Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 53: Bệnh chung của cẩu độc thân


Đọc truyện Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh – Chương 53: Bệnh chung của cẩu độc thân

Từ đầu là do cậu cả đề nghị chơi mạt chược, một giờ sau, người trong nhà có hơi xấu hổ, vốn dĩ nghĩ khi chơi sẽ vờ thua để đưa tiền cho Lâm Đế, kết quả lại thắng của Lâm Đế không ít tiền. Nhìn đến giờ cơm trưa, cậu cả gãi đầu nói: “Hay là ăn cơm xong lại đánh được chứ?”

Lưu Kiến Bang dập thuốc, nói: “Được đấy.”

Dì cả cũng cười cười, bà mở ngăn kéo ra, lần đánh mạt chược này một nhà thua, ba nhà thắng, quả thật…..không thể tưởng tượng được.

Lưu Tử Đồng ngáp chán, kéo Lâm Đế từ bàn mạt chược ra, nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đi anh.”

Lâm Đế gật đầu đuổi theo cô, một đám nhóc trên sô pha lăn qua lăn lại, thấy bọn họ đi qua liền chạy lại vây kín, bên trái một tiếng gọi ‘anh rể’, bên phải một tiếng cũng gọi ‘anh rể’, trông rất là thân thiết, hình ảnh hài hòa ấm áp.

Phía bên kia.

Nhìn thấy Lâm Đế và Lưu Tử Đồng đã đi, cậu cả giữ tay Lưu Kiến Bang lại hỏi: “Con rể nhà cậu là do chơi không tốt hay vận may kém đấy?”

Lưu Kiến Bang liếc mắt nhìn lại một cái: “Anh đây là ngốc thật hay giả ngốc đấy?”

Dì cả điểm tiền, lười biếng nâng mắt nói: “Người ta là kỹ thuật chơi quá tốt, một đường toàn tính để bài thua đưa tiền. Em rể, người của Lâm gia đều là đại gia đấy.”

Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Kiến Bang chứng kiến năng lực của Lâm Đế, bản thân ông cũng biết chút ít quy tắc đánh bài, nhớ bài hay ra bài đều biết.

Nhưng mà hôm nay nhìn thấy người này, thật đúng là hiếm gặp, đoán được chắc ra cái gì, đưa cái gì….

Đột nhiên, Lưu Kiến Bang đối với con rể này lại càng thêm hứng thú, ông cười bước qua, ngồi bên cạnh Lâm Đế, nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Lâm Đế.

Cơm chiều, Lưu Tử Đồng đem đồ ăn vào cho bà ngoại, tinh thần bà ngày càng tốt, ngồi ở đầu giường đọc vài trang sách, sau đó bà nắm tay Lưu Tử Đồng, hỏi: “Con có tính toán chuyện kết hôn hay không?”

Trong phòng chỉ có Lưu Tử Đồng và bà ngoại, trong lòng Lưu Tử Đồng khẩn trương, cô thấp giọng nói: “Bà ngoại, con….nếu ngoại muốn con kết hôn, con sẽ kết hôn ạ.”

Cô và Lâm Đế ở bên nhau vẫn chưa đến nửa năm, thời gian yêu đương quá ngắn, cô vẫn còn nhiều việc phải làm, tháng tư tháng năm năm nay còn muốn tham gia thi đấu.

“Đồng Đồng ngốc này, chuyện này phải do con muốn chứ.” Bà ngoại vừa nghe xong thì mày nhíu lại: “Sao lại nói nếu ngoại muốn con kết hôn…thì con mới kết hôn được. Chuyện này không có đâu, chính bản thân con muốn thì kết hôn thôi. Đây là con vẫn chưa chuẩn bị tốt sao?”

Lưu Tử Đồng đặt chén xuống, nói: “Dạ, con chưa chuẩn bị tốt.”

“Vậy chờ con muốn thì lại kết hôn.”

“Cảm ơn bà ngoại.”

