Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 59: Bức vẽ của Gió
Mỗi người sinh ra đều mang một màu sắc. Dưới bàn tay của định mệnh, chúng ta vẽ nên những bức tranh.
Năm năm sau. Canada.
Bầu trời ngoại quốc trong lành. Tiếng chuông nhà thờ ngân vang truyền đến những giai điệu ngọt ngào và hạnh phúc.
Trong không khí trang nghiêm của nhà thờ, tất cả mọi người đều háo hức chờ mong một hôn lễ thật hoàn hảo.
Nhạc vang lên, một cô bé da trắng trong bộ váy cũng trắng muốt bước vào, đôi tay bé xinh rải hoa dọc theo lối đi. Phía sau, cô dâu khoác tay cha mình, từng bước tiến về lễ đường.
Trong bộ váy cưới xinh đẹp, cô dâu mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn về người sắp trở thành chồng mình. Mặc kệ mọi thứ được trang trí tỉ mỉ và những vị khách mời với những bộ lễ phục cao quý , từ lúc bước vào lễ đường, cô chỉ chú ý đến anh.
Thấy con gái trên mặt ngoài nôn nóng vẫn là nôn nóng, người cha mỉm cười, thấp giọng.
-Chú rể của con không chạy mất đâu!
Một câu bắn trúng tim, cô dâu đỏ mặt, mắt cụp xuống ngượng ngùng.
Hai người tiếp tục bước đi, ngoài mặt im lặng nhưng lòng đang nhảy nhót reo vui. Năm năm, cuối cùng cha con họ cũng tóm được cái kẻ cứng đầu kia.
Đến bên chủ rể, cả hai dừng lại. Người cha cẩn thận đặt tay con gái vào bàn tay to lớn của chàng rể, đứt ruột giao đi bảo bối bé nhỏ của mình.
Cô dâu viền mắt đỏ hoe nhìn cha, vẻ mặt dịu dàng khác hẳn nét ương bướng mọi ngày.
Siết chặt đôi tay đang run lên của cô, anh nở nụ cười hết sức vững tin. Từ hôm nay đến mãi mãi về sau, cô gái này sẽ là tất cả của anh.
Mọi người ngồi ngay ngắn, mong đợi các nghi thức tiếp theo được tiến hành.
Thời khắc quan trọng và thiêng liêng nhất diễn ra trong sự im lặng của tất cả, chỉ còn giọng nói êm ái của cha xứ vọng vào khoảng không rộng lớn của lễ đường.
-Chú rể, con có nguyện ý lấy cô dâu làm vợ. Yêu thương, chăm sóc và bảo vệ cô ấy đến suốt cuộc đời. Dù ốm đau hay già yếu hai người vẫn mãi ở bên nhau?
Anh nhìn cô, đáy mắt lấp lánh niềm hạnh phúc, cười rạng rỡ.
-Con đồng ý!
Cha xứ gật đầu, ông quay sang cô dâu.
-Cô dâu, con có…..
-Con đồng ý….rất rất đồng ý!
Cha xứ, chú rể cùng tất cả mọi người có mặt ở đó xém chút ngất đi. Ngay sau đó, cả lễ đường truyền đến tiếng cười vô cùng sảng khoái.
Chiếc răng khểnh lóe sáng làm đôi mắt tròn xoe không thể chớp, đến khi tiếng cười ngã nghiêng của mọi người ngày một to, cô mới giật mình nhìn xuống dưới.
Cha cô cười rơi cả nước mắt, tay run run giơ ngón cái hô to.
-Lý Đan Đan! Đúng là con gái của ta!
Đan Đan ngượng chín cả mặt. Có ai nói cho cô biết vừa rồi cô đã làm gì hay không ?
Thiên Bảo nhìn gương mặt từ trắng chuyển sang hồng rồi lại đỏ lự của cô, miệng cười càng tươi hơn.
-Em gấp vậy à? Cha xứ còn chưa nói xong.
