Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 34: Chương Phiên Ngoại 03 – Phần 05-06-07
5 – Thời buổi này làm người tốt khó lắm
Karaoke cuối tuần.
Tường Vy, Triều Dương không hiểu: “Tại sao ngày cả bọn tôi cũng phải đến?”
Mao Mao cười đầy ẩn ý: “Nước đục dễ thả câu mà.”
Lúc Tô Tuân đi vào, Mao Mao đã ngồi ngay ngắn, nhưng hai mắt thì sáng lên như mắt mèo đi đêm.
“Để em chọn bài.” Triều Dương và Tường Vy trong giây lát không nói năng gì, nhưng ánh mắt lại nhìn nhau.
Trong khi giai đoạn quen thuộc vang lên, Mao Mao ngây người, Khuynh nước khuynh thành của cô… xét thấy giọng mình không thể thể hiện ở nơi này, cô quyết định nhét micro vào tay Tô Tuân, “Anh hát đi.”
Tô Tuân quay đầu lại, muốn đưa micro cho nữ sinh khác, nhưng Tường Vy trả lời: “Em không biết hát.”
Chán nản, Tô Tuân chỉ có thể cầm lấy micro, không ngờ anh lại có một chất giọng trầm ấm pha chút mê hoặc, sau khi âm thanh từ micro truyền ra, cả căn phòng như chìm trong tiếng hát của anh, lay động lòng người…
Đầu óc Mao Mao dần dần nóng lên, thần trí chao đảo, bài hát vừa kết thúc, cô đã nhào ra tặng anh một nụ hôn, sự việc diễn ra bất ngờ khiến cô vấp phải bàn trà té ngã, để giữ thăng bằng cô giơ tay víu vào áo ai đó.
Rất hiển nhiên là ngay cả chiếc áo sơ mi của Tô Tuân cũng cảm thấy bất ngờ, vì thế, trong con mắt chờ đợi của người khác, “ôi da” một tiếng, Mao Mao nắm chặt một mẩu chiếc áo sơ mi trong tư thế “bình sa lạc nhạn” ngã úp mặt xuống đất, bàn tay dừng lại trên eo anh còn sờ loạn xạ.
Tô Tuân lùi lại phía sau một bước, lúc Mao Hiểu Húc đang cố gắng bò dậy, anh đã mặc xong chiếc vest, mặt hơi đỏ lên, không đợi Mao Mao lấy lại tinh thần, anh vội vàng bỏ đi mà không quay đầu lại.
Tinh thần của Mao Mao có thể quy gọn lại một câu: “Em thực ra không nhìn thấy gì!” mặc dù sờ thấy.
Mao Mao đau lòng: “Đừng cản tôi! Tôi muốn đi nhảy lầu!” Thực sự, không ai cản cô.
Hai tuần tiếp theo, ngay cả mặt Tô Tuân cũng không nhìn được, rình thế nào cũng không gặp được.
“Không lẽ bổn cô nương bị thất tình?” Mao Mao ôm cánh cửa phòng ngủ gào khóc, chủ yếu là vì trên cửa có dàn áp phích của Trần Quán Hy, sau vụ YZM, anh ta liền trở thành thần tượng của Mao Mao.
Tường Vy hỏi: “Hai người đã bắt đầu chưa?”
Triều Dương đưa ra ý kiến: “Mao, hay là thôi đi, hai người là hai thế giới khác nhau.”
“Hoàng tử đang ở địa ngục, ta không vào địa ngục thì ai vào!” Tinh thần hùng hổ hiên ngang của Mao Mao lại nổi lên.
Lần này cô không đến phòng làm việc để tìm, mà trực tiếp lên mạng tra lịch dạy của Tô Tuân.
Thứ sáu tuần này có một cuộc thi, Tô Tuân phải đi coi thi, địa điểm thi là phòng 112 tầng hai, còn những buổi học khác đều là các phòng từ tầng bốn đổ lên… không thể nhìn trộm.
Hôm đó Mao Mao chỉ cầm một quyển vở và một chiếc bút ghi nhớ.
Đến ngoài cửa sổ… của phòng thi, nhẫn nại núp sau bụi cỏ, đợi đến khi có tiếng chuông vang lên, mọi người vào phòng thi mới thôi.
