Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 18: Bỏ trốn


Đọc truyện Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai) – Chương 18: Bỏ trốn

Sự thật chứng minh, đi tin lời nói của Nhiếp Duy Dương… tuyệt đối là ngu xuẩn.

Tuy anh ta thật sự không trả thù tôi, cũng không đem những thứ đáng sợ kia dùng trên người tôi, thậm chí đêm nay còn dịu dàng hơn so với những lần trước, thế nhưng… Đồng hồ báo thức trên đầu giường đã chỉ ba giờ sáng, vậy mà Nhiếp Duy Dương vẫn đè trên người tôi, dục vọng nóng bỏng cứng rắn vẫn thong thả ra vào trong cơ thể tôi.

Tôi vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nằm dưới thân thể anh ta, thở dốc nói: “Anh… Không phải anh đã nói… Chỉ một lần là được rồi sao?”

“Ưm…” Anh ta cúi xuống bên cạnh đầu tôi, lúc nói chuyện, hơi thở phả vào bên tai tôi, có chút nhồn nhột, trong giọng nói mang theo tiếng thở khẽ: “Mèo hoang nhỏ, tôi nói là, cho tôi thỏa mãn một lần, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thỏa mãn…”

Aiz, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này mỗi lần Nhiếp Duy Dương đáp ứng tôi một câu thì tôi phải bắt anh ta viết ra giấy rõ ràng, sau đó ký tên, đóng dấu bảo đảm.

“Nghĩ gì vậy? Hả?” Anh ta ngẩng đầu, nương theo ánh trăng bạc xuyên qua rèm cửa nhìn tôi, cố ý thúc mạnh vào trong cơ thể tôi.


“A…” Khoái cảm anh ta mang đến bủa vây xung quanh tôi, tôi ngẩng đầu, khẽ há miệng thở dốc, anh ta bỗng phủ lên môi tôi, khẽ lẩm bẩm trong miệng tôi: “Chính là như vậy… Mèo hoang nhỏ… Từ rất lâu trước kia, tôi đã muốn trông thấy dáng vẻ này của em…”

Động tác của anh ta trở nên mạnh hơn, tôi bám chặt lấy bả vai anh ta, trong nháy mắt dục vọng bùng nổ, hai chúng tôi cùng đạt tới cao trào.

***

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh trăng nơi rèm cửa đã bị vài tia nắng sớm thay thế, tôi đã ngủ bao lâu rồi? Một tiếng hay hai tiếng?

Cánh tay của Nhiếp Duy Dương duỗi ra, đặt ngang trên cổ tôi, anh ta hít thở đều đều, ngủ rất say.

Sương mù ban đêm đã dần dần tan đi, đầu óc tôi cũng dần dần thanh tỉnh. Chuyện ngày hôm qua đã đủ để chứng minh, cho dù là thể lực hay tâm kế thì tôi cũng còn lâu mới là đối thủ của Nhiếp Duy Dương, nếu không làm được gì thì tôi cũng chỉ có thể mặc kệ, để anh ta muốn làm gì thì làm. Tôi cũng không phải là người có tính tình bảo thủ, tôi cũng thích cảm giác vui sướng đó, vậy nên sau những lần bị anh ta cưỡng bức, tôi cũng không khóc lóc đòi sống đòi chết, cũng vì ngày hôm qua anh ta hiếm khi nào có được sự dịu dàng và chấp nhận tha thứ cho tôi, vậy nên tôi nguyện ý cho anh ta thân thể của mình, nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là tôi sẽ nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh chờ đợi một người đàn ông mà tôi không có cách nào nắm giữ, để anh ta khống chế cuộc sống của tôi.

