Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 9


Đọc truyện Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em – Chương 9

Tôi thích ngồi yên lặng hàng giờ trước gió, chẳng biết có ai giống tôi ko nhưng tôi thấy điều đó thật thú vị. Mọi mệt mỏi, tức giận hầu như tan biến, nhường chỗ cho sự thoải mái, đầu óc thư giãn, tâm trạng tốt lên từ đó mà thấy yêu đời hơn. Hôm nay cũng vậy, tôi lại ngồi ở cửa ra vào, chẳng làm gì hết, chỉ ngồi thôi, suy nghĩ về rất nhiều chuyện, về tương lai của tôi sau này, cả những người xung quanh tôi. Chẳng biết cuộc sống của tôi sẽ đi về đâu nữa, tương lai mà, nó mờ mịt quá. Học đấy, cố gắng cho tốt đấy, chẳng biết có làm nên điều gì ko, mong sao mọi cố gắng của tôi sẽ được đền đáp xứng đáng.

Tít…. Tít

Là Phong.

” Học vừa thôi, nhớ đi ngủ sớm cho xinh gái nhé.”

Tôi mỉm cười, hôm nào cũng vậy, đều đặn cứ 8 giờ tối là tin nhắn nguyên văn như này được gửi vào máy của tôi. ^^

Cậu bạn nghịch ngợm là thế thôi chứ tốt bụng lắm, ga-lăng với mọi người trong lớp, rất hay giúp đỡ và đứng ra bênh vực những điều đúng đắn. Phong rất tốt với tôi, hay quan tâm tôi, luôn nhắc tôi đi ngủ sớm, trời nắng thì nhắc mang theo mũ đi. Tôi nhớ có lần mưa to lắm, Phong có nhắc tôi mang áo mưa đi nhưng tôi quên béng đi mất. Tối đi học về mưa to, cậu ấy nhường áo mưa cho tôi rồi đội mưa về nhà, sáng hôm sau thì ốm, sốt sình sịch. Quan tâm cô bạn cùng bàn còn hơn cả người yêu.^^

Tôi thường trêu Phong:

– Phong sắp thành soái ca của tớ rồi đấy.

Phong nghe xong thì cười tít mắt.

– Tớ nguyện làm soái ca cho cậu suốt đời.

*****

Sáng sớm hôm sau.

– Ê, tao có ý này.

Phong thì thầm với mấy thằng bạn, chẳng biết tính bày trò gì đây, tôi thường ko quan tâm lũ con trai lớp tôi nghịch gì, kệ cho tụi nó muốn làm gì chúng nó thấy vui thì làm.

Sau khi thì thầm to nhỏ với nhau, chúng nó cười hả hê lắm, tôi nghe loáng thoáng hình như tụi nó bày trò chọc thằng Thiện.

Thằng Phong khệ nệ xách một xô nước đầy vào lớp, thằng Trung đứng ngoài cửa lớp canh, đoán ngay hôm nay thằng Thiện đi muộn vì giờ này mà vẫn chưa thấy nó vác xác đến, cả lớp đông đủ hết rồi chỉ còn mình nó.

Tùng…… Tùng. Trống vào lớp.

– Mợ, sao giờ này mà nó chưa đến. -thằng Hoàng sốt ruột.


– Kia rồi kia rồi. -thằng Tuân nhảy cẫng lên khi thấy bóng thằng Thiện lấp ló dưới sân trường.

Nạn nhân càng ngày càng tới gần. Tới cầu thang, sau đó đến lớp hàng xóm và cuối cùng là gần cửa lớp.

– Cho mày tắm nè. -cả lũ gào to kèm theo 1 xô nước đầy.

Cả lớp tôi há hốc miệng.

– Hahaha.

Một tràng cười khoái chí ré lên, ko ai khác chính là thằng Thiện, quái, nạn nhân ko phải là nó mà là giáo viên dạy sử lớp tôi- cô Huệ.

– Các anh, đi theo tôi!

Cô Huệ gầm lên, lôi xềnh xệch mấy thằng con trai lớp tôi xuống phòng quản sinh.

