Bức Xướng Vi Lương

Chương 70: Tiểu chủ nhân họ Đông Phương khuê danh Bất Bại


Đọc truyện Bức Xướng Vi Lương – Chương 70: Tiểu chủ nhân họ Đông Phương khuê danh Bất Bại

Đinh Dương cùng Diệp Tô quyết định thời gian và địa điểm gặp gỡ Diệp lão xong liền cáo từ, trước khi đi còn đặc biệt cường điệu một chút, nói hôm nay những gì đã nói cùng Diệp Tô, hắn nửa chữ cũng sẽ không tiết lộ cho người khác biết.

Tôi biết hắn hơn phân nửa là nói cho tôi nghe, vì để bày tỏ lòng cảm kích giống như người địa phương, tôi đứng dậy chào hắn.

Diệp Tô đưa hắn ra đến cửa phòng, trở về liền ôm tôi ra vẻ u oán: “Nàng nói trên đời có người cha như vậy sao, có con dâu là quên ngay đứa con ruột này, ngay cả gặp mặt cũng không tình nguyện như vậy”.

Tôi nghiêng người liếc hắn một cái: “Diệp lão đại, ngài đừng giả vờ yếu ớt với ta, lệnh tôn lần này lặng lẽ trở về, sợ là có kế hoạch âm thầm trợ giúp ngài một tay. Ngài không cảm kích cũng được, lại còn ở chỗ ta khoe mẽ làm bộ làm tịch.”

Diệp Tô cười hì hì, chạm đầu hôn tôi một cái: “Vợ ta quả thật thông minh sáng láng, không chuyện gì giấu được nàng”. Lại làm ra vẻ mặt lão già: “Cha ta cuối cùng cũng không đi chơi nữa, còn biết trở về giúp ta một phen.”

… Này, có chút nhầm vai diễn hay không a? Rốt cuộc ai là tuổi nhỏ không hiểu chuyện?

Quan thanh liêm khó đoạn tuyệt việc nhà, tôi không bình luận gì đối với vị trí của đôi phụ tử này, ngược lại còn bắt hắn tìm giúp tôi mấy bộ quần áo hơi cũ của mấy kẻ sai vặt. Diệp Tô kinh ngạc cười: “Ta biết nàng có lẽ sẽ nảy sinh ý nghĩ cải nam trang, nhưng loại chuyện này không phải chỉ dùng một bộ quần áo là có thể làm giả được, nếu không cẩn thận sẽ làm cho người ta cảnh giác nghi ngờ. Chi bằng nàng cứ thoải mái đi theo bên ta, dù sao dưới mắt của ta thì cũng không có kẻ nào có đủ can đảm động vào một sợi lông tơ của nàng”.

Tôi nắm cánh tay hắn cười nói: “Ta không phải không tin chàng, chỉ là không muốn phiền toái. Hôm nay Đinh Dương nghe nói ta muốn đi theo, quả thật không phản đối, nhưng như thế không có nghĩa là toàn bộ huynh đệ của chàng đều sẽ không nghĩ ngợi lung tung. Lần rời bến này vốn là mang ý nghĩa tìm đường sinh kế, chuyện quan trọng như vậy mà lại chỉ vì việc chàng mang theo nữ nhân khiến mọi người bất mãn thì sẽ không tốt. Ta còn nhớ rõ Liêu Đại sau lưng nói chàng như thế nào”.

Tôi chắp tay sau lưng, làm ra thần sắc người người oán trách, cố gắng mở rộng đường kính lỗ mũi: “Huynh đệ chúng ta ở chỗ này chăm chỉ làm việc, hắn lại đi tầm hoa vấn liễu?”

Diệp Tô không có biện pháp, xoa xoa sau gáy tôi cười nói: “Đều nghe lời nàng, nương tử thiên tuế!”

Tôi ung dung tao nhã nâng nâng ngón tay, hất mặt ra lệnh: “Lúc này mới ngoan, còn không mau giúp bản cung tìm quần áo đi.”