“Được rồi Lý Đan Đan! Năm năm theo đuổi Dương Thiên Bảo đáng ghét này, đây không phải lần đầu mày mất mặt như thế”. Đan Đan tự an ủi bản thân, mặt mày méo mó quay sang hướng khác, tránh cái nhìn châm chọc của ai kia.
Lần đầu gặp được cô dâu nóng vội thế này, cha xứ dở khóc dở cười. Ông hắng giọng, bình tĩnh tiếp tục phận sự.
-Khụ….ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng. Các con có thể trao nhẫn và hôn nhau.
Dưới cơn mưa lộc của cha xứ, hai người trao nhẫn cho nhau. Giây phút ấy, họ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Nhẫn vừa khít được đeo vào tay cả hai. Không đợi Thiên Bảo đứng thẳng người, Đan Đan nhanh tay kéo anh về phía mình, mạnh mẽ hôn.
Lễ đường một lần nữa ngập tràn trong sự kích động, người vỗ tay, người vẫn há mồm nhìn chằm chằm cô dâu. Tiếng hò hét hòa vào tiếng nhạc du dương tạo nên bản hợp xướng tuyệt vời.
Buông cái người còn chưa hết choáng váng vì bị hôn ra, Đan Đan cười khoái trá.
-Dương Thiên Bảo! Anh là của em!
Năm năm trước, khi Thiên Bảo trở về Canada tiếp nhận vị trí lãnh đạo MyBank, ngân hàng do ba anh, Dương Quốc Trung sáng lập, anh không ngờ một bước ngoặc lớn đã xảy ra trong đời mình.
Bước ngoặc bất ngờ mà đáng yêu đó, chính là Lý Đan Đan.
Trở thành Chủ tịch của một hệ thống ngân hàng lớn khi tuổi còn rất trẻ là việc không dễ dàng, mọi thứ đòi hỏi anh phải luôn nổ lực để có được kết quả tốt nhất.
Ngồi vào chiếc ghế này, Thiên Bảo chẳng mảy may quan tâm đến những khó khăn mình phải đối mặt, anh chỉ biết đây là liều thuốc duy nhất giảm đi cơn đau về mối tình đầu vụn vỡ, về Vân Linh bé nhỏ anh đã rất yêu thương.
Thiên Bảo bắt đầu đắm mình trong những cuộc tình thác loạn, không tình yêu, không cảm giác, chỉ có tiền và sự thỏa mãn điên rồ.
Người tình của anh nhiều vô kể, họ bất chấp mọi thứ để giành được vị trí bên cạnh anh, trở thành phu nhân của người thừa kế MyBank. Nhưng với Thiên Bảo, trò chơi này quá vô vị, không ai trong bọn họ thay thế được cô ấy, người con gái biến anh thành bộ dạng hiện tại.
Nhiều lần Thiên Bảo không ngăn được ý nghĩ quay về cướp lại Vân Linh từ tay Đình Hàn Phong. Nhưng khi đứng ở sân bay, nhìn dòng người qua lại tấp nập, anh đã chua xót quay đầu.
Được gì khi một lần nữa đánh cuộc trái tim vì người con gái không yêu mình? Anh không muốn vứt bỏ cả linh hồn còn sót lại, anh sẽ dành nó ột tình yêu khác trọn vẹn hơn.
Nói anh hèn nhát hay ngu xuẩn, anh không trách! Vì lí trí chẳng đủ kiên định để níu giữ hình bóng của cô và lòng anh cũng đã mệt nhoài.
Ngay lúc Thiên Bảo sẵn sàng buông bỏ tất cả, một cơn ác mộng khủng khiếp ập tới, hung hãn xô anh xuống vực sâu.
Trụ sở chính của ngân hàng MyBank xảy ra vụ nổ, chính tại văn phòng Chủ tịch, Dương Thiên Bảo.
Một tiếng nổ lớn vang lên và lửa nhanh chóng lan ra cả tòa nhà. Mọi người hoảng loạn bỏ chạy, không ai chú ý đến Thiên Bảo bị kẹt dưới đống đổ nát.
Cứ tưởng cuộc đời sẽ chấm dút dễ dàng như thế nhưng một bàn tay đã chìa ra, kéo anh từ nanh vuốt đáng sợ của tử thần.
