Bức Xướng Vi Lương

Chương 90: Rốt cục cũng sinh em bé (hạ)


Đọc truyện Bức Xướng Vi Lương – Chương 90: Rốt cục cũng sinh em bé (hạ)

edit: Pey

beta: hanhmyu

Tôi thấy trời sinh số tôi là số lao lực.

Trong truyền thuyết, mặc kệ các nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình trước đây bị xuyên qua cổ đại cho dù từ hạnh phúc đến ngược thân ngược tâm, nếu xuất hiện tình huống cẩu huyết “nàng mang thai” này thì đều là kiểu xoay mình một cái từ nông nô thành quý nhân.

Trước làm trâu làm ngựa sau cô bé lọ lem được bạch mã hoàng tử yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay, không cần làm việc không cần quan tâm, nôn nghén cũng đều như bông hoa hải đường phun mây huyết tao nhã khoái hoạt xinh đẹp. Cho dù có chút không vừa lòng, nam nhân lập tức điên cuồng phục dịch, cuối cùng thế nào cũng kèm theo hết sức lo lắng hỏi han ân cần. Tóm lại một câu, trừ bỏ sinh đứa nhỏ có đau một chút, còn lại mọi thứ đã muốn bắt đầu cuộc sống happy ever after.

So sánh với bản thân mình một chút…

Mẹ nó, thật không công bằng với lão nương a.

Từ ngày Bùi Tấn đi, tôi vừa là con dâu vừa là con đẻ, thay đổi y phục rực rỡ trước mặt nghĩa phụ và nghĩa mẫu diễn trò, kiên quyết kéo nghĩa mẫu đi dạo phố để làm bà phân tâm bớt suy nghĩ, cũng coi đây là việc căn bản phải làm, một lần nữa vì Bùi gia và Diệp gia cống hiến GDP trác tuyệt, khiến cho kẻ khác phải mơ mộng thèm thuồng.

Hết vướng bận chuyện nhà mẹ đẻ, về tới nhà còn bị Diệp Tô lôi kéo làm mấy trò rèn luyện thân thể, từng giây từng phút trước khi bước ra cửa đều bị chuẩn bị kỹ càng, bị gạt bỏ hết tất cả những sở thích không tốt, ngủ sớm dậy sớm, vì cái trứng trong bụng không được kén ăn…

Về sau, mọi kỹ năng đều bị kẻ khác giành lấy mất, lúc rảnh rối tôi muốn ngồi với Tố Ngôn cùng Tố Niệm nhưng bên người cứ như có chó dữ, lúc nào cũng giơ ra bộ dạng hung thần ác sát của kẻ đang sở hữu tiểu Đăng đồ tử, thật là mệt cho tôi quá đi thôi.

Khổ a.

Nghe nói phụ nữ mang thai đều có vẻ mặt an nhàn bình thản, giống như cái đèn tiết kiệm năng lượng, lúc nào cũng tỏa ra vẻ thánh thiện rạng rỡ, nhưng mỗi ngày tôi xem mình trong gương thì chỉ thấy lộ ra khuôn mặt nữ chiến binh Amazon, hai mắt sáng ngời vẻ mặt đầy ý chí phấn đấu, chưa nói tới sát khí bức người, nhưng tựa hồ tùy lúc sẽ rút ra chủy thủ * giết con báo ăn tươi lá gan gì gì đó, thoạt nhìn cực kỳ có sức uy hiếp.

* chủy thủ: đoản kiếm

Không chỉ như vậy, tôi đi đường cũng phong thái uy vũ, không ai nhìn ra được tôi là phụ nữ có thai, thực ra trông tôi giống như voi đột nhiên tiến hóa, đứng thẳng hai chân mà đi.

Tôi ngầm nghi ngờ hướng Diệp đại thần y hỏi: “Thật sự ta đang mang thai hay ta bị béo phì đây? Chàng xem có nữ nhân nào mang thai có tính công kích giống như ta không? Thậm chí còn vượt qua sức sát thương mạnh của vũ khí nữa.”