Yêu đương cô muốn tự do, hôn nhân cũng vậy.


Cũng không phải vì cái gì mà kết hôn, thật ra cô cũng đã chuẩn bị nếu bị bà ngoại ép đến bước kia thì cô cũng thuận theo, nhưng thật tâm cũng không muốn đi đến bước đó.

Nghĩ vậy, Lưu Tử Đồng nhướng lên ôm lấy bà ngoại.

Bà ngoại cười rộ lên, vỗ bả vai cô: “Con bé ngốc này.”

Gặp được cháu ngoại rể, quả thật trong lòng bà ngoại đã rất yên tâm rồi, chịu đựng qua được trận bệnh tối hôm qua, bà lão cũng đã lạc quan hơn rất nhiều, bà nhẹ nhàng vuốt sau gáy Lưu Tử Đồng.

Bà ngoại có thể hiểu được cô, bà cũng không muốn ép buộc Lưu Tử Đồng.

“Con đỡ bà ra ngoài phòng khách đi.” Bà ngoại kéo chăn ra, nói, Lưu Tử Đồng lập tức đứng dậy đỡ bà xuống giường, hai bà cháu ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Lâm Đế đang đứng ở một bên bấm điện thoại, Lưu Tử Đồng nhìn anh một cái, anh cũng nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau.

Lưu Tử Đồng có chút hoảng hốt.

Cửa không đóng, lúc nói chuyện cô cũng không đè thấp giọng, Lâm Đế đã nghe được rồi sao?

Lâm Đế chỉ vào điện thoại, cười nói với bà: “Bà ngoại, con gọi điện thoại.”

“A, được, một lát nữa con cũng đến phòng khách nhé.” Bà ngoại cười nắm tay anh, Lâm Đế gật đầu, đi về phía cuối hành lang, dựa vào cửa sổ phía bên kia.

Lưu Tử Đồng nhìn chằm chằm thân ảnh của anh, sau đó mới đuổi theo bà ngoại đi đến phòng khách.

Mọi người ở phòng khách đều đang xem TV, cũng có vài người cầm điện thoại chơi, có người cầm máy tính bản, em gái nhỏ ở một bên lên tiếng nói: “Con đang xem chương trình có anh trai của anh rể này.”

“Phải không?” Những người khác đồng thời quay qua, em gái nhỏ đưa video lên màn hình TV lớn, sau đó mọi người đều nhìn thấy Lâm Trứ đang tham gia phát sóng trực tiếp trên chương trình “Năm năm tháng tháng” (1).

(1) Bản gốc là “岁岁月月” nhưng tôi cũng không biết dịch như thế có sát nghĩa chưa nữa, bạn nào biết thì giúp tôi với nhé, tôi cảm ơn nhiều.

Lâm Đế cũng cầm điện thoại bước tới, ngồi bên cạnh Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng nhìn anh một cái, anh đưa tay ôm eo Lưu Tử Đồng.

Cô nhích sát vào người anh.

Trong TV.

Nữ MC xinh đẹp cười nói: “Anh trai, có fans của anh nói anh chính là đệ khống?”

Lâm Trứ: “…..Cô nói lại lần nữa?”


Fans phía dưới cười rộ lên, cũng hét lớn: “Anh là đệ khống!!!”

Lâm Trứ nhìn về phía MC: “Câu hỏi tiếp theo.”

Các fans ở phía sau: “Đây là gián tiếp thừa nhận sao?” “Ha ha, người đại diện Triệu ném lại đây vấn đề quá đúng.”

Cô MC tay cầm tờ giấy đang muốn nói tiếp thì Lâm Trứ liền đưa tay chặn lời cô, anh nhàn nhạt hỏi: “Người đại diện Triệu?”

Cô MC xấu hổ.

Lâm Trứ đối mặt với máy quay, tay đặt trên đầu gối, ngữ khí càng lạnh: “Triệu Lí, làm tốt lắm.”