Mao Mao cố gắng xuất hiện trong phạm vi mà Tô Tuân có thể nhìn thấy, cho nên kết quả là: Thí sinh luôn nhìn thấy một cái đầu cứ di chuyển ngoài cửa sổ, phúc chốc lại hơi mất tập trung, không thể làm bài.
Cuối cùng, sau nửa tiết, Tô Tuân cũng chú ý đến Mao Mao đang thập thò ngoài cửa sổ.
Mao Mao vui mừng anh, giờ lên tờ giấy ghi: [Tô Tuân, tối nay anh không có tiết dạy, em có chuyện muốn nói với anh!]
Tô Tuân hơi chau mày, vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng lại sợ học sinh nhìn thấy rồi sẽ phiền phức, nghĩ ngợi, anh cúi đầu lấy một tờ giấy trắng, viết hai chữ, tiến lại đưa cho cô: [Không rảnh.]
Mao Mao không hề nản lòng, cúi đầu loay hoay viết, giơ lên: [Không sao, em có thể đợi anh, đợi anh cả cuộc đời!]
Tô Tuân chẳng biết phải làm sao, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng: “Em rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Nói chuyện, sẽ không làm gì anh đâu, hi hi, hi hi.”
Tô Tuân nghe xong câu này, không khỏi nhíu mày.
“Em về trước đi, anh đang coi thi, việc này nói sau.”
“Tại sao? Tại sao?”
“Anh không có cảm tình với em.”
“Em có cảm tình với anh.”
Câu nói này làm tai anh nóng lên, nghĩ đến bị cô kéo quần áo, tay cô lướt qua chỗ ấm nóng dưới bụng… Tô Tuân ngại ngùng vì những suy nghĩ trong đầu mình: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Tuy rằng em rất muốn nói chuyện với anh mãi thế này, nhưng, khụ khụ, học sinh của anh đang nhìn.”
“…”
“Hẹn rồi nhé, bảy giờ tối nay, quán trà ở cống sau của trường, trong phòng số ba, em đợi anh, không gặp không về!”
Lần thứ hai cô bị cho leo cây, sau khi đợi hai tiếng, được rồi, quá tam ba bận, cô lại đợi một tiếng nữa, làm người phải có trước có sau, cũng cần có nguyên tắc, sau đó Mao Mao bị lôi ra khỏi quán trà, mười giờ đóng cửa, người này đã kéo cô cả nửa tiếng đồng hồ.
Khi cô vửa đi ra liền nhìn thấy Trương Tử Yến từ khách sạn bên cạnh đi ra, bị một gã lớn tuổi lôi đi… Phản ứng đầu tiên của Mao Mao: “Hey, mỹ nữ, cô không sao chứ? Cô cần giúp không?”
Trương Tử Yến quay đầu lại trông thấy cô, bỗng hoảng loạn, sau đó lôi người bên cạnh bỏ đi.
Mao Mao chua xót: “Tiện thì hỏi thôi, không cần thì thôi.”
Kết quả vừa quay người thì nghe thấy tiếng kêu cứu, lúc cô chạy đến thì nhìn thấy lão kia tát Trương Tử Yến, Mao Mao ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ, tiếp theo là một trận tay đấm chân đá, nhưng có thế nào thì thể lực cũng không bằng đàn ông, cô bị tát một cái trời giáng: “Cút! Đừng có nhiều chuyện!”
Mao Mao nhìn thấy hắn lại giở trò sàm sỡ với Trương Tử Yến, cô không để ý đến nước trà lạnh và cái dạ dày không ngừng co thắt chỉ chực xông lên, trong lòng nghĩ: Tô Tuân, lần này anh nhất định phải bồi thường cho em.
y da, chảy máu, chảy máu, trong mơ màng cô nghe thấy có người hô lên ở đây có đánh nhau, rồi ngất đi.
6 – Hóa ra, đúng là có một loại cảm giác, rất chua xót, rất đắng cay
Lúc cô tỉnh lại là trong bệnh viện, thực ra cũng chỉ là bất tỉnh một lúc mà thôi.
Mao Mao nhìn thấy Tô Tuân ngồi trước mặt, suýt nữa bật dậy: “Anh đến rồi?”
