Bức Xướng Vi Lương

Chương 87: Cuối cùng cũng trở về nhà


Đọc truyện Bức Xướng Vi Lương – Chương 87: Cuối cùng cũng trở về nhà

edit: Pey

beta: hanhmyu

Này, ngươi có nghĩ đến không, kỳ thật xuyên không tuy rằng gặp người này người nọ thảm kịch gian nan, nhưng sự thật là các xuyên không giả luôn có kỹ năng nghịch thiên. Tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng trong lúc nguy cấp nó sẽ cứu nguy cho họ, đem hoàn cảnh nguy kịch hoặc cẩu huyết hoặc thần chuyển thành hoàn cảnh mới! Khen ngợi kinh người a!

Tỷ như kỹ năng ngựa giống ở hậu cung (nam/công) cùng kỹ năng vạn người mê của Mã Lệ Tô (nữ/thụ), kỹ năng kỳ ngộ, kỹ năng rơi xuống cùng xoay xoay xoa xoa rất nhanh hồi phục năng lượng (nam nữ không giới hạn) đều là những thuộc tính phổ biến. Có thể ghi lại thành đề cương, ví dụ như Mã Lệ Tô là “ánh mắt mê người” , “nhất tiếu khuynh thành” cùng với “tướng mạo bình thường nhưng có khí chất hơn người”, nếu xuyên qua đều thuộc cảnh tượng trong lời nói như cung đấu cùng trạch đấu, thuận tiện còn có thể đạt chỉ số thông minh cùng với tình thương nha!

Còn tôi? Đương nhiên là có kỹ năng riêng của bản thân rồi. Bất quá bổn tọa đây làm sao lại đi con đường tầm thường của nữ lưu manh, sao lại phải lựa chọn những kỹ năng đại chúng không có cá tính như vậy chứ.

Kỹ năng của tôi thập phần bình thản, ưa vui vẻ, cũng tràn ngập tinh thần giúp người làm niềm vui, đó chính là… bất chấp trở ngại để giải quyết vấn đề tình cảm nam nữ độc thân.

… Loại kỹ năng chẳng có lời lãi gì, trừ bỏ tranh thủ cùng với hảo cảm bên ngoài, thật đúng là đặc biệt cái rắm a.

Lại nói đến lúc ở Thanh Đường, sau khi tôi để lại một trái tim trống rỗng cho Lâu soái ca, đoán rằng Sở cô nương nhất định sẽ vội vàng tìm đến an ủi Lâu thiếu gia đang bị mất đi trái tim kia, chỉ sợ không rảnh để ý đến tôi cùng Diệp Tô, vì thế căn cứ tinh thần cao thượng vì người âu yếm mà quên mình, chúng tôi để lại tiền hạt dẻ cùng nước trà, không kịp cả ăn uống đã lén lút chuồn đi.

Đi một mạch đến Chiêu Lĩnh, ở lại đó một ngày rồi lại xuôi về Lạc Hà, sau đó được người dân Lạc Hà hai bên đường hoan nghênh nữ anh hùng che mặt.

Khụ, được rồi, người dân đó giới hạn bên trong Bùi phủ, đường hẻm cũng chỉ giáp ở Bùi phủ mà thôi. Bất quá Bùi phủ to như cái đỉnh núi, trên dưới có hơn một trăm người đồng loạt dung mãnh tiến ra, tình cảnh này vẫn là thập phần độ sộ.

Nghĩa mẫu vừa thấy tôi liền ôm tôi vào lòng sờ nắn, liên tục hỏi xem tôi có phải chịu khổ không, có bị thương không. Nghe nói tôi bị trúng một đao liền lập tức bắn cho Diệp Tô vài ánh mắt như đao kiếm, đâm hắn đến khi hắn giống như con nhím mới hớn hở nói đã định hôn lễ của tôi vào đầu tháng tám, muốn hạ bái thiếp mở tiệc chiêu đãi khách quý, nếu tôi còn muốn mời ai thì trực tiếp viết ra, nhưng phải làm sớm, đỡ chậm trễ đại sự.

Bùi Tố Ngữ lôi kéo tay tôi vừa khóc vừa cười, nói lúc đầu nghe tin tôi thành nữ hải tặc còn không tin, cho đến khi biểu ca nhà mình nói lại thì mới dám khẳng định, rồi bảo tôi đem sự tình kể lại từ đầu đến đuôi cho nàng nghe, dám giấu nửa điều sẽ cho tôi đẹp mặt.


