Đọc truyện Bức Xướng Vi Lương – Chương 34: Cùng chuyện cũ cạn chén
edit: diepanhquan
beta: Vịt còi & hanhmyu
Mạc Thiên Lãnh mang theo mười mấy người che mặt xông vào, cùng với người của Thẩm phủ đinh đinh leng keng đánh nhau ở một chỗ.
Thẩm Hồng nở nụ cười đầy thâm ý.
Thẩm Niệm Ân liếc mắt nhìn tôi, bỗng kéo
tôi đến trước mặt hắn, một tay bóp yết hầu của tôi lớn tiếng: “Người của các ngươi ở trong tay ta, các vị anh hùng nếu lập tức lui ra ngoài, bản phủ sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu chư vị vẫn khăng khăng cố chấp, thì đừng
oán giận bản phủ giết người diệt khẩu !”
Mấy người cầm đầu liếc mắt nhìn nhau, vẫn tiếp tục cầm đao tiến lên.
Giọng tôi khàn đi: “Chém Thẩm Hồng!”
Không cần nể mặt, dù sao toàn bộ thế giới đều biết hai chúng tôi bất
hòa, tôi muốn chém chết hắn cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
Thẩm Hồng lại trưng ra bộ dạng đã định liệu trước, chẳng những mặt không đổi sắc, ngược lại phất tay nói: “Bảo hộ lão gia!”
Thật là quá giả dối, lão già ngươi không bằng hô to “Không cần lo cho ta, các ngươi đi trước đi” ?
Hoặc là, “Vì thắng lợi, hãy đâm ta một dao” ?
Mười mấy người cầm binh khí chia làm hai đường, một đường nhằm phía tôi, một đường nhằm phía Thẩm Hồng.
Thẩm Niệm Ân siết chặt tay, thấp giọng:
“Hiện tại ngươi không thể đi. Nếu ngươi đi rồi, ta sẽ phải trách tội
Thẩm Hồng, không thể cùng hắn loại bỏ hiềm khích lúc trước. Ta đáp ứng
ngươi, chờ sự tình qua đi, sẽ đưa ngươi đi!”
Tôi gần như không thở nổi, dường như nếu
tôi lắc đầu, hắn sẽ trực tiếp bóp nát yết hầu của tôi. Tôi vội vàng liên tục gật đầu, hắn nhìn hộ vệ bên cạnh dùng tay ra hiệu, nhanh chóng lôi
tôi trở về phòng, khóa nhanh then cửa.
Tôi vuốt cổ thở dốc liên tục: “Thẩm Hồng
mượn cơ hội này để ngươi và hắn quay lại như lúc trước, ngươi không tham dự, thật là phụ hết tâm huyết của hắn.”
Thẩm Niệm Ân cười nhạt: “Ta biết ý tứ của hắn, hết sức phối hợp là tốt rồi. Nếu trong lúc vội vã hắn an bài không chu toàn, bị ta nhìn ra sơ hở, hoặc là hắn cố ý cho ta nhìn thấy được
sơ hở đó thì như thế nào? Nếu hắn thích khổ nhục kế như thế, ta khiến
cho hắn khổ sở thêm một chút.” Khi hắn nói chuyện lộ ra một chút răng
trắng, tiểu bạch thỏ nhanh chóng lột xác thành đại sói xám.
Tôi rùng mình, yên lặng xoay đầu.
Các ngươi đùa giỡn đi, tôi liền biến thành nước tương, không cần quá coi trọng tôi.
Thẩm Niệm Ân dặn tôi: “Đợi lát nữa ta
trói ngươi lại, áp giải đến trước mặt Thẩm Hồng diễn kịch. Diễn kịch thế nào, chắc hẳn ngươi không cần ta chỉ báo chứ?”
Tôi gật đầu, lo lắng nói: “Ngươi đừng diễn giả thành thật là được.”
Thẩm Niệm Ân trong mắt không cười, thản nhiên: “Ta sẽ cố gắng.”
… Tôi cảm thấy hắn không giống như muốn vậy, nói không chừng, tôi còn phải nhắc nhở hắn.
Tôi thật sự đang đùa với lủa.
Hắn mở tủ, lấy ra một cái áo khoác, sau
khi tùy tiện xé vài nhát thì dùng nó trói chặt tay tôi ở phía sau, một
đường lại một đường mà buộc chắc. Trói xong lại kéo, thử độ chặt lỏng,
nhìn tôi giải thích: “Ta sẽ không trói quá chặt, nhưng nếu trói quá
lỏng, hắn nhìn thấy sẽ biết là giả bộ.”
