Đọc truyện Bức Xướng Vi Lương – Chương 60: Năm mới – không khí mới ღ
Tôi nhất định nằm trên giường nghênh đón năm mới đầu tiên sau khi tôi xuyên qua.
Đếm ở trên người tôi tổng cộng có mười ba vết đao chém, non nửa cái thân mình đều bị bao lại giống như xác ướp hù dọa người khác. Những vết không đếm được, có lớn nhỏ sâu cạn không đồng nhất ứ đọng thành đường màu đen, tay chân cọ xát trên dây thừng ra một vòng thịt màu hồng, trên mặt và trên cổ bị móng tay Thẩm Hồng cào xước ra vô số vết máu, còn có tôi tự làm bậy, không biết khi nào thì cào mất móng tay ở hai ngón giữa.
Vẫn may là Thẩm Hồng đá hai chân của tôi không đến mức để lại tật gì.
Lần đầu tiên khi soi gương, tôi chuẩn bị thời gian chừng một chén trà mới dám nhìn thẳng. Trong gương người nọ trông thật dữ tợn, vết cào trên mặt giống hệt tác phẩm mỹ thuật tạo hình hiện đại. Nhất là trên cổ, Thẩm Hồng để lại một ấn ngón tay biến thành màu đen, tôi thề có thể thấy rõ từng vệt vân tay.
Tôi chỉ chỉ cổ, hỏi Diệp Tô: “Cục u màu đen này khi nào thì có thể hết? Nếu như phải mất vài ngày, phiền chàng băng nó lại giúp ta một chút?” Nhìn nó thật sự rất giống tín vật của đảo quốc quỷ, tôi thừa nhận không được, vẫn là nhắm mắt làm ngơ đi.
Diệp Tô nhìn tôi một hồi, sau đó trầm mặc gật đầu.
Nghĩa mẫu thường đến thăm tôi. Ở trong lòng bà tôi thực an tâm, bất giác nhớ tới bà nội. Chúng tôi thường không nói gì, tôi chỉ lẳng lặng ghé vào lòng bà, để bà chậm rãi vuốt tóc. Khi bà đi, thường sẽ dặn Diệp Tô cẩn thận chăm sóc tôi, nhắc tôi không phải nghĩ ngợi gì, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt.
Diệp Tô mỗi đêm đều ôm tôi ngủ. Nhưng tôi lại giống như là người chết, trước kia thì phải cố gắng kiềm chế với hắn, không được động tay động chân, còn bây giờ thì cuộn mình ở trong lòng hắn, tùy ý hắn gắt gao mà ôm tôi, giống như phải thông qua tiếp xúc, đem toàn bộ nhiệt độ trên người truyền cho tôi.
Tôi lo lắng, trong mắt đầy sợ hãi, nếu tôi về sau đều chỉ có thể như cái xác không hồn mà sống, thà rằng để Thẩm Hồng trực tiếp chém chết còn hơn.
Loại tình huống chân không chạm đất này, tôi may mắn gặp được hai lần trong cuộc sống ngắn ngủi của tôi, không thể không thừa nhận Đế ca đặc biệt ưu ái tôi, cuối cùng yêu mến cho tôi thêm vài nhiệm vụ, tăng lên giá trị kinh nghiệm của tôi.
Lần trước tất nhiên sau khi hoàn trả khoản nợ, cả người lâng lâng giống như uống say, nhưng lần này so với lần trước còn hỏng bét hơn.
Lần này, tôi dường như không ngừng đau quặn bụng dưới, không thì lại là đau đầu.
Chỉ là thời gian ba bốn ngày mà thôi, tôi lại cảm thấy giống như đã trải qua cả một đời.
Tính từ ngày tôi trở về, năm ngày sau chính là ba mươi tết. Về chuyện an bài lễ mừng năm mới, tôi đã sớm cùng nghĩa mẫu trò chuyện, tôi không chịu nổi ồn ào, càng có nhiều người tôi càng buồn nôn. Bà vô cùng thông cảm, vỗ nhẹ lưng tôi, không bắt tôi phải miễn cưỡng tham dự yến hội của Bùi gia.
Diệp Tô nghe xong, thử khuyên tôi: “Thật ra nàng…”
Tôi thở dài một hơi: “Ta biết, thật ra ta chỉ bị ngoại thương, đi lại không có gì trở ngại, người bình thường cũng sẽ không đến mức buồn nôn. Ta chỉ là muốn yên lặng một chút, ta không muốn ai nhìn thấy ta cũng lộ ra vẻ chú ý hay đồng tình, hỏi thăm hay chiếu cố ta, ta cũng không muốn làm mất đi hứng thú đón năm mới của người khác. Vừa qua năm mới, bắt họ phải nhìn bộ mặt mướp đắng của ta thì quả thật không tốt lành gì”. Sợ rằng họ sẽ đem tôi cúng thất tuần mất.
