Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 18 – Phần 2
Vì thế, An Ninh chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy mình ngồi trong quán trà, uống trà… với một người không thân thiết và hai người không quen biết….
An Ninh rất ít khi vào quán trà, có điều ba người còn lại hình như là khách quen ở đây, một người thái độ lộ rõ vẻ ngạo mạn gọi người phục vụ mang trà, quay qua hỏi An Ninh uống gì, cô chẳng biết nói sao, đối phương chỉ cười: “Vậy thì Thiết Quan m nhé, thứ đó ở đây là hàng cao cấp đấy.”
“…”
Từ Trình Vũ cúp máy nói: Đám Lượng Tử cũng xong rồi, đang qua đây.” Vậy là tăng thêm ghế, trở thành hội trà sáu người. Trong đó có một nam sinh là bạn trai của cô bạn cao ngạo kia, vừa đến nơi liền phục vụ cô ta cực kỳ chu đáo, bưng trà rót nước, công việc của người phục vụ hình như anh ta đã ôm hết.
An Ninh ngồi bên cạnh uống trà, ặc, Thiết Quan m cao cấp đây sao, trong lòng cô nghĩ, rốt cuộc cô đến đây để làm gì?
Bạn học tên Lượng Tử rất có hứng thú với An Ninh, ra sức đùa cợt, cười đến nỗi nước miếng văng tung tóe, chỉ đến khi bạn cao ngạo nói: “Anh đừng mơ tưởng nữa, cô ấy là bạn gái của Từ Mạc Đình đấy”, anh ta bỗng dưng im bặt, An Ninh cảm thán, thật đúng là “Thủy Hoàng dù đã chết mà uy danh còn chấn động thiên hạ”.
Để làm bầu không khí bớt căng thẳng, An Ninh lên tiếng: “Thực ra, Thiết Quan m chia làm bốn cấp, trà ở đây có lẽ là loại thấp nhất, lá trà hơi cuộn, màu nước hơi vàng, hình dạng lá trà cũng không đều nhau.”
Mọi người bỗng im bặt.
Ách, tốt thôi, cô cũng im lặng luôn.
An Ninh đổi sang uống nước chanh, nhưng vì an toàn nên cô giữ thái độ chỉ cười mà không nói, thực ra cô vốn chẳng hiểu tại sao cô lại đến đây, trong lòng tính toán gần sát thời gian sẽ xin rút lui. Nhưng nữ sinh cao ngạo sắc mặt luôn lạnh lùng kia lúc này cười nói: “Lý An Ninh, Từ Mạc Đình không đưa cô ra ngoài dạo phố sao?”
Từ Trình Vũ vẫn luôn đoán ý qua lời nói và nét mặt người khác, lên tiếng: “Mọi người ai cũng biết anh họ tôi là một người bận rộn mà, lấy đâu ra thời gian đi dạo phố hả chị gái?”
Cao Tuyết trừng mắt nhìn người vừa lắm mồm. Trình Vũ bật cười, cô gái này có ý với anh họ cô, nhưng lại không dám thổ lộ, cuối cùng lôi một anh chàng “nhị thập tứ hiếu” làm bạn trai, haizz, hóa ra trong lòng cô ấy vẫn chưa hề từ bỏ.
Trình Vũ chú ý liếc nhìn An Ninh ngồi bên cạnh, khuôn mặt cô vẫn lộ vẻ như không có chuyện gì, dửng dưng nhẹ nhàng khuất phục lòng người, chỉ không biết cô thực sự bình tĩnh, hay là tỏ vẻ lấy lệ vậy thôi.
“Có điều, có thể khẳng định trên một số phương diện nào đó anh họ tôi không thể bằng bạn trai của A Tuyết, việc bưng trà rót nước cho bạn gái anh ấy nhất định sẽ không làm.” Trình Vũ coi như là đang nhận xét một cách khách quan.
Cao Tuyết vừa nghe, vui vẻ ngay lập tức. Ánh mắt dừng lại trên người đối diện, cô ta muốn xem phản ứng của Lý An Ninh, nhưng An Ninh chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, tỏ ra tán đồng.
Từ Trình Vũ thở dài, đúng là trình cao.
Lượng Tử lật menu cười nói: “Bánh ngọt ở đây giá đã lên tới một trăm tệ một đĩa, tôi còn tưởng mình đang ở châu u chứ.”
Từ Trình Vũ: “Đại thiếu gia còn ngại chút tiền này à?”
