Bức Xướng Vi Lương

Chương 27: Nữ nhân sầu, tú phòng thoán xuất đại mã hầu


Đọc truyện Bức Xướng Vi Lương – Chương 27: Nữ nhân sầu, tú phòng thoán xuất đại mã hầu

beta: Nấm Taemin & hanhmyu

Thẩm Niệm Ân bước nhanh đến trước mặt ta, trừng mắt nhìn quản gia kia: “Ngươi có ý gì?”

Quản gia lui ra phía sau từng bước, ánh mắt bình thản: “Là ý của ta.”

Thẩm Niệm Ân sững lại, quay đầu nhìn tôi.

Tôi thở dài một hơi: “Cho dù là ý của đại nhân hay là quản gia tự chủ trương, với thiếp mà nói đều giống nhau.
Thẩm đại nhân, có thể vừa đi vừa nói chuyện không?” Nếu tránh không
khỏi, không bằng đón nhận đi thôi.

Có lẽ mấy
ngày nay là tôi phản ứng quá nhiều, rất sợ hắn hạ độc thủ với tôi, sợ
tới nỗi thần kinh mất rồi. Nhưng mà Pháp Chế Tân Văn hết lần này tới lần khác nghiêm túc, khẩn trương mà nói cho tôi biết, ví dụ về nam tử thất
tình tức giận mà chém bị thương bạn gái trước là nhiều cỡ nào, huống chi hiện tại tôi lại là nữ tử thanh lâu thấp kém như hạt bụi, hắn là cử
nhân lão gia cao cao tại thượng.

Làm như thế nào mới có thể không phật ý đối nghịch hắn? Tôi thật sự không có cùng Sa Văn Nam nói chuyện kinh nghiệm luyến ái.

Chính xác mà nói, tôi căn bản không có nói kinh nghiệm luyến ái.

Chia tay là một kỹ thuật sống đây!

Thẩm Niệm Ân trầm tư một chút, gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn quản gia một cái.

Quản gia vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười: “Đại nhân chớ quên, tân khách phía trước còn chờ ngài tiếp đón. Lục phu nhân quần áo ướt đẫm, để gió thổi lâu quá cũng không tốt.” Hắn nói ba chữ
Lục phu nhân giọng thật nặng.

Tôi sửng sốt một chút mới phản ứng lại, không khỏi thấy buồn cười, Lục phu nhân là bảo tôi.

Thẩm Niệm Ân nhìn thấy mặt tôi nhăn nhíu, đưa tay chỉ: “Trong đình cũng coi như đẹp và tĩnh mịch.”

Tôi gật gật đầu, nhắm mắt đi theo phía sau hắn.

Hắn cởi áo ngoài đưa cho tôi: “Người nàng còn ẩm ướt, mặc vào chắn gió đi.”

Tôi do dự một chút, nói tạ ơn, khoác thêm áo lên người, vừa định mở miệng, hắn lại giành trước một bước: “Đã
nhiều ngày, ta nghĩ rất nhiều, nàng hiện tại không chấp nhận ta, ta
không trách nàng. Từ biệt ba năm, nàng vẫn lẻ loi một mình, chắc là chịu không ít khổ cực, trong lòng cũng tất nhiên đối với ta có tức giận… Năm ấy ta mặc dù đỗ Cao Trung, lại không chuẩn bị tiền bạc khơi thông trên
dưới, ngay cả lộ phí hồi hương cũng không gom đủ. Ta bị nhốt ở kinh
thành, may mắn được người tiến cử, được Lý gia thu xếp chỗ ở Tây Tịch
mới có thể miễn cưỡng an thân. Tuy là như thế, vẫn đau khổ đợi ba năm
mới thông qua quan hệ của Lý gia để có được cơ hội tiến thân. Chuyện đầu tiên ta làm sau khi nhận chức đó là đi tìm nàng, nhưng nàng lại bặt vô
âm tín, Trữ ma ma nói nàng cùng đồng nghiệp bỏ trốn theo trai, ta cũng
không tin… Ta vốn tưởng rằng, cuộc đời này không còn cơ hội được gặp lại nàng lần nữa, nhưng mà ông trời có mắt, rốt cuộc để ta lại gặp được
nàng ở Thanh Đường này.”