Sắc mặt của đối phương không tốt, chậm chạp hỏi: “Vết thương của Tử Yến do cô làm à?”
Mao Mao ngây người: “Cái gì?”
Tô Tuân nhìn cô, cuối cùng đứng dậy: “Cô… làm chuyện gì cũng cần phải suy nghĩ đúng sai, ba mẹ cô chắc đã từng dạy làm người phải như thế nào.”
Mao Mao càng nghe càng hồ đồ: “Cái gì với cái gì?”
Mắt Tô Tuân dần dần sầm lại: “Mao Hiểu Húc, cho dù tôi không có cảm tình với cô, cô cũng không nên báo thù lên người khác, tôi còn cho rằng chí ít cô cũng là một người lương thiện…” Câu cuối cùng anh vẫn chưa nói xong, một con người lúc nào cũng ôn hòa trong mắt lại xuất hiện sự căm giận: “Cô hãy tự nghĩ đi.”
Triều Dương đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mao Mao hình như đang trong tình trạng mơ hồ về cái gì đó.
Triều Dương đặt bình nước xuống, nói: “Tin đồn là thế này, bà không theo đuổi được người ta, liền gọi người trong lòng hắn ra ngoài, lại còn gọi một kẻ dê xồm đến ức hiếp cô ta, cô ta phản kháng, bà đánh cô ta, kẻ đê tiện kia cuối cùng bị cô ta làm cho càm động, quay lại giúp cô ta đánh lại bà, cứu được cô ta, sau đó…”
Mao Mao nghe mà ngây ra: “Đây là chuyện gì vậy?”
“Câu chuyện tình yêu.”
A Mao không nói được gì: “Sẽ không có ai tin chứ? Thật quá hoang đường!”
Tường Vy tựa vào cửa cười: “Lại còn nói, ai cũng tin, bà đi sang phòng bên cạnh có thể còn nghe được trực tiếp hiện trường vụ án, tôi bảo đảm bà cũng sẽ tin.”
Mao Mao xót xa: “Vậy làm thế nào đây? Tôi bị oan.”
Triều Dương nói: “Hàm oan mà chết. An Ninh đã nói với Tô Tuân, giữ bí mật chuyện này, anh ta hình như cũng không muốn tố cáo bà, trường sẽ không biết, nếu không thì bà sẽ bị tốt nghiệp sớm.”
Mao Mao lắc đầu: “Nghiêm trọng, thật nghiêm trọng…”
Tường Vy phê bình: “Biết là nghiêm trọng, vậy ai kêu bà ra ngoài nửa đêm, lại còn đi cứu người khác.”
Mao Mao đâu khổ: “Nếu tôi nói với anh ấy, anh ấy có tin tôi không?”
Triều Dương nói: “Tôi thấy hay là thôi đi, người ta ân ái… lại còn chuẩn bị cho cô ta cả bầu trời riêng.”
Tường Vy phụ họa thêm: “A Mao, chỉ là bớt một người, chúng ta lại tiếp tục đi săn đàn ông, cả một máy bay mà!”
“Không được, tôi thực sự thích anh ấy.” Mao Mao giãy giụa nhổm lên: “Tôi phải đích thân đi hỏi anh ấy.”
Tường Vy thở dài: “Bà thật ngốc.”
Triều Dương kéo Tường Vy lại: “Để bà ấy đi, chết sớm đắc đạo sớm.”
Mao Mao vịn vào cây nạng lết từng bước sang phòng bên cạnh, Tô Tuân đang đút cháo cho người trên giường, cô đột nhiên có chút tiến thoái lưỡng nan, nhưng đối phương đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên, lập tức tối lại: “Có chuyện gì?”
Trương Tử Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mao Mao sờ sờ mặt: “Em muốn nói, không phải em đánh cô ấy.”
Giọng anh hơi khan, nhẹ nhàng nói: “Đều đã qua rồi. Cô cũng quay về dưỡng bệnh đi.”
“Nếu muốn tốt nghiệp, thì đừng đến nữa.”
“Còn nữa, sau này cũng đừng đến tìm tôi.”
“…”
Mao Mao dở khóc dở cười: “Vậy là anh không tin?”
“… Cô đi đi.”
Hóa ra đúng là có một loại cảm giác, rất chua xót, rất đắng cay, rất buồn bã!