Nhất đại tam tứ mỹ nữ của Bùi gia bỏ phiếu thông qua quyết nghị này.

Tôi bị ôm trong nhuyễn ngọc ôn hương, tâm tình trong phút chốc không màng danh lợi, thật bình yên, cảm giác không còn gì tốt đẹp hơn nên rất vui sướng. Nhất thời choáng váng liền quên ngay chính sự, luôn miệng phụ họa, hoàn toàn quên mất phải cùng người bên cạnh thảo luận chính sự với nghĩa mẫu, vẫn là Bùi Tấn cười nhắc nhở tôi cùng Diệp Tô bôn ba mệt nhọc, tất nhiên cần tắm rửa thay y phục mới có khí lực làm chuyện khác. Có như vậy mới làm cho các vụ thân hữu tỉnh giấc mộng, thả tôi về phòng thay y phục rửa mặt chải đầu. Tỷ muội một đường ôm lấy tôi líu ríu, theo tôi cho tới tận khuê phòng mới chịu buông tha.

Lỗ tai của tôi vừa mới được thanh nhàn một tí liền lập tức bị Văn Sương thế vào, nàng một bên giúp đỡ tôi kỳ lưng một bên nói cho tôi biết “tin tức mới nhất” của Bùi gia: Vị Lưu công tử từng cùng Bùi Tố Ngữ ăn cơm kia bỗng nhiên không bệnh mà chết, rồi sau đó là Phí gia ở huyện bên cạnh là một vị công tử môn đăng hộ đối, nhưng chỉ nhìn mặt một lần thì cũng không giải quyết được gì, nghĩa mẫu anh minh thần võ tựa hồ nhìn ra một chút gì đó không đúng, cùng Bùi Tố Ngữ đóng cửa nói chuyện một đêm, vài ngày sau quan hệ của hai người có chút cứng nhắc, lạnh nhạt suốt một tháng trời mới từ từ tốt lên.

Những người khác cũng không có gì, chỉ nói đứa con lớn của Bùi phu nhân đi xa hai tháng đã trở lại, Bùi Tấn nằm trong vùng phong tỏa của biểu ca, rất ngoan ngoãn luyện quyền cước hàng ngày khiến cho Tố Ngôn cũng không chịu ngồi yên, bám theo ầm ĩ, làm cả Bùi gia gà bay chó chạy suốt mấy ngày mới được yên tĩnh.

Tiểu nha đầu đứng bên lải nhải không ngừng, nói từ năm đứa nhỏ của Bùi gia cho đến họ hàng gia đình bà con, cho đến khi giúp tôi mặc y phục màu hồng, làm cái búi tóc xinh đẹp, cài một đống đồ trang sức mới trên đầu, lui ra phía sau vài bước cười nói: ”Tiểu thư đi một chuyến Nam Dương trở về không thấy tiều tụy đi mà còn xinh đẹp hơn! Hay là khí hậu Nam Dương so với Lạc Hà tốt hơn?”

Tôi hừ hừ vài tiếng có lệ, trong lòng nói không phải do khí hậu tốt mà thuần túy là công lao lấy dương bổ âm a! Hooc môn của mang thai chỉ có ở mấy tháng đầu mà thôi, chờ bụng nhô ra một chút là phải bước vào thời đại khắp nơi sưng phù cả người đau nhức.

Văn Sương thấy tôi không nói gì cho rằng đi đường xa mệt nhọc, vì thế liền đỡ tôi lên giường, rồi nói đi dặn phòng bếp làm cho tôi chén tổ yến bồi dưỡng.

Nàng ta vừa mới đi khỏi thì Bùi Tấn liền tiến vào, cười hì hì cúi đầu nhìn tôi.

Tôi giương mắt nhìn hắn, lười biếng ngáp một cái: “Lúc ở bên ngoài ta đã thấy ngươi có chuyện nhưng không thể nói, biết rằng tiểu tử nhà ngươi lựa lúc không người sẽ đến tìm ta. Không biết tiểu tử nhà ngươi coi trọng cô nương nhà ai, muốn ta làm bà mai cho ngươi?” Chỉ biết nội hàm của bà mối bản tọa đây sẽ tiến hóa nâng cấp, cảm hóa mọi người.

Bùi Tấn trừng mắt tôi một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Ngươi chỉ biết lấy ta ra làm trò cười… thật ra không phải chuyện nhi nữ tình trường, mà ta muốn gia nhập quân ngũ. Nhưng phụ mẫu ta không thích con cái trong nhà bôn ba trên chiến trường, bởi vậy muốn tìm ngươi thương lượng xem nên như thế nào mới ổn thỏa. Bài học trước đây cho thấy, phải có một kích tất sát với sự tình này mới tốt, nếu như từ từ mà làm thì không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.”