Lưu Kiến Bang và mấy người khác không hiểu là ý gì, nhưng những người trẻ tuổi và mấy đứa nhóc lập tức cười ha ha, đặc biệt là em gái lớn, cô bé còn quay qua hướng Lưu Tử Đồng nói: “Chị, em rất thích anh trai của anh rể…chị có WeChat của anh ấy không ạ?”

Em gái nhỏ cũng không cam lòng yếu thế: “Em cũng muốn WeChat của anh ấy!”

Lưu Tử Đồng xua tay nói: “Chị đây còn không có WeChat của anh ấy nữa…”

“A?…..” Hai em gái cảm giác mất mát, tiện đà nhìn về phía Lâm Đế, khóe môi Lâm Đế cong lên, lấy điện thoại ra tìm kiếm số WeChat của Lâm Trứ, đưa đến trước mặt của hai người họ: “Thêm đi, cứ nói là người bên phía em vợ.”

Hai cô bé lập tức lấy điện thoại quét mã.

Lưu Tử Đồng niết lỗ tai Lâm Đế: “Anh có thể làm như thế sao?”

Lâm Đế: “Không có việc gì đâu.”

Vừa dứt lời, điện thoại anh hiện lên một tin nhắn WeChat.

【 Triệu Lí: Lâm Lâm, cứu mạng…..】

Lưu Tử Đồng cười rộ lên, ôm cánh tay Lâm Đế nói: “Triệu Lí thật là ngứa da.”

Cô cầm điện thoại của Lâm Đế, trả lời Triệu Lí.

【 Lâm: Da anh lần này chắc rất vui đây? 】


【 Triệu Lí: Fans của cậu thật là…. Thật là…. Một chút bí mật cũng không giữ được! 】

Chẳng qua trong thời gian chờ xem buổi phát sóng trực tiếp, anh ta có đăng một chút liên quan đến hai chữ “đệ khống”, kết quả có người trực tiếp bán đứng anh ta….anh ta chỉ muốn chế ra một đề tài vui mà thôi, thuận tiện cũng làm fans của hai người thêm thích thú.

【 Lâm: Tự cầu nhiều phúc vào. 】

【 Triệu Lí: Con trai à… Con trai à….Ta là ba con mà. 】

【 Lâm: Ai là ba? 】

【 Triệu Lí: Cậu. 】

Bên kia Triệu Lí túng quẫn, không trả lời nữa.

Bên này, sau khi xem phát sóng trực tiếp xong, người nhà Lưu gia cũng tản ra, Lâm Đế cũng phải về, anh đã làm lỡ rất nhiều thời gian, mai kia muốn bay đến thành phố điện ảnh để cùng Lâm Trứ và Hà Hoài bắt đầu quay phim thời chiến, lúc này đây, chu kỳ quay phim gần mười tháng, hầu như một năm đều phải ngốc bên thành phố điện ảnh, đây cũng là bộ phim trước mắt của anh.

Chu Tố Mẫn và Lưu Kiến Bang đi một chiếc xe khác.

Lưu Tử Đồng ngồi bên trong chiếc Hummer của Lâm Đế, Lưu Kiến Bang chạy tương đối nhanh, chẳng mấy chốc đã cách xa Hummer, Lưu Tử Đồng nhìn điện thoại mình không còn pin, cô quay sang Lâm Đế, anh đang chuyên chú lái xe, Lưu Tử Đồng nhìn một lúc, suy nghĩ câu hỏi.

Cuối cùng cô duỗi tay ra kéo lấy tay áo anh, Lâm Đế nhìn cô: “Hửm?”

Lưu Tử Đồng nói: “Em với bà ngoại nói chuyện trong phòng, anh nghe được đúng không?”

“Anh nghe được.” Lâm Đế không hề kiêng dè, Lưu Tử Đồng trong lòng lộp bộp, cô nói: “Anh giận sao?”

Xe chậm rãi dừng lại ở trạm đèn giao thông, một bàn tay Lâm Đế vẫn đặt trên tay lái, nhìn cô nói: “Hiện tại em đã có khả năng làm những gì em muốn và anh có thể chờ em.”

