Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 63


Đọc truyện Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em – Chương 63

Đã gần 9h tối, thằng Nghĩa đưa tôi về, trời về khuya rất lạnh, cái lạnh thẩm thấu vào da thịt khiến tôi phải rùng mình. Thằng Nghĩa vẫy tay chào tạm biệt, tôi nhẹ nhàng đưa tay mở cửa ra thì phát hiện nhà có khách. Tôi ngó ra phòng khách xem đó là ai, ngạc nhiên khi thấy người đàn ông ngồi đấy.

– Cháu chào bác.

– Phương Giao về rồi đấy à, thôi tôi cũng về đây, 2 anh chị suy nghĩ giúp tôi. -bố Phương Mai đứng dậy cầm áo vest được vắt trên ghế lên.

– Vâng, anh về cẩn thận. -bố tôi đứng dậy đi ra cổng tiễn ông ấy. Bác Lâm quay lại nhìn tôi:

– Cháu ngủ sớm đi, đừng thức khuya.

– Vâng, cháu cảm ơn bác. -tôi cúi đầu.

Bố mẹ tôi đứng nhìn bác Lâm đi xa, rồi mới thở dài 1 tiếng, mẹ vẫy tay kêu tôi ngồi xuống ghế:

– Phương Giao này, cũng chỉ là bố mẹ nghĩ cho cuộc sống sau này của con thôi. Con xin cô giáo rút lại hồ sơ rồi thay đổi nguyện vọng đi con, vào trường Luật đi, chứ cái ngành con chọn mẹ nghĩ sau này ra cũng thất nghiệp thôi.

– Ơ, nhưng… -chưa để tôi nói hết câu bố tôi đã khoát tay:

– Phải đấy, cứ theo thế mà làm đi, ko phải nói gì nữa.

Bố mẹ tôi đứng lên, đi thẳng về phòng, tôi chỉ biết im lặng ngồi đấy nhìn cốc nước trên bàn đã vơi đi 1 nửa.

***

Sáng hôm sau tới lớp vắng 2 người, Phương Mai và Vũ Phong ko đi học. Tôi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn âm u, mây đen dày đặc phía chân trời, có lẽ trời có thể mưa bất cứ khi nào.

– Phương Giao ơi, cô giáo bảo cậu với Tố Như tới văn phòng soát hồ sơ giúp cô giáo đấy.

Cái Hà chạy vào lớp, vừa nhìn thấy tôi thì nói ngay, Tố Như cất sách vở vào cặp, sau đó cùng tôi đi xuống văn phòng.

– Thế quái nào cô lại nhờ 2 chúng mình nhỉ. -tôi thở dài 1 tiếng, tôi còn rất rất nhiều đề chưa giải nữa.

– Tớ cũng ko biết.


Tôi mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy Phương Mai ngồi dán ảnh vào hồ sơ giúp cô Nga thì vô cùng ngạc nhiên.

– Tưởng cậu nghỉ mà? -Tố Như hỏi Phương Mai.

– À, ko, chắc lớp trưởng ko biết mình tới đây từ đầu giờ nên báo mình nghỉ đó.

– Ồ, cô ơi chúng em làm gì bây giờ ạ? -Tố Như đi lại chỗ cô giáo đang ngồi.

– 2 đứa soát lại giúp cô xem có bạn nào tẩy xóa gì ko để cô bảo bạn làm lại.

Phương Mai liếc mắt nhìn tôi, sau đấy chẳng nói gì nữa, chắc bạn ấy còn giận tôi chuyện tối qua, tôi cũng ko nhắc lại làm gì, chỉ tập trung ngồi soát hồ sơ giúp cô chủ nhiệm.

– Lát nữa Phương Giao giúp cô mang chứng minh thư về trả các bạn nhé.

– Vâng ạ.- tôi ngoan ngoãn gật đầu.

– Cô để em mang về cũng được ạ, em xin phép về sớm.

Phương Mai đứng dậy, đón lấy túi đồ từ cô giáo, chỉ đến khi Phương Mai đã đi xa bấy giờ tôi mới nhớ ra mình quên ko lấy luôn chứng minh.

Cô giáo hỏi chúng tôi về việc các thầy cô ôn thi cho chúng tôi có dễ hiểu ko, có quan tâm đến học sinh ko. Chúng tôi chỉ biết cười gật đầu lia lịa. Tôi ko quen nói chuyện với những người hơn tuổi nên cô hỏi gì thì tôi trả lời, chứ tôi ko khơi gợi chuyện để nói như Tố Như. Có lẽ mọi người gặp tôi sẽ nghĩ tôi khó gần nhưng chỉ ai chơi thân mới hiểu được tính cách của tôi.

Cạch……

Thấy cửa bị mở ra, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Anh Tài đứng ở cửa, trên tay còn xách cả bim bim với trà sữa.

