Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 10: Tan vào Gió…
-Hãy nhớ rằng, Đình Hàn Phong luôn ở phía sau em!
Bầu trời chỉ duy nhất một khối đen ngòm. Vài chiếc lá chao đảo rời khỏi cành, đáp đất nhẹ nhàng.
Chuyến đi chơi của Vân Linh đã trở thành cuộc đấu nảy lửa. Sức hiếuchiến tương đương, độ ngang ngạnh không hơn không kém. Vậy nên tỉ sốchưa phân rõ thì người trong cuộc sớm đã thương tích đầy mình.
Nhã Nhi và Rain vì quá khích mà từ động khẩu chuyển sang động thủ. Kếtquả Nhã Nhi trượt chân ngã nhào, bộ dạng thảm hại chẳng kém Rain.
Vân Linh không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe thấy tiếng cô bạn la oai oái rồi như sắp khóc tới nơi :
-Ôi chân của tôi! Hạ Anh Du anh đúng là chết tiệt…
-Là nhóc tự ngã nhé ! Tôi đâu có cố ý…
Tiếng khóc nức nở vang lên như trẻ con đòi kẹo. Vân Linh phát hoảng, Nhã Nhi lại bắt đầu rồi. Mỗi khi uất ức quá mức, hành động duy nhất của côlà khóc và làm ồn.
Từ lúc cú ngã cực đẹp được diễn ra đến khi Nhã Nhi ngồi khóc thét, mặt Rain cứ nghệt ra rồi hoàn toàn bất động.
Tiếng khóc vẫn chưa dứt nhưng giọng cười sang sảng từ đâu nổi lên, lớn dần ,lớn dần cuối cùng ác đi tiếng khóc ban nãy.
Mọi người dừng lại một chút, quan sát cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Cô gái nhỏ ngồi lì dưới đất, khuôn mặt trắng ửng hồng vì tức giận, đôi môi đỏ mọng mím chặt trông rất đáng yêu.
Chàng trai cao lớn hai tay ôm bụng, cười đến quằng quại.
Cô gái ở giữa nhíu mày, vẻ mặt có phần ngô nghê vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Sau khi quan sát tận tường mọi chi tiết, họ rời đi. Vài người lắc đầungán ngẫm “thanh niên ngày nay chỉ toàn bắt nạt trẻ con”, số người kháclại bày ra sự tiếc nuối vô hạn: “ Đẹp trai thế mà thần kinh!”.
Rain vẫn không thể nhịn được cười, dáng người cao nghiêng ngả theo từng cử chỉ của cô gái nhỏ:
-Đúng là trẻ con! Thế mà không cho gọi là nhóc…Hahaaaa.
Bị trêu tức, Nhã Nhi lấy tay quệt nước mắt. Cố gắng đứng lên để ăn thuađủ với kẻ trước mặt. Nhưng chưa kịp đứng , khớp gối sưng tấy do cú ngãlại đau dữ dội.
-Cậu không sao chứ Nhã Nhi ?
Vân Linh lo lắng. Nếu không đau, Nhã Nhi sẽ không khóc đến mức đấy.
Vội nhớ tới nhân vật vừa gây hấn, Vân Linh nghiêm giọng:
-Rain ! Đừng đùa nữa…Nhã Nhi xem ra đau lắm đấy. Anh đưa cậu ấy về nhà nhé ! Em sẽ tự bắt taxi về.
-Nhưng mắt em không nhìn thấy, như thế rất nguy hiểm.
-Đúng đó Vân Linh. Để tớ tự về được rồi !
Vân Linh kiên quyết, cô đã nói thì không bao giờ thay đổi. Nếu để Nhã Nhi thế này mà đi về thì thật không ổn:
-Hai người mãi xem tớ là trẻ con thế ! Chỉ là mắt không thấy thôi, bộ não vẫn hoạt động tốt mà.
Sau những lời lẽ đầy thuyết phục của Vân Linh, Nhã Nhi đành để Rain chởvề. Trước khi đi, Rain bắt Taxi cho cô còn căn dặn tài xế thật kĩ địachỉ nhà.
Yên vị trong xe, Vân Linh cảm thấy tâm trạng có phần tốt hơn. Không phải suy nghĩ vẩn vơ về con người đó, không bị hàn khí của anh ta bám víu,ám ảnh. Hôm nay cô thực sự rất vui.
Xe chạy chậm dần, rồi ngừng hẳn. Tiếng xình xịch vang lên. Người tài xế nói vọng về phía Vân Linh :
-Thật xin lỗi cô ! Xe hết xăng rồi, không thể chạy tiếp được nữa.
Lần mò mở cánh cửa để bước xuống. Vân Linh mím môi:
-Chú cho cháu hỏi, ở đây là đâu vậy ?
-À đây là đường XX .Rất gần với địa chỉ mà cậu trai lúc nãy đưa cho tôi. Cô chỉ cần đi qua đoạn đường phía trước là tới.
Vân Linh thở phào. Thật may, nhưng từ đây đến nhà phải đi qua một conđường vắng. Vì Vân Linh muốn tự đến trường nên Rain đã chỉ cô tên cácđường đi qua, nếu có đi lạc còn biết mà hỏi thăm. Bây giờ có dịp dùngtới rồi.
Cố gắng bước đi thật chậm trên con đường vắng, cô gái nhỏ tập trung nhẩm tính khoảng cách đến nhà.
Bất chợt một giọng nói ngang phè vang lên :
-Đi đâu thế em gái!
Trán Vân Linh đã lấm tấm mồ hôi, không phải cô gặp côn đồ đấy chứ.