“Cái gì?” Lưu Tử Đồng sửng sốt.

Lâm Đế nhìn đèn xanh đèn đỏ, sau đó nhéo cằm cô, nói: “Anh tôn trọng em, khi nào em muốn kết hôn thì nói cho anh biết, anh cưới em.”

Tâm Lưu Tử Đồng chấn động, yên lặng nhìn anh, sau đó hốc mắt đỏ lên.

Lâm Đế hôn phớt vào má cô.

Đèn xanh vừa chuyển màu, anh khởi động xe, lái ra ngoài, một đường đi về sơn trang Hào Đình, Lâm Đế chạy xe đến trước của nhà Lưu Tử Đồng, anh tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe, đột nhiên Lưu Tử Đồng lại giữ chặt tay anh, Lâm Đế nhìn cô, cánh tay Lưu Tử Đồng vòng qua cổ áo anh, trực tiếp nhào tới.

Lâm Đế sửng sốt, anh ôm cô eo, cúi đầu hôn cô, đôi môi mềm mại làm anh muốn ngừng mà không ngừng được.

Lưu Tử Đồng ở trong lòng anh thở dốc nói: “Đi đến tiểu khu Vân Thâm đi anh….”

“Đi làm gì?” Lâm Đế biết rõ còn cố hỏi.


Lưu Tử Đồng cười hôn anh: “Đi.. Làm…Anh.”

Lâm Đế: “….. Khẩu khí không nhỏ.”

Một lần nữa anh lại khởi động xe, Hummer nhanh chóng chạy ra ngoài, Chu Tố Mẫn nghe được âm thanh liền đi ra, vừa thấy bóng đuôi xe thì kỳ quái hỏi Lưu Kiến Bang: “Bọn chúng còn có chuyện gì nữa à?”

“Đừng quan tâm chúng nó, em mau lại đây mở cà vạt cho anh đi.” Lưu Kiến Bang hoàn toàn không thèm để ý, gọi bà.

Chu Tố Mẫn quay trở về.

Hummer một đường chạy đến tiểu khu Vân Thâm, xe vừa mới đậu vào gara thì Lưu Tử Đồng đã vượt qua chỗ điều khiển đến bên anh, Lâm Đế hạ ghế ngồi, dịch lại phía sau thêm một chút, anh kéo tay Lưu Tử Đồng, đẩy cô quay về ghế phụ, anh vượt qua, nói: “Bên đó không tiện.”

Lưu Tử Đồng ngã vào ghế dựa, ngón tay nắm chặt cổ áo anh kéo xuống.

Lâm Đế cúi đầu hôn môi cô, nhay cắn.

Điện thoại ở trong hộc điều khiển cứ tích tích vang lên.

【 Triệu Lí: Cứu tôi đi. 】

【 Triệu Lí: Tôi sẽ không uống rượu nữa. 】

【 Triệu Lí: Cậu mau nói một tiếng với anh cậu đi….】

【 Triệu Lí: Người đại diện của anh ta cũng không phải là người mà. 】

【 Triệu Lí: Không phải tôi chính là vì muốn tốt cho hai người cậu sao. 】

【 Triệu Lí: Chẳng lẽ anh ta không phải đệ khống sao? 】

【 Triệu Lí: Anh ta đúng là vậy mà, chính xác là vậy…..】

【 Triệu Lí: Lâm Lâm, tôi….tôi thật sự muốn say rồi.】

【 Triệu Lí: Tôi, thật sự, muốn say. 】

Lưu Tử Đồng ôm cổ anh, thấp giọng nói: “Triệu Lí thật sự phiền quá.”

Lâm Đế nhẹ nhàng thở dốc: “Ừm.”

Lưu Tử Đồng: “Bệnh chung của cẩu độc thân đấy.”

Lâm Đế: “Đừng nói đến anh ta nữa…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.