Bức Vẽ Của Gió

Chương 4: Chạm tay vào ánh sáng.


Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 4: Chạm tay vào ánh sáng.

Là thứ ánh sáng đó, cô đã chạm được rồi! Cảm giác như thu hết mọi nguồn sáng trên đời vào những ngón tay bé xíu.
Ngày vàng ươm một màu nắng ấm…Hơi thở thơm tho của cuộc sống vẫn đều đặn phả vào từng người trên mặt đất…
Mọi thứ tuần hoàn theo đúng quỹ đạo của nó.
Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang hơi lạnh và vị Cỏ may như thường lệ.
Nó thổi tung mọi trật tự, cuốn phăng cái vòng quay đều đều của cuộc sống.
Rain ngã người về phía sau, để vai tựa lên chiếc ghế xoay mềm xốp.Nụ cười đầy hứng khởi hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt:
-Cuối cùng cũng về rồi!
Màn hình laptop vẫn sáng, góc ảnh nhỏ của người con trai hiện lên ,sẵn sàng bóp ngạt hơi thở của người đối diện ngay khi nhìn vào.
Một sự kiện trọng đại vào một ngày hết sức bình thường đã diễn ra tạihọc viện Richard. Nơi thường ngày đã ồn ào nay lại yên tĩnh bất thường.
Nắng chói chang đổ lên những chiếc bóng bất động.Vài giọt mồ hôi đã kịp thấm vào lớp áo.Im lặng và lặng im.
Những sự việc đã đang và sẽ còn tiếp diễn nếu tin tức ấy không làm tâm lí họ chấn động:
-Từ hôm nay, Đình Hàn Phong chính thức trở lại Richard sau hai năm đi du học!
Ngay sau lời thông báo.Không khí im lặng khi nãy hoàn toàn bị phá vỡ…Đơn giản là họ đã nghe được những gì cần nghe.

Đình Hàn Phong! Cái tên làm nên lịch sử của Richard.
Con người với bộ óc siêu việt và vẻ ngoài bất phàm.Hai năm trước những đột phá trong học tập làm mọi người sửng sốt.
Không ai tưởng tượng được lượng chất xám chứa trong bộ não tài năng kia là bao nhiêu và hết thảy đều cho rằng nó vô hạn.
Nhưng điều làm người khác bấn loạn hơn cả không phải tài năng hiếm hoi hay lượng chất xám đáng kinh ngạc ấy.Mà chính là:
-OMG! Ánh mắt đó làm tôi ngạc thở! Phải làm sao đây?
– Không thể dứt mắt ra khỏi anh ấy được!Con người đó…Ôi!Chết mất thôi!
-Trên đời này không phải có người như thế chứ!
……………
Đó là phản ứng thường gặp khi Hàn Phong vô tình xuất hiện trước mắt họ.
Và một đút kết cuối cùng được đưa ra:
Đình Hàn Phong là một cơn gió lạnh nhưng không hề nhẹ nhàng .Cơn gió ấysẵn sàng rút cạn mọi hơi thở của bạn, đóng băng mọi cảm xúc và biến bạnthành nạn nhân của “tự kỉ cấp độ nặng” ngay từ lần đầu chạm phải.
Vậy nên khi tin tức Đình Hàn Phong đi du học được thông báo….mọi người chết lặng.
Điều duy nhất họ có thể làm là lẳng lặng cúi nhặt những mảnh tim vỡnát.Cảm giác của Trái Đất ngừng quay cứ lẩn quẩn, đè nặng lên những bóng dáng đáng thương.
Đến khi Cơn Gió ấy trở về, học viện Richard thực sự nổ tung.
Những con tim đầy vết cắt lại đập mạnh hơn bao giờ hết.Niềm hạnh phúc tràn ngập màu hồng dưới bóng nắng vàng hoe.
Tiếng ồn ào vẫn chưa dứt khiến Vân Linh khó chịu.
Richard hôm nay lạ thật! Hình như có điều gì đó khiến tất cả các học viên rất phấn khích.
Những cuộc nói chuyện rôm rã làm tai cô căng lên mệt mỏi.Lại có tiếng bước chân vội vã ,kèm theo hơi thở hổn hễn của ai đó:
-Vân Linh! Cậu biết gì chưa?
Là Nhã Nhi! Thật sự chuyện gì khiến mọi người lạ thường như vậy chứ, kểcả Nhã Nhi?Một chút tò mò lướt qua nhưng mau chóng bị gạt phăng:
-Có gì à ?Tớ không muốn quan tâm! Toàn phiền phức!