Mặt Diệp Tô tỉnh bơ, vuốt cái bụng tôi cười khẽ hỏi lại: “Chẳng lẽ mỗi ngày nàng không có cảm giác đứa nhỏ đá mình mà là dạ dày ngọ nguậy?”

Tôi yên lặng tưởng tượng cái cảnh tượng kia, quyết định vẫn là chính mình thì tốt hơn, tôi không muốn liên lụy nội tạng vô tội.

Vì thế tôi một đường đấu đá lung tung , như tráng sĩ bưu hãn* ở trên đường cùng bộ dạng ngựa hoang làm càn, càng chạy càng xa.


* bưu hãn: dũng mãnh, vạm vỡ

Chẳng mấy chốc đã đến tháng thứ tư, đứa nhỏ trong bụng tôi đã thành hình, tôi lại không thấy có phản ứng gì, Diệp Tô mỗi ngày xem mạch đều tỏ vẻ hết thảy bình thường, nói con tin thực khỏe mạnh, nguyên nhân duy nhất có lẽ chính là hắn không phải đứa nóng tính.

Nghe sao hiểu vậy, sau khi tôi phán đoán và có kết luận, lập tức đem cha của con tin đánh cho một trận.

Haiz, có lẽ đến năm tám mươi tuổi tôi vẫn không quên được cảnh Diệp Tô ôm đầu kêu thảm thiết: “Nương tử tha mạng, nương tử cẩn thận đừng làm tay bị thương, nương tử cẩn thận con tin” cảnh tượng náo nhiệt như thế, thật sự rất có tính chất giải trí đặc sắc.

Cứ như vậy, bốn tháng cẩn thận cũng qua đi, đảo mắt cũng đã đến ngày đến tháng, rốt cuộc trong một ngày rạng sáng tôi đau bụng chuyển dạ.

Cơn đau đớn này kéo dài từ ban mai cho đến nắng chiếu rực rỡ, sau đó lại đau đến khi màn đêm buông xuống. Tôi bị tướng công, nghĩa mẫu của tôi, tẩu tử của nghĩa mẫu*, cũng chính là đại phu khoa phụ sản nổi tiếng trong nhân gian cùng với bà đỡ xuất hiện bao quanh ở giường, chư vị có lý luận phong phú hoặc chuyên gia có kinh nghiệm thực tiễn đều nói tôi không cần phải hoảng, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.

* tẩu tử của nghĩa mẫu : chị dâu của mẹ nuôi

Nhưng chính là con tin không chịu ra.

Tử cung của tôi đã co thắt gần mười hai canh giờ rồi, phía dưới mông khăn trải giường cũng đã thay ba lần rồi, cả người giống như ngâm trong nước vậy, không thể nói đau đến không cảnh giới, nhưng thật sự từ thắt lưng trở xuống hầu như sắp tê dại.

Thỉnh thoảng bà đỡ hướng tôi thông báo hoa viên của tôi đã mở ra mấy đốt ngón tay, lặp đi lặp lại bảo tôi nhẫn nại, vẫn chưa đến lúc.

Tôi không khỏi cười khổ, lặng lẽ nói trong lòng: tổ tông ơi tổ tông, phụ mẫu ngươi cùng tổ phụ tổ mẫu và một đám kết nghĩa đều chờ ngươi, tiểu tổ tông ngươi còn chờ cái gì? Mau mau ra ngoài a! mẫu thân ta cam đoan, ngươi vừa ra đời sẽ có một đám người nâng niu trong lòng bàn tay, ngươi muốn học gì đều có sẵn lão sư, muốn chỉ tay đòi vàng ta cũng không ngăn cản, ngươi cũng đừng hành hạ mẫu thân ngươi a!

… Rốt cục bà đỡ cao hứng hô to: “Ra rồi! Ra rồi! Dùng sức! Thấy đầu hài tử rồi! Dùng sức!”