Hắn ngồi gần một chút, thử dò xét nắm đầu ngón tay tôi: “Thanh Thanh, chuyện trước kia của nàng, ta cam đoan sẽ
không so đo tính toán, cũng mong nàng tha thứ cho sự bất đắc dĩ của ta.
Chúng ta, bắt đầu lại lần nữa, được không?”

Tôi cuộn tròn ngón tay, né tránh sự đụng
chạm của hắn, hít sâu một hơi nhìn hắn: “Thẩm đại nhân, ta tên là Lăng
Đang, tuy rằng ta cùng người trong lòng ngài tướng mạo tương tự, nhưng
ta xác thực không phải Phàn Thanh Thanh.”


Trầm mặc.

Tôi chỉ đành không ngừng cố gắng:” Tình
cảm của ngài và Phàn cô nương, ta tôn trọng hơn nữa còn rất ngưỡng mộ,
nhưng ta không phải nàng. Ngài khăng khăng cho rằng ta là nàng mà cư xử
như vậy, chẳng phải là không tôn trọng nàng? Ngài cùng Phàn cô nương
trong hồi tưởng đó, nhất định là có vui có buồn, càng vô cùng quý báu,
ngài tùy tiện tìm ta đến thay mận đổi đào như vậy, há không phải khinh
thường với những ký ức tốt đẹp đó sao.”

Vẫn là trầm mặc.

Tôi không thèm nói lại, lẳng lặng chờ hắn mở miệng.

Thẩm Niệm Ân nhìn lướt qua, châm chọc cười, nhẹ giọng: “Đây chính là những gì nàng muốn nói với ta sao?”

Tôi thản nhiên nhìn hắn, lặp lại: “Thẩm đại nhân, ta không phải Phàn Thanh Thanh.”

Thẩm Niệm Ân nhẹ giọng: “Vậy… cho nên,
thân phận phu nhân là thật? Phu nhân cũng chưa từng tiếp cận Lệ đại
nhân, sử dụng bạc mời Lệ đại nhân vì phu nhân cùng Lục cô nương làm giả
thân phận?” Hắn đảo mắt nhìn tôi, ngoài cười nhưng trong không cười:

“Hay là nói, phu nhân chẳng qua trùng hợp cũng là cô nương đi ra từ viện Thẩm Gia Bảo Huề Phương, chỉ là cùng
Xuân Hồng cô nương danh tính giống nhau, diện mạo đồng nhất thôi?”

Hắn đưa tay xoa hai má tôi, ánh mắt càng
sắc, giọng mỉa mai: “Thanh Thanh ơi, khuôn mặt này của nàng, mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mộng của ta, nàng cho rằng sau nhiều năm gặp lại,
ta sẽ nhận sai? Hay là nàng cho rằng, sau khi nàng không thừa nhận, ta
sẽ không kiểm chứng, liền tin rằng mình nhận sai người?”

Hắn rút tay về, cười lạnh lùng: “Nàng quả nhiên là không nhớ rõ. Cũng tốt.”

Thẩm Niệm Ân đứng dậy, bước nhanh ra phía ngoài, gọi quản gia: “Bạch Hồng, đưa Lục phu nhân đi thay quần áo!” Sau đó cũng không quay đầu lại mà vội vàng đi về phía trước viện.

Quản gia vâng một tiếng, cung kính đứng ở cửa, chờ tôi đi qua.

Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra khỏi
chòi nghỉ mát, nhìn hắn: “Ta và lão gia nhà ngươi những gì cần nói đều
đã nói hết rồi, quần áo này, cũng không phải thay nữa chứ?”

Bạch Hồng cười cười: “Nếu phu nhân đã nói hết những gì cần nói, người cũng không cần thiết phải sợ tiểu nhân ngu
muội mà ngáng chân giữa đường chứ?”

Tôi chớp chớp mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi xem bộ dạng chúng ta như là khách và chủ cực kỳ vui vẻ sao?”

Bạch Hồng càng thêm khiêm tốn: “Nếu vậy, tiểu nhân lại càng phải thay lão gia nhà mình lấy lòng phu nhân.”

Thảm, gặp cao thủ .

Người này giống như một đám sương mù dày
đặc, nhìn như là thật, nhưng mà một quyền đánh ra lại nhất định thất
bại, ngược lại là đánh vào hư không.