Tôi nhìn Diệp Tô: “Nếu Diệp lão gia đã trở lại, chàng cũng nên qua bên nhà đi? Chúng ta bên kia tuy rằng cũng làm lễ mừng năm mới, nhưng mà không khí cũng không quá náo nhiệt, tới giờ tý, lại đây giúp ta đốt pháo là được.”
Diệp Tô vuốt tóc mai của tôi, ôn nhu cười: “Cha ta năm nay ở lại Mạc Bắc uống dương thang (canh dê), ta sẽ không đến. Về sau, ta với nàng cùng đón lễ mừng năm mới.”
Tôi gật gật đầu, không nói gì.
Buổi sáng năm mới, Tố Ngữ cùng Bùi Tấn tới thăm tôi, thuận tiện chúc tết luôn. Đang nói chuyện phiếm, tiểu nha đầu Tố Ngữ này muốn nói gì đó lại thôi, vừa muốn mở miệng lại bị Bùi Tấn nháy mắt ngăn lại, tôi làm bộ không biết, chỉ nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Ngoài việc không cười nổi, mọi biểu hiện của tôi đều bình thường.
Đưa tiễn hai tỷ đệ bọn họ đi rồi, Diệp Tô lại ôm tôi nói: “Hãy chờ thêm một chút thời gian nữa, mọi chuyện sẽ ổn, không nên gấp gáp.”
Tôi nói: “Được.”
Trong tưởng tượng, tôi đang không ngừng rơi xuống.
Màn đêm rất nhanh buông xuống, Diệp Tô cùng tôi ở trong phòng ăn một chút cơm tất niên.
Diệp Tô hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười nhìn tôi: “Hai chúng ta cùng nhau đón giao thừa, năm mới nàng có nguyện vọng gì không?”
Tôi vừa định lắc đầu, thấy đôi mắt đen của hắn có chút mơ hồ như sương khói lại có chút không đành lòng, vì thế chống đầu nghĩ nghĩ: “Nguyện vọng tuy rằng không có, nhưng nếu chỉ có chúng ta với nhau, vậy thì chàng cùng ta lên núi, ngắm đèn của vạn nhà đi.”
Đã năm ngày, rốt cục Diệp Tô cũng thực lòng nở nụ cười: “Được!”
Hắn gọi nha hoàn tới thay quần áo cho tôi, đặc biệt dặn dò nha hoàn mặc cho tôi dày dày một chút rồi đi ra ngoài, đợi đến lúc tôi mặc giống như gấu chó xong mới ôm tôi nhảy qua cửa sổ, vừa nhảy vừa giải thích: “Đằng trước có nhiều người, nếu đi ra lại phải đứng lại hàn huyên nửa ngày.”
Tôi ôm cổ hắn, thản nhiên nói: “Oan gia, chàng dẫn ta đi chân trời góc biển đều được.” Đây là câu nói đùa trong buổi tối đầu tiên chúng tôi đi chơi với nhau, ngày đó, Diệp Tô mang tôi tới bờ biển.
Diệp Tô cúi đầu nhìn tôi, nét tươi cười có một tia khổ: “Nếu vậy hôm nay chúng ta đi chân trời.”
Bờ biển Lạc Hà dựa vào núi, Bùi gia tuy rằng xây nhà ở trên núi, nhưng nếu tính toán độ cao, ngọn núi kia chỉ có thể xem như gò đất. Khi Diệp Tô mang tôi tới đỉnh núi, tôi mới biết được cảm giác từ trên cao ngắm nhìn những ngọn núi nhỏ phía dưới là như thế nào.
Tất cả các ngọn đèn dầu ở Lạc Hà đều nở rộ dưới chân của chúng tôi.
Diệp Tô ôm tôi vào trong ngực, lưng tôi áp vào ngực hắn, hắn cất tiếng nói, tôi cảm thấy chấn động mơ hồ: “Đẹp không?”
Tôi gật gật đầu: “Ánh sao cùng ánh đèn hòa lẫn, ở nơi của chúng ta, rất khó có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.” Ánh sáng của ngọn đèn luôn là giọng khách át giọng chủ.
Diệp Tô ôm chặt tôi: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đón năm mới, về sau chúng ta sẽ mang theo con của chúng ta, cháu của chúng ta cùng nhau trải qua mấy chục cái năm mới.”
