Bức thư bị lãng quên

Chương 31: Chương Phiên Ngoại 01-02


Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 31: Chương Phiên Ngoại 01-02

Ngoại truyện 1 – TUẦN TRĂNG MẬT Ở LIMA
Sáng sớm, một cơn mưa bụi bao trùm lên toàn thành phố Lima, xa xa có tiếng chuông của đại giáo đường vọng lại, cùng với đó là bầu trời xanh ngắt đã làm nên một chiếc áo choàng tao nhã mỹ lệ cho thành phố.
Lima vốn nổi tiếng bởi nó là một thành phố không có mưa, nhưng hôm nay trời lại đổ mưa, mặc dù chỉ là một cơn mưa nhỏ, nhưng đó cũng là một chuyện lạ.
Nhà mấy người hàng xóm được che chắn bằng bìa các tông nên e rằng tối nay họ sẽ phải chịu khổ rồi, nghĩ như vậy, Gouvinho vội khoác chiếc áo choàng lên người, anh nhìn về phía quảng trường Vũ Trang không một bóng người mà khẽ thở dài, hôm nay e là buôn bán cũng không được tốt.
Anh thấp giọng cầu nguyện trước cây thánh giá, đang chờ đợi trong vô thức thì một cô gái vội vàng chạy đến quảng trường thu hút sự chú ý của anh.
Ôm một tia hy vọng, Gouvinho cố hết sức chào hàng: “Sữa dê tươi đây, có cả cá nướng vừa ra lò đây!”
Rõ ràng âm thanh bất ngờ kia đã làm cô giật mình, An Ninh dừng chân lại, cô nghi ngờ quay lại nhìn.
Mái tóc đen bóng cùng đôi mắt sáng đã nói cho Gouvinho biết, cô không phải là người phương Tây, anh có chút luống cuống, mình đang nói tiếng Tây Ban Nha, không biết cô ấy có hiểu hay không?
Hiện giờ khách du lịch phương Đông đến Pêru ngày càng nhiều, trong đó chủ yếu là người Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, anh có biết một chút tiếng Trung, chỉ là không biết cô là người nước nào, thôi được, thử vận may vậy.
Do đó Gouvinho chào cô bằng thứ tiếng Trung lơ lớ: “Xin chào!”
Cô hơi sững người, sau đó nghiêng đầu mỉm cười. Anh nhìn cô chạy đến phía trước sạp hàng, mỉm cười nói tiếng Tây Ban Nha với ngữ điệu ngắc ngứ: “Xin chào.” Gouvinho đột nhiên cảm thấy tâm trạng cả ngày bị che lấp bởi đám mây u ám kia chỉ trong chớp mắt đã bị nụ cười tươi sáng này làm cho thoải mái hơn nhiều.
Anh ân cần nhìn cô chờ đợi: “Cô cần gì?”
Cô có chút ngập ngừng… Có thể nhìn ra là cô không có ý định mua gì, nhưng cô do dự một lúc, rồi cười và gật đầu: “Cá, ba phần, sữa, ba phần, cảm ơn.”
Anh cảm kích cười với cô, Gouvinho nhanh tay bắt đầu nướng cá, đồng thời cũng bắt chuyện với cô: “Từ trước đến nay Lima thường không mưa, không biết có chuyện gì mà hôm nay lại có mưa, ở đây không mua được dù, có làm cô thấy phiền phức không?”
Cô nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc ướt rủ trước trán, da của người con gái này trắng hơn nhiều những người phụ nữ châu Á mà anh thường gặp, ánh đèn đường mờ ảo dừng trên mặt cô, tạo nên một cái bóng màu tím nhẹ. Cô ngẩng đầu quan sát bầu trời u ám, quay đầu lại, vẫn là nụ cười ấm áp đó: “Không sao.”
Thật đúng là người lương thiện… Gouvinho xúc động, anh nhìn đống đồ cô đang cầm trên tay, rốt cuộc tại sao người thân của cô lại nỡ lòng nào để cô ra ngoài mua đồ trong thời tiết này?
An Ninh lại ngẩng đầu nhìn màu trời, ánh đèn xanh mờ nhạt rọi vào ánh mắt cô hiện lên một tia bất An Ninh, thời gian không sớm nữa, nếu cứ kéo dài e rằng sẽ có người lo lắng, sau đó, cô sẽ bị mắng, sau đó tối nay sẽ rất thảm…
Chỉ là cô muốn giữ nguyên tắc nhất định phải thân thiện lịch sự với người đối diện, lúc này An Ninh có chết cũng không thể nói ra mấy câu đại loại như thời gian gấp gáp tôi không mua gì và tôi phải đi ngay.