Lúc Diệp Tô rời đi còn quay trở lại xiêu xiêu vẹo vẹo hướng tôi làm đại lễ.

Ôi, có thể sảng khoái chết tôi mất.

Kỳ thật nữ giả nam trang nói dễ cũng không dễ, mà nói khó thì cũng không khó. Theo hướng dẫn mặc nam trang của hạng ba mô hình phim truyền hình, từ lý luận đến nhìn thấy, nguyên tắc cơ bản vẫn là từ trong ra ngoài đều phải là đồ của nam. Nhưng thời gian gấp gáp, tôi sẽ không quá cố chấp. Dù sao ngực của bổn tọa cũng không lớn, bụng trói chặt một chút, quần áo bên ngoài nới lỏng một chút là có thể lừa gạt được rồi.

Cằm của tôi vẫn còn nhọn, khuôn mặt hơi gầy, là hình dạng xen giữa mặt trái xoan cùng trứng ngỗng, đây là kết quả của một tháng ăn được uống được, môi hồng răng trắng, giả nam quả thực không có tính thuyết phục. Bất quá giải quyết như vậy cũng tốt, trong quai hàm của tôi nhét hai cục bông, ở xương gò má cùng trên môi vẩy một ít bột phấn đậu tương, lông mi tô đậm uy vũ một chút, có nhìn thấy cũng chỉ là một gã sai vặt thanh tú.

Có điều có cục bông bên trong miệng, chỉ cần khẽ động chút là chảy nước miếng, tôi đành phải liên tục phun nước miếng, cố gắng mở rộng miệng, không để đầu lưỡi chạm vào chúng.

Cải trang bước đầu đều ổn thỏa, tôi ôm thắt lưng bước từng bước nhỏ nhích tí một đến trước mặt Diệp Tô, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt lanh lợi, bắt chước giọng nói phù phiếm lại vang dội mà mấy gã sai vặt hay dùng gọi hắn: “Gia, tiểu nhân là Võ Tụ, là Lăng tiểu thư chỉ đến hầu hạ ngài. Hiện tại sắc mặt tiểu nhân hơi kém một chút, đợi đến khi ở trên thuyền phơi nắng khoảng mười ngày nửa tháng, liền hồng hào trở lại. Người xem, tiểu nhân có thích hợp không?”


Diệp Tô ngay lập tức phun một miệng nước trà trên mặt đất.

Tôi lấy tay áo ân cần giúp hắn lau chùi quần áo: “Gia ngài làm sao vậy, tiểu nhân nếu không đúng chỗ nào, ngài nói một tiếng là được, tự mình sặc như vậy sao được!” Oa cạch cạch, tôi thật sự là ác thú vị.

Diệp Tô thở dốc lấy bình tĩnh, ôm chầm tôi dở khóc dở cười: “Trước là Văn Ca, hiện tại lại là Võ Tụ, tiếp theo là ai? Phúc thúc quản gia sao?”

Tôi cười hì hì cuộn tròn trong lòng hắn: “Chàng nếu chịu hạ mình thơm miệng lão quản gia đầy nếp nhăn, ta sẽ tình nguyện thử nghiệm”. Bất kể mùi gì bên ngoài, đây mới là thực sự tình ái nha!

Diệp Tô nghiêng đầu mặc sức tưởng tượng một chút cái hình ảnh kia, sau đó đề nghị con đường cải trang của tôi xin mời dừng ở đây đi.

Ai, uyên thâm quá ít người hiểu, người phàm tục như ngươi làm sao hiểu thế nào là nghệ sĩ chứ?

Lúc tôi ăn cơm trưa còn lén lút đem hai cục bông trong miệng móc ra ném xuống, đợi sau khi ăn xong súc miệng nhắm rượu lại nhét cái mới vào. Đầy tớ Diệp Tô này lại nhân cơ hội cười nhạo tôi một phen: “Chúng ta rời bến lần này, cũng không phải là chuyện đi mười ngày nửa tháng, tiểu ca định tính toán mang theo nửa thuyền bông đi cùng sao?”