Lý Đan Đan không nghĩ rằng mình có thể vượt trùng dương xa xôi tìm đến chàng trai nợ mình một mạng sống.
Chính đôi mắt đau thương trong buổi hoàng hôn ấy đã khiến tim cô không ngừng thổn thức. Người con trai có thể chết vì cô gái mình yêu, dù cô ấy chẳng yêu anh, trên đời này chỉ có Dương Thiên Bảo.
Với thân thủ và trình độ võ thuật thừa hưởng từ cha cô Lý Hoàng, bậc thầy võ truyền thống, Đan Đan không do dự tham gia vào đợt Huấn luyện ở Canada. Cô biết nhiều người tham gia vào cuộc Huấn luyện này và không quay trở lại, tính khắc nghiệt và tàn nhẫn của nó đã được Tổ chức nêu rõ.
Đan Đan không biết Tổ chức thần bí kia có mục đích gì, cô càng không thể xác định bản thân có qua nổi hay không nhưng vì đây là cơ hội duy nhất giúp cô gặp lại anh, cô bằng lòng chấp nhận tất cả.
Trái Đất có hình cầu và Đan Đan đã gặp lại Thiên Bảo. Cô được Tổ chức cài vào Tổng công ty MyBank, trở thành nữ vệ sĩ bên cạnh Dương Thiên Bảo.
Trong lúc vui sướng vì mong ước được thành hiện thực, Đan Đan không hề biết rằng sóng gió đã ào ạt vây kín đời cô.
Ngày ngày đứng nhìn anh từ phía xa, cô ngốc nghếch ảo tưởng anh sẽ để ý đến mình nhưng cả một cái liếc mắt, Dương Thiên Bảo cũng chẳng cho cô.
Cô phải chịu bao nhiêu vất vả, đánh đổi cả mạng sống để tìm gặp anh và nhận lấy là sự tuyệt tình, chán ghét của chính người cô yêu.
Đan Đan bao lần cắn răng, ghìm chặt đau đớn khi anh và bạn gái thân mật lướt qua mình, nước mắt cũng cạn dần mỗi lần thấy tin về người yêu mới của Dương Thiên Bảo trên báo.
Ngày anh nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn, ngày anh liều mình bảo vệ cô gái khác, tim Đan Đan chết lặng. Cô biết, năm năm là quá đủ ối tình không kết quả này.
Tình yêu của họ bắt đầu và cứ như vậy ngày một lớn lên, đến khi cả hai nhận ra mình không thể sống nếu thiếu người kia thì dấu chấm hết cũng vô tình đặt xuống.
Nhưng không vì vậy mà họ buông tay, cô và anh một lần nữa gạt đi quá khứ, can đảm đối mặt với tình cảm của mình.
Và kết quả là ngày hôm nay. Hạnh phúc viên mãn.
Sau khi hoàn tất các nghi lễ, cô dâu và chú rể cùng nhau tiếp đón khách dự.
Trong rất nhiều khách quý đến dự lễ cưới, một cặp đôi cư nhiên nổi bật, bất cứ ai đi qua họ đều phải quay đầu. Hai người này mỗi người mang một khí chất riêng biệt, chàng trai cương nghị hút hồn, cô gái thanh thuần, trong sáng nhưng đứng chung một chỗ lại hoàn hảo tỏa sáng, hết sức hài hòa.
Đan Đan vừa lúc bắt gặp hai người này thì mắt mở lớn, ra sức kéo Thiên Bảo đang tiếp rựu những cổ đông của công ty.
-Dương Thiên Bảo, kia là….là bạn của anh hả?
Thiên Bảo nhìn theo cánh tay đang chỉ chỉ của Đan Đan, vẻ mặt gượng gạo khi tiếp chuyện với những người kia biến mất, anh cười rõ tươi.
Xin lỗi đám thương nhân nịnh bợ, Thiên Bảo kéo tay Đan Đan đi nhanh về hai người kia.
Từ xa, họ đã nghe hai người tranh cãi.
-Anh đừng nhìn em như quái vật thế chứ ?