– Em xuống làm cùng được ko cô?

– Được, vào đây.

Cô Nga cười, chỉ về phía chiếc ghế trống bên cạnh Tố Như, mà cái ghế trống đấy lại ở giữa tôi và Tố Như, tôi giơ tay lấy cặp sách của mình ra khỏi cái ghế đấy nhường chỗ cho Anh Tài ngồi.

– Cảm ơn cậu.


Cô Nga ngồi một lúc, nói có việc rồi đi mất, bỏ lại mấy đứa chúng tôi, tôi chẳng biết phải nói gì, đành im lặng làm, cả căn phòng chỉ có tiếng của Anh Tài và Tố Như nói chuyện.

– Vũ Phong sao nghỉ học thế Giao?

Tài quay sang hỏi tôi, tôi đưa mắt nhìn Tố Như thấy bạn ấy đang nhìn mình:

– À, cậu ấy mệt nên nghỉ thôi.

– Ồ, vậy mà tớ tưởng bị sao, thấy cậu ấy dạo này nghỉ suốt à.

– Sắp tới 10/3 rồi, ko biết lớp mình có liên hoan ko nhỉ.- Tố Như nghiêng đầu hỏi.

– Chắc có đấy, liên hoan cho vui chứ đợi đến thi xong thì chắc chả ai có tâm trạng đâu.- tôi cười cười.

Chúng tôi cứ thế ngồi nói chuyện rôm rả mấy nhau, hôm nay tôi mới phát hiện ra ngoài cái Hạnh ra, chúng tôi nói chuyện hợp cạ như thế.

Chợt ngồi nhớ lại chuyện mấy hôm trước, tôi nói với Vũ Phong rằng từ nay sẽ tu khẩu, ko nói bậy nữa. Ấy thế mà vừa dứt câu có thằng nào trêu tôi một cái là tôi lộn tiết lên nói bậy ngay, tôi quay ra nói với Anh Tài:

– Tớ bảo từ nay sẽ tu khẩu, thế mà thỉnh thoảng tớ lại quên mất nói bậy ngay. Nhưng phải công nhận lúc nào tức lên chửi thề một câu thấy thoải mái hơn hẳn.

Anh Tài nghe xong ôm miệng cười sằng sặc, chắc thấy tôi con gái lớn đầu rồi còn xấu tính như thế, thế mà câu trả lời của cậu ấy làm tôi vô cùng ngạc nhiên:

– Chửi bậy cũng là một cách xả stress có hiệu quả mà.

– Nhưng phải biết kiềm chế đúng lúc, đừng làm tổn thương người khác là được.- Tố Như cười với tôi.

– Ừ, cậu nói cũng phải.- tôi gật gù, sau đấy lại cắm cúi soạn giấy tờ tiếp.

Anh Tài lôi từ trong cặp ra một quyển vở đưa cho tôi, tôi ngạc nhiên cầm lấy mở ra xem, trong đấy là những ghi chú nhiều màu sắc và nhiều hình vẽ trang trí khác nhau.

– Tớ biết cậu hay quên công thức nên đã hệ thống giúp cậu, hi vọng cậu sẽ thích nó.


– Cảm ơn, cậu vẽ đẹp thật đấy.

Tôi cười rạng rỡ cảm ơn, sau đấy vui vẻ mở từng trang ra xem, Anh Tài giơ tay gãi đầu xấu hổ:

– Tớ bắt chước mấy hình trên mạng thôi, may cậu thích là tớ vui rồi.

– A, có cả hình Conan này, eo ôi, tớ thích Conan nhất đấy, cậu vẽ cái hình này đẹp quá!

Tôi chỉ vào hình Conan đang tâng bóng ở trang đầu tiên, có lẽ hình này được cậu ấy vẽ tỉ mỉ nhất. Dưới hình vẽ thám tử Conan là dòng chữ ” Chúc cậu thi tốt! ” bằng kiểu thư pháp.

– Nếu cậu thích tớ sẵn sàng vẽ cả quyển cho cậu.

– Hứa đấy nhé.

– Hứa!- Anh Tài gật đầu chắc nịch.

Tôi đang định mở cặp ra cất đi thì Tố Như chìa tay ra mượn, tôi ko khách sáo đưa cho bạn ấy xem ngay, bạn ấy chăm chú lật từng trang quan sát, tôi với Tài lại tập chung sắp xếp lại giấy tờ cho gọn gàng.

– Ối, chết rồi.- Tố Như hốt hoảng đứng bật dậy.

Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía bạn ấy, nước từ cốc trà sữa trước mặt bị đổ tràn vào trang sách đầu tiên có hình Conan mà tôi thích nhất. Nước nhanh chóng thấm qua lớp vở sang các trang tiếp theo, Anh Tài vội vàng giật lấy hất nước xuống sàn nhà rồi lấy cái khăn tay trên bàn cô giáo lau lại một lần nữa. Nhưng quá muộn rồi, dòng chữ cùng hình vẽ đã bị nhòe nhoẹt cả đi, tôi cau mày thất vọng.

– Tớ xin lỗi, tớ thật sự ko cố ý.- Tố Như vội vàng giải thích.

– Ko sao, chỉ là sơ ý thôi.

Tôi vỗ vai Tố Như ý nói mình ko để tâm đâu nhưng thực ra rất để ý đấy, tôi là con người hay để ý mà, tôi tiếc lắm chứ bộ, nhưng mà cậu ấy ko cố ý thì có thể tha thứ được. Anh Tài im lặng từ nãy tới giờ, lông mày vẫn cau lại ko vui, cậu ấy đưa quyển vở cho tôi cất đi, rồi cười một cách gượng gạo:

– Tớ đi rửa tay, nước dính tay khó chịu quá.

– Ừ, à, cậu lấy luôn hộ tớ cốc nước lọc nhé, khát quá.

– Được.

Cậu ấy đi nhanh ra cửa, rồi chạy một mạch về phía nhà vệ sinh, tôi mở quyển vở ra xem, nhiều trang sách đã bị nhòe đi vì nước ko nhìn rõ chữ gì nữa rồi, tôi đứng dậy mở quạt để hong cho sách chóng khô.

– Cậu ko giận tớ chứ?- Tố Như đột nhiên lên tiếng hỏi.

– À ko, giận gì cậu chứ. Hì hì.


– Tớ sợ Tài sẽ giận tớ Giao ạ.- bạn ấy buồn bã ngước mắt lên nhìn tôi.

– Trời, cậu nghĩ nhiều rồi, Anh Tài ko khó tính như vậy đâu, cậu nhìn xem, vừa rồi chả phải cậu ấy vẫn cười đó sao.

– Tớ ko thấy vậy.

– Tớ nói thật mà.

Tôi ra sức phủ nhận câu nói của Tố Như, phải nói một thôi một hồi bạn ấy mới nguôi ngoai, chẳng buồn làm gì nữa chỉ cúi gằm mặt xuống. Tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, đành im lặng dọn dẹp giấy tờ rồi chuẩn bị đi về.

– Cậu thích Anh Tài à?

Bỗng Tố Như ngẩng mặt lên nhìn thẳng tôi, tôi nhìn bạn ấy một lúc lâu mới lắc đầu:

– Ko. Sao cậu lại hỏi thế?

– Thật sự là ko thích? Cậu thích Vũ Phong à?

Vừa nghe Tố Như nói, tim tôi đập thịch một tiếng, giống như tên trộm bị phát hiện vậy. Mặt tôi nhanh chóng nóng bừng lên, tôi giả vờ cúi xuống dọn dẹp tiếp.

– Tớ ko thích Anh Tài thật.

Choang…..

Tiếng thủy tinh vỡ ở cửa lớp, biết là Anh Tài về, cũng biết là cậu ấy nghe được những gì tôi vừa nói, tôi cũng nhẹ nhõm được phần nào. Tôi biết cậu ấy thích tôi, khi tôi vô tình nghe được cậu ấy và Vũ Phong nói chuyện. Tôi cũng biết Tố Như thích cậu ấy, tôi biết Tố Như hay nhìn trộm cậu ấy, viết tên cậu ấy đầy ra cuối vở. Vậy nên tôi muốn mọi chuyện được làm rõ cho xong đi, tôi quá mệt vì những chuyện xảy ra mấy ngày nay rồi, Anh Tài đi vào, cười gượng gạo:

– Ko may trượt tay, cốc vỡ mất rồi, để tớ lấy cốc nước khác cho cậu.

– Thôi, ko cần đâu.- tôi giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói tiếp:

– Cũng muộn rồi, về thôi.

Tố Như và Anh Tài gật đầu, 3 chúng tôi đều im lặng thu dọn sách vở. Quãng đường từ phòng giáo viên cho tới lán xe dài như vô tận, Anh Tài im lặng đến đáng sợ, ko giống một chàng trai hoạt bát hay cười như trước đây nữa. Cậu ấy đi rất nhanh, mau chóng tạo với tôi một khoảng cách đủ xa, Tố Như vẫn đi đều đều bên cạnh tôi, nhẹ nhàng lên tiếng:

– Tớ thích Tài, mong cậu hiểu điều đó.

Tôi quay sang nhìn bạn ấy, còn bạn ấy ko nhìn tôi mà chạy nhanh vào lán xe, cái dáng người nhỏ nhắn nhanh chóng lẫn vào dòng người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.