Tôi nói lầm bầm một tiếng, thể hiện tôi
đã là cá nằm trên thớt, hắn là đao trên án, dù hắn có trói lỏng thì tôi
cũng chạy không thoát.
Không nói tới việc tôi đánh không lại
Thẩm Niệm Ân,mà Thẩm Hồng rõ ràng cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Hai người,
một người mong chờ tôi phối hợp diễn xuất, một người dùng tôi bày tỏ
lòng trung thành, người nào cũng đều không có khả năng khiến tôi dễ dàng chạy trốn được, Mạc Thiên Lãnh lần này xem như đá trúng thiết bản rồi.
Xem ra tốt nhất vẫn là nên dụ dỗ.
Diệp thái quân thật cao tay, thật sự là cao tay!
Đại khái qua một nén nhang, tiếng đánh
nhau bên ngoài dần dần ngừng, thay thế bằng tiếng bước chân hỗn loạn
cùng tiếng gọi đầu hàng xen vào: “Mau! Nhanh đi mời lang trung!”
Thẩm Hồng thấp giọng: “Một đội thủ tại chỗ này, đề phòng bọn họ lại đến!”
Thẩm Niệm Ân nhướn mi nhìn tôi cười, ý bảo tôi đợi mệnh.
Một gã quản gia gõ cửa nói nhỏ: “Lão gia, kẻ trộm đã lui, chúng ta bị thương bốn, Bạch Đại tổng quản cũng bị
thương. Đã yêu cầu đi mời lang trung .” Thanh âm run rẩy, chắc là kinh
hồn chưa bình tĩnh lại.
Thẩm Niệm Ân kêu lên kinh ngạc, liếc nhìn tôi, hỏi hắn: “Có bắt sống được kẻ nào không?”
“Kẻ trộm công phu cực cao, chúng ta lại sợ bị trúng kế điệu hổ ly sơn của chúng, cho nên vẫn chưa truy kích.”
Tôi thở dài ra một hơi, nhìn Thẩm Niệm Ân gật đầu nói tạ ơn. Hắn cười, tỏ vẻ chẳng qua chỉ là thuận tay làm, sau
khi hít hơi thật sâu túm lấy tôi mở cửa, thần sắc lo lắng: “Hiện tại
Bạch tổng quản ở nơi nào? Dẫn ta đi gặp hắn!”
Quản gia cung kính hạ thấp người, đi trước dẫn đường.
Sắc mặt của Thẩm Hồng trắng bệch, tinh
thần cũng không tệ lắm, vết thương trên ngực không sâu, nhưng vết đao
kéo dài từ trái sang phải, gần như xuyên qua toàn bộ ngực, lại chảy rất
nhiều máu, trông vô cùng đáng sợ.
Nửa người hắn dựa trên giường, để cho nha hoàn thay hắn rửa sạch miệng vết thương, thấy Thẩm Niệm Ân đến, vội
vàng hạ thấp người nói: “Là tiểu nhân suy xét không chu toàn, làm kinh
hoàng lão gia.”
Thẩm Niệm Ân một tay túm lấy tôi, khom lưng cầm lấy cánh tay hắn, thân thiết nói: “Vết thương có nghiêm trọng không”?
Gia nhân ở một bên nói: “May mắn chưa tổn thương tới nội tạng, nếu sâu hơn một tấc nữa sẽ nguy hiểm tới tính mạng”.
Tôi nhíu một bên lông mày: “Thủ pháp của kẻ cắp thật là cao cường”?
Đáng thương cho chư vị anh hùng, đã vì hắn mà chịu oan ức.
Thẩm Niệm Ân nhìn thấy miệng vết thương
gần như đã được rửa sạch, liền khoát tay bảo mọi người đi xuống, kéo tay Thẩm Hồng chân thành tha thiết nói: “Ta biết lần này là người của phủ
tướng quân.”
Thẩm Hồng cụp mắt không nói.
