Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 56: Chờ đợi ánh sáng.
ôi khi, tình yêu như một thứ ánh sáng. Trong giây phút nào đó lóe lên những sắc màu rực rỡ rồi mau chóng vụt tắt.
Đã một tuần kể từ ngày Vân Linh tiếp nhận quá trìnhđiều trị. Trước khi thực hiện phẫu thuật, sức khỏe toàn diện phải đượcđảm bảo, điều này có ảnh hưởng rất lớn đến mức độ thành công của ca phẫu thuật.
Lâm Khắc Minh với cương vị là bác sĩ trực tiếp chịu trách nhiệm cho việc điều trị của Vân Linh ngày đêm túc trực theo dõi tình trạng hiện tạicủa cô, mỗi một chi tiết nhỏ đều được ông lưu ý cẩn thận. Với ông, bướcchuẩn bị về thể lực và tinh thần của bệnh nhân rất quan trọng, hơn nữaông đã hứa dốc hết sức giúp Vân Linh sáng mắt thì nhất định phải làmđược.
Như mọi ngày, Lâm Khắc Minh đến phòng bệnh kiểm tra tình trạng sức khỏecủa Vân Linh. Bao nhiêu năm là bác sĩ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một bệnh nhân lạc quan như cô.
Ông nhớ ngày đầu khi Vân Linh vào viện, cô đã hỏi ông.
-Bác có chắc mắt cháu sẽ sáng lại không?
Lâm Khắc Minh mỉm cười, kiên định trả lời.
-Chắc chắn. Ta hứa bằng cả danh dự.
Vân Linh khẽ lắc đầu, tay cào cào mái tóc xoăn đen của mình.
-Thật ra, như bây giờ cũng rất tốt. Mù lòa là một phần cuộc sống củacháu, bao nhiêu năm nay cháu đã quen rồi, chỉ cần mọi người vẫn luôn bên cạnh, yêu thương và tin tưởng cháu thì mắt có sáng lại hay không vớicháu không quan trọng.
Dừng một chút, Vân Linh cười thật tươi, giọng nói trong trẻo khiến Lâm Khắc Minh im lặng rất lâu.
-Do vậy, bác sĩ Lâm đừng quá áp lực về việc chữa trị cho cháu. Thànhcông cũng được mà thất bại cũng chẳng sao, cháu sẽ không trách bác.
Cô bé này thật sự làm ông không biết nói gì nữa. Nhìn đôi mắt tròn xoe thánh thiện ấy, Lâm Khắc Minh bất giác cười to.
-Vân Linh, cháu yên tâm. Bằng mọi giá ta sẽ giúp cháu sáng mắt.
Thu lại dòng hồi tưởng, Lâm Khắc Minh vui vẻ đến cạnh Vân Linh.
-Ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, cháu chuẩn bị tốt chưa ?
Cả tuần nay mọi người cứ sáng chiều đến thăm làm Vân Linh thấy mìnhchẳng khác nào trẻ con, lại thêm sự lo lắng quá mức của y tá, bác sĩ ởbệnh viện. Điều cô mong nhất là mau chóng làm phẫu thuật rồi về nhà.
Thế nên, tâm lí hiện tại của Vân Linh vô cùng thoải mái, qua hôm nay côsẽ ra khỏi cái bệnh viện phiền phức này. Nhưng mà vẫn còn bác sĩ Lâm,ông ấy không giống đám người xua nịnh ở bệnh viện, ông luôn tận tìnhgiúp đỡ cô, đặc biệt về mặt tinh thần.
-Vâng. Cháu thấy rất thoải mái, bác sĩ Lâm cám ơn bác đã hết lòng giúp cháu.
Từng nếp nhăn xô vào nhau, mái đầu điểm bạc hơi nghiêng, Lâm Khắc Minhnhìn Vân Linh, cái nhìn chứa sự ấm áp của người cha dành cho con gái.
-Vân Linh, ta biết cháu là một cô gái kiên cường. Ngoài kia có rất nhiều người chờ mong cháu sáng mắt, vậy nên hãy hứa với ta, dù thế nào cũngphải nghĩ đến những người thân yêu mà vượt qua tất cả. Ca phẫu thuậtngày mai, ta vẫn chưa khẳng định được gì nhưng cứ tin ở ta, có một ngàycháu sẽ nhìn thấy bầu trời xanh trong ngoài kia.