Vì thế cô chỉ có thể yên lặng đứng trước sạp hàng, miệng vẫn giữ nụ cười ấm áp nghe người đối diện liến thoắng nói về thời tiết, cô cố gắng dùng vài từ đơn giản lịch sự trả lời vài câu.
Quảng trường bắt đầu có sương mù, phảng phất như có sinh mệnh, dần dần hòa vào cùng màu xanh đậm của thế giới. Để ý đến ánh mắt của cô, người chủ sạp hàng mỉm cười giải thích: “Đây chính là hơi nước tạo thành sương mù, chỉ có ở đây mới nhìn thấy cảnh tượng này.”
“Thật không? Rất đẹp…” An Ninh thốt lên khi nhìn thấy nhà bảo tàng lúc ẩn lúc hiện trong sương mù giống như chốn tiên cảnh, nếu Mạc Đình biết anh đã bỏ lỡ cảnh trí tuyệt đẹp này, liệu có cảm thấy tiếc nuối không nhỉ? À, quay về kể lại cho anh, tưởng tượng ra nét mặt của Từ Mạc Đình, cô không nhịn nổi mà khẽ nở nụ cười.
Đối phương nhìn nét mặt vui sướng của cô, đột nhiên thốt lên một câu: “Tuổi trẻ thật là tuyệt, vô ưu vô lo, không cần phải buồn phiền vì chuyện gì.”
Không may là câu này Lý An Ninh lại hiểu hết, nụ cười trên mặt đột nhiên co lại, sau lưng hình như có một cơn gió lạnh thổi qua, cô không khỏi rùng mình.
Trước khi cô miêu tả lại cảnh đẹp, họ Từ nào đó sẽ… bực mình hoặc ham muốn, anh tuyệt đối sẽ chọn cách thứ hai, nghĩ đến đây, An Ninh thở dài thườn thượt, quả nhiên lén đi mua đồ cũng là muốn tìm cớ trốn chạy? Gặp mưa sau đó lại nán lại đây…
“Xin lỗi đã để cô phải đợi lâu.” Người con trai nhanh chóng dùng giấy dầu gói cá nướng và sữa dê lại đưa cho cô.
Nhận lấy tiền, anh ta có chút lo lắng khi nhìn đồ trong tay cô: “Cô cầm được không?”
An Ninh cười an ủi anh ta, cô đặt túi giấy dầu vào trong một túi giấy to hơn, sau đó gói lại thành một cái túi đầy ắp: “Cảm ơn, tạm biệt.” Cô quay người nhanh chóng đi về hướng khách sạn, bóng dáng yểu điệu dần dần hòa vào con phố thênh thang vắng lặng.
Vừa mở phòng khách sạn, An Ninh liền đặt mấy thứ đồ trong tay lên bàn trà, hít sâu mấy lần, cô lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, khẽ gọi: “Từ Mạc Đình?”
Không có tiếng trả lời, cô mạnh dạn đi vào phòng ngủ… anh vẫn chưa tỉnh sao? An Ninh suýt nữa vui đến phát khóc.

Từ Mạc Đình đang nằm trong tư thế cực kỳ thoải mái, ngón tay thon dài đặt ở mép giường, chăn chỉ đắp nửa người, ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ lọt qua rèm cửa hắt vào phòng, khiến sự nổi bật của người đang nằm trên giường cũng có chút mờ ảo.
An Ninh đi đến cạnh giường, vốn định giúp anh đắp lại chăn, nhưng phát hiện xương quai xanh của anh lộ ra ngoài chăn trắng nõn khiến cô nuốt nước miếng, cô quyết định quay lại phòng khách, đúng lúc đang định bỏ đi, đột nhiên có một sức mạnh kéo tay cô lại.
Cô sợ hãi, nhìn đối phương đang lim dim đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ, từ từ quay đầu về phía cô.
“Em đi đâu đấy?”
“Không…”
Bị giữ lại, An Ninh lảo đảo ngã lên người Từ Mạc Đình, không để cô phản ứng, anh liền choàng tay ôm lấy cô, chiếm giữ môi cô.
Cảm giác anh đang đưa lưỡi tiến vào, từ từ lướt qua răng cô lại giống như hút sâu vào bên trong, một lúc chân cô nhũn ra, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng nóng, bàn tay bắt đầu thô bạo tiến xuống phía dưới.