Tôi chấn kinh: “Ngươi muốn gia nhập quân ngũ? Vóc người ngươi chưa đạt tiêu chuẩn làm sao người ta có thể nhận ngươi vào?”


Bùi Tấn ngẩng đầu lên: “Chí khí không phụ thuộc vào tuổi tác, người ta nói mười ba mười bốn tuổi phải đi tùy quân, mười lăm tuổi cũng đã lớn rồi! Còn nữa, không nhân lúc tuổi còn trẻ xuất môn lấy kinh nghiệm vài năm, đến mười bảy mười tám tuổi phụ mẫu sẽ bắt cưới vợ, cưới vợ rồi thì phải có hài tử để yên lòng phụ mẫu, có vợ có con rồi sao có thể yên tâm để lại mà đi, lại chờ đứa nhỏ trưởng thành, đến lúc đứa nhỏ lớn rồi thì còn đủ sức điên rồ nữa hay không? Có vợ dại con thơ ở đầu giường thì không còn nghĩ được gì cả, vì nước vì nhà, có thêm ta cũng không nhiều hơn mà bớt ta đi cũng không ít hơn.”

Tôi bị hắn chọc cho cười: “Nói cho cùng hiện tại ngươi không thể đi được phải không, cho dù ngươi có lý do tốt đến cách mấy đi chăng nữa, tạo lập sự nghiệp sao? Hiện tại cả nước đang an hưởng thái bình, làm gì có chiến công cho ngươi lập? Ta cũng thường nghe nói sống trong quân doanh rất gian nan, cho dù ngươi là công tử tôn quý hay dân đen thấp kém thì đã sao, đã vào trong đó thì tất cả đều bình đẳng như nhau cả, ngươi chịu được cái khổ này sao? Không phải ngươi nghe biểu ca ngươi khoe vài câu cuộc sống quân doanh thế này thế kia, ngươi liền cho rằng đó mới là nam nhi đại trượng phu?”

Bùi Tấn cười nhạt:”Ngươi vừa mới đi một chuyến từ Nam Dương trở về mà còn nói ta thiên hạ thái bình sao? Ta khổ luyện một thân công phu không phải để đi làm bảo tiêu cho các nữ nhân trong hộ viện, phải được dùng đúng chỗ mới biết thực lực của mình đến đâu. Còn nữa, ta cũng không phải là kẻ nghe thấy gió thì nghĩ là mưa, lúc trước ta cùng Vạn Dật tướng quân đi giết giặc, thực lòng mà nói, ta thích phương thức kỷ luật nghiêm minh như vậy. Còn về chịu khổ ta đã chuẩn bị tinh thần! Nếu có thể ở quân doanh vài năm, nếu như không có công trạng gì thì ta cam tâm tình nguyện trở về sống theo ý muốn của phụ mẫu.”

Tôi còn lời gì để nói nữa đây, Bùi Tấn không kiên nhẫn nhíu mày: “Lần này chậm thì ba năm, lâu thì năm năm, ta cũng sẽ không để lỡ chuyện , nhưng cũng không phải không trở lại. Ta tìm ngươi thương lượng, bởi vì ngươi sẽ không có những suy nghĩ giống với gia đình ta, không nghĩ rằng ngươi lại cũng giống cha mẹ ta! Nếu như ngươi không chịu cùng ta tìm biện pháp, ta liền tìm người khác.”

Tôi nhìn hắn cười: “Kỳ thật ta đang nghĩ, những lời ngươi nói vừa nãy hãy nói cho phụ mẫu của ngươi đi.”

Bùi Tấn nhíu mày: “Không phải là ngươi đang nói lấy lệ đấy chứ? Như ta vừa nói chỉ sợ phụ mẫu không muốn ta đi.”

Tôi lắc đầu: “Người mẹ nào cũng đều mong muốn con cái ở bên cạnh mình, đương nhiên không muốn đứa con còn nhỏ đã phải lăn lộn chịu khổ ở bên ngoài, nhưng nghe nói phụ thân ngươi khi còn trẻ cũng có một thân võ công cao cường, chẳng qua trong lòng mẫu thân ngươi quá coi trọng nên mới trì hoãn. Hơn nữa, nam nhân nào mà chưa từng có giấc mộng kiến công lập nghiệp? Ngươi nói với bà, bà sẽ không thông cảm cho ngươi. Mặc dù mẫu thân ngươi tuy là ở nhà có toàn quyền quyết định, nhưng khi phụ thân ngươi đã mở miệng, bà nhất định sẽ đáp ứng. Cho nên trước hết ngươi nên mượn sức của phụ thân ngươi đánh đổ cánh cửa của mẫu thân.”

