Đọc truyện Bức Xướng Vi Lương – Chương 82: Âm thầm kết hôn
edit: diepanhquan
beta: hanhmyu
Diệp Tô vô cùng đứng đắn hỏi tôi: “Nàng có nguyện ý sinh con cho ta không?”
Tôi sửng sốt một chút mới mạnh mẽ cười nói: “Nối dõi tông đường là trách nhiệm của người làm thê tử, điểm ấy ta rất hiểu. Còn chuyện sinh mấy, khi nào thì sinh, thì phải xem lão thiên an bài như thế nào thôi, chuyện này ta cũng không đoán trước được.”
Diệp Tô vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Ta là hỏi, nàng nguyện ý sao?”
Tôi trừng mắt hắn: “Không hiểu à.”
Tôi vừa mới không phải đã nói rồi sao? Sinh đẻ do mệnh, mấy đứa do trời, tôi không tân thời như vậy kéo hắn trở thành gia tộc độc đinh. Hơn nữa, tôi nếu dám không sinh, đừng nói bố chồng lưu manh của tôi nhăn mặt heo ăn lão hổ, mà ngay cả cha nuôi, mẹ nuôi, muội muội nuôi, đệ đệ nuôi cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Huống chi, lấy cường độ lao động cùng lượng lao động chúng tôi vừa làm, hiện tại lại nói có nguyện ý hay không, chỉ sợ đã muộn rồi.
Diệp Tô chơi đùa tóc tôi chậm rãi nói: “Ta cảm thấy… nàng giống như có chút sợ hãi.”
A, đã bị nhìn thấy hết sao?
Chán ghét, có loại cảm giác bí mật gì đều không giấu được a.
Cho nên nói, nữ nhân có thể là loài sinh vật trên địa cầu không có cách gì lấy lòng nhất. Khi bạn đời cao lớn, uy mãnh, khí phách tỉ tê bên cạnh thì hiềm nghi người ta không đủ cẩn thận săn sóc, cẩn thận quan tâm lại ngại người ta đồn đại trước mặt không thể biết trước, khi người ta thật sự có thể từ trong một ánh mắt một biểu hiện của ngươi nhìn ra tâm ý lay động của ngươi, liền vừa khóc hô phải độc lập phải tự do.
Có điều nam nhân càng yếu, bọn họ càng thích so sánh, đòi hỏi yêu cầu khác nhau ở mỗi đối tượng khác nhau, càng nhiều lựa chọn càng thích thú. Mà nữ nhân mẫu mực chỉ thích thắt cổ trên một thân cây, phàn nàn hay oán giận, chỉ cần không phải là vấn đề gì trọng đại thì kiểu gì cũng có thể chịu đựng được.
A, hình như nghĩ nhiều qua thì phải.
Diệp Tô vò vò đầu tôi gọi hồn: “Thất thần sao?”
Tôi hổ thẹn thừa nhận sai lầm: “A, xin lỗi.”
Diệp Tô cười cười, đưa qua đưa lại cánh tay tôi nhẹ giọng nói: “Nếu nàng thật sự không muốn, ta biết một loại thủ pháp mát xa huyệt, có thể…” Phía sau dừng không nói, chỉ dùng một loại ánh mắt “Ngươi hiểu được” nhìn tôi.
… Tôi đặt câu hỏi, xem như là “Đồ vật gì đó trong người ngươi ta đã dùng nội lực bức ra” phiên bản tương tự khác không?
Tôi sợ hắn tưởng thật vận công điểm huyệt bức cái đồ vật bất tiện nào đó ra, vội vàng xua tay làm sáng tỏ hiểu lầm: “Quả thật là có chút sợ, nhưng cũng không thể bởi vì nghẹt thở mà bỏ thức ăn đúng phải không? Nếu hiện tại đã có, cũng là ý trời. Nếu sau này hắn khi dễ ta, lại khi dễ chàng là được”. Vừa nói vừa nhe răng nhếch miệng như quỷ dạ xoa, tốn hơi thừa lời soàn soạt phóng lời kiên quyết, “Tiểu nhi, con tin ở trong tay ta, nếu chàng dám không theo ta, cùng lắm thì chúng ta ngọc nát đá tan!”
