Đọc truyện Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em – Chương 2
Biết tay tôi còn đau, Linh chủ động đèo tôi đi học, đến trường một cái là nó vừa thở vừa nói:
– Mày tăng cân à? Sao nặng thế, tao cảm tưởng như lai cái bao gạo 1 tạ vậy.
– Ngày nào cũng ăn bánh mì đặc ruột mẹ mua thì tăng cân sao nổi mà kêu vậy mày.
– Thế chắc do tao đi xe đạp điện quen rồi, chứ ai đạp xe lóc cóc tới trường như mày thế này đâu. Sao mày không bảo bố mẹ mua cho cái xe đạp điện ý, hôm nào mưa gió đi cũng đỡ vất vả.
– Chưa hái ra tiền, đưa xe đây tao vào cất cho.
Nó đưa xe cho tôi đi cất, kêu đưa cặp cho nó để nó lên lớp trước. Tôi đáp ứng ngay, dắt xe mãi vào tận chỗ trong cùng của lán, lựa chỗ sạch sẽ thoáng mát nhất thì để.
Cất xe xong xuôi, ngoảnh lại mới phát hiện không có đường ra, tôi thở dài một tiếng.
– Thở dài nhiều mai sau sẽ khổ đấy.
Cái Hải lớp tôi vừa đến, thấy tôi thở dài như thế thì cười khúc khích.
– Eo, dắt cho tớ cái xe này ra với, không thể nào ních qua được.
Nó giúp tôi dắt cái xe đạp điện ra, tôi nhẹ nhàng ních qua đấy, phủi lại ống quần vải bị bẩn do quệt vào bánh xe đạp bên cạnh.
– Đi thôi.
– Chậm thôi má.
Tôi vẫn lôi nó đi thật nhanh, nếu muộn ông thầy quản sinh đảm bảo sẽ quạc cho một trận, thầy tôi nổi tiếng quái thai mà.
Đùa chứ, ở đâu cũng có mặt, có hôm tôi mải mua bim bim ở quán cạnh cổng trường nên không nghe thấy trống. Thầy giáo đi qua thấy thế vẫy tay gọi lại rồi bắt ngồi viết bản kiểm điểm, xin chữ kí phụ huynh. Làm hôm đấy mẹ tôi mắng cho một trận, suốt từ lúc ăn cơm đến khi đi ngủ mới thôi. 😑
Chúng tôi vừa vào tới lớp, chưa gì đã thấy một lũ con trai con gái nằm bò ra bàn.
– Lớp phó đến rồi đấy à, sao hôm nay đi muộn thế?
Thằng Quân thấy tôi hỏi ngay.
– Muộn gì, còn những 2 phút nữa mới tập trung cơ mà.
– Ặc. Hẳn là CÒN NHỮNG 2 phút nữa.
Thằng Tuấn bĩu môi cố tình nhấn mạnh, tôi nhún vai một cái, sau đấy nhét cặp sách vào ngăn bàn. Tiếng thầy quản sinh oang oang ngoài sân vọng vào tận trong lớp học:
– Đề nghị tất cả học sinh toàn trường ra sân tập chung, để chúng ta bắt đầu khai giảng năm học mới.
– Ra nhanh lên anh em ơi.
Tôi gào thật to, lớp tôi có xu hướng không gào to là coi như điếc, thế nó mấy tài chứ lị.
– Bình tĩnh đi, bà vội làm gì.
Một cái đầu đỏ rực chui ra trước mặt tôi nói với giọng ngái ngủ.
– Làm tôi hết hồn, không hôm nào là tôi không thấy ông trong trạng thái ngủ gà ngủ gật cả.
– Tại hôm qua tôi cày game cả đêm nên chưa kịp ngủ, sáng nay lại còn phải dậy sớm.
– Nghịch ít thôi, lớp 12 rồi đấy, ông không sợ trượt tốt nghiệp à? À quên, chải lại cái đầu rồi ra đi, đầu có khác gì tổ quạ không? Quỳnh, mày cho nó mượn cái lược đi.
Tôi bước ra khỏi lớp, tiến nhanh về hàng lớp mình đang xếp dưới sân trường.
– Chờ tôi với bà ơi, đi gì mà nhanh thế, Phương Giao.
Thằng Dũng gào rú ở đằng sau lưng, mấy thằng con trai to béo nhất lớp tôi khi đó mới bắt đầu khênh chồng ghế nữa ra sân từ trong lớp, thằng Tùng bắt đầu nhấc từng cái ghế ra phát cho mọi người.
