Bức thư bị lãng quên

Chương 29 - Phần 3


Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 29 – Phần 3

 
Tường Vy lúc ấy đang đứng ở cửa ngó nghiêng bên ngoài, quay lại hỏi: “Chắc không giam giữ chúng ta thật đấy chứ? Chỉ là đánh nhau thôi mà!”
Người nam trong phòng đang cúi đầu bỗng ngẩng lên nhìn Tường Vy: “Lần đầu vào đây đúng không? Bảo người nhà chuẩn bị tám trăm tệ đi, rồi cầu cho người bị cô đánh không tố cáo cô, chứ nếu không đi tù cũng có khi!”
“Không phải chứ?” Tường Vy và An Ninh nhìn nhau.
Chị Tường Vy lúc này lại tỏ ra khá điềm tĩnh: “Không sao, chị có người đỡ!” Nói xong lôi điện thoại ra gọi.
An Ninh ngồi mãi thấy cũng bứt rứt, định lấy điện thoại ra xem tin tức, kết quả là không lên được mạng, khóc ròng. Tín hiệu ở Sở cảnh sát sao còn kém hơn cả miền núi thế này? Đành quay sang gửi tin nhắn. Tin nhắn gửi đi chưa được nửa phút thì điện thoại đã gọi đến.
“Có chuyện gì thế?” Giọng của Từ Mạc Đình không nhanh không chậm, không khác gì mấy so với bình thường.
“À, không sao.” Tin nhắn của cô lúc trước là: “Em đánh nhau, đang ở Sở cảnh sát, không lên mạng được.” Ý cô muốn nói chủ yếu là: Sở cảnh sát mà không lên được mạng, đúng là cơ quan nhà nước.
“Thế có bị thương không?”
“Không sao, không sao.” An Ninh hoàn toàn không muốn anh phải lo lắng, hơn nữa đây chính xác là một vụ nhỏ nên mới nói với anh, coi như là báo cáo tình hình.
Mạc Đình hơi trầm ngâm: “Em làm người khác bị thương à?”
Ách! Khá là xấu hổ: “Ừ, đúng.”
Đối phương ngừng lại hai giây, “ừ” một tiếng: “Thế thì không sao.”
An Ninh nhìn lên trần nhà, làm sao cô có cảm giác cứ giống như… “giúp Trụ Vương làm điều bạo ngược” vậy?!
Nói thêm mấy câu với Mạc Đình, đối phương hình như cũng không lo lắng nữa, An Ninh cúp máy, thấy chị cả Tường Vy đang ném điện thoại: “Bình thường bốc phét cứ gọi là lên trời, quen biết hết cục trưởng nọ, quan chức kia, đến lúc có chuyện thì chẳng thấy quen biết ai, quen mỗi tay lái xe quèn! Đồ vô tích sự!”
Tường Vy nói: “Hay là mất chút tiền là xong thôi.”
Chị cả không đồng ý: “Cần gì phải mất tiền, mình đâu có sai, gã đê tiện kia thật là không biết phải trái mà, chưa đánh cho nó tìm răng dưới đất là may cho nó rồi. Hơn nữa, nếu đút tiền chẳng phải là góp phần làm tăng thêm hiện tượng tiêu cực trong xã hội sao?”
Tường Vy chỉ còn biết cười khổ: “Thế làm sao? Kiểu gì cũng không thể để bị giam giữ, ra ngoài mà có “vết” là không tìm được người yêu đâu.”
An Ninh hỏi: “Hay để tôi tìm người thử xem?”

