Bức Vẽ Của Gió

Chương 16: Mưa cũng thật đáng yêu !


Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 16: Mưa cũng thật đáng yêu !

Rào. Rào. Cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, xua tan cái nóng khắc nghiệt, xoa dịu những giận dỗi, xóa sạch mọi hoài nghi.
Khi cục diện “cuộc chiến” ở Richard vẫn chưa dàn xếp, thì tại một nơi khác tình hình chiến sự lại bắt đầu!
Xa lộ vắng tanh, cái nắng chói chang đổ lên thân người cao lớn.
Rain bực bội đưa tay quệt lấy giọt mồ hôi vừa đổ xuống. Chết tiệt ! Anh phải đi bộ về nhà dưới “cơn lửa” gay gắt này sao ?
Thế là hình ảnh hiếm hoi xuất hiện trên con đường không một bóng người.Chàng trai lịch lãm thong dong sải từng bước dài, mái tóc nâu bị gióđánh tung trông quyến rũ.
Ánh nhìn bất cam hằn lên sự bực tức, Hạ Anh Du đường đường phong độ cũng có ngày thảm hại thế này!
-Mưa rơi nhẹ rơi tí ta tí tách ta tí tách…la ….la.
Tiếng hát trong veo vút lên khiến Rain ngẩn người. Tên dở hơi nào lạivui vẻ đến mức trời nắng như thiêu đốt mà lại hát về mưa chứ, mà còn vào lúc tâm trạng anh đang rất rất không tốt.
Máu chiến nổi lên, đã vậy thì cho hắn một trận xem như xả cơn tức lúc nãy.
Rain quay phắt người, đôi mắt nheo lại bỗng chốc mở to, mồm há ra rất mất hình tượng.
Không hề phát hiện sự tồn tại của ai kia, cô gái nhỏ vẫn đều đều đạp xe, đôi môi đỏ xinh vô tư “hét”:
-Và em sao hồn nhiên ! Xinh như nàng tiên ! Cho bao chàng trai ngẩn ngơ thẩn thờ xin làm quen.
Ừ thì hồn nhiên đấy nếu không nói là hơi điên. Cũng rất xinh nhưng “xinh không đúng lúc”!Và điều quan trọng là đã có một chàng trai ngẩn ngơ,thẩn thơ bên lề đường.
Sau vài phút đứng hình Rain lao như bay, mục tiêu hướng đến là cô gái nhỏ.
Bị phục kích bất ngờ, Nhã Nhi không kịp trở tay, cả người và xe ngã nhào xuống đường. Đôi mắt ngây thơ đã long lên sòng sọc, ngẩng cao đầu đểnhận diện kẻ gây chiến.

Khuôn mặt đáng ghét phóng to hết cỡ , nụ cười nửa miệng cực gian xảo đang lờn vờn trước mắt Nhã Nhi.
Khói từ tai bốc ra nghi ngút, tiếng “tu tu” báo hiệu bộ máy “hủy diệt” được kích hoạt :
-Yaaa. Hạ Anh Du ! Anh đúng là sao chổi, vô duyên vô cớ từ đâu chui ra,làm tôi thành ra thế này ! Grừ rừ…. tôi thề, hôm nay không giết chết anh tôi không phải là Cao Nhã Nhi !
Thân người nhỏ bé hùng hổ lao tới, đầu tóc rối bù, bộ đồng phục nhăn nhúm chẳng khác dân đàn chị.
Giở hết các chiêu từ cào cấu, cắn xé đến đấm đá loạn xạ, Nhã Nhi mặc kệ kẻ kia đang kêu la thất thanh.
-AAA…Này nhóc dừng tay, dừng tay !
Cơn rát buốt toàn thân khiến Rain phản công, ra sức giữ chặc cánh tayđang không ngừng “hành hung” của cô gái nhỏ. Không ngờ cô nhóc này nổigiận kinh khủng như thế, từ nay anh không dại mà động vào nữa.
Dù cánh tay đang bị kiềm cứng nhưng đôi chân vẫn cứ nhằm phía trước mà đá, mà đạp. Đã thế còn luôn miệng mắng **** :
-Đi chết đi sao chổi, tôi xem anh còn dám động vào tôi nữa không….Azzz.
Cơn nắng nóng chưa hề hạ nhiệt. Không gian yên tĩnh ban nãy bị phá vỡ bởi trận chiến nảy lửa.
Hai con người đang ra sức giằng co rất dữ dội, chàng trai cao lớn có vẻchịu đựng khổ sở còn cô gái nhỏ nhắn lại hăng say ra đòn.
Sau khi trả được thù, Nhã Nhi chống tay thở hồng hộc, khuôn má đỏ lên khiến Rain bật cười :
-Đủ chưa ! Bây giờ thì cho tôi biết, tại sao nhóc lại ở đây ?
Đôi môi đẹp mím chặt. Ánh mắt láo liên bắt đầu che đậy những âm mưu.
Thật ra Nhã Nhi đã cúp học, cô không phải học sinh cá biệt nhưng cũngchẳng ngoan hiền gì cho cam. Tại sao phải nhốt mình trong cái đống chữnghĩa nhàm chán kia mà không đi chơi chứ.