An Ninh quá sợ hãi, dùng chút sức lực để tạo một khe nhỏ giữa hai người, không khỏi cầu xin: “Em mua đồ ăn sáng rồi.”
“Ồ?” Giọng nam quen thuộc, kèm theo một chút khàn khàn, hình như anh đang muốn được yêu.
An Ninh cảm thấy eo mình lại mềm ra.
“Em mua sữa dê nóng và cá nướng.”
Từ Mạc Đình nhìn cô, hình như vẫn chưa tỉnh, cuối cùng cũng nở nụ cười, hôn lên môi người trước mặt, nhưng không cuồng nhiệt, chỉ là một cuộc tiếp xúc nhẹ nhàng: “Buổi sáng tốt lành, Từ phu nhân.”
Tiếp đó là bí mật nơi khuê phòng.
 
Ngoại truyện 2 – CUỘC SỐNG THƯỜNG NGÀY SAU HÔN NHÂN
An Ninh nuôi một con mèo trong nhà, cô luôn chăm chỉ cho nó ăn thức ăn của mèo, mỗi bữa đều rất đầy, lần đầu tiên nuôi thú cưng nên cô không biết rõ nên làm thế nào, nhưng chú mèo này ăn rất ít, nên thường tha thức ăn thừa về ổ của mình, hình như là muốn dự trữ cho lúc cần.
Một ngày nọ, khi An Ninh dọn dẹp vệ sinh, nhân tiện dọn dẹp ổ của nó, đồng thời thu dọn hết những thứ nó chứa trong ổ. Kết quả là hôm đó chú mèo kia vào trong ổ không ngừng lục lọi, cuối cùng bối rối trừng mắt nhìn An Ninh. Mẹ chồng cô đến thấy bộ dạng tội nghiệp của nó, liền nói: “Vật nhỏ như vậy mà cũng bị người ta ăn trộm…”
Sau khi An Ninh bước chân vào cửa lớn của nhà họ Từ, liền cảm thấy số lần mình được thoải mái rất ít.
Buổi tối cô nói chuyện này với Mạc Đình, nhấn mạnh thêm một lần nữa là con mèo đó vẫn trong tình trạng không vui, cầu xin anh tìm đối sách, Từ lão đại rất thông minh mà. Kết quả người đang đánh răng đưa ra một câu nói vu vơ: “Không hợp khí hậu thôi.”
Không hợp khí hậu? Nó chắc là mèo ở vùng này chứ?
Lúc cô đang nằm trên giường lo lắng, đối phương liền trèo lên, sau đó… Ồ ồ, nuôi mèo mà, từng bước từng bước một, cần phải chu đáo cẩn thận, cần có tình yêu, em phải khiến nó chỉ biết nghe một mình em.
Sau đó, cách một ngày An Ninh lại đi làm muộn.
A Lan nhìn vết hôn lộ rõ trên người ai kia, nụ cười đầy ẩn ý: “Đêm qua chắc mưa thuận gió hòa lắm.”
An Ninh đỏ mặt tía tai.
Lại nói tiếp, trong đám nữ giới của công ty, cô được coi là người kết hôn sớm, lại vì chồng là họ Từ nào đó được nói là người có khí chất phi phàm, mặt mũi khôi ngô, khi cau mày mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo, cho nên, thường có đồng nghiệp muốn tìm hiểu kỹ cuộc sống sau hôn nhân của cô, nên diễn ra các cuộc điều tra.
An Ninh luôn thật thà trả lời: “Ăn cơm, ngủ, đi làm…”
Đám nữ nhân viên không tin, hỏi mãi cũng không có kết quả gì, bắt đầu tiến hành tự tưởng tượng… Mối quan hệ giữa một anh chàng nho nhã đẹp trai cùng một cô gái dịu dàng thú vị chắc phải có cuộc sống thường ngày… vui buồn lẫn lộn.
An Ninh không thể không cảm phục sức tưởng tượng của họ, thực ra mối quan hệ giữa cô và Từ Mạc Đình thật sự chỉ là ăn cơm, ngủ, đi làm, thỉnh thoảng đi dạo phố hay vào siêu thị, có bộ phim nào hay thì đi xem.

= =! Các chị, thực sự không có người thứ ba hay chuyện bắt cóc đòi chuẩn bị một tỉ đô la nếu không sẽ giết phu nhân anh đâu.