Vân Linh là thế bất cần và lơ đễnh.Cô không muốn quan tâm quá nhiềunhững việc không đáng quan tâm.Bản chất ấy tạo nên một Vân Linh có phầnlãnh đạm.
Chưa kịp thu lại hơi thở vội vã, cô bạn tỏ ý bất mãn:
-Vân Linh à! Chuyện này rất quan trọng đấy! Tất cả các Học Viên Richard đều biết…trừ cậu. Đó là anh Hàn….Ph….
-Reng………reng………
Tiếng chuông vào học vang lên ác đi giọng nói đứt quãng của Nhã Nhi.
-Vào học rồi cậu mau trở về lớp đi!Không thầy giám thị cho quét dọn toàn trường đó.
Rất muốn nói nhưng hình ảnh thầy giám thị hói đầu hiện ra làm Nhã Nhi rùng mình…Ôi thật đáng sợ.
Thế là cô bạn nhỏ lật đật chạy về lớp và không quên để lại lời đe dọa:
-Đừng hối hận nhé…..Cô bạn bất cần!
Vân Linh cười xòa, Nhã Nhi thật trẻ con!Nhưng đó cũng là thứ mà cô quý nhất ở người bạn này.
Vân Linh và Nhã Nhi quen nhau khi cả hai cùng là những ma mới của học viện Richard.
Ngày đầu đến trường với cô học viên khiếm thị thật quá khó khăn.
Mọi thứ đều lạ lẫm.Môi trường quý tộc của học viện không chấp nhận Vân Linh-cô gái mù lòa vô cảm.
Nhưng thứ ánh sáng duy nhất làm tan chảy khối vô cảm ấy chính là NhãNhi.Cô bạn nhỏ tốt bụng luôn giúp đỡ Vân Linh, người dang tay bảo vệ côkhỏi sự khinh miệt của bạn bè.
Đối với Nhã Nhi, Vân Linh là một thiên thần thuần khiết và trong sáng…

Ít ai thấy được sự mạnh mẽ của con người này.Với một đôi mắt dù khiếmkhuyết nhưng trái tim lại vô cùng hoàn hảo.Nơi mọi sự thánh thiện, chânthành được cất giấu sau khuôn mặt thờ ơ, bất cần.
Thế nên hai người trở thành bạn của nhau, họ thấu hiểu nhau dù chính Vân Linh cũng không biết Nhã Nhi trông như thế nào.
Điều duy nhất cô xác định được đó là tình bạn chân thành giữa họ.
Nụ cười khẽ thoáng qua trên gương mặt cô gái nhỏ.Ít ra trong cuộc sống tẻ nhạt này màu đen chưa phải là sắc màu chủ đạo!
Vân Linh đưa tay lên khoảng không trước mặt, để những cơn gió luồn vào kẽ tay.
Là thứ ánh sáng đó, cô đã chạm được rồi! Cảm giác như thu hết mọi nguồn sáng trên đời vào những ngón tay bé xíu.
Nụ cười nhanh chóng vụt tắt.Đôi bàn tay đặt về vị trí ban đầu.
Vân Linh thở dài.Tất cả chỉ là sự tưởng tượng của cô thôi, có lẽ thứ ánh sáng ấy mãi mãi không dành cho cô, không thuộc về cô.Và dĩ nhiên khôngthể chạm vào!
Những đợt nắng bất chợt tràn về, rãi đầy căn phòng nơi chỉ có cô gáinhỏ…Hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra, xua tan những suy nghĩ có phần hỗn độn.
Ngoài khung cửa sổ, vài chiếc lá vàng đang chật vật bám víu vào cànhcây.Mây vội vã bay đi để lại một bầu trời đầy nắng…Đóa Tường Vy e dèkhép chặt những chiếc cánh mỏng manh.
Tất cả báo hiệu một trận Gió dữ dội sắp kéo đến…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.