Diệp Tô cười thành ánh mặt trời, hướng về phía tôi buồn cười vái lạy: “Đại vương tha mạng! Đại vương còn không biết sự gan dạ của tiểu nhân thế nào sao? Cho dù Đại vương trên tay không có con tin, tiểu nhân cũng không dám một chút ngỗ nghịch với Đại vương!” Hắn chìa tay ôm lấy tôi, cọ cằm trên đỉnh đầu tôi ôn nhu, “Đại vương nói hướng đông, tiểu nhân liền đi hướng đông, Đại vương nói khi nào cướp con tin, chúng ta khi đó liền động thủ”.
Tôi đau khổ nói: “A, Đại vương đây nói cũng không tính.” Nhìn cái mâu của hắn cùng lá chắn của tôi so sánh cái nào lợi hại.
Diệp Tô cẩn thận nhìn tôi: “Nếu như sợ đau, ta thật sự không có biện pháp gì. Có điều mợ của Mãn Kha Nhi là người phương bắc, hiểu biết không ít phương thuốc truyền miệng của người phương bắc. Khi Bùi di sinh đẻ đã không còn trẻ, nàng vẫn có thể thuận thuận sinh ra một cặp nữ nhi, công lao đều là nhờ Cố di dốc lòng điều trị, có Cố di ở đây, khó sanh gì gì đó, đều không sợ.”
Thế nhưng còn có thầy thuốc tư nhân khoa phụ sản! Tôi thở dài một hơi, cười nói: “A, lo lắng một nửa đã không còn.”
Diệp Tô hơi hơi khiêu mi: “Một nửa khác kia thì thế nào?”
Tôi gãi gãi đầu, xấu hổ ngắm ngón tay hồi lâu mới hỏi hắn: “Diệp Tô, ta vẫn không không biết xấu hổ hỏi chàng, ta… chàng cũng biết ta là chiếm đoạt thân thể này, chuyện trước kia cũng không rõ ràng, Xuân Hồng trước lại là… chuyện kia…” Nữ tử phong trần trong kịch truyền hình không phải thường xuyên sẽ nghĩ muốn tránh thai sao? Như là uống thuốc a hút thuốc phiện a…, ai biết Xuân Hồng có làm chuyện như vậy hay không?
Diệp Tô cười lộ ra hàm răng trắng: “Đừng lo lắng, nàng rất khỏe mạnh.”
Tôi lại thở dài một hơi.
Diệp Tô cẩn thận liếc mắt nhìn tôi, lấy tay xoa bóp hai má tôi: “Còn có tâm sự gì? Trong tiểu não của nàng, rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu tâm sự không chịu nói với ta?”
Tôi nhíu mày buông tay: “Không phải chuyện đại sự gì, cho nên lúc nói ra ngay cả ta chính mình cũng cảm thấy lập dị. Nếu không, cho ta uống một chút rượu?”
Diệp Tô gật đầu, kéo tôi đứng dậy: “Bây giờ cũng không sớm, thừa dịp trời còn chưa tối, thay thuốc cho nàng.”
Hắn dùng áo khoác trùm lấy tôi, nắm tay của tôi đi trở về bờ cát.
Lúc đó nắng chiều đã ngả về tây, trên mặt biển lấp lánh ánh vàng, những bãi cát trắng cùng với cây lá rộng nhiệt đới đều bị phủ một lớp ánh sáng vàng đỏ tinh mịn, trong không khí tràn ngập hương vị của biển. Người tôi yêu bước đi từng bước ở đằng trước, quần treo lỏng lẻo quanh thắt lưng, thân trên để trần tràn ngập ánh sáng, bắp thịt ở phần lưng kéo căng theo từng bước đi của hắn giống như người cá di chuyển lưu loát, cột sống thẳng tắp như thang trượt, hấp dẫn ánh mắt của tôi trực tiếp đi thẳng xuống phía dưới.