Bọn con gái lớp bên cạnh mặt sưng sỉa trông có chán không, thấy chúng nó càu nhàu mãi:
– Con trai mặc váy hết cả lũ rồi à? Đứng dậy vào bê ghế đi còn gì nữa, không bằng một phần con trai lớp người ta.
– Thế bà chuyển luôn sang lớp đấy mà học.
Một thằng khác phản bác, bọn con gái giận tím mặt không làm gì được.
– Chả hiểu nổi cái lũ con trai lớp đấy nữa.
Con Huế đứng bên cạnh tôi thấy thế lắc đầu, thằng Tùng đưa ghế cho tôi, tôi đưa lên xem, quái quỷ thật, ghế này không phải của tôi:
– Ghế này không phải của tôi.
– Ghế nào mà chả ngồi được.
Nó cau có, phát tiếp cho mấy đứa ở cuối hàng.
– Đứa nào lấy ghế của tao trả đi. Á à, ông ngồi ghế của tôi, trả đây.
Tôi thấy thằng Phúc giấu giếm cái ghế đằng sau, nghi ngờ quá nên đi ra xem thấy tên mình được viết ở đấy mấy giằng lại, cuối hàng thấy có đứa càu nhàu:
– Mịa nó, tao đóng tiền mua ghế mới mà nó bắt tao phải ngồi cái ghế gãy chân này à?
– Mình nhà mày đóng tiền mua ghế mới à?
– Thằng cờ hó nào ăn kẹo cao su xong còn nhét cả vào sau ghế đây này, may tao không ngồi phải.
– Tao ghi tên hẳn hoi vào đấy rồi, nó còn cào của tao đi, bố láo mất dậy thật.
Lớp tôi bắt đầu cãi nhau kịch liệt hơn, thầy Vinh từ trên bục thấy thế điên tiết lao xuống nhắc nhở:
– Có thôi ngay đi không hả?
Cả bọn dù tức lắm vẫn cố nhịn, ấm ức lườm nguýt nhau rồi ai về chỗ người nấy. Buổi khai giảng bắt đầu diễn ra.
– Tôi có một vài nhắc nhở nhỏ nhỏ.
Giọng thầy Vinh vang lên oang oang, mắt tìm kiếm:
– Lớp 12A2 đâu nhỉ.
Thầy đảo mắt về phía lớp tôi, cả lớp tôi ở dưới nhao nhao, bọn nó đứng hết cả lên.
– Here.. Here…
– Tốt. Hôm nay dùng cả Tiếng anh cơ à, hăng hái quá. ♥
– Thầy quá khen.
– Nhà trường có một vài nhắc nhở dành riêng cho lớp 12A2, năm nay các em đặc biệt cần nghiêm túc hơn. Năm ngoái đã nhiều học sinh bị kỉ luật vì nghỉ học tự do rồi, năm nay tuyệt đối không được tái phạm nữa, nghiêm cấm không được rủ nhau nghỉ học tập thể, không tôi đánh vào ý thức cho cho yếu hết. Rõ chưa?
– Vâng ạ!!!
– Tốt lắm, còn một việc nữa, hình như hôm nay tôi hoa mắt hay sao mà thấy anh nào cũng tóc xanh tóc đỏ là kiểu gì nhể. Anh Nguyên còn tóc trắng trắng cơ, nhìn khác gì mấy bô lão không?
– Đây người ta gọi là bạch kim, thầy chả biết gì.
– À, ra vậy. Thế thì càng phải nói về vấn đề này nhiều hơn, em Dũng, Quân, Tân, Vương, Thiện lớp 12a2 đứng dậy.
– Haha.
Mấy tên lớp bên cười rộ lên.
– Vương, Vương.
Thằng Thuận lớp bên cạnh gọi, thấy không có tiếng trả lời liền lấy viên sỏi dưới đất lên ném vào lưng nó, thấy đau quá thằng Vương quay phắt lại lườm:
– Giề, ý kiến à?
– Mày chết, trưa nay về mẹ mày không bắt tụt quần chạy quanh làng mấy lạ.
– Dĩ vãng rồi, còn cái mặt mày ý.
– Vương, đứng dậy còn nói chuyện à?
– Thằng kia nó cứ trêu em ý, lát về ra cổng trường chết với bố.
– Bố mày lại sợ mày quá cơ.
– Thôi ngay, về nhuộm tóc ngay cho tôi, ai học sinh lại tóc đỏ tóc vàng như mấy anh không? Ai đang cúi mặt xuống đấy, Hoàng à, nhuộm tóc à, đứng lên.