Đêm đó, Vân Linh mơ thấy mẹ. Bà ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt tóc cô,ánh mắt bà vẫn hiền từ như ngày nào, giọng nói dịu dàng khiến cô bậtkhóc.
-Hứa với mẹ, con phải sống thật hạnh phúc.
Nói rồi, trong làn khói trắng xòa mờ ảo, bà từ từ biến mất. Vân Linhgiật mình, tay vô thức đưa lên má, nước mắt cứ thế không ngừng rơi đếnkhi cô mệt ngoài thiếp đi.
-Mẹ, con hứa với mẹ. Con sẽ thật..hạnh phúc!
XXXXX
Hôm nay có lẽ là một ngày quan trọng với rất nhiều người, ngoại trừ Hạ Vân Linh.
Trước phòng bệnh, mọi người im lặng nhìn bác sĩ và y tá đi đi lại lại, nét mặt tất cả căng thẳng vô cùng.
Hạ Vĩnh và Rain đi đến cạnh Vân Linh, cả hai không nói không rằng ôm chầm lấy cô.
Cảm nhận được hơi ấm suốt mười bảy năm đã bao bọc mình, Vân Linh cố ngăn cho nước mắt trào ra, ngẹn ngào nói.
-Ba à, tối qua con mơ thấy mẹ. Mẹ rất nhớ chúng ta, còn bảo con phải sống thật hạnh phúc.
Bàn tay già nua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Linh, Hạ Vĩnh nhẹ giọng trấn an con gái.
-Ừ, cả nhà chúng ta sẽ lại vui vẻ như ngày xưa.
Thấy Vân Linh và ba như sắp khóc đến nơi, Rain len lén véo vào má em gái khiến cô xuýt xoa kêu đau.
-Ai….ui…..Hạ Anh Du!Để xem em trả thù anh thế nào!
Vẻ mặt ai oán của cô làm Hạ Vĩnh và Rain bật cười, Vân Linh nhà họ lẽ ra phải luôn đáng yêu thế này.
Nhìn thấy cả nhà ba người vui vẻ thế kia, Nhã Nhi ở bên cạnh bất giácước mong được như họ, cô càng hy vọng Vân Linh có thể sáng mắt để nhìnthấy những người thân yêu xung quanh mình.
Ghé sát vào tai Vân Linh, Nhã Nhi cười ma mãnh.
Chỉ thấy sau lời thì thầm kia, mặt cô bạn thoáng đỏ nhưng cũng rấtnhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, a một tiếng như hiểu ra điều gì đó.
-A…ra là vậy. Cậu với Rain hợp nhau ăn hiếp tớ!
Nụ cười ma mãnh khi nãy bị câu nói của Vân Linh làm éo xệ, cô thởdài lùi ra xa. Hạ Vân Linh đúng là Hạ Vân Linh, lần này coi như Cao NhãNhi tớ nhường cậu.
Thấy bác sĩ đến, mọi người tự giác nhường đường. Lâm Khắc Minh đeo khẩutrang đi phía trước, ra hiệu cho những người phía sau đẩy Vân Linh vàotrong.
-Đến giờ tiến hành phẫu thuật, làm phiền người nhà bệnh nhân chờ bên ngoài.
Nghe tiếng thông báo, Vân Linh bỗng nhiên loay hoay không chịu nằmxuống. Cô đưa tay níu lấy cánh tay của người nào đó cạnh mình, thấpgiọng nài nỉ.
-Khoan đã, chờ một chút được không ?
Mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Vân Linh. Nghĩ rằng cô đang lo sợ, họ bất đắc dĩ nhìn nhau rồi đồng loạt im lặng.
Lòng Vân Linh rối bời, thật ra cô còn muốn chờ một người.
Yên lặng nghe ngóng, giọng nói quen thuộc kia vẫn không hề vang lênkhiến cô thất vọng. Hôm nay sao anh lại không đến ? Có lẽ anh khôngbiết, từ lúc mọi người đến đây, cô đã tham lam hy vọng người đầu tiênđến cạnh mình là anh. Nhưng đến giờ phút này, niềm mong ước giản đơn ấy phút chốc tan biến.