Rầm, tiếng thước kẻ gỗ nện xuống bàn.

– Tôi chưa thấy cái lớp nào như cái lớp này, thiếu tôn trọng giáo viên.

Thầy Hiếu nhìn một lượt khuôn mặt của từng học sinh lớp 12A2, lớp được biết đến là lớp cá biệt của trường, cô Huệ khoanh tay, mặt cau có, chiếc áo kẻ đã ướt sũng nước, từng giọt nước trong veo nhỏ tong tong xuống sàn.

Mấy thằng ko ai dám ho he tiếng nào, cố gắng nhịn cười, ko dám bật thành tiếng.

– Có giải thích gì ko? -thầy hỏi.

– Có ạ. -thằng Huy lý nhí, Phong bên cạnh nén cười, gục mặt vào lưng thằng Huy khúc khích.

– Nói!

– Bọn em ko cố ý đâu thầy, bọn em tính trêu thằng Thiện thôi, ai ngờ cô vào lớp sớm quá ạ.

– Thế là lý do à?

– Vâng.


– Vâng dạ gì, có gan làm phải có gan chịu, thế mới đáng mặt đàn ông.

– Thế mới đáng làm học sinh của thầy.

Cả lũ đồng thanh, tiếp lời của thầy Hiếu, câu này nghe đi nghe lại ko biết bao nhiêu lần, nó ăn sâu vào tận óc.

– Tốt! Còn bây giờ thì 7 người các anh quét lá toàn trường cho tôi, tôi mà thấy còn cái lá nào là tôi phạt quét cả tháng đấy. Rõ chưa?

– RÕ. – dứt lời 7 cái mạng cúi chào thầy cô rồi rón rén đi ra ngoài, bấy giờ mới ko nhịn được nữa cười sặc sụa.

– Sao rồi? -con Dung hỏi.

– Thầy phạt quét sân trường, mấy bà ở lại giúp tụi tôi nghe. -thằng Quân mắt long lanh.

– Tự làm tự chịu.

– Uầy, bà lỡ đối xử như thế với tôi à, tôi sẽ đau lòng lắm đấy.

– Kệ ông.

– Thôi, vào chỗ đi trống bây giờ. -con Hà gào to.

Cô Thanh bước vào lớp, đưa tay đẩy cặp kính cận dày cộp, nhìn 1 lượt danh sách từ trên xuống dưới. Lớp tôi tim đứa nào đứa nấy đập thình thịch, hồi hộp còn hơn cả tỏ tình, ko phát ra 1 tiếng động nào, cảm tưởng như ko đứa nào dám thở, vểnh tai nghe:

– Anh lên bảng. -cô dõng dạc.

Phù, một vài tiếng thở nhẹ nhõm thoát ra từ mấy đứa dưới cuối lớp. Chứng tỏ ko học bài, may cô ko gọi đến tên, bọn nó hả hê lắm, thầm thông cảm cho thằng bạn nào tên Anh xấu số.

– Anh lên bảng. -cô nhắc lại.

– Anh nào cô? Lớp này có tận 36 anh cơ. Cô gọi anh nào? -thằng Phong ở dưới nói vọng lên.

– Duy Anh. -cô gầm lên.


– Em đây, sao cô cứ phải gắt lên ý nhờ. -thằng Duy Anh bình thản đứng dậy, nó đã sẵn sàng ẵm ngay con 0.

– Lên bảng đi.

– Em ko thuộc bài. -nó toe toét.

– Ơ hay, tôi đã đặt câu hỏi đâu mà ko thuộc.

– Cô hỏi câu gì đi nữa thì em cũng ko biết đâu ạ. – nó nhơn nhơn.

– Thế thì 0 điểm.

– Vâng.

– Bạn tiếp theo.

– Ai hả cô? -con Hà hỏi.

– Phan Anh Tuấn.

– Há há. – một tràng cười to, nhìn mặt nhăn nhó biết ngay ko học bài.

– Trật tự, lên bảng đi em.

– Vâng.