-Về!
-Không! Là ai đồng ý cho em sang đây dự lễ cưới ? Em cũng đâu có bảo anh đi theo em.
-Em…..
-Hai người định phá hỏng ngày vui của chúng tôi đấy à?
Thiên Bảo và Đan Đan đúng lúc đi đến, bốn mắt ăn ý nhìn nhau, vô cùng thích thú với hai người trước mặt.
Dáng người cao ngất hoàn mĩ trong bộ âu phục nhã nhặn, đôi môi đẹp khẽ con lên.
-Chúc mừng!
Thiên Bảo gật đầu, mỉm cười nhưng khi quay sang người bên cạnh thì nụ cười đột ngột đông cứng. Đan Đan há hốc mồm, mắt mở to nhìn chằm chằm anh chàng trước mặt, cả người ngây ngốc.
Hai mắt Thiên Bảo tóe lửa, không thể tin được cô dâu vừa gấp gáp thề thốt lúc đọc hôn phối chỉ vì nụ cười của anh và cái người đang mê mẩn vì chàng trai khác là một.
-Lý Đan Đan, em tỉnh lại cho anh!
Giọng nói dữ tợn của Thiên Bảo kéo Đan Đan từ mộng trở về, cô đột nhiên cười lớn, hai tay vô thức cào cào mái tóc ngắn củn cỡn.
Bấy nhiêu chưa đủ xấu hổ khi cô gái bên cạnh anh chàng siêu đẹp trai cười lớn hơn cả cô, vẻ điềm đạm xinh đẹp nhanh chóng bay biến, cô kích động ôm chầm lấy Đan Đan.
-Chị dâu! Chị dễ thương quá đi mất, chắc là bị anh ấy dọa cho sợ phải không?
Cô gái vừa nói vừa quay về phía sau nhìn anh chàng kia, giọng điệu hết sức thông cảm.
Lý Đan Đan mặt đầy dấu chấm than. Cô ấy chắc là đang đùa, thế nào lại bảo cô sợ ? Anh chàng kia chắc chắn không phải người, còn đẹp trai hơn cả Thiên Bảo nhà cô, Đan Đan là đang ngây ngẩn vì anh ta, chỉ sợ không kiềm chế mà chạy đến cướp người, cùng anh ta bỏ trốn ngay trong ngày cưới.
-Chào chị, em là Vân Linh.
Cô gái mặc chiếc váy lam dài đến gối, thiết kế tinh tế tôn lên dáng người, gương mặt trong trẻo như nước.
Vân Linh, đây là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của Thiên Bảo cũng chính là định mệnh mang cô và anh đến với nhau.
Nghĩ đến điều này, Đan Đan không hề buồn mà còn rất vui vẻ. Cảm tình với Vân Linh vô cùng tốt.
-Chị có nghe Thiên Bảo nhắc đến em, quả thật là cô gái vừa gặp đã muốn yêu!
Câu nói chân thật của Đan Đan làm không khí bỗng nhiên ngượng ngùng.
Ngay lúc mọi người không còn gì để nói với nhau, giọng nói ngang ngang bất ngờ vang lên.
-Vân Linh, về thôi.
Thấy người nào đó bắt đầu giở giọng ra lệnh, Vân Linh tức giận trừng mắt.
-Đình Hàn Phong, anh tưởng ra lệnh với em là hay ho lắm à ? Muốn bắt em về để đám cưới chứ gì, em…..không…về!
Đuôi mắt lạnh lùng nheo lại, khuôn mặt ma mị bỗng chốc tối sầm, chỉ còn vẻ chết chóc dọa người.
-Hạ Vân Linh, đừng thấy anh chìu em quá thì làm càng.
Vân Linh sợ nhất là bộ dạng này của anh, tim không ngừng run lên nhưng miệng vẫn ngoan cố.
-Anh chìu em khi nào chứ?
Anh không nói gì, lãnh đạm đút tay vào túi quần, một tay kéo cô lại sát mình, khom người nhìn vào đôi mắt long lanh nước.