– Mày định trốn à?
– Tôi đã nhắc bao nhiêu lần là có nhuộm thì nhuộm màu tối thôi, không được nhuộm mấy màu này, thế mà không một anh nào thèm nghe.
– Nhuộm là phải nhuộm màu nâu hạt dẻ thầy nhỉ.
Thằng Trung ở dưới nói to, thầy Vinh vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt tóc.
– Đúng rồi, phải như thầy.
Cả trường cười sặc sụa.
– Thôi, buổi khai giảng tới đây là kết thúc, chúc tất cả các thầy cô và các em một năm học mới đạt nhiều thành công và kết quả thật cao. Đặc biệt là các em khối 12, thầy chúc các em sẽ chọn được trường đại học mà mình yêu thích và không ngừng cố gắng để theo đuổi ước mơ của mình. Lớp 12 có thể tạo nên kì tích đấy, các em nhất định sẽ làm được, chưa bao giờ là muộn đâu các em, thầy tự hào về các em.
Thầy vừa dứt câu, ở dưới là biển người vỗ tay, có đứa cười rất rạng rỡ.
– Chúng em cũng yêu thầy.
Giáo viên toàn trường bật cười, đồng loạt vỗ tay.
– Mời các em học sinh và các thầy cô giáo nghỉ.
Con Hân ca thán, nó phải vịn mãi vào người cái Tâm mới đứng dậy được.
– Ôi mẹ ơi, đau hết cả mông.
– Kéo tao dậy cái.
Con Hạnh giơ tay về phía tôi.
– Không dậy nổi à? Haha.
***
Tôi đang lúi húi cất xe trong lán thì bọn thằng Quân đi tới, thằng Quân còn giơ tay lên tạo chữ V vẫy vẫy trước mặt tôi trông thân thiết lắm, cơ mà tôi méo quan tâm đâu, chắc chắn chúng nó có ý đồ xấu.
– Hi, lớp phó hôm nay đi sớm thế.
– Tôi vẫn thường đi tầm này mà, có mà mấy ông đi muộn thì có.
– Bà nói có lý ha.
Chúng nó vừa nói vừa gật gật cái đầu hùa nhau.
– Rồi sao? Muốn nhờ vả gì?
– Hehe, mỗi bà hiểu tôi thôi, có chuyện nhờ lớp phó đây, bà mang ba cái cặp này lên lớp giùm bọn tôi, bọn tôi đi ăn sáng rồi về ngay, tôi hứa sẽ mua kẹo báo đáp bà sau, hứa đấy.
Tôi chưa kịp từ chối thì ba cái cặp đã yên vị trên yên xe đạp rồi, ba tên kia thì phóng một mạch ra cổng trường không thèm ngoái đầu lại nhìn luôn.
Tôi nghĩ thế nào định vứt luôn ở đấy, nhưng mà ngộ nhỡ trong đấy có gì quý giá bị người ta lấy mất tôi phải đền thì sao. Không được không được, thế nào cũng phải mang lên lớp đã rồi tính sau.
– Ăn sáng, nghe oai ra phết nhỉ, tưởng tôi không biết mấy ông đi chơi điện tử chắc. Đợi đấy, tôi mà bắt được sẽ phạt thật nặng, phạt tiền chẵn chứ không phải tiền lẻ đâu.
Theo như cô chủ nhiệm của tôi phổ biến, ai mà chơi điện tử để lớp trưởng hoặc lớp phó bắt được sẽ bị mời phụ huynh và phạt tiền. Tôi phải diệt tận gốc mấy con nghiện này mới được, cứ thế này thì hỏng hết.
Uể oải khoác mấy cái cặp vào lớp, vừa vào tới lớp tôi quẳng luôn lên bàn. Vai đau nhức, đúng là rã rời tay chân mà, dù sao tôi cũng là con gái, sao có thể vác ba cái cặp mà không thấy mệt được, mà còn chưa kể cả cặp của tôi nữa chứ. Mà nếu có ai vác bốn cái cặp đấy mà không thấy mỏi tay thì quái vật mịa nó rồi.
– Ê.. ê, lại đây.
Con Hạnh ngoắc tay kêu tôi lại gần.
– Gì thế?
– Học bài cũ chưa?
– Thôi chết, quên rồi, tối qua tao mải đọc truyện đến hơn 1 giờ sáng quên không học rồi.
– Hả, gì vậy má, tao tưởng mày học nên tao có học đâu.