– Em hãy cho cô biết định nghĩa và đặc điểm của sóng cơ học.

– Em có thể không cho cô biết cũng được mà, cô nhỉ? -nó giả bộ ngây ngô nói.

– Tôi đùa với anh đấy à? Ko học bài chứ gì, 0 điểm, về chỗ. -cô Thanh bực mình vẽ con 0 to đùng vào vở của nó. Vừa vẽ vừa nói:

– Về đưa vở cho mẹ xem biết chưa.

– Vâng.

– Bảo là cô giáo con chấm cho điểm 10 to lắm, thế nhưng đi dọc đường về sóc quá rơi mất con 1 rồi, còn mỗi con 0 thôi.

Cô vừa nói đến đấy cả lớp lăn ra cười. Chắc mẹ nó nghe xong nện cho mấy roi vào mông ấy chứ.

– Thôi, các em giở sách ra chúng ta sẽ vào bài mới.- cô dõng dạc.


– Vầng. -bọn nó kéo dài cái miệng ra, chẳng hiểu sao cứ vào bài học là lại mệt như thế này nữa.

Tôi nhìn sang dãy bên cạnh mà ko nhịn được cười, thằng Thịnh nằm ngủ với tư thế ko thể phản cảm hơn. 1 chân đi bitis, 1 chân ko, mặt áp vào lòng bàn tay, chảy cả nước dãi xuống sách, kiểu này gái nhìn thấy thì nó hết tự kiêu là mình đẹp trai, phong độ. Tôi bảo tên Phong lôi điện thoại ra chụp cái ảnh, để làm kỉ niệm.

Tách…. Tách….. Tách

Cô Thanh cùng bọn trong lớp quay xuống nhìn, Phong nhanh tay đút cái điện thoại dưới ngăn bàn, nhe răng cười với cô giáo:

– Rảnh quá ha. -cô vừa đi xuống vừa nói.

– Rảnh gì đâu cô, hehe. Em vẫn chép bài đầy đủ mà, đây, cô xem xem. -Phong vừa nói vừa giơ quyển sách về phía cô giáo.

– À, ra thế. Mà tôi có bảo anh ko chép bài đâu, vậy cái gì dưới ngăn bàn thế?

– Điện thoại cô ạ.- Phong đáp giọng tỉnh queo.

– Thảo nào tôi thấy sáng sáng, mang lên đây.

Thằng bé lưỡng lự, mang cũng có tội mà ko mang tội càng nặng hơn, thôi thì mang lên tội giảm được phần nào thì giảm vậy.

– Xem nào, chụp gì đây, ái chà, còn cài cả mật khẩu nữa hả, đọc mật khẩu đi.

– cocaimatkhaudau.

– Có đây mà anh kêu ko có, đọc lên. -cô Thanh cau mày.

– Ơ, em đã bảo là cocaimatkhaudau mà.

– Anh buồn cười nhờ, tôi đùa với anh đấy à?

Cả lớp nghe xong thì cười ngặt nghẽo, mật khẩu thằng Phong nó đặt là có cài mật khẩu đâu, cô tưởng nó cố tình chọc cô thì bắt đầu nổi khùng lên.

– Haha, em đọc rồi đấy, tốt nhất cô đưa đây em mở cho.

Sau khi lấy điện thoại từ tay cô giáo, nó bấm bấm vài cái xuống màn hình rồi đưa cho cô.

– Ảnh đẹp nhỉ, tính troll nó hả. -cô quay ra cười, cả lớp nghe thấy thế thì nhao nhao, mấy thằng to gan xúm lại chỗ cô đang đứng, tò mò nhòm vào xem cái gì thì bị cô gõ cho 1 cái vào đầu.

– Vâng, em tính giữ lại cuối năm làm video kỉ niệm, nên thôi cô cho em xin lại cái điện thoại đi cô.

– Thôi, để tôi giữ hộ cho, cuối năm tôi trả. -nói rồi cô đi lên đút ngay vào cặp. Phong mặt ỉu xìu, thế là lại mất tiền mua cái mới, cái này là cái thứ 5 rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.