Mao Mao cầm lấy cây nạng: “Nếu em không tốt nghiệp được, thì cha em chắc cũng đánh em gãy chân.”
Cuối cùng cô cúi đầu: “Thầy… Tô, em vẫn muốn tốt nghiệp, em sẽ không đến nữa.”
“Sau này, em cũng không đến tìm thầy.”
Lúc Mao Mao khập khiễng cầm cây nạng quay về, trong miệng lẩm nhẩm: “Thời buổi này thật khó để làm một người tốt.”
Tử Yến nhìn thấy anh nhìn về phía cửa, bất giác trong lòng có chút sợ hãi, nắm chặt tay anh: “Tô Tuân, anh không tin em ư?”
Tô Tuân quay lại, từ từ rút tay ra, giúp cô đắp lại chăn: “Em ngủ một lúc đi.”
Anh không trả lời, Trương Tử Yến lo lắng: “Anh Tô, chúng ta đã gắn bó với nhau bao nhiêu năm như vậy, anh sẽ luôn bên em đúng không? Cô ấy là học sinh của anh, cô ấy lại không xinh đẹp, sao anh lại để ý đến cô học sinh đó, có phải…? Anh Tô?”
Anh nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Tô Tuân vẫn luôn ôn hòa, nhưng Tử Yến lại cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại không dám nói nhiều, sợ càng nói càng sai.
Sau khi Trương Tử Yến xuất viện, cũng là lúc Tô Tuân hết phép quay lại làm việc.
Mỗi lần lên lớp và quay về văn phòng, thế giới của anh lại yên tĩnh như vốn dĩ, nhưng anh lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Đi trong trường, anh luôn có cảm giác, sẽ có một người nhảy xổ ra.
Lúc ăn cơm, theo bản năng nghĩ đến một vài chuyện, mới có ba tháng, làm sao anh có thể thay đổi cả thói quen.
“Thầy Tô. Chào buổi sáng.”
Tô Tuân ngạc nhiên, nhìn thấy người bước lên đi cùng với anh là một học sinh trong lớp mình: “Chào buổi sáng.”
Anh nói chuyện với học sinh vài câu, đến văn phòng thấy trên bàn làm việc có một suất ăn sáng, tim anh lại đập rộn lên.
Thầy chủ nhiệm lớp mười cười nói: “Cô Trương vừa mang đến.”
Anh day lông mày, ngồi lên ghế, cắn một miếng thức ăn vẫn còn nóng, có một vài thứ không hợp khẩu vị.
7 – Sự ngang bướng của tuổi trẻ
Chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, Mao Mao toàn tâm toàn ý vào làm luận văn, cô chỉ viết luận văn mà không để ý đến những chuyện linh tinh khác.
Cả tháng này cô đều không gặp Tô Tuân, có lẽ là cô đã thay đổi hoàn toàn tuyến đường đi của mình, quán ăn trước đây đã từng mua bây giờ nhất định không vào nữa, chỉnh sửa luận văn, bảo vệ luận văn đều đi những con đường khác, cho nên, cô cũng coi như nói được, làm được. Trừ việc bữa cơm chia tay sau lễ tốt nghiệp, do hai lớp chín và mười cùng làm.
Bạn của Mao Mao luôn nhiều và đủ kiểu, nam sinh rất thích xung hô huynh đệ với cô, cho nên các bạn nam tìm cô để uống rượu là không thể thiếu, Mao Mao cười ha hả, lấn át quần hùng.
Khi mời thầy cô, Mao Mao cùng thầy chủ nhiệm lớp mười uống liền ba cốc, thầy nói: “Mao Hiểu Húc à, thầy rất lo em không thể tốt nghiệp được, có quá nhiều chuyện xảy ra, đến hôm nay đã tốt nghiệp thuận lợi, thầy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
“Ha ha, mang lại nhiều phiền phức cho thầy, em thật ngại quá!”
Mao Mao hình như uống hơi nhiều, lúc quay người đi lại nhìn thấy thầy giáo ngồi ngay cạnh thầy chủ nhiệm lớp mình, cảm giác cô nên đối xử bình đẳng, do đó cô vẫy vẫy tay kêu huynh đệ bên cạnh rót rượu, kính đối phương: “Thầy… Tô, em kính thầy, vậy đi, chúc thầy vạn sự như ý. Em xin cạn trước, thầy tự nhiên.”