Xuống chút nữa đương nhiên là bộ phân tôi yêu nhất, hắn như dòng sông như ẩn như hiện.
Tôi hạnh phúc thở dài, cuộc sống không thuộc về mình hơn một tháng trong quá khứ kia rốt cục có hồi báo, bổn tọa hiện giờ mãn huyết sống lại .
Diệp Tô ngoái đầu nhìn lại cười: “Sao vậy?”
Tôi thành thật không khách khí thò tay sỗ sàng: “Thiếu hiệp này thân thể bắp thịt ở chân ngày thường vô cùng tốt! Dù sao trên đảo không có ngoại nhân, thiếu hiệp nếu là không lạnh, về sau ít mặc vài món xiêm y đi?”
Diệp Tô mỉm cười ném mị nhãn cho tôi: “Cô nương muốn nhìn, người ta không mặc cũng có thể nhìn được.”
Tôi hắc hắc cười cầm hai đầu cánh tay đầy thịt của hắn: “Liền quyết định như vậy”.
Dọc đường đùa giỡn trở lại trên bờ cát, Diệp Tô từ trong khoang thuyền lấy ra nồi sắt cùng chủy thủ loan đao một loại công cụ, tôi đi xung quanh lượm củi khô, dùng kính lúp trên ngọc bội đốt cháy mấy cây, lá khô thành một đống lửa, lại sai bảo hắn: “Diệp Tô ngoan, ta buổi tối muốn ăn cá nướng”.
Diệp Tô lấy tay vò rối tóc tôi: “Cầm cá còn chưa được, nàng ngồi xuống trước, ta giúp nàng thay thuốc.”
Hắn nói xong liền cầm cái nồi đi thẳng xuống nước, quay trở lại dùng chủy thủ vót nhánh thành khung chảo sắt, lại đem vải bố đã rửa sạch ném vào trong nồi bắt đầu nấu, lấy ra một lượng bột, cẩn thận từng li từng tí mở ra miệng vết thương dính đầy máu của tôi sau một đêm dài, rắc lên một lớp thuốc bột lúc sau lại quấn lại kĩ càng cho tôi: “Thuốc bột mang theo bên mình đã sắp hết rồi, ta thấy rừng cây trên đảo rất tươi tốt, sáng mai ta liền đi vào trong rừng tìm thử, nói không chừng có thể phát hiện dược liệu nào đó hữu dụng, nhân tiện hái ít quả rừng”.
Đây là phải chuẩn bị kháng chiến trường kỳ, tôi gật gật đầu, lại hỏi hắn: “Có muốn làm nhà không?”
Diệp Tô ừ một tiếng: “Khoang thuyền nhỏ hẹp không tiện, cách rừng cây lại xa, chúng ta ở trên đảo đương nhiên là phải có chỗ dung thân”.
Tôi nhíu mày: “Ta với chàng từng nói, kế hoạch của Hành Liệt là cùng với nữ nhân của hắn cùng nhau ẩn cư trên một hòn đảo biệt lập, mà đây là hòn đảo tốt hắn tìm thấy ư?”
Diệp Tô gật đầu: “Đúng vậy, thế nào?”
Tôi oán hận ném cát: “Chàng chẳng lẽ không cảm thấy, Hành Liệt có thể ở lợi dụng chúng ta, giúp hắn khai hoang dựng nhà sao?” Thằng nhãi này rất tinh khôn, hắn khẳng định tính toán dùng Diệp Tô làm lao động miễn phí, giúp hắn xây cất nhà cửa, mở ra khu đất sống, tốt nhất là khai khẩn ra một vườn đủ các loại rau. Đợi mọi thứ đã ổn định, hắn lại long trọng thu hoạch, nghênh đón chúng tôi, mang theo nữ nhân của mình tới tiêu dao cuộc sống thần tiên thế ngoại.