Tôi hừ một tiếng, không để ý tới hắn, nghiêm túc cảnh cáo: “Chàng xấu hổ ta cũng chịu thôi, lát nữa gặp cha chàng, không được phép khai ta ra.”

Hắn xoa xoa trên mặt tôi véo một cái dài ra như má trẻ con, cười đến vô cùng xảo trá: “Nàng yên tâm, ta cũng rất tò mò.” Vừa vặn cầm trúng cục bông.

Này này, không cho chơi đùa như vậy!

Diệp Tô lôi kéo tôi ngồi lên kiệu Bùi gia xuống núi, lại chỉ huy kiệu phu bảy rẽ tám quẹo, quẹo thẳng cho đến khi nghe được tiếng người ồn ào ở hậu viện tửu quán mới kêu một tiếng dừng, hạ kiệu sửa sang lại quần áo, bước lên lầu.

Tôi vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo, khi hắn dừng lại trước cửa phòng thì nhanh chóng vượt lên phía trước, khom lưng kéo rèm, cúi đầu làm ra bộ dạng cung kính hiểu biết.

Diễn trò thì phải diễn trọn vẹn.

Diệp Tô còn chưa có vào cửa, Diệp lão cha đã ném một cái chung rượu tới: “Vợ ngươi đâu?! Đừng nói với ta là lại để cho nàng trốn thoát!”.

Hắn nghiêng người né tránh, không biết nói sao: “Cha, để cho ta vào cửa đã rồi nói sau”.

Diệp lão cha lại ném một cái chung rượu tới, tiếp tục rít gào: “Không có con dâu cũng đừng tới gặp ta!”


Diệp Tô bất động thanh sắc nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi vội cúi đầu, hắn đành phải tiếp tục miễn cưỡng: “Chúc phụ thân năm mới cát tường, mọi sự như ý, thân thể khoẻ mạnh, thuận buồm xuôi gió”. Vừa chúc lão may mắn trong năm mới, thuận tiện châm chọc lão lễ mừng năm mới không trở về nhà.

Diệp lão cha bắt đầu đập cái bàn: “Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì, ta hỏi ngươi, con dâu giống như hầu tử kia của ta đâu?! Ta vừa đi liền gây trò, uổng phí ta một phen vất vả tâm sức! Thằng con bất tài!”

…Haiza, tôi đã cáo biệt giới hầu tử thật nhiều tháng!

Diệp Tô đem tôi đẩy lên đằng trước, bất đắc dĩ nói: “Ngay tại trước mắt người đó”.

Tôi nuốt xuống oán khí, cười đùa tí tửng cúi chào: “Cung chúc Diệp lão gia năm mới cát tường, mọi sự như ý!”

Diệp lão cha ngơ ngác một lát, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu lại ngẩng đầu trừng Diệp Tô: “Đây là… Lăng Đang?”.

Lão gia tử, ngài kỳ thật là mắt mù sao? Tôi đành phải đứng thẳng, khôi phục thanh âm bình thường bất đắc dĩ thừa nhận: “Ta thay đổi quần áo cái là ngài không nhận ra ta luôn, lão già ngài thật đúng là quý nhân hay quên!”

Diệp lão cha xem xét tôi nửa ngày, gật đầu lầm bầm lầu bầu: “Như vậy a, ta đây ngược lại thật yên tâm”.

Quả nhiên, tôi nhướn mi sáng tỏ.

Cho dù Đinh Dương cam đoan rằng không nói với bất cứ ai, nhất định sẽ thông báo Diệp lão cha một tiếng, nói tôi lần này muốn đi theo Diệp Tô rời bến. Diệp lão cha tuy rằng cảm thấy tôi không can thiệp chuyện Diệp Tô rời bến là điều đáng khen, nhưng lão cũng không cho rằng việc tôi kiên quyết đòi đi theo là phẩm cách hiếm thấy. Nếu lão có thể cam đoan mười hai canh giờ luôn nhìn thấy thôi, Diệp Tô hẳn sẽ không cằn nhằn, miễn cưỡng để tôi ở Lạc Hà chờ hắn trở về.