An Ninh đang gục đầu trên mặt bàn, điện thoại kêu, là tin nhắn.
Cô mở ra xem, là Từ Mạc Đình hẹn cô đi ăn.
An Ninh nghĩ ngợi, trả lời: “Về nhà ăn, anh nấu.”
“Bọn lão tam mời. Em chuẩn bị đi, anh sẽ đến đón.”
An Ninh không nói gì, vậy lúc trước sao anh còn hỏi: “Có muốn ăn cơm cùng nhau không?” Anh trêu ngươi cô sao?
Sau khi tan ca, An Ninh vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy chiếc xe thể thao, đương nhiên, bọn A Lan bên cạnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy: “Có chồng như vậy, vợ mong gì hơn chứ?!”
Được rồi, vẻ đẹp của người tiến lại gần không cần phải nói, nhưng, các cô lại không thể theo đuổi!
“y, An Ninh, chiếc xe của chồng cô, nếu tính cả đăng ký chắc gần tám trăm nghìn nhỉ? Mong ước cả đời tôi là kiếm đủ một triệu để dưỡng già.”
An Ninh: “…”
Từ Mạc Đình tiến lại gần, An Ninh chào tạm biệt đồng nghiệp, Mạc Đình cũng nở nụ cười gật đầu chào họ.
A Lan, Giai Giai cũng đang cười chào tạm biệt.
Nói thật, Từ Mạc Đình lời ít mà ý nhiều, mặc dù chỉ ngẫu nhiên chào hỏi với họ vài câu, nhưng thái độ lại rất thành khẩn, cho nên bọn họ có ấn tượng tốt với anh, nhưng, tiềm ẩn bên trong có cảm giác vị quan ngoại giao họ Từ có khí chất nhìn đời bằng nửa con mắt, trước mặt anh ta, không được phép mạo phạm.
An Ninh lên xe liền hỏi vị quan ngoại giao họ Từ: “Lão tam sư huynh tại sao lại mời chúng ta ăn cơm?”
Từ Mạc Đình khởi động xe nói: “Cậu ta nói là trúng số.”
An Ninh ngạc nhiên: “Thật không? Chúc mừng, chúc mừng!”
“Bình thường câu đầu tiên người khác nói sẽ là hỏi trúng bao nhiêu. Em thắt dây an toàn vào đi.”
An Ninh thắt xong dây an toàn, cũng hỏi luôn: “Trúng bao nhiêu?”
“Ba mươi nghìn.”
“Oa.”
Mạc Đình liếc cô một cái: “Anh cũng từng trúng, sao em không “oa”?”
“Anh mới chỉ trúng một cái điện thoại đúng không?”
Cuối tuần trước, cô đi xem phim với anh, xem xong đi ra, khi vẫn còn hoa mắt thì bắt gặp ngay một trung tâm thương mại mới mở, trên tấm biển màu đỏ thẫm có viết chỉ cần xuất trình chứng minh thư là có thể tham gia hoạt động bắt thăm trúng thưởng, An Ninh nổi máu liền kéo anh đi tham gia, người nào đó lại không chút hứng thú, trong khi rất nhiều người rút được câu an ủi: “Hoan nghênh ghé thăm”, thì anh lại trúng một chiếc điện thoại, sau đó bị người ta kéo lên khán đài nói mấy lời cảm ơn, An Ninh vui chết đi được.
Bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy vui!
Mạc Đình không cần đoán cũng biết cô đang nghĩ gì, anh nắm lấy tay cô đưa lên miệng cắn một miếng.
Hai người có thói quen cắn lẫn nhau, thói quen này không tốt, phải sửa.
An Ninh đột nhiên nghĩ tới: “Lần thứ hai em gặp anh, ách, không đúng, là lần thứ hai gặp anh ở đại học, chính là lúc anh lên xe hiến máu lấy điện thoại của anh. Anh nói chúng ta có được gọi là mối tình điện thoại không?”
Mạc Đình không buông tay cô ra, mà theo thông lệ đặt ở phía dưới nhẹ nhàng vuốt ve: “Vậy sao lúc đó em lại viết tên anh?”

An Ninh nói thật: “Bởi vì chữ anh viết rất đẹp.”
Từ lão đại khẽ “hừ” một tiếng.
An Ninh phiền muộn, mỗi lần nhắc đến chuyện trước đây làm gì, anh đều rất nhỏ mọn.
“Bởi vì, chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau, do đó Thượng đế bắt em phải yêu cái tên của anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên.” An Ninh nói xong liền bật cười.