Chị cả quay đầu: “Em quen người của Sở cảnh sát à?”
“Cũng phải Sở cảnh sát… nhưng cũng là quan chức.”
Người An Ninh tìm là Chu Cẩm Trình, tuy trong lòng thấy không thoải mái, nhưng chuyện này còn có cả chị em Tường Vy vướng vào, cảm xúc cá nhân đành phải xếp sau thôi, với lại quan chức mà cô quen biết cũng chỉ có anh ta.
Đối phương hỏi cặn kẽ về quá trình sự việc, An Ninh kể đến đoạn dùng gậy đánh ngất đối phương, Chu Cẩm Trình ở đầu dây bên kia hình như cười.
Đang gọi điện thì có viên cảnh sát bước vào nói là phải lấy lời khai, ai trước đây, chị cả bèn lên trước.
“Mấy người dính vào vụ gì?” Người nữ không quen biết trong phòng giam đã để ý đến bọn họ ngay từ khi bọn họ bước vào phòng.
Tường Vy nhún vai: “Ẩu đả.”
“À, không giống.”
An Ninh lắc lắc đầu, hỏi: “Thế giống cái gì?”
Đối phương nói: “Phần tử trí thức.”
Tường Vy cười ngay: “Bà chị đúng là có con mắt tinh đời, bọn tôi chính là những nhà khoa học tương lai.”
An Ninh lặng lẽ quay đầu nhìn vào góc tường.
Vừa đến lúc An Ninh phải đi lấy lời khai thì Chu Cẩm Trình đến, nhìn thấy người đang cần mình nhưng Chu Cẩm Trình không vội bước đến gặp cô ngay mà bắt tay hàn huyên với một lãnh đạo Sở cảnh sát đang đi ra từ trong văn phòng.
“Hóa ra là con gái của Bí thư Lý.”
Chu Cẩm Trình cười: “Còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện.”
“Thực ra anh Chu không đến thì chúng tôi cũng sắp phải thả người, cấp trên gọi điện đến, người nhà họ Từ, anh bảo tôi phải… Haizz, thực ra cũng là việc nhỏ thôi, bệnh viện đã gọi điện đến thông báo người bị đánh cũng không có gì đáng ngại. Bên tôi làm xong trình tự, cái gì cần hỏi thì hỏi, hỏi xong là bọn họ có thể đi.”
Chu Cẩm Trình gật đầu, bắt tay người đó lần nữa: “Cảm ơn anh!”
Ra khỏi Sở cảnh sát, chị cả cảm ơn Chu Cẩm Trình, Tường Vy với An Ninh làm một ám hiệu tay với nhau là tối nay liên lạc rồi chị em họ bắt xe đi luôn.
An Ninh theo sau Chu Cẩm Trình một đoạn: “Việc hôm nay, cảm ơn anh!”

Chu Cẩm Trình nhìn cô: “Tôi đưa em về nhà nhé!”
An Ninh cũng không nói gì thêm, về đến nhà tắm xong thì điện thoại kêu, là Tường Vy. Màn chào hỏi xã giao được bỏ qua, Tường Vy đi vào chủ đề chính: “Ông cậu của bà cũng lợi hại nhỉ?”
“Ừ!” Cô vừa lau khô đầu vừa trả lời qua loa.
“Meo Meo à, chị tôi bảo tôi hỏi bà, cậu bà đã có người yêu chưa?”
“Haizz!”
Tối hôm đó, Lý Khải Sơn về nhà ăn cơm như thường lệ, thời gian này ông luôn tìm con gái nói chuyện. An Ninh từ trên tầng đi xuống thì thấy Lý Khải Sơn đang bước vào cửa, còn có cả Chu Cẩm Trình lúc trước về cùng cô. Cô nghĩ, lát nữa sẽ cùng bà ra ngoài đi dạo.
Đang ngồi trên ghế sofa, thấy An Ninh đi xuống, bà nội liền đứng dậy dắt tay cô cháu gái nói với nụ cười hiền hòa: “Đói chưa? Hôm nay bà với dì Chiêm đi siêu thị mua nhiều đồ ăn lắm, toàn là thứ cháu thích ăn cả đấy.”
“Cảm ơn bà!”
Lý Khải Sơn thấy bà coi cháu như bảo bối, lắc đầu bảo: “Đã từng ấy tuổi đầu rồi, bà còn coi nó như trẻ con.” Bà đâu có để ý mấy lời đó, cười hà hà bảo: “Tôi chỉ có cô cháu gái này, không thương nó thì thương ai?”
An Ninh theo bà ra ngồi trên ghế sofa, Chu Cẩm Trình ngồi ở chỗ cách cô không xa. Cô và cậu trẻ xưa nay vốn chẳng hòa hợp, chủ yếu là vì trước đây có chuyện không mấy vui vẻ. Nhưng hôm nay dù sao người ta cũng đã giúp mình, An Ninh chào một câu: “Cậu!” Đối phương khẽ gật đầu. Lý Khải Sơn với Chu Cẩm Trình nói chuyện một thôi một hồi về công việc mới chuyển sự chú ý sang cô: “Sang năm con có dự định gì chưa?”
“Thi tiến sĩ ạ.”
Chỉ mới nói thế, tất cả mọi người đang ngồi đều quay ra nhìn cô. Bà nội cũng ngạc nhiên: “Sao cơ? Ninh Ninh lại đi học tiếp à?”
Lý Khải Sơn nói: “Học nhiều chưa chắc đã hữu dụng.”
Trong lòng An Ninh cũng hiểu, ba cô sẽ không dễ dàng đồng ý để cô đi học tiếp, đang định mở lời thì Chu Cẩm Trình ngồi bên cạnh đã cười nói: “Chuyên ngành của Ninh Ninh nếu học tiếp được tiến sĩ thì còn gì tốt hơn nữa, đã là khoa Lý hóa, bằng cấp là yêu cầu cứng mà.”
An Ninh ngẩn người, có đôi chút không lý giải nổi.
Lý Khải Sơn rõ ràng là không tán thành: “Con gái không cần học cao quá.”
Bà nội bảo: “Ninh Ninh muốn học, cứ để nó học.”
“Ông, bà, có thể ăn cơm được rồi.” Dì Chiêm bắt đầu bê từ trong bếp ra một món ăn, An Ninh đứng dậy giúp, cũng là để không khí đỡ căng thẳng. Chỉ là cô không hiểu sao Chu Cẩm Trình vừa nãy lại nói đỡ cho mình?
Lúc ăn cơm, bà toàn nói về đạo Phật, Lý Khải Sơn cũng không tiện nói gì thêm với con gái. “Kẻ giữ chữ tín thì trong nhà được an hòa, phúc lành tự nhiên giáng chiếu, chứ tuyệt nhiên không phải là thứ thần thánh ban cho.” Rồi bà lại cười nói: “Mấy đứa đều còn trẻ, phải ngộ thêm mấy năm nữa mới hiểu được.”