Hừ, hắn quá đắc ý rồi! Trước khi đi đều đốt hết! Cho hắn biết thế nào gọi là tên là sức mạnh phá bỏ và dời đi nơi khác theo pháp luật phạm tội! Ngài lão nhân gia chính mình trông coi đống hoan tàn khóc đi thôi!
Diệp Tô bật cười, thổi mạnh mũi tôi đùa giỡn: “Còn tưởng rằng là chuyện gì khó lường, chỉ là một cái nhà gỗ, coi như là tặng lại cho hắn đi? Vẫn không thể vì không tiện nghi cho hắn, ủy khuất vợ ta mấy tháng đi?”
Tôi bẹp bẹp mếu máo, muốn hướng Diệp Tô cáo trạng hỗn đản kia mỗi ngày làm tôi sợ như thế nào, khiến tôi không được vui vẻ. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, vì khí phách nhất thời cùng một cái ác ma giang thượng không có gì hay. Vì thế đành phải chính mình nhịn, lại hạ quyết tâm mặc kệ Diệp Tô nói như thế nào, đợi lúc chúng tôi rời đi, tôi nhất định phải phá hư mới tốt.
Saddam* người ta sống ở trong hầm, Gaddafi* từng sống trong cống thoát nước, lão thân ngài là một đại kiêu hùng, cuối cùng xấu hổ khi sống không quá sáng tạo phải không? Nhà ở cũng phải là nhà ở có cá tính.
*Saddam (1937-2006): là nhà độc tài và Tổng thống Iraq từ 1979 cho đến năm 2003, khi Mỹ tấn công Iraq với lý do là đã “tàng trữ vũ khí giết người hàng loạt”. Ông đã bị bắt và phải ở tù. Tháng 11 năm 2005 ông bị đem ra tòa án xét xử. Dư luận trong nước Iraq và quốc tế có nhiều người phản đối vì họ cho rằng tòa án không hợp hiến và không tuân thủ các hiệp ước quốc tế. Tuy nhiên, một Tòa án của Iraq và sau đó là Tòa kháng án đã kết luận ông có tội “chống lại loài người” vì vụ thảm sát hơn 150 người tại thị trấn Dujail phía Bắc Iraq trong thập niên 1980. Lúc 6h05′ ngày 30 tháng 12 năm 2006 (giờ địa phương), ông đã bị thi hành án tử hình bằng treo cổ tại Bagdad, Iraq.
*Gaddafi (1942-2011): được gọi đơn giản là Đại tá Gaddafi, là lãnh đạo trên thực tế của Libya từ một cuộc đảo chính lật đổ vua Libya năm 1969 đến khi chính ông bị lật đổ vào năm 2011. Gaddafi còn tự gọi mình là “Vua của các vị vua châu Phi” và “lãnh tụ của chủ nghĩa Hồi giáo”.
Diệp Tô thấy tôi không có ý phản đối, lại ồn ào vài câu liền cầm đồ nghề đi, tôi lấy nước nóng hắn đun sôi dội lau qua mặt mũi đầu tóc, chải đầu búi tóc đơn giản nhẹ nhàng.
Vừa chỉnh trang hắn đã mang theo hai con cá trở lại. Diệp Tô nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên sáng lên như đèn pha, tôi xấu hổ cười cười: “A, kiểu tóc của phụ nữ tương đối gọn gàng một chút…”
Hắn ném cá bước lại, không nói một lời nắm lấy cổ tay tôi, dẫn tôi đi đến bờ biển, tự mình quỳ xuống trước, nhìn vào mắt tôi.
Tôi vì thế cũng quỳ xuống kế bên hắn.
Diệp Tô cùng tôi mười ngón giao nhau, thấp giọng cầu khẩn: “Hoàng thiên hậu thổ ở trên, con Diệp Tô, hôm nay cùng Lăng Đang kết làm phu thê, từ nay về sau bất li bất khí, sống chết có nhau. Con nguyện đổi lấy mọi thứ, để nàng một đời bình an vui vẻ.” Nói xong cung kính dập đầu lạy ba cái.