Thẩm Niệm Ân thở dài, cười khổ: “Thích
một kẻ gây tai hoạ, ta biết làm thế nào đây? Dù nàng ấy có trở thành thế nào, ta đều không quên được ba năm trước đây, nàng đã đối đãi với ta ra sao… . Nếu ta từng hứa hẹn cưới nàng ấy làm chính thất, thì sẽ không
nuốt lời. Nhưng ta cũng không muốn nàng ấy trở thành đương gia chủ mẫu,
để nàng ấy làm mưa làm gió, vô pháp vô thiên. Ta tính toán, ít ngày nữa
cưới nàng ấy làm chính thất, ngươi hãy thay ta tìm một thứ nữ hiền đức
môn đăng hộ đối khác làm bình thê, về sau thuận lợi để nàng ta trở thành đương gia. Ngươi xem, an bài như vậy được không?”
Thẩm Hồng mỉm cười: “Niệm Ân niệm tình
nghĩa, tên ngài thật sự rất đúng.” Lại nhìn tôi liếc mắt một cái, thở
dài, “Nếu ngài đã nói như thế, ta còn có thể phản đối sao? Ngài nói thế
nào, ta sẽ làm y như vậy.”
Tôi đảo mắt xem thường, hiện tại có quá
nhiều con người mục nát, bởi vì nam nhân bất kể là tình bằng hữu chân
thành tha thiết hay ngươi lừa ta gạt thì đều mẹ nó tình cảm mãnh liệt
thiêu đốt năm tháng .
Nhìn hai người này, khi nhìn nhau quả thực có thể thấy được cả bong bóng màu hồng.
Tôi cảm thấy càng ngày càng chướng mắt.
Thẩm Niệm Ân nói: “Ngày mai ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị hôn sự, ngươi cố gắng dưỡng thương cho tốt, mọi chuyện
ngươi không cần nhúng tay vào. Dù sao, ta cũng biết là ngươi sẽ không
chịu ngồi yên, nếu như tinh thần tốt, hãy giúp ta trông coi chuyện nha
môn. Gần đây công vụ thanh nhàn, sẽ không khiến người quá mệt. Nếu như
có tiểu thư nhà nào thích hợp, hãy thay ta để ý một chút.”
Thẩm Hồng hiển nhiên đáp ứng, vừa giễu
cợt hắn: “Tháng tháng làm tân lang, mọi người nói ngài độc chiếm tình
cảm, có điều người đó còn chưa đủ khiến ngài thất vọng sao.”
Thẩm Niệm Ân cười cười, quay đầu lại nhìn tôi liếc mắt một cái, mắt lộ ra vẻ bi thương: “Ta có thể làm gì đây,
chuyện cũ đã rồi nhưng ta lại không buông được.”
Ở phía sau, tôi cảm thấy bực bội.
Thẩm Hồng trầm mặc sau một lúc lâu, nói:
“Yên tâm, nếu hôn sự khó giải quyết, cho dù ta có phải bò đi thì cũng
giúp ngài cho bằng được.”
Thẩm Niệm Ân cười nhạt: “Đừng có ngốc
nghếch như thế, không phải chúng ta vì Vạn Dật Hầu lo liệu hôn sự sao?
Trước lạ sau quen, ta thì làm gì có chuyện gì xảy ra được, ngươi yên
tâm.”
Tôi cố gắng giả bộ trưng ra nét mặt tuyệt vọng khó chịu, thế nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ: nhìn dáng
vẻ tình huynh đệ sâu sắc này đi! Nếu không vừa mới thấy thần sắc như
lang sói của Thẩm Niệm Ân kia, tôi còn thật sự tin bọn họ là huynh đệ
nữa chứ!
Sau một lúc vừa anh tôi tôi anh, hắn mới
miễn cưỡng xem như lo lắng đến thương thế của Thẩm Hồng, cùng với tôi có thể so sánh với cái bóng đèn sáng rực siêu cấp lớn, Chiêu quản gia mang theo lang trung tiến vào xử lý vết thương cho Thẩm Hồng. Thẩm Niệm Ân
nhìn băng bó xong, ngồi một lát mới cáo từ rời đi.
Thẩm Niệm Ân cởi trói cho tôi, cười nhạt nói: “Thật xin lỗi, kéo dài hơn một canh giờ, làm cho tay ngươi tụ máu .”
Tôi không nói một tiếng nào, vừa xoay cổ tay vừa đưa mắt nhìn hắn.