-Năm năm trước khi mọi thứ chuẩn bị xong, em nói em còn nhỏ, anh đã chờ em. Em nói anh không cầu hôn, anh mỗi tháng đều mua nhẫn chờ em đồng ý, em nói không có hoa, anh mỗi ngày đều mua hoa mang đến Hạ gia. Năm năm sau, em đã là CEO của Hạ thị, anh vẫn chờ em đến hôm nay. Em nói xem, anh chìu em như thế còn chưa đủ?
Nhìn Đan Đan và Thiên Bảo hạnh phúc trên lễ đường, Hàn Phong vô cùng hy vọng anh và Vân Linh sẽ sớm được như vậy. Đáng lẽ phải từ nhiều năm trước nhưng cô gái cứng đầu ấy hết lần này đến lần khác cư nhiên phá hoại kế hoạch hoàn mĩ của anh.
Không chỉ Vân Linh mà Thiên Bảo và Đan Đan cũng bị lời nói của anh làm hóa đá.
Một lúc sau, cô không ngại trước mặt nhiều người ôm lấy Hàn Phong, dịu dàng nói.
-Hàn Phong, xin lỗi anh. Em biết anh vì em làm rất nhiều việc mà bản thân lại vô tâm như thế! Đi về, chúng ta kết hôn.
Vân Linh cảm giác thân thể ai kia đột nhiên cứng đờ nhưng rất nhanh có tiếng cười vọng xuống.
-Em đang cầu hôn anh?
Cô ngẩng đầu, kiên quyết nhìn vào mắt anh.
-Năm năm qua anh đã cầu hôn em sáu mươi lần. Lần này đến lượt em!
Vì hai người kia quá thu hút lại thêm hai nhân vật chính là cô dâu và chú rể cũng đứng bên cạnh nên bốn người họ trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn từ nãy đến giờ, dĩ nhiên câu chuyện của Hàn Phong và Vân Linh cũng dễ dàng lọt vào tai họ.
Sau khi Vân Linh nói xong, mọi người xung quanh rào rào vỗ tay, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đám đông cũng dần tản ra , Vân Linh và Hàn Phong nói lời tạm biệt rồi ra về, cả quá trình mất vài chục phút mà Đan Đan vẫn không thể tin được, hai mắt tràn ngập sự hối hận.
-Thiên Bảo, tại sao lúc trước em lại nói với anh nhờ tình địch tiếp tục tình yêu của anh chứ ? Nếu biết người đó là anh chàng lúc nãy, em có chết cũng không nói thế.
Thiên Bảo hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng đe dọa.
-Ý của em là nếu em biết anh ta trước anh, em sẽ yêu anh ta mà không yêu anh?
Đan Đan giật mình, Thiên Bảo giống như sắp giết người đến nơi, mặt cười nhưng giọng nói vô cùng nguy hiểm.
Ý thức được bản thân vừa mới chọc giận anh, cô vội vàng phủ nhận.
-Ha…ha, không! Sao lại như thế, anh ta làm sao mà bằng chồng em cơ chứ!
Hai người “giằng co” bao nhiêu năm, Thiên Bảo quá rõ Đan Đan đang nghĩ gì, cô hẳn là bị loại “sắc đẹp” đáng sợ của Hàn Phong quyến rũ. Miệng ngọt ngào nói vậy nhưng lòng rất ấm ức.
Mọi người vui vẻ ăn uống không hay biết cô dâu và chú rể sắp sửa nội chiến, hai mắt nảy lửa nhìn nhau.
Thiên Bảo phủi phủi bộ lễ phục sáng lóa, lời nói ra nhẹ nhàng nhưng lại như búa tạ giáng xuống Đan Đan.
-Lý Đan Đan, em có chết cũng không muốn anh nhường Vân Linh cho Hàn Phong chứ gì ? Được, tối nay em sẽ chết trong tay anh.
Chữ “chết” kia hết sức mờ ám làm Đan Đan không dám nghĩ nhiều, cô vén vạt áo cưới vướng víu, gác chân lên bàn thị uy.
-Dương Thiên Bảo, anh quên em đã không ít lần hạ anh đo ván, đừng có mà dọa người. Em không sợ anh đâu.