Bùi Tấn kinh ngạc:”Sao ngươi lại biết nhiều đến như vậy?”

Tôi bất đắc dĩ thở dài:”Bốn vị lão nhân hai nhà Bùi, Cố đều yêu thích nói chuyện xưa, nhất là hai bà nội, đã nhớ lại là sẽ không dừng được, ta cũng không cố ý nhiều chuyện như vậy nhưng thật sự không quản được cái lỗ tai”. Kỳ thật tôi chính là kẻ thích tám chuyện như vậy, tình yêu của nghĩ phụ và nghĩa mẫu so với chuyện tình tài tử giai nhân trên phố thì có ý tứ hơn. Thanh mai trúc mã thật kỳ diệu, tình không thay đổi, phá bỏ quan niệm thế tục thuyết phục phụ mẫu, ước ao thời thế đổi mới, kéo dài tuổi thọ

Tôi vẫn cứ tưởng rằng chuyện bát quái này nọ sẽ dùng cho trường hợp của Bùi Tố Ngữ, không ngờ tiểu tử này lại chiếm tiện nghi trước.


Bùi Tấn đại khái cũng biết ham mê của lão gia nhà mình, suy nghĩ một chút rồi nhếch miệng vui mừng nói: “Chỉ có cái ý tưởng mới mẻ của ngươi nghe mới lọt tai, bà nội cùng bà ngoại đều thuộc dạng nhớ gì nói đó, không có trình tự trước sau, chúng ta nghe một vài lần sau là muốn nản.”

Tôi hắc hắc cười vài tiếng, trong lòng nói nếu tôi không có trí nhớ kinh người cùng với tài ăn nói, làm sao truy đuổi được các vị như trong tiểu thuyết.

Hắn cẩn thận nghiên cứu tỉ mỉ theo hướng của tôi nói, rốt cuộc xác định được phương án hành động, tôi căn dặn hắn lần nữa: “Đạo lý không chỉ ở lời nói, cha mẹ ngươi đều là người phân rõ phải trái, một mặt kêu to rằng kiên quyết sẽ làm sẽ khiến bọn họ vững tâm, có thể chú ý thuyết phục. Còn có, phải chú ý ánh mắt của mình”.

Bùi Tấn cười phì một tiếng: “Ta cũng không còn là tiểu hài tử để ngươi dạy dỗ. An tâm chuẩn bị cho hôn sự của bản thân ngươi đi!”

Tôi đè nén cơn tức: “Này! Qua cầu rút ván, ngươi thật sự không có phúc hậu a!”

Bùi Tấn rung đùi đắc ý: “Ngươi sẽ đối xử ta như thế nào?”

Tôi suy nghĩ, ngoắc ngoắc ngón tay: “Có một chuyện gấp ta cần ngươi giúp, thuận tiện giúp luôn chuyện của tỷ tỷ ngươi, mang phong thư cho phụ thân của ngươi, mời hắn cùng nghĩa mẫu ta thương lượng.” Nói xong liền mang cái gánh nặng bên người đá qua cho Bùi Tấn, đưa phong thư cho hắn.

Bùi Tấn nhìn chiếc thẻ trắng giống như phong thư, nhướn mi hỏi tôi: “Không phải là thư của Hồ công tử chứ? Nếu đúng thì ngươi nên sớm đốt nó đi, cha ta sẽ không xem đâu.”

Tôi lắc đầu cười yếu ớt: “Con mẹ nó.”

Bùi Tấn sửng sốt trong chốc lát, hồi phục phản ứng với ba chữ kia của tôi không phải là thán từ mà là đại từ xưng hô, tức giận đến đến chỉa tay vào mặt tôi tức giận: “Ngươi là đi đi về về thế mà vẫn giữ cái giọng lưỡi không lành mạnh này”

Tôi nhanh chóng báo thù cho hắn một cước: “Tâm tư ngươi không thuần khiết liên quan gì đến ta! Ta nói cho ngươi biết, nửa đời hạnh phúc sau này của tỷ tỷ ngươi nếu như ngươi làm hỏng thì đừng hòng mong đi nhập ngũ, xuống tóc làm hòa thượng sám hối đi!”