Trong mắt Từ Mạc Đình bỗng xuất hiện một nét cười, nói: “Em về viết lại câu này, rồi đưa anh xem.”
“Mạc Đình… anh đang trả thù à?”
Không được nghĩ tới chuyện thư tình.
Bởi vì trước khi kết hôn có người từng nói sau khi kết hôn sẽ đọc bức thư tình truyền thuyết ấy cho cô nghe, vì thế vào buổi tối nào đó, trên giường, trước khi H, cô nói: “Mạc Đình, đọc thư tình.”
Hội thoại tiếp theo là thế này:
“Đọc thư tình, anh nói mà.”
“Lý An Ninh, anh yêu em.” Hôn một cái lên trán.
“Không đúng, thư tình, không được phép giở trò.”
Đối phương đứng thẳng dậy nhìn cô, trong mắt anh vẻ nhu tình như nước, từ từ đọc: “Lý An Ninh, anh là Từ Mạc Đình.”
“…”
“Anh yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên.” Một nụ hôn.
“Nhìn em lần nữa anh đã si mê.” Lại hôn.
“Nhưng khi trong mắt và trong lòng anh tràn ngập hình bóng em, thì em vẫn không hề biết đến tên anh.” Cắn nhẹ lên cổ cô.
“Biết làm sao đây? Không thể lần nào cũng chỉ lướt qua nhau, anh vô cùng hồi hộp, chờ đợi, nhưng em vẫn hờ hững như cơn gió thoảng.”
“Anh chỉ muốn em nói một câu, nói trước mặt anh, có thể hay không thể, anh đều sẽ chấp nhận.”
“An Ninh, lần đầu tiên anh có cảm giác yêu, khó tránh khỏi trong lòng có chút lo sợ, cho nên, đừng để anh đợi lâu.”
“Ký tên, Từ Mạc Đình, Ngày 14 tháng 3 năm 2003.”
“…”
Người lái xe tỏ ra trầm tư với câu “Là anh đang báo thù”, nhưng lại không phản đối.
An Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, nước mắt, cô thật bất hạnh.
Lúc đó, người đang rầu rĩ không chú ý đến Từ lão đại đang khẽ mỉm cười.
Đến chỗ hẹn, Từ Mạc Đình dừng xe, An Ninh đi trước, ngồi ở vị trí dễ nhìn thấy của cửa hàng là Tường Vy, Triều Dương, lão tam, Trương Tề.
Tốt nghiệp nửa năm, cô với Từ Mạc Đình, còn cả lão tam, Trương Tề đều đã đi làm, Tường Vy vẫn ở thành phố X để phát triển, Triều Dương đang học tiến sĩ, chỉ có Mao Mao về quê.
An Ninh tiến lại gần, lão tam liền rót hai cốc trà: “Chị dâu, lâu rồi không gặp, càng ngày càng khiến người ta mê đắm đấy!”
Tường Vy lườm một cái: “Anh lúc nào cũng nịnh nọt như vậy sao?”
Lão tam lắc lắc ngón tay: “NO. NO. NO, “già rồi”, cô nương, hãy thưởng thức từ này đi, cô sẽ thấy câu nói này không bao giờ sai.”
Triều Dương cười: “Thảo nào anh hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn không có bạn gái, hóa ra đây chính là lý do.”
Trương Tề cảm khái: “Tôi luôn cảm thấy mấy bạn tốt của chị dâu thật mạnh mẽ không thể sánh nổi.”

Lúc này Từ Mạc Đình cũng đã tiến lại, kéo chiếc ghế cạnh An Ninh ngồi xuống, sau đó lão tam lại chêm vào một câu: “Lão đại, già rồi lại đẹp trai lên đấy!”
Mọi người cùng ồ lên.
Lão tam chép miệng: “Lời này nói với người khác có chút khoa trương, nhưng nói về lão đại và chị dâu thì lại vô cùng đúng.”
Tường Vy phụ họa thêm: “Chắc là cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, nên khiến người ta thay da đổi thịt!”
Lão tam nói: “Hay là hai chúng ta cũng kết hôn đi, mỗi lần nhìn thấy lão đại và chị dâu là tôi lại thấy hôn nhân thật là tuyệt.”
“Được thôi, đợi đến năm bằng số thu nhập của anh, chúng ta cũng cưới nhé.” Tường Vy vừa nói, lão tam liền ngã ngửa người.