Bộ dạng lưu manh của cô dâu khiến những người gần đó hóa đá, họ âm thầm cầu nguyện cho chú rể đáng thương.
Chẳng ai biết có một người trong lòng đang cười thầm. Đan Đan quên mất để cưới được cô, Thiên Bảo phải vượt qua vòng thách đấu với cha mình, Lý Hoàng.
XXXXXXXX
Tại một phiên tòa.
Cô gái trẻ tuổi bước lên phía trước, tự tin chỉ vào kẻ đối diện.
-Ông dám nói, ông không có ý đồ quấy rối thân chủ của tôi ?
Người đàn ông xanh mặt nhìn xuống phía dưới, ngay lập tức, một tiếng nói gấp gáp vang lên.
-Tôi phản đối, phản đối Cao luật sư đặt câu hỏi mang tính uy hiếp với thân chủ của tôi.
Chánh án nhíu mày, tay gõ gõ xuống chồng hồ sơ, uy nghiêm nói.
-Phản đối hữu hiệu. Đề nghị luật sư bên kiện chỉ kết luật sau khi đưa ra căn cứ xác thực.
Nữ luật sư bình tĩnh mỉm cười, cô nhìn xuống phía dưới, chàng trai đeo kính đen cười tươi như hoa, hàm răng trắng bóng làm cô chói mắt.
Lòng cô không khỏi than thở, anh ta đúng là rỗi việc, cả một công ty to lớn không lo, mỗi lần cô tham gia kiện tụng lại rất “chăm chỉ” có mặt.
Thu lại ánh mắt, cô dồn hết tinh thần vào “trận chiến” giành lại công lý của mình.
-Ông Vũ Văn Minh, xin hỏi 8 giờ tối ngày 20 tháng 3 ông đã ở đâu?
Người đàn ông cười mỉa, ánh mắt xuất hiện tia gian xảo.
-Tôi đang ở công ty.
Nữ luật sư trong lòng mừng thầm vì cá đã cắn câu. Gương mặt xinh đẹp trở nên sắc bén, vỗ mạnh tay xuống bàn cô cứng rắn chỉ tội tên đàn ông giảo hoạt.
-Ông nói dối. Ông lúc đó đang ở khách sạn XX, có ý đồ xâm phạm thân chủ tôi, cô Lệ An cũng là cấp dưới của ông. Ông mượn cớ công tác ép buộc cô ấy uống say rồi thực hiện ý đồ xấu xa của mình nhưng không thành.
Mặt người đàn ông trở nên khó coi, ông ta hướng luật sư của mình cầu cứu.
Vị luật sư có tiếng lần đầu gặp đối thủ, lại là một cô nhóc mặt búng ra sữa, anh vừa hứng thú, vừa cẩn trọng đối phó.
-Cô nói thân chủ tôi cùng cô Lệ An vào khách sạn, vậy cô có bằng chứng gì chứng minh?
Quả thật ngay cả một bằng chứng cô cũng không có. Vì người đàn ông kia là giám đốc của một công ty lớn, ông ta dễ dàng moi chuộc nhân chứng, phá hủy hết thảy những chứng cứ liên quan đến mình. Nhưng cô vẫn kiên quyết nhận vụ kiện này vì cô tin công lý sẽ chiến thắng tất cả.
-Trong tay tôi có một cuộn băng ghi lại hình ảnh ông và cô Lệ An đi vào khách sạn XX. Vẻ mặt cô ấy còn rất khó chịu.
Chánh án nhận lấy cuộn băng cho vào máy, hình ảnh hiện trên màn hình khiến hội đồng thẩm án khó hiểu nhìn nữ luật sư, cô cũng nhìn họ, vô cùng bình tĩnh.
Thời khắc mấu chốt, phiên tòa vang lên tiếng gào the thé của người đàn ông. Ông ta như đạp phải mìn, vô cùng kích động.
-Cô ta nói dối, Lệ An lúc đó uống say như chết lấy đâu ra khó chịu chứ? Ha….ha….Cao luật sư, cô tính qua mặt thẩm phán sao?