Một thân võ nghệ của Diệp lão cha không phải khoác lác nhưng thật sự rất khó phân biệt được sự khác nhau giữa đứa trẻ bảy tuổi với mười tuổi, lão cũng không nhìn thấy tôi trước và sau khi võ trang có gì bất đồng. Huống chi, nếu như tôi dùng ám tiễn công kích lão nhằm chứng minh năng lực tự bảo vệ của mình, khả năng lão sẽ càng xem thường nhiều hơn. Dùng lý lẽ với lão cũng không phải là ý kiến hay, Lúc gấp rút này, tôi chỉ có thể chọn phương pháp giả nam trang để cho lão thấy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tôi ở trên thuyền, so với ở trên bờ sẽ an toàn hơn.

Diệp lão cha sờ sờ râu, hương về phía tôi đoán: “Vốn ta có một chuyện muốn nói, sau khi gặp Đinh Dương biến thành hai chuyện, hiện tại lại thành một chuyện, ngươi hiểu không?”

Tôi gật đầu cười nói: “Hiểu”. Chiến lược nam trang đã thành công, haha.

Ai cũng không ngốc, Diệp lão cha như thế nào có thể không rõ, huynh đệ cả đội tàu chính là hộ vệ mọi lúc của tôi.

Diệp lão cha cũng gật đầu mỉm cười: “Chuyện còn lại cũng đơn giản, sáng hôm nay, nha hoàn của đại a đầu Bùi gia ở bến tàu lén lút tìm tới thuyền Hắc Thủy. Mặc dù ta không thỏa mãn tâm nguyện của Tố Ngữ, nhưng nếu như con nhỏ này cứ tìm đến bến tàu, sớm hay muộn sẽ làm cha mẹ nó biết, đến lúc đó hai bên lại đại náo một hồi sẽ không tốt lắm. Ngươi trước tiên nên hỗ trợ khuyên nhủ, đừng làm cho lão nhân ta đây khó xử”.


Lại tự mình rót một chén rượu, cầm lấy uống một hơi cạn sạch, nhìn chằm chằm chén rượu khẽ lên tiếng: “Hiên ngang đi ra thì cũng hiên ngang quay về. Lạc Hà có ta trông coi, ngươi yên tâm đi đi!”

Diệp Tô tiến lên, hai tay bưng lên chén rượu, trịnh trọng nói: “Xin vâng theo lời phụ thân dạy bảo”. Sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.

Diệp lão cha tự rót tự uống, không ngừng thở dài: “Tại sao ta lại nuôi ra đứa con cứng nhắc như vậy!”

Tôi nhịn không được ho khan vài tiếng.

Gần đây tôi hơi cảm lạnh, không muốn che dấu cười trộm, thật sự.

Diệp Tô bất đắc dĩ nhìn tôi liếc mắt một cái, lại đứng một lát, hỏi Diệp lão cha: “Người còn muốn nói chuyện gì?”

Diệp lão cha bưng bầu rượu ngẫm nghĩ: “À, có. Tối tối hôm qua ta nhìn thấy một người trong đội thuyền của ngươi cùng người của Nam Dương lén lút gặp mặt, không biết nói gì đó. Trời quá tối, ta chỉ nhìn thấy sơ qua, chỉ biết là người trên thuyền của ngươi nhưng không rõ là ai. Ta đoán bọn chúng định làm chuyện xấu, ngươi phải chú ý. Tiểu tử Đinh Dương này có thể tin tưởng được, trừ người này ra, còn có hai huynh đệ Phong gia cũng là những kẻ can đảm cẩn trọng, những người còn lại ít nhiều đề phòng một chút!”

Diệp Tô đáp ứng một tiếng, Diệp lão cha không đợi hắn nói gì nữa liền liên tục phất tay: “Được rồi ta không phản đối, ta xem ra ngươi cũng không có gì nói. Đi sớm về sớm, trở về liền thành thân, sau đó lập tức sinh cho ta mười tám tôn tử mập mạp để chơi đùa!”

Diệp Tô cười nói: “Đó là đương nhiên”.