Bạn nam bên cạnh lay lay vai A Mao: “Mao, có được không vậy?”
“Được! Tôi mới say có hai phần, muốn chuốc tôi gục hãy còn sớm.”
“Ha ha, vậy thì được!”
Mao Mao uống say, nôn thốc trong phòng vệ sinh, An Ninh đứng đằng sau giúp cô vuốt lưng, “Tửu lượng không tốt bằng tôi lại còn giúp tôi đỡ rượu, chút nữa đừng uống nữa, biết không?”
Mao Mao úp mặt vào bồn rửa mặt: “Meo Meo ơi, thật khó chịu!”
An Ninh thở dài, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Tôi sẽ không nói ra đâu, bà khóc đi.”
Từ nức nở biến thành gào khóc, An Ninh ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan nào, Mao Mao rất dũng cảm, Mao Mao lợi hại nhất, Mao Mao là vô địch, cái gì cũng không sợ…”
An Ninh ra trước, để cô yên tĩnh một mình, Mao Mao rửa mặt, lúc đi ra có chút uể oải, vừa bước ra khỏi cửa liền bị va vào người khác, lập tức ngã xuống đất.
Đối phương hình như ngây người giây lát, lập tức quỳ xuống, nắm lấy tay cô, muốn đỡ cô lên.
“Được rồi, cảm ơn thầy, em có thể làm được.” Mao Mao rút tay lại, vịn vào tường đứng dậy.
Đi được mấy bước, Mao Mao quay đầu lại, mặc dù có say bí tỉ, nhưng ý chí rất minh mẫn, “Thầy Tô, hình như sau khi em tốt nghiệp sẽ không có cơ hội gặp thầy, món mỳ xào, mỳ nước mà thầy thích, là của một cửa hàng ở khu vắng vẻ chỗ cổng Bắc, gọi là “Quán mỳ mẹ béo”, những loại rau mà thầy thích, là mua ở cửa hàng ăn ở cổng sau của trường, tên là “Món ngon Giang Nam”, mặc dù tên nghe rất hoành tráng, nhưng diện tích quán lại rất nhỏ, có điều thức ăn vừa ngon vừa rẻ.” Mao Mao nói xong liền nắm lấy tóc: “Ồ, còn một câu nữa, con người em dù không phải là lương thiện, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nói dối… y, thầy tin hay không thì tùy.”
Mao Mao loạng choạng đi ra hành lang, Tô Tuân đứng bất động một chỗ.
Tháng Sáu, Mao Mao khoác ba lô quần áo ngồi lên tàu về Bắc, vinh quy bái tổ.
Cô đứng ở ga tàu với Tường Vy, Triều Dương, An Ninh khóc lóc tạm biệt nhau, vừa mới rời đi đã nhớ phòng 315. Sau này sẽ không có người mua vịt quay cho cô ăn, sau này không có người đấu khẩu với cô, sau này không có người cùng cô nghiên cứu AV… Nhưng, một vài người, đến một lúc nào đó cũng phải chia tay.
Mao Mao nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ: “Tốt nghiệp rồi, sao lại cảm thấy cái gì cũng hết.”
Trong đám bọn cô, người kết hôn sớm nhất là An Ninh, chưa tốt nghiệp đã đăng ký kết hôn, sau đó một năm đã sinh đôi. Tường Vy ở lại thành phố X làm việc, vẫn đi tìm hiểu, hẹn hò với mấy người, nhưng đều không quá nửa năm, cô ấy nói: “Luôn thiếu một chút kích thích”, Triều Dương thi đỗ tiến sĩ, vẫn ở lại thành phố X, nghe nói bạn trai ở quê vẫn đợi cô ấy quay về. Mỗi người đều có chuyện muốn người khác biết và không muốn người khác biết, hoặc vô vị, hoặc vui vẻ, còn cuộc sống của cô – Mao Hiểu Húc – chính là trong lúc ăn tạp chờ chết có xen vào một vài trò lưu manh vô độ, chỉ là, sau khi tốt nghiệp có giở trò lưu manh cũng không lấy gì làm hưng phấn nữa.