Luật sư của Vũ Văn Minh thở dài, cô gái này quá cao tay!
Kết quả quá rõ ràng, nữ luật sư mỉm cười hài lòng, cô hướng hội đồng thẩm phán gật đầu cám ơn, cũng may họ không lên tiếng truy cứu làm Vũ Văn Minh hiểu lầm, tự mình nói ra sự thật.
Bộp một tiếng, thẩm án gõ bàn, nhanh chóng kết thúc vụ kiện.
-Vũ Văn Minh ý đồ xâm phạm người khác, tội danh thành lập. Tòa tuyên án bốn năm tù giam.
Lệ An vui mừng nắm tay cô gái xinh đẹp trước mặt, xúc động rơi
nước mắt.
-Cao luật sư, thành thật cám ơn cô!
Lần thứ n nhận được sự cảm kích của người khác, cô càng thấy con đường mình đi là đúng hướng. Khi công lý còn tồn tại, tội ác sẽ mãi mãi được vạch trần.
Tôn Đăng Trình tuy thua cuộc nhưng tâm trạng tốt vô cùng. Anh chăm chú quan sát nét mặt đáng yêu của cô gái, khác hẳn sự sắc bén trên tòa. Nụ cười tươi tắn làm tim anh bất giác lỗi nhịp.
Đến gần cô, Tôn Đăng Trình tò mò lên tiếng.
-Luật sư Cao, cô có thể cho tôi biết cuộn băng kia của cô là gì không?
Lúc nãy tập trung vào Vũ Văn Minh, cô không mấy để ý đến luật sư của ông ta, bây giờ nhìn kĩ, anh ta quả thật rất đẹp trai.
Cô chớp mắt, đỏ mặt nhìn xung quanh.
-À, cái đó…..tôi nói anh đừng cười!
Anh chàng thật thà gật đầu.
-Cô cứ nói!
Cô kiễng chân, nói nhỏ vào tai anh.
-Phim hoạt hình Tom and Jerry!
Tôn Đăng Trình cười thích thú, chẳng trách bộ dạng của hội đồng thẩm phán lại kì lạ thế kia, họ chắc cũng bị cô làm cho dở khóc dở cười.
Một nam một nữ thân mật nói cười trở thành cái gai trong mắt người thứ ba đứng ở xa.
Anh không tiếng động thình lình đi tới, phá tan khung cảnh hòa hợp của hai người kia.
Tôn Đăng Trình nheo mắt nhìn chàng trai đeo kính đen, cảm thấy ánh mắt đầy địch ý của anh ta đang dán chặt trên người mình.
-Xin chào, anh là….
Bàn tay to lớn đột ngột siết lấy eo cô, hơi ấm quen thuộc tựa hơi thở của chính mình, cô không nhìn cũng đoán được là ai.
-Bạn trai cô ấy!
Câu trả lời ngắn gọn nhưng vừa đủ để cảnh cáo kẻ địch, anh dễ dàng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của anh ta lúc nào cũng hướng về cô Nhóc của mình, muốn cạnh tranh sao? Chàng luật sư trẻ tuổi này vốn không có cơ hội.
Tôn Đăng Trình biết người kia đang ngầm ra dấu, bảo anh tránh xa cô nhưng người mà anh thích, xưa nay anh đều theo đuổi tới cùng.
Quyết tâm của luật sư Tôn vừa mới nhen nhóm đã nhanh chóng vụt tắt vì người đối diện thong dong tháo kính, để lộ khuôn mặt không ai không biết của mình.
-Anh là Hạ Anh Du, kiến trúc sư có những công trình tầm cỡ nhất khu vực ? Thật hân hạnh được gặp anh, tôi là Tôn Đăng Trình, bạn đồng nghiệp của bạn gái anh.
Rain hào phóng bắt tay Tôn Đăng Trình, tình địch chưa chiến đã tự động nhận thua, anh vô cùng hài lòng với kết quả này.