Mười tám? Đầu tôi đầy hắc tuyến, không dám cùng với trưởng bối lỗ mãng, đành phải trừng Diệp Tô một cái.

Diệp lão cha lại phất tay: “Chia tay ở đây, tranh thủ thời gian nên làm gì thì làm đi”.

Thật đúng là hiệu suất cao a, từ khi chúng tôi đi vào rồi đi ra, thời gian chưa đến một nén nhang.

Nếu đương kim lãnh đạo đều có tài bản lĩnh như Diệp lão cha, nhân viên công vụ đoàn thể cũng sẽ không có nhiều người bị mắng như vậy.

Diệp Tô lôi kéo tôi lên kiệu, vừa xoa xoa eo của tôi vừa cảm khái: “Trộm được nửa ngày nhàn rỗi, ta muốn hôm nay có thể cùng nàng xem mặt trời lặn, mọi việc xảy ra không như dự đoán, việc này nối việc kia, vất vả cho nương tử rồi”.

Tôi ngả vào trên vai hắn, nhếch mép nhe răng run rẩy: “Không được rồi, quá chua a!”

Diệp Tô cười, ôm tôi ngồi trên đùi hắn, dùng khăn lau khô bột phấn đậu tương trên mặt tôi: “Nàng cũng đừng nghe cha ta nói mà sốt ruột. Nàng không phải đã nói, gần đây quan hệ giữa Tố Ngữ cùng Bùi nương cũng không tệ lắm, làm sao mà vô cớ nổi lên ý định đi Chiêu Lĩnh tìm người? Sợ là tiểu cô nương nhất thời hứng khởi, hỏi thử một chút đã”.

Tôi cười nói: “Có hay không, tóm lại phải chờ ta hỏi qua nàng rồi nói sau. Tố Ngữ không phải người không hiểu chuyện, nếu nàng thật sự muốn tới Chiêu Lĩnh, sợ là thực sự có lý do gì đó”.

Diệp Tô chà chà môi tôi: “Nhất thời nhiều chuyện xảy ra như vậy, ngàn vạn lần đừng chính mình chống đỡ. Cần ta làm cái gì, cứ việc sai khiến ta.”


Tôi khẽ cắn môi hắn: “Sắc. Tình cảm mát xa được hay không?”

Trở về Bùi gia, tôi vội vàng đổi quần áo liền đi tìm Tố Ngữ, sau khi đuổi mọi người ra liền đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói muội sáng nay sai người đến bến tàu hỏi thăm thuyền xuôi ngược dòng Hắc Thủy lên phía trên?”

Tố Ngữ chớp chớp mắt, cười nói: “Muội còn cho rằng hôm qua Diệp đại ca vội vàng lừa gạt tỷ tỷ, tất nhiên không rảnh bận tâm chuyện khác, hiện tại xem ra, thì ra muội đánh giá sai rồi.”

Nàng thấp giọng: “Chẳng qua là muội phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị cho đến khi không thể lùi sẽ đi Chiêu Lĩnh tìm hắn.”

Tôi ngạc nhiên nói: “Tại sao? Tối hôm qua cùng nghĩa mẫu nói chuyện không thoải mái à?”

Tố Ngữ lắc đầu, thở dài một hơi: “Nương tuy rằng giống như thỏa hiệp một chút, cũng đáp ứng muội sẽ không định việc hôn nhân khi muội không đồng ý, nhưng muội biết nương muội thâm hậu. Tuy rằng từ trước đến nay nương luôn luôn êm dịu từ từ, nhưng khi đã quyết định chuyện gì, tám đầu trâu cũng không kéo được. Muội sắp qua sinh nhật mười bảy tuổi, đến tuổi này rồi, ở Lạc Hà cũng không xem là nhỏ, nên không thể bình tĩnh được. Muội sợ đến lúc đó bị nương thúc giục mạnh mẽ, trốn không được mà phải xuất giá.”

