.”

“Ừm….” Toàn bộ lực chú ý của tôi tập trung ở bụng, cơm trên máy bay không hợp khẩu vị của tôi, không được hai miếng, bây giờ bụng đã đói ùng ục. Nhiếp Duy Dương trở về thì vẻ mặt khó chịu đi vào phòng mình. Ngay cả cà phê nóng cũng là do tôi tìm được ấm pha lên nhưng ăn cơm phải làm sao.

Ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi đứng lên: “Bình Bình, tôi đi hỏi Nhiếp…. Anh của tôi một chút xem buổi tối ăn gì.”

Tôi đến gõ cửa Nhiếp Duy Dương, gõ thật lâu cũng không có phản ứng, vừa vặn cửa không khóa, tôi tự đẩy cửa đi vào.

Trong phòng của anh có cửa sổ nửa vòng tròn sát đấ. Anh đang đứng cạnh cửa sổ, khoanh tay dựa tường, quay đầu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ.

Tôi đứng trước mặt anh: “Em đói bụng.”

Ánh mắt anh rốt cuộc thu lại và nhìn vào tôi, trong ánh mắt hình như có lửa nóng bốc lên. Rốt cuộc anh mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, có chút cắn răng nghiến lợi: “Mèo hoang nhỏ, em tới làm cái gì?”

Tôi chớp mắt mấy cái, uất ức vô tội: “Em ở xa tới đây như vậy, không phải vì tới thăm anh sao?”

Anh vươn tay vỗ về vành tai tôi, sau đó đột nhiên tăng sức giữ chặt cổ tôi, túm tôi vào trong lòng anh, môi mỏng mạnh mẽ hôn tôi, sau đó tôi cảm giác được trên môi đau nhức, anh cắn tôi!

“Đau!” Tôi đẩy anh ra, anh ngẩng đầu lên, trên môi có máu, tên khốn này, cắn nát môi tôi!

Tôi còn chưa nổi giận thì anh đã tức giận khó nén, giọng nói tức giận: “Anh còn tưởng rằng em đặc biệt tới để tra tấn anh!”

SHARE.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.