Thẩm Niệm Ân bị tôi nhìn có chút chua xót cười: “Ta thực sự cũng muốn qua cầu rút ván. Tuy chưa thể gọi là bản
lĩnh, nhưng ta đã học được khá nhiều. Thẩm Hồng mặc dù mua được không ít người, nhưng trên đời này, tiền tài chỉ có thể mua được sự trung thành
ngắn ngủi, mỗi người luôn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc. Ta chính là
cái chỗ dựa vững chắc đó. Ngươi không cần phải gấp, ở lại đây mấy ngày,
đợi việc này qua đi, ta tự mình đưa ngươi đi.”
Trong lòng tôi chấn động, “Tự mình đưa
tôi đi” nói như vậy, hắn đã nói lần thứ hai . Hắn là thật tâm muốn đưa
tôi rời đi, vẫn là đưa tôi…”Đi” ?
Tôi biết, người của tướng quân đã thất
bại, trong thời gian ngắn không có khả năng quay lại, bên Lâu Yến Phi
không có động tĩnh, không biết có phải do nàng không ở Thanh Đường hay
không? Tôi chỉ có duy nhất Diệp Tô để dựa vào. Trước mắt xem ra, cũng
chỉ có Diệp Tô là nơi duy nhất thu được kết quả.
Tôi chỉ có thể dựa vào hắn, tin tưởng hắn thuyết phục được Thẩm Niệm Ân, cũng tin tưởng phán đoán của hắn, Thẩm
Niệm Ân sẽ không giết tôi.
Thẩm Niệm Ân đem tôi giam lỏng, Tử Lan mang theo một đám nha hoàn chia làm ba ca canh gác tôi.
Khi đến phiên nàng trực, luôn vừa khéo
dùng tôi để nghe được âm thanh nói chuyện líu ríu, tiểu thư nhà ai dáng
dấp không tồi, tiểu thư nhà ai dáng dấp không tệ, tiểu thư nhà ai thêu
hoa như thật, tiểu thư nhà ai vốn có danh hiền đức. Tôi đành phải lần
nữa trưng ra vẻ mặt gió lạnh mà nhìn nàng, bình thê cũng coi như là
chính thê, nếu không được sủng ái cũng có thể qua tay đem bán nàng vào
trong kỹ viện. Hơn nữa, không ai cho nàng chỗ dựa.
Nàng rất chân thật.
Thật đáng ghét ngu ngốc bắt nạt kẻ yếu, khi dễ một chút thì rụt lại, chẳng vui vẻ gì cả!
Mấy ngày bị giam lỏng rất khó chịu, người cùng tôi đấu đá cũng không còn, bọn nha hoàn thấy tôi liền thể hiện bộ
dạng điềm đạm đáng yêu tuyệt đối không lắm miệng, thật nhàm chán, tôi
chỉ còn cách lấy kim thêu trêu tiểu bọ rùa làm niềm vui. Mỗi ngày bắt ba con, nuôi trong hộp trang sức tự mình chơi đấu bọ rùa.
Bọ rùa càng tích trữ càng nhiều, một
ngày, khi tôi đang cân nhắc huấn luyện mấy con bọ rùa đá nhau, một lưỡi
đao lạnh lẽo vô thanh dán trên cổ tôi, Thẩm Hồng thở gấp thấp giọng:
“Không được kêu.”
Tôi vội chậm rãi giơ cao hai tay, bày tỏ phối hợp.
Ngón tay khô gầy của Thẩm Hồng túm lấy cánh tay tôi, dùng sức bắt tôi đứng lên, khàn giọng: “Không được kêu, đi theo ta.”
Tôi bất đắc dĩ nghe theo.
Vì cái gì mà tất cả mọi người thích bắt cóc tôi chứ? Là bởi vì tôi rất phối hợp sao?
Dọc theo đường đi gia đinh đều chạy trốn. Vẫn là câu nói kia, mọi người sớm biết tôi cùng Thẩm Hồng bất hòa, lấy
đao bức bách lẫn nhau và vân vân, đại khái ở trong nhận thức của bọn họ
là chuyện sớm hay muộn phát sinh. Nếu thật sự phát sinh, lúc đó chỉ cần
mỉm cười —— hừ, chỉ cần né tránh thì tốt rồi.
Thẩm Hồng kéo tôi xuyên qua cánh cửa qua
sân, dọc theo đường đi tôi tuy rằng phối hợp, nhưng khổ nỗi vì bước đi
không đồng nhất mà đụng vào lưỡi dao, trên cổ nhói một chút ngứa như kim châm, dường như còn có chất lỏng chậm rãi chảy xuống, thấm ướt cổ áo.