– Kiểu này nhè dãi rồi, cả lớp không ai học hết.
Tùng… Tùng
– Vụ này xử sau.
– Ừ. -_-
Cô Loan dạy địa lý nhẹ nhàng bước vào lớp, cô giáo nổi tiếng quý con trai hơn con gái ở trường tôi. Chắc tại nhà cô thiếu con trai nên cô mấy quý thế, thấy bảo cô ý có tận ba cô công chúa cơ mà.
– Cả lớp gấp sách lại tôi kiểm tra bài cũ, ai xung phong lên bảng trả bài?
Cả lớp im re, không một ai dám ho he cái gì cả, cảm tưởng có con ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy nó đập cánh.
– Cả lớp có ai học bài không?
Vẫn im re như cũ, cô Loan bực mình đập mạnh tay xuống bàn:
– Lớp trưởng thì sao?
Cô giáo hỏi, nhìn về phía Hà – lớp trưởng lớp tôi, con Hà rụt rè đứng dậy lắc đầu.
– Lớp trưởng cũng không học bài, lớp phó cũng thế chứ gì?
Cô giáo lại liếc mắt nhìn tôi, tôi nhe răng cười chữa cháy.
– Tôi hỏi lần cuối, có ai học bài không?
– Không ạ.
Cả lớp đồng thanh, cô giáo trợn mắt liếc một lượt, ánh mắt hình viên đạn nhắm vào từng đứa một khiến đứa nào đứa nấy nổi hết da gà.
– Sao không học bài? Hay coi trọng môn khác hơn môn của tôi rồi?
– Không ạ, chúng em chẳng bao giờ có suy nghĩ đấy đâu ạ. Hôm qua tivi có bóng đá hay quá nên quên không học bài cô ạ, chúng em xin lỗi ạ.
Thằng Huy ở dưới nói vọng lên.
– Lý do hay nhỉ, chẳng lẽ xem bóng đá còn quan trọng hơn việc học bài cũ à, để tôi đề nghị hiệu trưởng cho cả cái lớp này nghỉ hết ở nhà mà xem.
– Ối, cô giáo hạ hoả hạ hoả, cô đừng nóng, tức giận không những không tốt cho sức khỏe mà còn ảnh hưởng đến nhan sắc đấy cô ạ.
Cả lớp tôi vừa lẫy còn không ai dám ho he thế mà bây giờ thì cười sằng sặc, thằng này dẻo miệng quá.
– Cảm ơn mấy lời vàng ngọc của anh, anh không phải nịnh.
Lớp tôi càng cười to hơn, cô Loan thì vừa nói vừa cười tủm tỉm.
– Thôi, cô cho lớp nợ nha cô, bọn em hứa tiết sau sẽ học bài đầy đủ mà.
Tôi nài nỉ.
– Thôi được rồi, tôi chỉ châm trước cho lần này thôi đấy, không có lần sau đâu. Lần sau tôi gọi lên ai mà không trả lời được thì cứ xác định, tôi cho trứng về mà rán nem. Okay?
– RÕ.
Vâng, rất là hùng hồn. Cô cứ nói vậy thôi chứ thực ra cô châm trước cho không biết bao nhiêu lần rồi, cô giáo hiền lắm, he he.
Tiếng trống ra chơi đầu tiên vang lên, Tâm đứng dậy đi ra khỏi chỗ làm vài động tác khởi động.
– Ôi, cuối cùng cũng ra chơi, mệt mỏi muốn chết.
– Tôi canh từng giờ từng phút để đợi tới khoảnh khắc này.
– Khiếp, nghe văn thơ lai láng gớm.
Bỗng mấy em khối 10 đi ngang qua lớp tôi, ô, trong đám con gái đấy có cả tân hoa khôi của khối luôn kìa.
– Này, em gì xinh xinh đi ở giữa ơi.
Thằng Tân tay bán vào cửa lớp, nói vọng ra, bọn con trai xung quanh cười sặc sụa.
– Hay ho lắm đấy mà cười.
Dù cho Kiều Diễm – tân hoa khôi khối 10 quay lại lườm, buông một câu thế này mà bọn con trai vẫn mặt dày trêu tiếp.
– Em tên gì ấy nhỉ?
– Anh hỏi làm gì?
– Anh hỏi để biết thôi mà.
Thằng Tú lớp A3 nói chêm vào:
– Ý của anh ấy là hỏi để biết xem tên em có đẹp như em không ấy mà.
Bọn con trai xung quanh càng cười to hơn.