Bùi Tấn trừng mắt tôi, sau một hồi lâu mới nói: “Đây là cái bẫy của ngươi sao?”

Tôi dào dạt đắc ý: “Ngươi đoán đi?”


Con ngươi của Bùi Tấn thoáng hiện lên suy nghĩ, thì thào: “Ta nói từ Phổ Dương đến Lạc Hà ít nhất cũng phải đi mất bốn ngày, thế mà ngươi cùng Diệp Tô chỉ đi ba ngày đã về, hóa ra muốn thừa dịp hôn nhân đại sự của ngươi để cầu xin mẹ ta thương xót tỷ tỷ, đồng ý chuyện của tỷ tỷ với Hồ công tử. Những lời này không phải dễ nghe, dù sao ngươi cũng có một khoảng cách, nói thẳng vào vấn đề không phải là cách nói hay đâu”.

Hắn vươn người ra nhìn chằm chằm tôi: “Nếu muốn thuyết mục mẹ ta, tốt nhất đừng có chọn người quá mức với cha ta. Ngươi cùng phụ thân nam nữ khác biệt, hơn thế, hắn còn cắt đứt quan hệ với cha ta, tốt nhất là khuyên được cha ta niệm tình cũ, nếu có câu nào không đúng, chắc chắn cha ta sẽ nổi giận. Ngươi muốn ta đi nói chuyện này chính là vì không biết phải mở miệng thế nào, lại đúng lúc ta tự tiện xông vào đây có đúng không?”

Tôi cười ha ha: “Thực ra thì cũng không phải phức tạp cho lắm, chỉ là ta muốn, thực ra phụ thân ngươi cũng là người hoàn hảo, chỉ ít nói một chút. Cùng lắm khi tức giận, lão sẽ đánh ngươi một chút nhưng mẫu thân ngươi chắc chắn sẽ thương tâm. Tự bản thân ta cũng không nắm chắc thành công, đành phải dựa vào trưởng tử như ngươi lần nữa rồi!” Kéo thù hận ra làm tấm chắn, tôi không phải là kẻ đầu đất.

Bùi Tấn cầm phong thư liếc tôi một cái: “Ta định tặng vài món quà mừng cho hôn lễ của ngươi, vốn đang định chuẩn bị, giờ hủy bỏ.”

Tôi mừng rỡ còn không kịp: “Có thể nha! Lưu lại để lại tháng năm năm sau làm lễ vật cho cháu ngoại của ngươi vậy!”

Bùi Tấn chớp mắt, tính tính toán toán đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ngươi! Diệp Tô! Các ngươi!”

Tôi thả lỏng: “Không phải tại ta, lúc ở Nam Dương hắn không nhịn được đã lén cùng ta bái thiên địa, xuất giá phải theo chồng, phu quân nói muốn thành thân, ta ngăn bằng cách nào?” Một bên giả bộ vô tội một bên đắc ý, kỹ xảo chối bỏ trách nhiệm của tôi càng ngày càng thành thạo!

Tiếp tục giả bộ đáng thương: “Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn một nữ nhân mang thai chịu đựng sự chỉ trích của nghĩa phụ nghĩa mẫu? Ngươi đi đầu tiên cản đường, ta sẽ tiếp sức phía sau.”

Bùi Tấn bị tôi huyên náo không có biện pháp, đành phải nghiêm mặt đứng dậy: “Chỉ một lần này thôi! Về sau ngươi đừng mơ mộng dùng hài tử trong bụng ngươi mà uy hiếp ta! Nếu có xảy ra chuyện gì thì tìm phụ thân của đứa nhỏ đi!” Nói xong dậm chân một cái, cũng không cáo từ một tiếng đã bước ra ngoài.

Tôi nhìn theo hắn mà kêu to: “Này! Nhớ là phải giữ bí mật đấy!”

Bùi Tấn đá một cái vào cánh cửa, dù sao cũng biết khống chế lực, không đến mức bức ép tôi phải giải thích nguyên nhân.

Tôi lắc đầu, Diệp Tô thật đáng thương, phải chống đỡ “lửa giận của cậu em vợ” để luyện tập, hy vọng sau khi hắn đánh quái thành công, có thể làm rơi ra mấy điểm bảo vật nào đó để an ủi tâm hồn bị hủy hoại của hắn.

Tôi vừa hắc hắc cười gian vừa xoa xoa cái thắt lưng, không biết có phải gần đây tôi ăn nhiều cá không, can xi bị đứa nhỏ hấp thụ hết, thắt lưng của quả nhân thật là đau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.