Có lẽ màn mở đầu quá lâu đến khi chính thức bắt đầu diễn lại không có sức. Bà đỡ kêu to không đến nửa canh giờ, chợt nghe thanh âm kêu khóc nỉ non làm mấy người vui mừng thoải mái, tiếng bà đỡ hô to vang dội: “Chúc mừng lão gia, mẫu tử bình an!”

Tôi run rẩy lật người, nhiều mới mẻ a, tất cả mọi người đều thấy tôi còn thở đâu.

Bà đỡ ôm đứa nhỏ được tắm sạch sẽ, che phủ đàng hoàng rồi đặt trong lòng tôi, lại hớn hở quay đầu chúc mừng: “Chúc mừng lão gia phu nhân, là tiểu công tử!”

Tôi cố sức mở mắt, cúi đầu nhìn đứa con mình đang bú sữa, mặt mày nhăn nhúm, đúng là một tiểu lão đầu.

… Quá xấu.

Trái lại Diệp Tô lại không để ý, ánh mắt của xú tiểu tử này chưa từng mừng rỡ như thế: “Nương tử, vất vả rồi!” Lại cúi đầu hôn trên trán tôi, biểu hiện thâm tình: “Tiểu Linh Đang, ta yêu nàng.”


Ba nữ nhân khác đang ở chỗ này đều lấy tay che mặt, vội vàng lảng tránh đi ra ngoài, thuận tiện báo tin vui cho các trưởng bối khác đang lo lắng chờ đợi.

Tôi cực kỳ áy náy: “Thật ngại quá, đứa nhỏ thật xấu.”

Diệp Tô vẫn cười tít mắt: “Nói bừa, con ta xinh đẹp nhất!”

Tôi mệt không chịu được, đương nhiên lười tranh luận vấn đề này với tên đầu óc choáng váng kia, khoát tay liền ngủ.

Sau khi thả được con tin ra, tinh thần nữ chiến sĩ của tôi cũng biến mất hầu như không còn, nói chuyện ngày càng mềm mỏng, bước đi càng ngày càng nhẹ, ngay cả Tố Ngôn cũng nói điệu bộ làm việc của tôi càng ngày càng giống nghĩa mẫu.

Chậc, có lẽ thiên tính nữ nhân của tôi cũng đang phát triển theo hình cầu vồng sao.

Có một chút ngoài dự kiến, chính là Diệp Tô ngay lúc đó đã nhìn ra bản chất vấn đề. Đứa con của tôi tuy lúc mới sinh ra bộ dạng thật không muốn nhìn, nhưng trải qua thời gian tưới tắm của sữa mẹ, đến đầy tháng đã có bộ dạng trắng trẻo mập mạp, ai nhìn thấy cũng thích. Bộ dạng của tiểu tử kia không khác gì lắm so với tiểu hài tử béo mập ôm cá chép trong tranh tết, đặc biệt là hắn không sợ người lạ, khiến cho ai cũng muốn cắn một cái.

Ngày đầy tháng của đứa nhỏ đã đến, sau mấy tháng biệt tăm, Diệp lão cha cũng xuất hiện như kỳ tích.

Rửa mặt sơ qua, Diệp lão cha ôm bảo bối trưởng tôn tử nhìn ngắm trên dưới cẩn thận, vui tươi hớn hở mà bình luận: “Ánh mắt cùng với cái mũi rất giống Diệp Tô, miệng cùng mặt thì giống con dâu. Tốt, tôn tử nhà ta thật khéo chọn những cái tốt!” Khen ngợi hết lời xong lại cầm tay cầm chân chơi đùa một lúc, cho đến lúc khách đã vào đến cửa mới lưu luyến trả đứa nhỏ cho nhũ mẫu, cùng quản gia đi thay trang phục đón khách.

Trong lòng tôi không yên, nhìn Diệp Tô một cái, xin ngươi phải thận trọng với phụ thân của mình, trăm ngàn lần đừng để trong thời khắc trọng đại lão lại có những ý nghĩ ý tưởng kỳ quái gì đó.