Thấy mọi người khó xử vì mình, Vân Linh gượng gạo cười.
-Xin lỗi. Chúng ta bắt đầu được rồi.
Chiếc giường đặc biệt được đẩy đi, bốn bánh xe vô tình lăn đều đều.Trước khi cánh cửa đóng lại, Vân Linh nghe tiếng giày vang lên gấp gáp.
Bác sĩ và y tá đột ngột khựng lại, họ quay đầu, bắt gặp dáng người caolớn đang sải những bước dài về phía mình, trán nhễ nhại mồ hôi nhưngkhuôn mặt không hề biểu hiện một cảm xúc nào.
Hàn Phong bước đến ôm chặt Vân Linh, hơi thở nóng hổi phả ra hương Cỏ may dịu ngọt.
Mọi người nín thở nhìn cảnh tượng trước mặt. Không biết anh nói gì chỉ thấy cô gái bé nhỏ khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Hàn Phong cúi người, hôn nhẹ lên mắt Vân Linh, nụ hôn thoáng qua nhưngchất chứa một tình cảm mãnh liệt mà chỉ hai người họ mới cảm nhận được.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, những chiếc áo trắng nhanh chóngkhuất sau tấm kính thủy tinh , để lại dãy hành lang lạnh lẽo.
Hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen lộ rõ vẻ mệt mỏi. Mọi thứ trước mắtquay cuồng, nhiều thanh âm trộn lẫn vào nhau khiến Hàn Phong vô cùng khó chịu.
Thấy Hàn Phong có điều bất ổn, Rain nhanh chóng đến cạnh anh. Lập tức, mùi tanh nồng xộc vào mũi làm Rain giật mình.
Nhìn thấy một mảng sẫm màu trước gối Hàn Phong, anh càng thêm hốt hoảng, vội vã kêu người đến giúp.
Phía xa, một bóng đen hớt hải chạy vào.
-Trời ơi! Tổng giám đốc! Rain, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Tình hình rối rắm trước mặt làm mọi người sửng sốt, Hạ Vĩnh cũng tức tốc đến giúp. Con gái hiện đang phẫu thuật bên trong, bên ngoài con rểtương lai lại thành ra thế này, ông mất bình tĩnh hỏi Ken.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Mặt Ken đen như lọ, tức tối tuông một tràng.
-Trên đường đến bệnh viện, một tên say rựu chạy lệch đường đâm vào xechúng tôi khiến chân Tổng giám đốc bị thương. Vậy mà cậu ấy một mực đòiđến đây, lại còn chạy nhanh hơn cả tôi.Khốn nhất là cái tên lái xe kia,lúc đó có thời gian, tôi nện cho hắn một trận.
Một bác sĩ đi qua thấy thương tích của Hàn Phong, vội vã giục đám người mặt mày xám xịt đang ồn ào.
-Các người sao không đưa cậu ấy đến bệnh viện Y. Đây là bệnh viện mắt, chúng tôi không thể giúp gì được.
Hàn Phong nghe thấy tiếng nói ong ong bên tai, mi mắt nặng trĩu cố nâng lên.
-Vân Linh…..chờ cô ấy….phải chờ…..
Hai người rõ ràng trong hai hoàn cảnh khác nhau vẫn luôn chờ đợi đối phương.
Đôi khi, tình yêu như một thứ ánh sáng. Trong giây phút nào đó lóe lên những sắc màu rực rỡ rồi mau chóng vụt tắt.
Đợi chờ tình yêu, như đợi chờ thứ ánh sáng huyền ảo ấy. Là bỏ rất nhiềuthời gian, tâm tư, cũng có thể là cả đời chỉ để thấy cái thời khắc đẹpđẽ ngắn ngủi kia.
Bởi trong bao nhiêu đau thương và bất hạnh của cuộc đời, một giây hạnhphúc đủ để ta tiếp túc những chuỗi ngày tăm tối kia. Cứ tin vào thứ ánhsáng kì diệu sẽ xua tan tất cả, sự chờ đợi tiếp thêm sức mạnh cho bất kì ai tin vào nó.