Sự ồn ào bắt đầu kéo đến, những tràng cười cợt nhã, tiếng huýt sáo đầy phấn khích khiến cô gái nhỏ hoảng sợ :
-Xinh quá tụi bây ơi! Lần này anh em mình sướng rồi…Haha.
Đôi tay thô kệch đưa qua đưa lại trước mắt Vân Linh không nhận được bất kì phản xạ nào, tên đầu đàn mới phát hiện :
-Con này bị mù ! Càng tốt..dễ xơi …
Một tràng cười đầy kinh tởm vang lên, mặt Vân Linh trắng bệch. Sớm biếtthế này cô đã vứt bỏ cái thái độ cương quyết khi nãy rồi.
Bộ não thông minh lại vận động hết cỡ, cô làm sao thoát khi mắt khôngthấy gì. Mà lũ người này có vẻ rất đông, nguy cơ bị xơi tái là không hềthấp.
Mùi mồ hôi tanh tưởi ngày càng tiến gần, Vân Linh mím chặt môi, đôi bàntay nhỏ bé bám chặt gấu váy. Con tim bất giác run lên nhịp đập mang tên“Đình Hàn Phong”.
Giờ phút này, tại sao cô chỉ nghĩ đến mỗi anh?
Có lẽ vì đôi bàn tay dịu dàng lau khô những giọt nước mắt trên cánh đồng cỏ lau, vì khuôn ngực cô đã bám víu trên dãy hành lang dài của họcviện.
Vì nụ hôn ngọt ngào đầy bá đạo, vì câu nói chuyên quyền : “Em là của tôi, Hạ Vân Linh”.
Nhưng lí do thực sự là vì trái tim cô đã tan vào gió, quyện vào cái lạnh cô độc và bất cần kia.
Khi mọi xúc cảm được minh chứng một cách rõ ràng, cô gái nhỏ đã không còn đường thoát.
-Đi theo tụi anh nhé cô em, chúng ta cùng nhau vui vẻ nào!
Không để Vân Linh kháng cự, tên đầu đàn tóm chặt tay cô. Bàn tay dơ bẩn bịt chặt miệng tránh tiếng hét của cô gái nhỏ.
Thô bạo lôi Vân Linh vào con hẻm gần đó, bảo bọn đàn em canh chừng cẩnthận. Tên côn đồ hung tợn lao vào con mồi như loài sói đang khát máu,điên cuồn và mang rợ.
Chiếc áo khoác bị xé rách tả tơi, Vân Linh hoảng loạn cực độ. Hàng lệ dài lăn trên khuôn má trắng toát vì sợ hãi.
Tiếng la hét vang lên cắt ngang màn vờn mồi của tên dã thú. Mùi máu từđâu xộc lên tanh tưởi. Tiếng răng đay nghiếng va vào nhau:
-Mẹ nó! Mày là thằng nào ?
Nhìn lũ đàn em nằm bất động trên nền đất, máu nhuộm đỏ chiếc đầu cắt tỉa khác người. Tên đại ca bất giác lạnh người.
Dáng người cao lớn nhếch môi. Ánh nhìn đầy chết chóc chiếu thẳng vào kẻ xấu số :
-Yên tâm. Mày sẽ được biết khi hơi thở cuối cùng kịp trút xuống.
Âm thanh rợn người vang lên. Những cú va đập khiếp hãi vẫn tiếp diễn.
Đến khi bức tường đối diện còn lại vệt máu đỏ tươi, các khớp xương không còn khả năng gãy vụn.
Chàng trai buông tay để thân người mềm nhũn rơi tự do.Cú tiếp đất hoàn hảo.
Dáng người cao lớn đột ngột cuối xuống, giọng nói rất khẽ vang lên bên tai con người đáng thương:
-Nghe cho kĩ, tao là Đình Hàn Phong!
Hơi thở vội vã vừa kịp trút ra, chấm dứt khoảng thời gian tồn tại thật vô ích.
Hàn Phong đứng thẳng người, đôi mắt hằn lên những vằn đỏ ghê rợn. Cái lạnh đóng băng mùi hôi tanh đang bốc lên trong không khí.
Vân Linh co người, hai tay choàng lấy bờ vai đã đờ ra tê cứng. Mồ hôituôn như mưa trên khuôn má thánh thiện, bờ môi bị cô cắn đến bật máu.
Chiếc áo ấm áp choàng qua thân người bé nhỏ, hương cỏ may thoang thoảngkéo mọi cảm xúc về thực tại. Giọng nói cất lên đầy run rẩy:
-Hàn Phong! Là anh phải không ?
Vòng tay to lớn bất chợt bao trọn đôi bờ vai mỏng manh.
Cảm nhận sự hoảng loạn tột độ từ cô gái nhỏ, Hàn Phong siết chặt tay muốn ném phăng nỗi run rẩy đáng ghét này:
-Vân Linh à! Đừng sợ.
Giọt nước mắt lóng lánh phản chiếu dưới ánh trăng, sáng lên như những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Đôi bàn tay nhẹ nhàng lau khô khóe mi ước đẫm, ánh mắt xót xa nhìn vào gương mặt thiên thần trong vòng tay.
Đặt lên bờ môi đầy vết xước một nụ hôn thật nhẹ, nuốt trọn vị máu mà côgái nhỏ cắn đến ứa ra. Tim anh như bị xé nát, đau đớn tột cùng.
Một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua, mơn trớn vài chiếc lá bên lề đường mang theo giọng nói khe khẽ:
-Hãy nhớ rằng, Đình Hàn Phong luôn ở phía sau em!
Cô gái nhỏ mỉm cười. Đúng như Rain bảo cô đã hoàn toàn thất bại.
Trái tim ương bướng đang tan ra.Quyện vào làn gió thơm mát kia. Trong suốt.