Diệp Tô nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đã hiểu.

Song hai nam nhân này trời sinh làm người khác không bớt lo lắng, tôi vừa lơ là một lát hai người liền biến mất. Sau đó nhũ mẫu vội vội vàng vàng chạy về phía tôi báo cáo: “Không hay rồi thiếu phu nhân, lão gia cùng thiếu gia đang ở phía sau viện giành tiểu thiếu gia mà đánh nhau!”

Tôi phun một ngụm nước trên mặt đất.

Bước nhanh tới hậu viện, quả nhiên hai người kia đang đánh nhau túi bụi, chưởng phong cao thấp lướt qua, cứ như yêu quái đánh nhau vậy. Tức là động tác của bọn họ nhanh quá, tôi không thấy rõ đứa con bảo bối của tôi tột cùng đang nằm trong tay ai. Chỉ nghe Diệp Tô không ngừng quát: “Phụ thân! Đừng làm loạn nữa!”

Các vị quan khách đã xem qua nhị long diễn châu* chưa? Đã xem qua hiện trường của nhị long diễn châu chưa? Có biết cái châu kia chính là đứa con mới đầy tháng của tôi không? Tôi gấp đến độ lửa giận phừng phừng, bất chấp hai kẻ kia có nghe thấy hay không, dậm chân chống nạnh hét lớn: “Ai mẹ nó chứ, các người dám động đến một cọng lông tơ của con ta, đời này các ngươi đừng hòng nhìn thấy ta!”

* nhị long diễn châu : hai con rồng giành một hạt châu (thường thấy trong dịp tết hoặc khai trương)


Hai người nghe vậy lập tức dừng lại, lúc này tôi mới nhìn rõ trong tay bọn họ trống trơn, không khỏi thở phào một hơi, lập tức dùng thái độ hung hăng hỏi: “Con ta đâu ?!”

Diệp Tô mới từ trên hòn giả sơn nhảy xuống, chạy ra phía sau bàn đá ôm bọc tã lót ra đưa cho tôi, bé con của tôi vốn vẫn yên lặng dù có chuyện gì xảy ra kia, giờ được ôm trong lòng tôi thì bỗng nhiên khóc lên.

Khó khăn lắm mới bình ổn được tâm trạng, mũi tôi chua xót ôm hắn dỗ một hồi, chờ đứa nhỏ ngừng khóc mới giương mắt nhìn hai người kia: “Các ngươi phát điên cái gì vậy?” Đương nhiên không thể dùng thái độ đại bất kính này đối với lão cha của tướng công mình, nhưng trải qua một màn kia, tôi rất khó có thể cung kính với cả hai.

Diệp Tô không nói gì chỉ nhìn lão cha: “Ta cũng muốn biết.”

Diệp lão cha khẽ thì thầm đầy ủy khuất: “Cái kia không phải là…Ách…Ha!”

Tôi tức giận kinh khủng, sợ lão không quên ý nghĩ bách độc bất xâm với đứa nhỏ, vì thế linh hồn của nữ chiến binh Amazon lần nữa được tái xuất, trừng mắt lạnh nhìn một phen rốt cuộc rồi mới hỏi tình hình thực tế. Nguyên lai Diệp lão cha còn muốn áp dụng tập tục của người xưa, đứa nhỏ đầy tháng phải làm lễ tắm rửa, lão sợ phu thê tôi phản đối thế nên lén lút hành động, ai ngờ vừa trộm đứa nhỏ mang đi thì bị Diệp Tô phát hiện, hai người đánh nhau túi bụi, đến mức lão cũng quên giải thích tại sao.

Tôi không biết lễ tắm rửa rốt cuộc là như thế nào, vì thế hỏi thêm một lần, mới biết ý nghĩa thật sự của lễ này, tức là đem toàn thân đứa nhỏ ngâm vào trong nước để Thủy Mẫu phù hộ hắn khỏe mạnh cả đời.