An Ninh cười hỏi: “Bà à, đây là câu ông A Nan nói phải không ạ?”
“Đúng, đúng!” Bà ngạc nhiên, tươi như hoa bảo cháu gái: “Người sống trăm tuổi mà chẳng hiểu lẽ sinh tử, chi bằng sống một ngày mà giác ngộ.”
“Ừm. Bà ơi, nghe nói A Nan tuấn tú đến mức mà người và thần đều ganh ghét phải không bà?”
“…”
Cô lại khiến bà một phen sững sờ, nhưng nhìn thấy Chu Cẩm Trình ở phía đối diện đang nhìn mình cười đầy ý nhị, An Ninh hắng giọng rồi cúi đầu xuống ăn tiếp.
Dì Chiêm chạy đến bảo: “Ninh Ninh, có người tìm đấy.”
An Ninh “dạ” một tiếng, tự nghĩ, giờ này không biết còn ai tìm mình?”
An Ninh đứng dậy, đi ra hành lang: “Dì Chiêm, ai kiếm cháu vậy?”
Dì Chiêm dắt con chó lớn vào nhà, mặt mũi tươi cười chỉ ra cổng vườn hoa: “Kìa! Thật là một anh chàng đẹp trai!”
An Ninh nhìn theo, thấy một chiếc xe trắng đỗ cạnh hàng rào, có một người đứng cạnh xe, diện bộ quần áo nhã nhặn, phong độ phi phàm.
An Ninh thật không dám tin vào mắt mình, đến khi trấn tĩnh lại, liền lập tức chạy ra: “Sao anh đến đây vậy?”
Khuôn mặt của Từ Mạc Đình trước nay nếu chỉ nhìn thì khó mà biết được tâm tư, anh vuốt đôi má cô: “Anh đến đòi nợ.”
An Ninh nhớ lại chuyện “Đền đáp bằng cả tấm thân” mấy ngày trước, mặt đổi sắc!
Sau khi đã ngắm cô no nê, Mạc Đình mới từ từ nói: “Anh đến thăm em, hình như em không vui?”
Đối với tội mà người khác muốn gán cho mình, giờ đây An Ninh đã có thể ung dung ứng đáp: “Nhìn thấy anh, em vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng rất vui, rất rất vui.”
Trong mắt Mạc Đình như ánh lên điều gì đó, anh nói: “Nếu đã như vậy thì thêm một chút “vui” đi!”
Đó là một nụ hôn cháy bỏng, đem theo bao nhiêu những nhớ nhung chất chứa. An Ninh căn bản chưa kịp phản ứng gì thì như có dòng điện chạy qua người cô, khiến cô rùng mình, đang muốn mở miệng nói thì chiếc lưỡi ướt át nhân lúc không phòng bị đã đưa sâu vào nuốt trọn tất cả những ngôn từ của cô. Từ Mạc Đình hơi nghiêng người khiến lưng của An Ninh như bị dính chặt vào chiếc xe, chiếc cổ xinh xắn bị đôi tay anh vít xuống, khiến cô chẳng còn chút không gian nào để cử động nữa. Một mùi đàn ông thanh tân nóng bỏng bao vây lấy cô, đôi môi gắn chặt, cảm giác như không thể thở được. Cũng không biết trải qua bao lâu, đối phương dần dần thả lỏng ra, điểm lên những chiếc hôn dịu nhẹ, rồi trở lại vẻ thanh lịch thường thấy.
Anh nói bên tai cô: “Anh chưa ăn cơm tối, không phiền thì đi với anh một chút.”
Tâm trí bị mê hoặc, Meo Meo gật đầu như người máy.
Từ Mạc Đình nở nụ cười, nhìn ra sau lưng cô: “Thế thì em nói với người nhà một tiếng đi.”
“…”