Tôi nhìn hắn: “Ta cũng phải nói như vậy sao?”
Diệp Tô chỉ ôn nhu nhìn tôi.
Tôi thanh thanh giọng, trên mặt ửng hồng: “Nội tử (vợ), hoàng thiên hậu thổ ở trên, con Lăng Đang hôm nay cùng Diệp Tô kết làm phu thê, từ nay về sau bất li bất khí, sống chết có nhau. Đổi hết mọi thứ gì gì đó, là Diệp Tô nói đùa, ngài đừng tin tưởng, chàng ở bên cạnh con, con liền nhất định sẽ bình an vui vẻ, ngài chỉ cần phù hộ hai chúng con luôn luôn cùng nhau có đôi.” Nói xong cũng dập đầu lạy ba cái.
Đứng dậy một lúc lại hỏi hắn: “Chàng muốn uống máu ăn thề gì gì đó không?”
Diệp Tô cười to, vươn người ra hôn tôi: “Không cần, có thiên địa làm chứng cũng đã đủ rồi. Đương nhiên, việc hôn nhân vẫn là nên làm, trở về sẽ làm.”
Tôi chớp chớp mắt: “Vì cái gì đột nhiên nghĩ đến tự kết hôn?”
Diệp Tô cũng hướng tôi chớp chớp mắt: “Bởi vì ta chờ không được. Cho dù chỉ có hai chúng ta, ta cũng muốn hướng lão thiên gia nói, kiểu tóc phụ nhân của nàng, là vì ta mà chải”.
Tôi nghiêng đầu cười: “Lý do hay. Chàng hiện tại muốn nghe điều cố kỵ nhỏ nhỏ cuối cùng của ta hay không?”
Diệp Tô cười nói: “Kính cẩn lắng nghe”.
Tôi buông tay: “Tuy rằng ta sẽ cố gắng thích ứng chức trách làm mẹ, nhưng lấy tác phong của cha mẹ ta để nghĩ, ta chỉ sợ mình không phải là mẫu thân có trách nhiệm tốt. Có điều hiện tại không sao cả, thỉnh thiếu hiệp về sau nỗ lực nhiều một chút, ngoài việc chiếu cố ta còn phải liên lụy chịu vất vả chăm sóc con của ngài.”
Diệp Tô hai mắt sáng lên: “Cầu còn không được.”
A, cho nên, trước cơm chiều tôi còn là cô nương chưa xuất giá, sau cơm chiều tôi liền thành phụ nữ có chồng.
Cũng có thể, tôi từ mộ khắc ở bên ao tắm kia bắt đầu hành trình làm người mẹ.
Có thể thấy được thế sự vô thường, trình tự và vân vân đều là mây bay, quan trọng là… tình cảm nhân hòa.
Chỉ cần cùng người kia của tôi là Diệp Tô, ** một lần cũng tốt, tướng mạo đầy tớ trai cũng thế, cho dù là vì hắn sinh một đội bóng rổ, tôi đều nguyện ý thử.
Khàn khàn, nghe đi lên hảo điên cuồng.
Điên cuồng đến kẻ khác động tâm.
Sau khi ăn xong cá nướng, Diệp Tô đem đống lửa di chuyển giấu sau thuyền, một tay ôm lấy tôi tiến vào trong khoang thuyền, trong ánh mắt vẫn mang theo cười: “Vợ?”
Nghe thanh âm liền biết hắn muốn làm cái gì, vì lo lắng thân thể tôi, tôi im miệng giả chết.
Diệp Tô đem tôi đặt ở trên giường, ngón tay linh hoạt đẩy vạt áo của tôi ra: “Vợ à, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…” Tay hắn chỉ ôn nhu khiêu khích tôi.
** của tôi lại không không chịu thua kém gào khóc thảm thiết.
Tôi thở dài một hơi, hiên ngang lẫm liệt ôm lấy cổ hắn: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
Nhưng mà mạnh miệng cũng là không thể nói lung tung, ngày hôm sau, tôi thật sự gần giống như đã chết.