Tôi quá sợ hãi, vội vàng hỏi Diệp Tô: “Chàng cũng đã từng bị như thế?”

Biểu tình của Diệp Tô có chút dữ tợn, áng chừng đang nhớ đến cái gì đó, sau đó nhún vai: “Nghe nói không có. Ta mới sinh ra thân thể quá yếu, lúc ấy trên thuyền mọi người ngăn cản cha ta, không cho thực hiện nghi thức này.”

Tôi lau mồ hôi trên trán.

Diệp lão cha kiên nhẫn thuyết phục tôi: “Đó là vì tiểu tử Diệp Tô quá yếu kém. Cháu ngoan này của ta khỏe mạnh như thế, nhất định sẽ không gặp chuyện gì không may, ta lấy tính mạng ra đảm bảo.”

Tôi giơ tay cắt ngang, khẽ hỏi: “Kỳ thật nghi thức tắm rửa chỉ cần ướt từ đầu đến chân là có thể được rồi phải không?”

Diệp lão cha suy nghĩ một lúc: “Ừ, có thể nói như vậy…”

Tôi cởi bỏ tã lót của đứa nhỏ ra, thuận tay ngắt một cành liễu, khẽ nhúng vào nước hồ, vẩy nhẹ lên người đứa nhỏ một cái, thấy trên người đứa nhỏ đọng lại vài giọt nước, chưa kịp chảy thành dòng xuống cổ liền nhanh chóng mặc lại tã lót cho đứa nhỏ, ném cây liễu vỗ tay nói: “Đại công cáo thành.”

Diệp lão cha tức giận tới thân thể lảo đảo một cái: “Như thế nào mà thành?”

Diệp Tô liếc mắt một cái, đi tới chỗ tôi: “Sao lại không thành? Người vừa mới nói chỉ cần ướt từ đầu đến chân là được đấy sao? Chẳng phải thần linh đã phù hộ rồi sao, sao lại so đo lễ nghi phiền phức. Còn nữa, cha, người cũng không cần phải bảo thủ đến nỗi không chịu thay đổi như vậy, chỉ cần có tâm ý, mọi sự liền đại cát.”

Nói xong tiến đến bên tai tôi nói nhỏ: “Kế sách của nương tử thật tốt, ẩm ướt còn tốt hơn gấp trăm lần nhúng cả vào nước.”

Tôi ngẩn người, trong lòng thầm nói thằng nhãi này bị cấm dục nhiều ngày, không chịu nổi tịch mịch, ở thời điểm này mà còn muốn đùa giỡn tôi.

Diệp lão cha đứng một bên tức giận không thôi, trừng mắt: “Có vợ quên cha, người xưa nói thật đúng mà!”

Diệp Tô mỉm cười: “Cha, cho dù người không có vợ, người cũng thường xuyên quên mất con. Theo điểm này mà nói, không phải so với người con mạnh hơn rất nhiều?”

Mắt thấy hai phụ tử này định nói chuyện phiếm, tôi nhanh chóng tung ra sự hấp dẫn sự chú ý của hai người: “Cha, người đừng đấu trí với hắn, chúng ta còn một việc quan trọng hơn cần phải làm. Cha xem, chúng ta vẫn chờ người đặt tên cho đứa nhỏ, hiện nay khách cũng đã tới cửa rồi, người cũng không thể trơ mắt nhìn cháu ngoan của người bị người khác khi dễ, muốn cục cưng bảo bối lớn lên không có tên gọi sao? Không nên làm người khác chê cười chúng ta.”