Sau đó Mao Mao nghe Triều Dương nói, thầy ấy sắp kết hôn.
Lúc đó cô đang chơi trộm điện tử ở công ty, bị giật mình, mà “Thiên Gian Mao Mao Vũ” trong trò chơi cũng bị người chơi đồ sát.
“Cảm thấy thế nào?” Triều Dương hỏi đểu.
“Hô, bị đồ sát rồi! Có gan đừng chạy để chị đồ sát em một trăm lần, một trăm lần!” Sau đó Mao Mao nói: “Bà mẹ nó, làm sao làm được chuyện lớn?”
“Bà nghĩ thoáng thế là được.” Triều Dương cười nói: “Đối tượng của thầy Tô, cũng chính là cô gái bị bà đánh, có thai rồi, do đó mới vội vã kết hôn, à, không biết là con của ai, Tô Tuân thật là rộng lượng.”
Mao Mao ngửa đầu dựa vào ghế: “Haizz, cuộc sống chỉ như một trò chơi.”
Buổi tối, A Mao đi xe đạp điện về nhà, tắm xong, mở máy tính, suy nghĩ, đăng nhập hòm thư điện tử, trong một năm qua, cô nhận được thư của anh hai lần, một bức nói là: “Xin lỗi.” Một bức hôm qua nhận được, anh nói: “Anh sắp kết hôn, Hiểu Húc. Tử Yến có em bé rồi, anh không thể bỏ cô ấy. Nếu em đến, anh đợi em.”
Mao Mao cảm thấy buồn bực, cô đến đấy làm gì, anh ấy kết hôn, có liên quan gì đến cô!
Trong một năm, anh có rất nhiều đêm không vui, uống say, sự nghiệp không như ý, khi anh và Tử Yến cãi nhau, anh đều gọi điện thoại cho cô, lúc mới đầu chỉ nói một, hai câu, cuộc gọi đầu tiên anh gọi đến là lúc anh đang say, anh nói, Hiểu Húc, xin lỗi. Mao Mao từ trong mơ như bị dọa cho tỉnh, cô nổi cáu: “Trong đầu anh có bệnh à, nửa đêm canh ba toàn nói những lời vô nghĩa!”. Anh chỉ cười. Sau đó, hai người kể cho nhau nghe mọi chuyện. Cô vẫn nghe, cũng nói chuyện, Mao Mao nói chuyện rất thoải mái, cái gì cũng dám nói, đối phương nghe xong chỉ cười. Mao Mao luôn nghĩ, mình là thuốc cứu mạng, mặc dù người ta là trai tài gái sắc, nhưng người nổi tiếng cũng rất mệt.
Cứ coi như cô là một cái thùng rác, cũng có lúc chứa đầy đến mức không chứa nổi nữa.
Cô tắt máy tính, chuông điện thoại reo, bên trên hiện lên: Tô A Tuân.
Mao Hiểu Húc cô dù dũng cảm, dù lợi hại, dù vô địch thật nhưng cũng có thể bị thương, cũng có thể buồn, bởi cô đâu phải là người chết!
Mao Mao lần đầu tiên không nghe điện thoại của anh, đợi chuông ngắt, cô gửi một tin nhắn: “Thầy Tô, chúc mừng thầy kết hôn, khi em bé chào đời, em sẽ đến uống rượu đầy tháng, hôn lễ em không đến được, gần đây rất bận.”
Đối phương rất lâu sau mới trả lời lại: “Anh biết.”
Mao Mao nằm lên giường, nhìn trần nhà, cô hát bằng giọng hát sai nhịp: “Em là một con chim nhỏ, muốn bay nhưng bay không cao, em đang tìm kiếm, tìm kiếm một vòng tay ấm áp, yêu cầu như vậy có được coi là quá lớn lao…”
Hôm sau, Mao Mao tỉnh dậy, nhanh chóng đi làm, vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhã đứng dưới gốc cây ngô đồng trên con dường trước mặt.
Mao Mao ngơ ngác nhìn anh, tiến lại gần, sau đó nói: “Shit! Sao anh lại đến đây?!”
Anh nghe thấy cô nói mấy lời thô tục cũng không chau mày, cười hỏi: “Trên đường đến đây anh luôn nghĩ tại sao? Em nói cho anh biết được không?”