– Em không có nghĩa vụ cần phải trả lời câu hỏi này của anh.
Nói rồi Kiều Diễm quay mặt đi, tiếp tục bước về phía cầu thang, bọn con trai thì mặt dày hơn cái thớt, vẫn tiếp tục nói vọng theo trêu:
– Không nói à? Không nói thì anh cứ gọi em là “” Ấy ơi “” nhé, nhé, được không em?
Lũ con trai được 1 trận cười ra nước mắt, con Linh đang khoanh tay đứng dựa vào bàn giáo viên bĩu dài:
– Quá đáng, mới vào đã trêu em nó rồi. Mặt ông mà không biết tên con bé ấy thì không còn tên là Tân nữa.
Thằng Tân cười cười, gãi gãi đầu, tôi thắc mắc hỏi.
– Thấy bảo Kiều Diễm là em gái Trà My phải không?
– Ừ, đúng rồi. Nhắc tới nhỏ Trà My là thấy bực, toàn đi dìm hàng lớp mình mấy điên chứ.
– Thôi, kệ đi để ý làm gì, vào lớp ngồi đi, còn mấy ông giải tán, trêu thế đủ rồi.
Cả lớp tiếp tục ngồi chờ đến tiết học tiếp theo.
– Chán quá, hay chơi bài cho đỡ buồn đi tụi bây.
Thằng Phan đề nghị, lôi từ trong cặp ra một bộ tú. Tôi với mấy con bạn gục đầu xuống bàn ngủ, cơ mà không sao ngủ được chỉ vì tiếng cãi nhau chí choé cùng tiếng đánh bài ở 2 phía cuối lớp. Tôi ngẩng mặt lên nhìn xuống cuối lớp thì thấy một đống người, phải gần 15 thằng con trai túm tụm 1 chỗ chơi bài.
– Đôi 9.
– Đôi Q, có ai đánh nữa không?
Cả lũ ngao ngán lắc đầu.
– Ahihi, thế thì tao ù 3 bích, haha, cả làng trả đi.
Thằng Quân vừa hạ bài xuống vừa cười sằng sặc, tay chìa về phía mấy thằng con trai vừa đánh bài cùng nó, thằng khác thì sắp xếp toàn bộ lá bài đang bị bày bừa trên mặt bàn, bọn còn lại thì cãi nhau.
– Thấy chưa, tao bảo đánh đôi 2 mà không nghe, giờ nó ù 3 bích rồi kia kìa, cứ thích để dành nữa đi.
– Gớm, ông nói cứ như thánh ý, biết đâu được nó còn một quân.
Uỳnh….. Uỳnh…..
Cả lớp giật mình quay phắt lên bàn đầu thì thấy thằng Tùng đập tay xuống bàn, sau đó chỉ thẳng tay xuống chỗ bọn thằng Quân đang ngồi đánh bài hét to:
– Im hết cho tao.
– Im để mày làm gì?
– Tao đang xem siêu nhân.
Cả đống con gái chúng tôi ôm bụng cười ngặt ngẽo, mấy cái cặp sách từ cuối lớp bay về phía thằng Tùng kèm theo tiếng bình luận:
– Thằng thần kinh.
Tiết tiếp theo là tiết sử của cô Huệ, cô nâng cặp kính cận dày cộp của mình lên.
– Các em theo dõi phần chữ nhỏ trang 9 sách giáo khoa sau đó trả lời câu hỏi của cô.
– Anh nhuộm tóc nâu bàn cuối cùng đứng lên, sao nói chuyện suốt từ đầu giờ thế hả?
Cô giáo chỉ tay về phía thằng Tuân, sau đó cô tiến tới chỗ nó.
– Em hỏi bài mà cô.
– Có tôi ở đây sao anh không hỏi tôi mà phải hỏi bạn bên cạnh, tôi thấy 2 anh nói nghe hào hứng lắm mà, sao không rủ tôi góp gạo thổi chung với.
– Tại em thấy cô bận giảng bài quá em không muốn làm phiền cô thôi.
– Không nói nhiều, anh tên là gì để tôi cho vào sổ ngồi trong đó nói chuyện cho dễ.
– Thôi ạ.
– Anh tên Thôi à?
Hahaha, cả lớp tôi cười như điên như dại, cô giáo thấy thế mới quay ra hỏi lớp trưởng:
– Lớp trưởng, anh này tên gì?
– Tuân ạ.
– Ừ, nói chuyện suốt từ đầu giờ, tôi đi xuống thì giả vờ cầm bút chép bài như thật.