Tầm mắt nàng hơi rũ xuống, ngữ khí lại kiên định: “Cùng với ủy ủy khuất khuất gả đi, chẳng thà đi trước một bước, đi Chiêu Lĩnh hỏi một chút ý tứ của hắn. Muội cũng không tin, muội vứt bỏ tất cả tìm hắn như vậy, hắn sẽ không cần muội.”

Tôi ôm lấy nàng nhẹ giọng dỗ dành: “Tỷ biết muội chịu áp lực rất lớn, nhưng nếu đi như vậy thật sự là hạ sách. Hơn nữa Bùi gia nắm giữ bảy tám phần đường thủy ở Lạc Hà, muội buổi sáng sai người đến bến tàu hỏi thăm, tỷ giữa trưa đã biết, muội căn bản không có khả năng âm thầm không một tiếng động rời đi. Cho dù muội thuận lợi tới Chiêu Lĩnh, muội chẳng lẽ hy vọng Hồ công tử trong tình huống lui không thể lui cho muội một lời hứa hẹn cả đời sao? Còn nữa, muội một mình tìm đến, về sau làm thế nào ở chung cùng người Hồ gia? Bị cha mẹ chồng biệt đãi, cũng không phải là chuyện tốt.”

Tôi lại nắm thật chặt cánh tay, nói chậm lại: “Còn nữa, muội có thể cam đoan sau này sẽ không thấy áy náy, ân hận đối với cha mẹ? Nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu thương muội bao nhiêu, muội không phải không biết.”

Tố Ngữ khẽ cắn môi dưới, có chút do dự.

Tôi ôm nàng ôn nhu nói: “Hai ta quen biết mặc dù ngắn, nhưng tỷ thật lòng xem muội là muội muội ruột thịt mà yêu thương. Tỷ không hy vọng nghĩa phụ nghĩa mẫu từ nay về sau buồn bực cả đời, cũng không hy vọng muội tuy rằng có thể cùng người trong lòng bên nhau đến đầu bạc nhưng trong lòng lúc nào cũng có vướng mắc. Coi như là cho tỷ cái mặt mũi, ở trước mặt tỷ, cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu bình tĩnh nói chuyện, rút củi dưới đáy nồi cũng được, lá mặt lá trái cũng được, ngàn vạn lần đừng nhất thời xúc động.”

Tố Ngữ suy nghĩ lại, sau một lúc lâu cuối cùng gật đầu: “Muội đáp ứng tỷ tỷ, sẽ không nhất thời xúc động, nhưng là nếu muốn ép buộc muội xuất giá, muội không thể chấp nhận.”

Tôi cười nói: “Có những lời này của muội là được rồi. Nếu như nghĩa mẫu bức hôn, tin tưởng có những lời này của muội, cũng có thể kéo dài được mấy tháng.”

Chiến tranh gia đình là chặng đường dài, tôi hiện tại không có thời gian xen vào, chỉ có thể gửi hy vọng rằng hai vị mỹ nữ hãy cho nhau thêm thời gian.

Tố Ngữ lôi kéo tay tôi, nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ đi lần này sợ là có nhiều nguy hiểm, nếu như gặp phải chuyện gì, vạn lần mong tỷ tỷ nhớ rõ một câu, tiền tài là vật ngoài thân, đường thủy đánh mất còn có thể mở lại, quan trọng nhất là, tỷ cùng Diệp đại ca có thể bình an trở về.”

Tôi vỗ vỗ khuôn mặt tròn của nàng, hắc hắc cười nói: “Tự nhiên nói mấy chuyện không may, nên đánh cái miệng! Yên tâm đi, có Diệp đại ca muội trấn giữ, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Muội chỉ cần an tâm chờ tin tốt lành của chúng ta là được!”

Nhân phẩm bổn cô nương tích lũy lâu như vậy, cái gì vứt bỏ cũng đã vứt bỏ, cái gì khắc sâu cũng đã khắc sâu, có lẽ đều là chút lòng thành.

Hải tặc vương, tôi đến đây!

Cuối tháng, trời sáng khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu, đội tàu giương buồm nhổ neo, hướng về phía biển dùng tốc độ cao nhất tiến lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.