Tôi phải rời đi. Tôi phải rời khỏi nhà, thuê một phòng trọ bên cạnh trường học, có lẽ sẽ gọi Miêu Miêu đến ở với tôi… Nếu nói với mẹ là tôi cần tĩnh tâm để ôn thi, có thể bà ấy sẽ không đồng ý, nhưng tháng sau bà ấy trở về thì đã đến kỳ thi của tôi rồi. Sau đó thì sao, tìm một trường đại học cách đây thật xa, có lẽ nên dứt khoát ra nước ngoài du học thì tốt hơn —— rời xa khỏi phạm vi thế lực của Nhiếp Duy Dương, đến một nơi mà tôi có thể được sống một cuộc sống tự do, không bị ai uy hiếp. Nói không chừng vài năm sau trở về, Nhiếp Duy Dương đã kết hôn rồi ấy chứ.

Cứ như vậy đi! Tôi từ từ đứng dậy, cuối cùng liếc mắt nhìn khuôn mặt của Nhiếp Duy Dương, tuy đang ngủ say nhưng vẫn tràn đầy mị lực, tạm biệt, tuy sự dịu dàng của anh đêm qua khiến cho tôi có chút rung động, nhưng vẫn không thể khiến tôi động tâm đến nỗi phải trả giá bằng sự tự do của mình.

Tôi đứng dậy, bước xuống giường.

Một tiếng “lạch cạch” bỗng vang lên.

Tôi trợn mắt há hốc mồm. Đây là cái gì? Cái thứ đang còng một đầu trên cổ tay tôi, một đầu còng trên cổ tay của Nhiếp Duy Dương là gì vậy?


Nhiếp Duy Dương mở to đôi mắt đen xinh đẹp, cười đắc ý: “Mèo hoang nhỏ, tôi biết thể nào em cũng muốn bỏ trốn!”

Sắc mặt tôi tràn ngập uể oải: “Đâu có, tôi chỉ muốn đi toilet thôi.”

Anh ta cười to, lắc lắc chiếc còng tay tình thú màu bạc đang còng lấy cổ tay của hai người chúng tôi, nói: “Vậy tôi đi cùng em.”

Tôi chán nản ngồi lại mép giường, mặt mày ủ rũ: “Thôi, không cần nữa.”

Anh ta cười nắc nẻ, khẽ giật còng tay kéo tôi vào lòng, ôm lấy mặt tôi: “Bé con không thật thà.”

Tôi không cam lòng hỏi: “Sao anh biết tôi muốn bỏ trốn?”

Anh ta lười biếng duỗi thắt lưng: “Rất đơn giản, một khi động vật đã bị uy hiếp thì sẽ có hai loại phản ứng, loại thứ nhất, nếu nó cảm thấy mình có thể cùng đối phương phân cao thấp thì nó sẽ mạnh mẽ tấn công, hạ gục kẻ thù để trừ khử cảm giác bị uy hiếp, loại thứ hai, nếu nó cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương thì nó sẽ bỏ trốn để thoát khỏi sự uy hiếp.”


Có lý, tôi gật đầu, bi ai thầm nghĩ, ngày hôm qua tôi đã cho rằng mình là loại thứ nhất, hôm nay mới biết hóa ra mình là loại thứ hai.

Anh ta lấy chìa khóa mở còng tay cho tôi. “Cho em nửa tiếng để đánh răng rửa mặt thay quần áo, sau đó cùng tôi đến trường tham gia buổi diễn xuất.”

Tôi kháng nghị: “Hôm nay tôi còn phải đi học.”

Anh ta cũng chẳng buồn nhướng mày: “Cúp đi.”

Tôi đánh răng rửa mặt, chậm chạp tìm quần lót để mặc, vừa tùy tiện chọn một chiếc váy trắng đơn giản để mặc thì lại trông thấy Nhiếp Duy Dương trần truồng bước vào phòng tắm, tôi lập tức chụp lấy túi xách nhỏ bên gối, vội vã chạy ra ngoài.

Trong túi có điện thoại và thẻ ngân hàng cùng một ít tiền lẻ, có tiền rồi thì sợ gì? Nhiếp Duy Dương cũng không thể nào cởi truồng đuổi theo tôi. Lần này tôi có thể cao chạy xa bay được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.