Thẩm Hồng một chân đá văng cửa thư phòng, kéo tôi sải bước mà vọt vào. Thẩm Niệm Ân ngồi trước bàn dài, ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Tại hạ đợi đã lâu.”
Thẩm Hồng cứng người, một lát sau lại
mang lưỡi đao hướng trên cổ tôi, giọng căm hận: “Chỉ vài ngày ngươi hủy
hoại khổ tâm của ta chỉ trong chốc lát, là ta xem thường ngươi!”
Thẩm Niệm Ân mỉm cười: “Quá khen, quyền
lực sai khiến tự nhiên.” Hắn đẩy tờ giấy bên tay trái, bình tĩnh mà nhìn hắn, “Thẩm Hồng giết cha đoạt vị, theo phép tắc luân thường đạo lý là
điều không thể dung tha. Đây là công văn treo giải thưởng đuổi bắt hắn,
năm nghìn lượng bạc trắng. Tin rằng giá cả lúc này, đã có thể khiến vô
số người động tâm. Công văn này đến nay đã đi đến Thẩm Gia Bảo, Thanh
Đường to như vậy, chỉ cần là nơi mà thế lực Thẩm gia còn sót lại, quyền
lực của ta có thể tới nơi đó, đã không còn nơi cho Thẩm Hồng ngươi sống
yên ổn.”
Hắn lại duỗi tay đè lại một chồng công
văn bên phải : “Đây là quyển thư tịch của Bạch Hồng. Bạch Hồng thuở nhỏ
phụ mẫu đều mất, không biết tính danh, được tri châu Thanh Đường Thẩm
Niệm Ân sở dụng, ban cho tên Bạch Hồng. Vì Bạch Hồng bảo vệ chủ có ân,
Thẩm Niệm Ân cảm kích lòng trung thành, đặc biệt trả lại khế bán thân,
ban thưởng mười khoảnh ruộng tốt, cho phép hồi hương. Đây là khế ước khế đất.”
Thẩm Hồng theo dõi hắn.
Thẩm Niệm Ân thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn: “Thẩm Hồng, hay là Bạch Hồng, chính ngươi lựa chọn.”
Sau một lúc lâu, Thẩm Hồng cười sằng sặc, trong thanh âm giống như có chứa gió sương, thở dốc gấp gáp: “Niệm Ân
ơi Niệm Ân, tên của ngươi quả thật không sai. Nhưng ngươi nhận được cái
gì? Ngươi biết rõ tri ân tất báo, ân oán rõ ràng sẽ rơi vào hậu quả xấu, tại sao ngươi vẫn luôn như vậy. Ngươi biết rõ thế đời lúc này, là ác
nhân sẽ thành sự thống trị, người tốt lưu danh thiên cổ, ngươi vẫn vậy
không dựa dẫm ai ngu ngốc sống qua ngày.”
Hắn thở dốc một tiếng, nghiền ngẫm mà
nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Ân: “Hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau xứng đáng bị ô nhục bao phủ, nửa đời cực khổ!”
Thẩm Niệm Ân mỉm cười: “Làm dân thường một lần, lúc này không hối hận, đủ rồi.”
Thẩm Hồng ném con dao đi, tiến lên lấy
một xấp giấy tờ của Bạch Hồng bước đi đến cạnh cửa, lại quay đầu lại
hướng hắn cười: “Ta cuối cùng sẽ công thành danh toại, đến ngày nào đó,
ta sẽ không giống ngươi, niệm tình của ngươi, dẫn sói vào nhà.”
Thẩm Niệm Ân gật gật đầu, đưa tay ra dấu xin mời.
Thẩm Hồng cười to mà đi.
Tôi nắm cổ mình ngồi dưới đất, trái tim giống như mới phản ứng, kinh hoàng không thôi.
Thẩm Niệm Ân đứng dậy đi tới, khom người đỡ tôi: “Theo giúp ta đi xem đi từ đường.”
Trong từ đường chỉ có ba khối linh vị,
phía trước hai cái, một khối là “Cố cao tổ Thẩm Công húy Danh An linh vị “, một khối là “Cố cao mẹ Thẩm Lưu Thị linh vị “, nước sơn trên hai
khối linh vị đều có chút cũ, chỉ có khối bên cạnh màu sắc vẫn còn mới,
nước sơn màu vàng sáng long lanh viết: Vong thê Thẩm Phàn Thị linh vị.
Tôi như rơi xuống hầm băng.