Hơn nữa, tôi vẫn cảm thấy người này không giống quản gia bình thường. Vừa nãy hắn đối với chất vấn của Thẩm Niệm
Ân không có chút ý tứ áy náy, hoảng hốt nào, ngược lại còn nhắc nhở hắn, không nên cùng tôi nói chuyện quá lâu.


Đây đâu phải biểu hiện của hạ nhân?

Tôi có chút khẩn trương: “Ta đến phía
trước nói chuyện với tiểu đệ, sẽ không đi lâu lắm, từ nãy tới giờ hắn có lẽ đang lo lắng lắm rồi.”

Bạch Hồng chỉ cười như cũ: “Nha hoàn
trong nhà tay chân lanh lợi, phu nhân thay quần áo cũng không mất bao
lâu, huống chi đằng trước còn có Thẩm đại nhân trấn an, lệnh đệ tất
nhiên là sẽ yên tâm.” Lại tiến lên nửa bước:

“Phu nhân chẳng lẽ nhất định phải cùng
tiểu nhân lôi kéo ở chỗ này, cho tới khi có người tìm đến? Như vậy sợ là phu nhân phải thất vọng. Nơi đây đã là nội trạch Thẩm phủ, tất cả tân
khách đều ở đằng trước, nếu thật muốn có người tới nói chuyện, e rằng
cũng phải chờ tới khi trời tối đen mới được.”

Hắn giương mắt nhìn tôi chằm chằm: “Phu
nhân quá mức cẩn thận, người nghĩ xem, nếu tiểu nhân thật muốn làm gì
phu nhân, Mặc Dật Hầu bên kia nên giải thích như thế nào?” Coi khí thế
này, hắn nếu không làm cái gì mới là lạ.

Tôi không có ai bên người, trên tay không đao, cộng thêm thể lực lại chỉ thành trò cười. Bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu nói: “Làm phiền ngài dẫn đường.”

Bạch Hồng cười, rốt cục dời ánh mắt, làm động tác mời: “Phu nhân quả nhiên thấu hiểu.”

Lời này từ miệng hắn nói ra, sao mà lại quái dị như vậy.

Hắn đưa tôi tới một phòng đôi không xa,
sớm đã có hai nha hoàn canh giữ ở cửa, gặp chúng tôi đến, một người vén
rèm, một người giúp tôi cởi áo khoác ngoài trên người giao cho Bạch
Hồng, xảo tiếu thiến hề*: “Được hầu hạ phu nhân thực ra là chiếu cố cho
chúng nô tỳ, ngài yên tâm đi.”

* nhanh nhẹn, khéo léo nhưng giả dối không thực

Bạch Hồng tiếp xiêm y gật gật đầu, cười
nói: “Các ngươi nên cẩn thận hầu hạ, Lục phu nhân nghi ngờ chúng ta gây
bất lợi đối với nàng.”

Tôi trở mặt xem thường, lão nương bây giờ còn thèm nghi ngờ.

Hai nha đầu nhìn nhau cười, thân thiết
bám lấy cánh tay tôi, đưa tôi vào trong nhà, mở rộng váy đỏ cho tôi xem: “Phu nhân thứ lỗi, chúng nô tỳ làm quần áo cho tân nương tử đều là màu
đỏ vui mừng, váy này chỉ miễn cưỡng như là mặc bình thường vậy, chúng nô tỳ bây giờ liền thay giúp người nhé?”

Tôi gật gật đầu, lòng thầm nghĩ nhanh rời khỏi nơi thị phi này, các nàng không để cho tôi mặc ba điểm nghi thức
thì thôi, vẫn còn nhàn rỗi mà so đo nhiều như vậy.

Hai người nhìn tôi gật đầu, cũng thả lỏng cười, một người dâng chén trà cho tôi, nói: “Phu nhân uống chút trà
nóng cho ấm thân mình đi, chớ để khi thay quần áo bị cảm lạnh .”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không sao, mau thay y phục thôi, đệ đệ ta ở phía trước đỡ phải lo lắng.”