Hắn dừng một lát, dường như lập lời thề, tiếp tục nói: “Về sau, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, sẽ không bao giờ để loại chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Tôi xoay người, vuốt ve khuôn mặt hắn: “Chàng không nên suy nghĩ nhiều, suốt mấy ngày nay chiếu cố ta, chàng không có được một giấc ngủ nào trọn vẹn, ta biết.” Ban đêm tôi vì mơ thấy màn máu thịt mơ hồ kia mà giật mình tỉnh giấc, sau đó cảm thấy cả trong họng lẫn trong mắt đều đau nhức, Diệp Tô giống như chưa từng ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vuốt ve sau lưng tôi, thì thào an ủi, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện thú vị.
Diệp Tô cười khổ: “Ta không có năng lực giúp cho nàng vui vẻ, ít nhất, chuyện ta có thể làm được là luôn ở bên cạnh nàng.”
Tôi không nói gì thở dài một hơi: “Mặc dù, ở đêm trừ tịch – đêm 30 lại nói những chuyện thương cảm như vậy, nhưng mà ta nghĩ, ta cần biết khi ta bị nhốt, ở bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.” Hãy cho tôi biết các người đã cố gắng nghĩ biện pháp cứu tôi, hãy cho tôi biết tôi không phải chỉ có một mình.
Diệp Tô gật gật đầu: “Văn Sương đợi một canh giờ không thấy nàng trở về, liền đi gọi Tố Ngữ và Bùi phu nhân tới nơi đó tìm xem, lại hỏi gã sai vặt thủ vệ có phải ta đã mang nàng đi hay không. Cho đến khi tìm khắp những nơi có thể tìm, sau đó Bùi gia phái người tới chỗ ta hỏi qua mới biết nàng đã thật sự mất tích. Chúng ta không dám lộ ra, còn bí mật lục soát khắp cảng Lạc Hà, lại cho canh phòng ở cửa thành, vừa mới khẳng định nàng vẫn còn ở Lạc Hà thì Thẩm Hồng đã cho người mang tin đến.
“Hắn vòng vo qua vài người, người này nhận lệnh mang đồ giao cho người khác, người khác lại giao cho người kế tiếp rồi mới đến tay Bùi gia. Sau khi chúng ta nhận được thư, không biết hắn trốn ở chỗ nào. Hắn đòi ba nghìn hai bạc trắng, khi nào nhận được bạc sẽ đem một phong thư do nàng tự tay viết giao cho tên lính thủ thành, đổi lấy cơ hội ra khỏi thành, nội dung thư nói rằng nàng còn sống. Chờ đến khi chúng ta cầm được lá thư của nàng, giao bảy ngàn hai cho hắn, hắn cầm được tiền rồi mới có thể nói cho chúng ta biết nàng ở đâu.”
Tôi gật gật đầu: “Các người đoán được Thẩm Hồng ít nhất phải đòi ba nghìn lượng bạc, sau khi cầm bạc rồi hắn nhất định sẽ tìm đến ta, dù là muốn giết ta đi nữa hắn cũng vẫn sẽ phải đến vì muốn ta tự tay viết thư. Thời gian cấp bách, các người phải trả tiền, sau đó tìm tung tích hắn, phải không?”
Diệp Tô gật đầu, hít một hơi thật sâu: “Hắn tìm được một người rất giống hắn, khi ta đuổi theo hắn luôn có những kẻ khác quấy rối, ta đã chọn sai người.” Trong mắt hắn tất cả đều là hối hận.
Tôi vùi mặt càng sâu vào trong ngực hắn: “Không trách chàng được, mò kim đáy bể, hắn lại đã chuẩn bị chu toàn mọi chuyện.” Không thể trách các người, hình thức trò chơi quyết định hết thảy.
Có lẽ tôi không nên oán giận việc khi tôi gặp chuyện không may hắn đã ở đâu. Tôi nên sớm hiểu rằng, cuộc đời tôi quá mức gồ ghề, mưa bom bão đạn. Cho dù hắn thay tôi chặn được 99% thì một phần trăm kia thừa dịp hắn không chú ý mà tóm lấy tôi.
Hắn lại không hề oán hận nửa câu mà thay tôi thu thập cục diện rối rắm, tôi còn có tư cách gì oán giận hắn không đủ nhanh không đủ tốt?
Tôi gắt gao ôm hắn: “Diệp Tô, mang ta về nhà, trở về nhà chàng.”
Diệp Tô cúi đầu cọ cọ cái trán của tôi, ôm tôi xuống núi.