Diệp lão cha quả nhiên bị trúng kế, lửa giận trong lòng đột nhiên biến mất. Lão tiến đến bên người Diệp Tô đùa giỡn đứa nhỏ một hồi lâu mới ngẩng đầu lên cười nói: “Ta đã đọc không ít cuốn sách, lĩnh hội được không ít nội hàm thâm thúy. Ta thấy cháu ngoan của ta trắng trẻo, nhũ danh cứ kêu là Ngọc Quan đi. Về phần tên hắn là gì thì…” Lão đột nhiên sờ cằm, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày: “Tôn tử ta đương nhiên phải văn võ song toàn. Người trong nước coi trọng văn chương, người phía Bắc thì lại nói dũng sĩ là cưỡi tuấn mã đi vào nhân gian…”

Tôi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Lão gia tử vẫn tiếp tục nói: “Thế nên tên gọi của tôn tử là Hạc Hoa đi, có văn có võ.”

Diệp Tô nhíu mày: “Diệp Hạc Hoa? Nghe không được tự nhiên, đổi cái khác đi.”

Tôi lui ra phía sau từng bước, trừng mắt phòng bị lão gia tử: “Thiên vương cái địa hổ?”

Diệp lão cha ù ù cạc cạc nhìn tôi: “Cái gì?”

Tôi lại nói: “Vì thắng lợi của Trung Quốc mới?”

Diệp lão cha vẫn tiếp tục mờ mịt.

Tôi nghĩ nghĩ, thay đổi điểm quyết định: ”Hal-le-lu-jah ?”

Diệp lão cha lắc lắc người tôi: “Con dâu, nếu như ngươi không thích cái tên đó, chúng ta sẽ lấy tên khác, ngươi cũng đừng phát cuồng hù dọa người khác a.”

Tôi thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Đặt tên không nên quá nóng vội, phỏng chừng nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng có ý kiến. Nếu chúng ta đặt tên rồi, nhất định hai vị nhân gia kia có thể sẽ thầm oán chúng ta: “Tưởng là gì, có thể đặt tên cho con mình là Jesus, lại đặt cho tôn tử nhà mình là Jehovah* thì thật là quá bình thường, làm sao ta có thể trông cậy vào một kỳ hoa tuyệt thế xuyên không chứ? Trình độ xuất sắc của người xưa cũng là số lượng hạn chế mà thôi”.

* Jehovah : vị thần tối cao trong đạo Do Thái

Diệp lão cha bị nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu quản lý hơn nửa đời người rồi, tuy rằng về hưu sớm, nhưng vẫn mang tâm lý phục tùng ông chủ ngày xưa, nghe tôi nói vậy liền gật đầu không ngừng: “Cứ như vậy đi đã! Đi một chút, đi ra đằng trước tiếp đãi khách đi!” Dứt lời dẫn đầu đi nhanh về phía trước.

Tôi kéo ống tay áo của Diệp Tô, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười hỏi: “Kìm nén bứt rứt lắm sao?”

Diệp Tô dừng bước cười khổ: “Nương tử thật hiểu lòng ta.”

Tôi liếm liếm môi có chút thâm ý: “Nếu chàng có thể cam đoan rằng hôm nay phụ thân sẽ không gây ra chuyện gì, buổi tối ta liền giúp chàng…”

Diệp Tô đột nhiên hít sâu một hơi, nhanh chóng ấn trên môi tôi một cái, tiếng nói có chút ám muội cam đoan: “Nhất định không làm hỏng việc!” Nói xong liền đem Ngọc Quan trả lại cho tôi, bước nhanh đuổi theo lão nhân gia. Tôi đứng tại chỗ mỉm cười, lại liếc nhìn Ngọc Quan đang ngủ say trong lòng mình thầm than, có một đôi phụ mẫu sắc dục như thế, tương lai của con thật khổ a!

Bất quá có thể suy ra, chỉ cần chúng tôi cố gắng “tạo người”, tương lai của hắn nhất định sẽ không cô đơn.

Về phần tương lai của tôi, dù thế nào đều có Diệp Tô cùng tôi lên trời xuống đất, nói một cách súc tích chính là, đúng vào lúc tôi gặp được hắn cũng là chính là có được chi phiếu giá cao.

Được rồi, thật là làm ăn có lời nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.