Cả đám gọi đồ ăn ầm ĩ cả lên, Trương Tề luôn nói chuyện công việc với lão đại, Từ Mạc Đình vừa đề xuất một chút, đối phương thu được lợi không nhỏ, nói thẳng: “Vẫn là lão đại lợi hại, câu nói này so với bên ngoài có lợi hại hơn XX mười lần.”
An Ninh nghe vậy, gật đầu: “Đúng vậy,” khiến Tường Vy ôm bụng mà cười: “Thật là vinh hạnh đó!”
An Ninh cũng không cảm thấy ngại, Từ Mạc Đình thật lợi hại, nên nói là một thiên tài mới đúng.
Triều Dương nói: “Meo Meo, đừng có kích bọn tôi. Tôi sau khi theo Diệt Tuyệt sư thái thì chi tiêu cũng giảm, cảm xúc rất không ổn định.”
An Ninh: “…”
Mạc Đình lấy khăn ướt lau bàn tay cô vừa ăn cua, lấy muôi múc một ít canh cá đưa cho cô, “Em uống chút canh nóng vào, đừng chỉ ăn đồ nguội.”
Hai cô kia hét lên, trình độ đả kích người khác của lão đại ngày càng cao.
Tường Vy hét xong, bắt đầu ca thán: “Lão tam trúng được ba mươi nghìn, mời bữa cơm này thì dễ dàng quá.”
Sau đó, mọi người bắt đầu đưa ra ý kiến để tiêu ba mươi nghìn này, có ý kiến đi trượt tuyết, có ý kiến đi leo núi, có ý kiến mùa đông nên đi Hải Nam, mỗi người một ý, loạn cả lên, lão tam rất muốn nói với họ anh trúng ba mươi nghìn chứ không phải ba trăm nghìn.
Cuối cùng sau khi ăn uống no say, nói chuyện vui vẻ, lão tam hào phóng rút tiền ra thanh toán. Còn về việc ba mươi nghìn kia tiêu thế nào, ý kiến không thống nhất, nên bàn sau.
Ra đến cửa mọi người chia tay nhau, Tường Vy, Trương Tề, ngồi cùng xe lão tam, Triều Dương đi xe đạp điện đến, An Ninh muốn tiễn cô, liền bị từ chối kịch liệt: “Một đoạn đường ấy mà, cũng coi như là vận động một chút.”
An Ninh toát mồ hôi: “Là cừu non vận động đấy chứ?”
Triều Dương đã nhảy lên xe, vẫy tay chào bọn họ: “Goodbye, goodnight!”
Trước cửa nhà hàng chỉ còn lại hai người, An Ninh ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện tuyết đang rơi.
“Từ Mạc Đình, tuyết rơi!”
Mạc Đình cũng ngẩng đầu lên, quả nhiên đang có những bông hoa tuyết từ từ rơi xuống, quay sang bên cạnh thấy mũi cô đã đỏ hết lên vì lạnh, anh giơ tay ra ôm lấy cô: “Về nhà thôi.”
Ở trong lòng anh luôn rất ấm áp: “Ờ, ừ.”
“Em về nhà phải tắm trước. Em phải tắm nước nóng. Anh không được giành với em, không đúng, anh không được phá em.” An Ninh vừa nói vừa ôm chặt lấy anh: “Thật ấm áp, thật ấm áp!”
Từ Mạc Đình cười nói: “Anh không phá em, nhưng lúc anh tắm em có thể đến phá anh.”
“…”
Cuộc sống của cô rất êm đềm, không có sóng to gió lớn, thỉnh thoảng chỉ không nói, hay tranh cãi tí ti, nhưng, chỉ là hâm lại bầu không khí thôi. Cô cảm thấy rất tốt, rất tốt.
“Mạc Đình, em đột nhiên phát hiện ra bản thân mình lần thứ hai gặp mặt anh đã cảm mến rồi, lần thứ ba thì yêu say đắm, làm sao đây? Hay em viết một bức thư tình cho anh nhé?”
“…”
“Tiêu đề là: Gặp anh là điều tuyệt vời nhất.”
Ánh đèn rực rỡ, mặt đường ẩm ướt được ánh đèn chiếu vào tạo nên một thứ ánh sáng ngũ sắc khiến người ta mê mẩn, một đôi tình nhân nép sát vào nhau từ từ bước đi, từng bông tuyết nhẹ rơi trên tóc và quần áo của họ.
Giây phút này sẽ là vĩnh cửu.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.