Khó khăn lắm mới trốn được ông giám thị hói đầu. Ai dè tránh tà lại gặp sao chổi. Nghĩ đến cảnh Hạ Anh Di sẽ túm cô về trường rồi bảo Hiệutrưởng kỷ luật mình ,Nhã Nhi khóc thầm:
“Tên này quen rất thân với Hiệu trưởng, lần này mình dại dột quá!”.
Nghĩ thế nhưng cô vẫn gắng hếch mặt, đâm lao thì phóng theo luôn cho chắc :
-À…tôi..tôi. Mà liên quan gì đến anh. Du công tử không cần bận tâm đâu, lo cho anh trước đi.
Nhìn Rain chằm chằm từ trên xuống dưới, Nhã Nhi bắt đầu bày ra bộ mặt láu cá hết mức có thể:
-Ha ha. Chắc là bị cô nào đá rồi! Thất tình nên đến nơi vắng vẻ này đểâm thầm “kết liễu” đời mình chứ gì ? Thôi nể tình anh là anh trai củabạn thân tôi, nên tôi khuyên anh việc gì cũng phải nghĩ cho thông.
Rain xám mặt. Cô gái này miệng lưỡi đúng là chanh chua, đá xoáy người khác chuyên nghiệp hơn cả anh.
Nhưng anh là ai chứ, Hạ Anh Du tài ba đã sớm đoán được cô bỏ học đichơi rồi. Muốn hạ đo ván anh ư, cô vẫn còn non kém lắm cô bé ạ:
-Vậy thì cảm ơn lòng tốt của nhóc nhé ! Bây giờ tâm trạng tôi quả làkhông tốt, tôi đang nghĩ mình có nên đến tìm Hiệu trưởng Riachard để tâm sự không ? Ông ấy chắc sẽ có cách giúp tôi đấy!
Mặt Nhã Nhi méo xệ, anh ta đúng là “Cáo già”, “Hồ ly ngàn năm” có vẻngoài hại người, đã nhìn thấu những toan tính của cô. Nhưng chuyến đichơi này, cô quyết không từ bỏ.
Thoáng thấy nét lưỡng lự trên gương mặt trắng hồng, Rain cười thầm. Anh đã bắn trúng tim đen của cô nhóc rồi.
-Vậy bây giờ, anh muốn gì ?
“Cùng là kẻ khôn ngoan, tốt hơn hết nên cho nhau một cơ hội. Anh nắmđược tẩy của tôi nhưng chắc chắn anh có điều kiện. Vậy thì ngại gì màchúng ta không trao đổi.” Nhã Nhi tự tán dương suy nghĩ thấu đáo củamình mà không biết cái giá sắp trả thật quá đắt đỏ.
Cá đã cắn câu, Rain liếc nhìn chiếc xe đạp nằm dưới chân. Ánh mắt sáng lên tia gian xảo:

-Chở tôi về !
“Nơi ngõ cùng hẻm vắng này một bóng người cũng chẳng có. Để về nhà chỉcòn cách cuối cùng này thôi, ai bảo nhóc tự sa vào bẫy làm gì.” Bày rabộ mặt đắc thắng vô đối, Rain vênh váo ra lệnh cho Nhã Nhi.
Cô gái nhỏ nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận sắp phun trào.
Cuối cùng Nhã Nhi cũng chấp nhận, khom người dựng lại xe. Mắt căm phẫn nhìn Rain như muốn ăn tươi nuốt sống :
-Vì mục đích “đi chơi” cao cả! Tôi sẽ nhịn anh lần này. Nhưng bây giờ anh phải chở tôi !
Mặt Rain biến sắc, cánh tay đưa lên mái đầu rối bù gãi gãi :
-Hì hì, tôi…tôi không biết đi xe đạp !
Nhã Nhi nắm chặt tay, đôi mắt to tròn đã đỏ ngầu. Ngẩng mặt lên nhìn Rain, giọng Nhã Nhi run run có vẻ rất kiềm chế :
-Hạ Anh Du xem như hôm nay tôi xui xẻo gặp phải sao chổi như anh !
Trận chiến kết thúc trong sự thỏa hiệp không mấy êm đẹp.
Thân người bé nhỏ gồng mình, cố hết sức để chở vật thể có tải trọng to lớn phía sau. Trong lòng không ngừng mắng nhiếc, rủa xả.
Rain cười ha hả, cơn bực tức đã cuốn phăng theo những trận cãi nhau, nhường chỗ cho những niềm vui thật giản dị.
Từng vòng quay đều đều của bánh xe đang vận động, hàng cây bên đường như chạy ngược. Im ắng và bình yên.
Chất giọng trầm ấm vang lên khe khẽ phá vỡ không khí có phần nặng nề:
-Nhã Nhi, chuyện của bạn nhóc, thực sự tôi không cố ý. Tôi không ngờ vì lời từ chối đó mà cô ấy thành ra thế !
Xe bỗng chạy chậm hơn, từng nhịp đạp không còn khó nhọc, thong thả như một cuộc dạo chơi.
Nhã Nhi mỉm cười, mắt thấp thoáng nét ấm áp. Thái độ chân thành này côchưa từng thấy qua. Con người cao ngạo, đào hoa như Hạ Anh Du cũng đểtâm tới những chuyện này ư?

Có lẽ cô đã quá vội vàng khi đinh ninh mọi chuyện đều do anh ta, sự phẫn nộ nhất thời đã khiến cô rối trí. Cô từng chán ghét anh, từng khinh bỉtên công tử trăng hoa như anh.
Nhưng Nhã Nhi chưa bao giờ thấy được người anh trai hết lòng vì em gái, không tìm ra những chân thành và nồng ấm của anh.
Thấy cô im lặng, Rain lo sợ cô lại nghĩ mình biện bạch. Anh biết cô ghét mình, biết cô tổn thương khi nhìn bạn mình như thế.
Nhưng đó là sự thật, anh không muốn vì hiểu lầm này mà họ cứ đấu khẩu, mãi xem nhau như kẻ thù:
-Tôi nói thật đấy! Nhóc có quyền không tin. Nhưng Hạ Anh Du này chưa hề giải thích với ai về những việc tôi đã làm.
Giọng nói trầm trầm vẫn vang lên rất rõ nhưng thanh âm của nhịp tim hỗnloạn đang dần lấn áp. Đôi má trắng xinh bỗng chốc đỏ lên, mái tóc lòaxoa che đi gương mặt đang bối rối.
Rào. Rào. Cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, xua tan cái nóng khắc nghiệt, xoa dịu những giận dỗi, xóa sạch mọi hoài nghi.
Nhã Nhi tăng tốc, nhịp đạp trở nên hối hả. Trong màn mưa, nụ cười thật tươi lóe sáng :
-Mưa cũng đáng yêu đấy chứ !
Rain nghiêng đầu, giọng nói lảnh lót thường ngày bị tiếng mưa làm ù đi:
-Nhóc nói gì ? Tôi nghe không rõ !
Nhã Nhi mím môi, cũng may anh ta không nghe:
-Tôi bảo mưa rồi, chúng ta mau về thôi!
Có những nụ cười là định mệnh ,những hiểu lầm thật rắc rối.
Nhưng nếu chúng ta kiên trì tháo gỡ thì sau hiểu lầm chính là nụ cười trong sáng ấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.