An Ninh quay đầu lại, thấy dì Chiêm vẫn chưa dắt con chó vào nhà, dì thấy cô nhìn mình nên cũng ngại vì cái bộ điệu săm soi của mấy bà, mấy mợ nhìn hai đứa bèn giả vờ cúi xuống vuốt ve con chó lớn.
An Ninh hai má ửng hồng, quay lại nhìn người trước mặt mình, sau đó nói với vẻ ấm ức: “Anh không chọn được chỗ nào không có ai hay sao?”
Từ Mạc Đình nhìn thẳng vào đôi mắt người yêu đang long lanh, nhướn môi: “Em nói phải.”
Vừa nói gì vậy… An Ninh cảm thấy ở lâu bên Từ Mạc Đình, bản thân thành ra nhiều khi không đúng nữa.
“Nói tạm biệt.” Từ Mạc Đình nhẹ nhàng vuốt lên đuôi tóc của cô.
An Ninh liếc anh một cái, quay đầu lại nói khẽ với dì Chiêm: “Dì ơi! Cháu đi với bạn một lát, về muộn một chút ạ!”
“Đi đi, đi đi!” Dì Chiêm mặt mày hớn hở, chỉ thiếu nước vẫy tay xua đi.
Dì à, trông ưa nhìn không có nghĩa là không hiếp đáp người già trẻ nhỏ đâu = =!
Ngồi lên xe rồi An Ninh mới nhớ đến một chuyện, bèn quay sang hỏi người ngồi bên cạnh: “Anh có muốn vào trong gặp người nhà em một chút không?”
Từ Mạc Đình nói: “Nếu là gặp chính thức, anh muốn gặp mẹ em trước.”
An Ninh ngẩn ngơ, nhìn anh đầy xúc động, ồ, hình như cô càng ngày càng thích anh hơn.
Sau khi xe đã đi xa, dì Chiêm tươi cười chạy vội vào trong nhà, nhìn thấy bà nội đang đổ thức ăn thừa trong bếp bèn vồn vã: “Bà à, vừa nãy bạn trai của Ninh Ninh đến đấy!”
Bà húng hắng một tiếng, hỏi: “Ai đến?”
“Bạn trai của Ninh Ninh, khôi ngô tuấn tú lắm, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy, đứng cùng Ninh Ninh thật là xứng đôi vừa lứa.” Nói đến đây, khuôn mặt dì Chiêm tuổi đã ngoài bốn mươi lăm đỏ cả lên: “Còn ôm nhau, hôn nhau nữa cơ, thanh niên bây giờ cũng thật là bạo quá cơ!”
Bà nội vội chạy đến bên cửa sổ thò đầu ra nhìn: “Người đâu?”
Dì Chiêm chạy đến đỡ lấy bà, cười bảo: “Đi chơi rồi, đôi bạn trẻ mà.”
Bà nội cũng cười: “Đến cơm cũng đã ăn xong đâu. Dì xem, cậu trai đó có đáng tin không?”
Dì Chiêm gật đầu lia lịa: “Nhìn là đã biết con nhà tử tế, được dạy dỗ đàng hoàng, rất lễ phép, lúc nói chuyện với tôi cũng rất khách sáo.”
“Con nha đầu này sao không dắt vào cho tôi xem thế nào chứ?” Nói xong bà như cảm thấy thấp thoáng có gì đó mất mát: “Chớp mắt mà Ninh Ninh nhà ta đã đến tuổi yêu đương, tôi vẫn còn nhớ cái dáng vẻ hồi nó mười một tuổi, để bím đuôi ngựa đi học khiêu vũ như thế nào đấy.” Trong lòng bà có gì đó tự hào, lại có gì đó như không nỡ.
“Bà ơi, đó là việc đáng mừng mà, với lại bảo đảm sau này cháu chắt của bà, đứa nào đứa nấy cũng đều xuất sắc cả.” Lúc này, dì Chiêm nhìn thấy Chu Cẩm Trình đang mang bát đĩa vào trong bếp bèn chạy đến đón hộ: “Anh Chu, cứ để đấy tôi dọn cho.”
“Không sao đâu ạ!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.