Hai người đồng thanh xưng vâng, lưu loát

giúp tôi cởi xiêm y bẩn, dùng khăn mặt đơn lau qua một lần thân mình,
lúc sau giúp tôi mặc vào bộ đồ mới, đỡ tôi đi soi gương, vừa cười nói:
“Phu nhân mặc như vậy, quả nhiên rất đẹp.”

Kẻ còn lại cầm lược nhiệt tình đề nghị:
“Phu nhân hay là cũng chải sơ qua lại tóc đi? Xiêm y này, vẫn là thích
hợp nhất với búi tóc Đọa mã!”

Tôi lắc đầu: “Vào đây thay quần áo đã là
bất đắc dĩ, nếu chải đầu nữa, ở trong mắt người có ý không biết sẽ trở
thành như thế nào nữa. Làm phiền các ngươi, cứ đưa ta tới đằng trước
đi.”

Hai nha hoàn liếc nhau, một người tiến
lên từng bước cười nói: “Phu nhân nếu đã nói như thế, chúng ta cũng
không dám miễn cưỡng, mời phu nhân đi theo ta.”

Tôi nói một tiếng tạ ơn, vừa muốn cất
bước, lại đột nhiên cảm thấy tinh thần hoảng hốt, như rớt xuống đám mây, lại hoa mắt giống như là uống quá nhiều rượu, lại giống như là người
đang trong mộng, thân bất do kỷ.

Tôi trơ mắt nhìn hai người một trái một
phải đỡ cánh tay mình, mang tôi đến cách vách nhà giữa ngồi xuống
giường, chỉnh lại xiêm áo, chải đầu lần nữa, cài trên đầu tôi vô số
trang sức nặng trịch.

Tôi giống như con rối gỗ bị giật dây,
ngây ngốc mà nhìn hai người bận việc xong rồi, lúc sau lại gắn ở trên
giường chút quả khô đậu phộng, táo đỏ linh tinh, cười dài với tôi nói:
“Nguyện tân nương chú rể trăm tử ngàn tôn, trăm năm hòa hợp!” Nói xong
cười khúc khích, lui đi ra ngoài.

Xoa xoa xoa, tôi đây là cùng với ai động phòng? !

Tôi muốn nâng tay lên, lại giống như bị
trói lại với ngàn cân. Muốn nghiến răng, trong miệng tựa hồ như bị nhồi
vải bông, yếu ớt không có chút khí lực nào. Có điều cố gắng hô hấp vài
lần, liên tục chớp mắt đều khó làm được. Hai mắt đau rát khó khăn, mí
mắt lại chỉ mở được một nửa, không mở ra được, cũng không nhắm được.

Tôi muốn khóc, mà ngay cả tuyến lệ cũng bãi công, ngực tràn đầy chua xót, hai mắt lại vẫn làm tôi phát đau.

Chẳng lẽ, hôm nay tôi phải lật thuyền trong mương?

Tôi chẳng muốn truy cứu xem bọn họ hạ
dược như thế nào, có lẽ là trong phòng kia có huân hương của điềm tử
nhân, có lẽ là trên khăn mặt dính chất lỏng, có lẽ là vẩy vào quần áo
miến khô… Tránh thoát một ly trà thì như thế nào? Vẫn là khó lòng phòng
bị.

Nhưng mà, bọn họ muốn tôi làm cái gì?

Là muốn người, hay là muốn mạng?

Không biết, nhưng Thẩm Niệm Ân là một kẻ
đã muốn chiếm toàn bộ hai tuyển hạng, càng miễn bàn còn có một người làm kẻ chết thay để che dấu tuyển hạng, có nó, tất cả đều có thể.

Lòng tôi run sợ nhưng lại không biết nên
làm thế nào, sớm biết như vậy, không bằng tối hôm đó cùng Thẩm Niệm Ân
chạy trốn suốt đêm rồi, cũng đỡ phải lo lắng đề phòng nhiều như vậy.

Ngày thu bầu trời đã nhanh tối, tôi ngồi
đến khi nhập nhoạng, mặt trời đã lặn xuống núi. Vẫn là hai nha hoàn nọ
vào nhà, thắp sáng nến đỏ, lại che miệng cười trộm lui ra ngoài.

Cười ngươi ngốc!


Chờ tới khi tôi ngồi đến ê mông, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào.

Trời ạ, chẳng lẽ tình nhân trong mộng của tôi bắt tường vân bảy màu tới cứu?