Trong phòng hắn đã mấy ngày không có người ở, chậu than vừa mới đốt lên, còn có một chút lạnh.
Tôi cởi từng cái quần áo, Diệp Tô có chút chân tay luống cuống: “Tiểu Lăng Đang, nàng…”
Tôi giật chiếc áo lót ra bổ nhào vào trên người hắn: “Lần đầu tiên với chàng nhưng lại là cơ thể đầy thương tích cùng khuôn mặt như quả mướp đắng, chàng có mất hứng thú với ta không?”
Diệp Tô đón được tôi, tôi vì lạnh mà hơi hơi phát run: “Ta muốn quên đi một màn kia, ta muốn trở lại như trước kia. Diệp Tô, ta nghĩ chàng là liều thuốc tốt nhất của ta.”
Tôi thất thanh khóc rống: “Ta muốn khóc muốn cười, ta không muốn như thế này, ta rất sợ hãi!”
Diệp Tô than nhẹ một tiếng, tìm được môi của tôi, hôn tôi. Tôi một bên nức nở một bên hung tợn mà gặm cắn hắn, sau đó lại khóc lớn.
Tại sao có thể như vậy?
Hắn đem tôi đặt ở trên giường, kéo chăn ôm lấy tôi, ôn nhu mà hôn nước mắt trên mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, vẫn không ngừng rơi lệ.
Bờ môi của hắn hơi chút rời ra một hồi, sau đó cả người trần trụi dán lại trên người tôi, ôm lấy tôi, đầu lưỡi gợi mở môi của tôi, triền miên chiếm lấy: “Nàng bây giờ còn chưa chịu thừa nhận ta, có điều, chúng ta có thể làm chuyện khác.”
Tôi còn đang rơi lệ: “Được.”
Hắn cởi bỏ băng vải che đậy dấu tay trên cổ tôi, nhẹ nhàng liếm liếm, thỉnh thoảng mút vào một chút, cho đến khi nghe thấy tôi rên rỉ, mới ngẩng đầu, khẽ hôn khóe mắt của tôi: “Hắn sẽ không bao giờ thương tổn nàng được nữa, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng.”
Tôi lung tung lau nước mắt trên mặt, khóc thút tha thút thít đáp: “Chàng còn muốn ta sao!”
Diệp Tô chậm rãi cúi xuống, hôn lên từng nơi bầm tím trên người tôi, dùng dấu vết của hắn che đi vết thương, tôi một bên khóc một bên tiếp nhận, cảm nhận nỗi sợ hãi trong lòng dần dần bị vui thích che khuất.
Tôi rốt cục chậm rãi thả lỏng.
Trong lòng tôi buông lỏng, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Vào lúc ban đêm, tôi không có mơ thấy Thẩm Hồng, cũng không có mơ thấy máu tươi cùng chạy trốn.
Khi tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu. Tôi ghé vào trên người Diệp Tô, hắn từ từ nhắm hai mắt gắt gao ôm chặt thắt lưng tôi, mi tâm giãn ra, tướng ngủ giống như đứa trẻ.
Tôi thưởng thức khuôn mặt hắn một hồi, cúi đầu chạm vào môi hắn một cái, ôm lấy khóe miệng chờ hắn tỉnh lại.
Lông mi hắn thật dài chớp chớp vài cái, chậm rãi mở to mắt, tôi ho nhẹ một tiếng, tiếp tục cong miệng cười: “Năm mới vui vẻ, Diệp Tô.” Mấy ngày nay, vất vả cho chàng rồi.
Diệp Tô chớp chớp mắt nhìn tôi chằm chằm, ý cười trong mắt không ngừng mở rộng.
Tôi hạ khóe miệng, xoa mặt đầu hàng: “Cho ta một chút thời gian, hiện tại khẳng định ta cười so với khóc còn khó coi hơn.” Bất kể ai trên mặt có nhiều vết cào như vậy, có cười rộ lên cũng không thể xinh đẹp giống thiên tiên.
Hắn cười: “Được.”
Tôi chỉa chỉa băng vải trên người: “Tiên sinh, khi nào thì có thể làm đến bước cuối cùng?”
Hắn tiếp tục cười: “Mười ngày sau đổi dược.”
Tôi gật gật đầu, lại hôn hắn một miếng: “Vậy sẽ chờ tiên sinh xuất mã vị thuốc hay này lần nữa rồi.”
Tay Diệp Tô nắm chặt thắt lưng tôi, cười đến có chút ngốc: “Ta cam tâm tình nguyện.”