Thấy Tôn Đăng Trình vội vàng bỏ đi, không hề quay đầu nhìn mình một lần kể từ lúc Rain xuất hiện, Nhã Nhi bực bội thoát khỏi cánh tay cứng như thép của anh, bệnh nghề nghiệp được dịp bộc phát.
-Hạ Anh Du, em sẽ kiện anh tội quấy rối, mạo nhận thân phận trục lợi cá nhân! Suốt ngày cứ như kẹo cao su bám dính lấy em, anh không phiền em cũng mệt chết đây này!
Nói rồi cô lách người bỏ đi, bộ váy công sở chính chắn không che được dáng vẻ trẻ con, tạo nên những đường cong đáng yêu theo từng chuyển động của cơ thể.
Rain đuổi theo cô, hai người tiếp tục tình cảnh quen thuộc diễn ra suốt năm năm qua.
-Cao Nhã Nhi, đến khi nào thì em mới chấp nhận anh! Anh 27 tuổi rồi, không muốn đến 50 tuổi mới lấy vợ, con anh sẽ nhầm anh với ông nó mất!
Nhã Nhi phì cười, cô thích bộ dạng khổ sở này của anh. Ai bảo anh trước kia đa tình, bạn gái anh hết A, B đến Z nối đuôi nhau làm phiền cô khiến cô mấy năm Đại học không hưởng được cảm giác vui vẻ thời sinh viên, ngược lại suốt ngày phải nát óc nghĩ cách đối phó với những trò quái gỡ của họ.
Nhưng cũng rất may mắn, từ đó miệng lưỡi Nhã Nhi trở nên sắc bén, chiêu trò của cô nhiều vô kể. Điều này quả thật có ích với nghề luật sư của cô.
-Anh không phải hô một tiếng là hàng tá cô chạy đến sao? Muốn vợ sẽ có vợ, muốn con liền có con, cần gì phải khổ sở đi theo em thế này chứ ?
Rain đau lòng nhìn cô, đôi mắt nâu sâu thẳm.
-Nhã Nhi, anh biết bọn họ làm khó dễ em nhưng anh xin thề, không ai trong số họ là bạn gái anh, tim anh chỉ chứa đủ một người. Cô Nhóc ấy rất đáng yêu!
Nhã Nhi còn nhớ bộ dạng thảm hại của những cô gái kia, tất cả họ đều bị Rain trừng trị vì động vào cô, cô hiểu anh rất yêu mình nhưng Nhã Nhi không muốn anh đạt được ý nguyện.
Hoàng hôn tím nhạt phủ xuống, ánh mặt trời sau bờ vai cao lớn của anh bỗng êm dịu lạ kì.
Nhã Nhi nắm tay Rain, hai người cùng nhau bước đi, giọng nói hạnh phúc kéo dài vô tận.
-Em muốn chọn một bộ váy cưới thật đẹp!
-Nhã Nhi, em đồng ý lấy anh rồi hả ?
-Lấy cái đầu anh, em làm dâu phụ!
-Hứ…..cái gì mà dâu phụ, không được làm. Bảo cô dâu tìm người khác đi!
-Du công tử, cô dâu là em gái anh, Hạ Vân Linh!
-Gì chứ! Nó chịu kết hôn với Hàn Phong rồi sao?
-Ừ!Bọn họ sẽ là đôi vợ chồng rất rất hạnh phúc.
-Ai bảo, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn…..
-Xí, ai thèm lấy anh !
………….
Mỗi người sinh ra đều mang một màu sắc. Dưới bàn tay của định mệnh, chúng ta vẽ nên những bức tranh.
Có bức tranh trở thành kiệt tác cũng có bức bị đời lãng quên. Chúng ta là những mảng màu trong bức tranh ấy, chúng ta làm nên câu chuyện của riêng mình.
Đủ mạnh mẽ vượt qua thử thách, đủ niềm tin gạt bỏ khó khăn, ngay cả màu đen cũng có thể trở thành phông nền cho trời đêm đầy sao.
Cúi đầu trước số phận, rũ bỏ sự tin yêu, dù là màu trắng cũng sẽ bị nhuốm bẩn, dần dần lu mờ trong vô vàn sắc màu.
THE END.