… Tình nhân trong mộng không có khả năng, nhưng mà Tiểu Chính Thái trong mộng, tôi cầu ngài có chút lực a!

Dường như đáp lại lời cầu nguyện của tôi, đột nhiên có người đánh lên cửa sổ, một nữ nhân thét lên chói tai: “Các ngươi đang làm gì vậy? Không cần làm kinh ngạc tân nương tử!”

Rồi sau đó tiếng đao kiếm càng thêm rõ ràng, nghe thanh âm đều là hướng tới phòng này.

Tôi lệ rơi đầy mặt: cô nương, ngươi nhất định là chê ta bị chết không đủ mau.

Nghe là biết được, bên ngoài không phải
Tiểu Mãn, nhóm người này cũng không phải vì tôi mà tới. Đáng thương tôi
suy nghĩ hồ đồ, làm thế thân cho Khuynh Vũ.

Khuynh Vũ đương nhiên là vô tội, nàng có
giá trị, bất quá là bởi vì nàng là tân nương của tướng quân, tâm đầu ý
hợp của Vạn Dật Văn. Nếu bắt cóc nàng, ít nhất có thể uy hiếp đến Mặc
Dật Văn, mà Mặc Dật Văn năng lực lớn cỡ nào, tôi không được rõ lắm .

Dựa theo hắn có thể bày mưu ban đảo tứ phẩm đại quan, người này ít nhất cấp bậc cũng tương đương Trung Tử Đan.

Mấy người thấp giọng hô quát: “Vây quanh phòng ở, chớ để kinh động phía trước, cũng đừng để tân nương tử bị thương!”

Tôi yên lặng không nói gì, các vị đại ca, các ngươi nói nên giữ lời, ngàn vạn lần đừng để tôi bị thương.

Bên ngoài tiếng động càng lúc càng lớn,
đột nhiên có một người phá cửa sổ mà vào, vài bước lẻn đến trước mặt
tôi, mang theo tôi bỏ chạy, trong miệng hô lên một tiếng, lời nói biểu
thị đắc ý.

Xì, đắc ý cái rắm a, đoạt được người giả cũng không biết, lại còn thổi khẩu tiêu.

Có thể thấy được tốp huấn luyện trên cùng với điều tra trước đó là quan trọng cỡ nào.

Tiếng khẩu tiêu bên ngoài liên tiếp,
người nọ lại kẹp chặt tôi vọt qua cửa sổ. Người này vừa nhìn đã biết là
chưa từng biết tới tình thương, chỉ để ý mình không để ý tới tôi, khác
với cánh tay của tôi, bắp đùi tiếp xúc thân mật với khung cửa sổ vài
lần, mới miễn cưỡng kéo lên được. Cũng may bởi vì trúng mê dược, tôi
cũng không cảm thấy đau.

Đêm lạnh như nước, thanh âm của Bạch Hồng so với nước còn lạnh hơn: “Nếu còn ngoan cố chống lại, giết hết cho ta.”

Người nọ trợn tròn mắt, ngẩn người đặt bả đao trên cổ tôi, nói giọng khàn khàn: “Tướng quân phu nhân ở trên tay
ta, ngươi chớ có làm càn.”

Tiếng cười của Bạch Hồng đã đủ làm càn: “Giết.”

Bốn phía đều là tiếng lưỡi dao chém vào
thịt, người nọ vứt bỏ tôi lại, không chịu đầu hàng vẫn lựa chọn tử
chiến. Tôi ngửa mặt té trên đất, trơ mắt nhìn lên bầu trời một vòng
trăng sáng, tầm nhìn của tôi mơ hồ tự động thành một vòng tròn sáng
ngời, lại trơ mắt nhìn thấy bóng đen xung quanh không ngừng giảm bớt,
cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Rốt cục cũng yên tĩnh. Bóng đêm vẫn lạnh như nước, xông vào mũi, huyết khí ấm áp.

Một Bạch y nhân đi đến bên cạnh tôi, cúi người nhìn tôi, tôi không nhìn rõ. Hắn là ai vậy?

Tôi cuối cùng cũng thấy rõ, là một đạo hào quang sáng như tuyết.

Vai đột nhiên đau nhức, tiếp theo khó thở, rồi ngất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.