Lượng Tử: “Làm người phải tiết kiệm. Có điều nói thực, giá quá rẻ cũng không tốt, năm nay tôi đã mua một chiếc quần lót giá rẻ, thiếu gia tôi lần đầu tiên vào siêu thị mua quần lót đó, hôm sau đi leo núi, tôi đặc biệt chọn một cái màu đỏ nhằm cầu may, kết quả là hôm đó trời đổ mưa, cả người ướt sũng, không ngờ chiếc quần lót bị phai màu, chậc chậc, quần dài màu nhạt của tôi liền thấm một đường nước dài màu máu, lúc đó vẻ mặt mấy anh em đi cùng tôi tương đối phức tạp.”
Cao Tuyết “phụt” một tiếng bật cười: “Anh đùa đấy à?”
“Tôi chỉ muốn các mỹ nhân đây vui vẻ, tự nói xấu mình một chút cũng không sao.” Nói xong liếc nhìn Lý An Ninh, thấy vẻ mặt cô vẫn thờ ơ, không khỏi có chút nản lòng, cô đúng là trình cao.
Lượng Tử xác định là tâm lý anh ta có chút mâu thuẫn, mặc dù biết rằng cô là bạn gái của Từ Mạc Đình, nhưng lòng yêu cái đẹp thì người nào cũng có. Huống hồ, nghe nói tình cảm giữa cô và Từ Mạc Đình không thực sự đằm thắm.
Chờ khi Từ Trình Vũ đi khỏi, Lượng Tử đột nhiên sán đến bên cạnh cô: “Tối nay em có rảnh không?”
An Ninh cảm thấy hoảng sợ, không phải cô bất hạnh đến vậy chứ?
Lượng Tử thấy An Ninh không trả lời, anh ta gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Sao thế?”
Cao Tuyết ban nãy còn mải nói chuyện với bạn trai cũng tò mò đưa mắt nhìn sang, trước tiên là liếc nhìn An Ninh, sau đó ánh mắt chuyển sang bàn bên cạnh, có vài người đàn ông trung niên u phục thẳng thớm, vừa nhìn là biết đó là những cán bộ cấp cao, trong đó một người giơ tay gọi người phục vụ: “Mang cho bàn bên cạnh một ấm Phổ Nhĩ của Thiên Phúc.”
Cao Tuyết bỗng nhiên nhếch miệng, quay nhìn Lý An Ninh, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Lúc Từ Trình Vũ từ toilet quay lại, người phục vụ đang mang trà Phổ Nhĩ lên: “Uầy, ai gọi đó? Loại đầu bảng cũng mang ra rồi à?”
Cao Tuyết cười cười: “Có lẽ đó là người quen của Lý An Ninh?”
An Ninh chỉ cười không nói, tuy nhiên trong lòng ngầm than thở liên tục.
Từ Trình Vũ nhìn về một chỗ nào đó theo ánh mắt của Cao Tuyết: “Ơ.”
Lượng Tử cảm thán: “Quả nhiên nơi nào có mỹ nhân nơi đó sẽ có nhiều lợi ích.”
Bạn trai Cao Tuyết cũng tán thành, nhưng An Ninh bình thản nói cảm ơn với người phục vụ đang rót trà cho cô, cô bưng lên nhấp hai ngụm, vừa nãy uống quá nhiều nước lạnh rồi, giờ uống trà thấy thật ấm bụng.
Cao Tuyết: “Lý An Ninh, cô không đi nói cảm ơn với người hào phóng đó sao?”
An Ninh nghi hoặc, sao phải đi? Hơn nữa bọn họ đang bàn công chuyện, quấy rầy không hay lắm nhỉ?
Nữ sinh nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này duyên dáng nói: “Tôi trước nay vẫn thích đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi.”
“Khụ!” Meo nào đó thiếu chút nữa phun cả trà ra.
Lượng Tử: “Em không sao chứ?”
An Ninh khoát tay, lấy khăn giấy lau khóe miệng, che giấu sự kích động đang trở lại.
Cao Tuyết vốn đã có chút ghen ghét với An Ninh, lần này gặp hai kẻ đáng ghét, miệng lẩm bẩm: “Thời đại này đúng là hạng người nào cũng có – nhìn ngứa cả mắt.”
An Ninh quay lại: “Ừ… Trong Kinh thánh cũng nói: “Kẻ ngu muội thích điều ngu muội, kẻ khinh nhờn thích điều khinh nhờn.”“
“…”
>_< Lần thứ hai không gian rơi vào tĩnh lặng, An Ninh nghĩ, cô vẫn nên im lặng thì tốt hơn.
Lúc ra về, Cao Tuyết bảo bạn trai lái xe lại, hỏi Trình Vũ và bạn gái duyên dáng có muốn bọn họ đưa về không, duy nhất Lý An Ninh ở giữa bị bỏ lại, cô có cam chịu không?
An Ninh hoàn toàn không biết nói sao, đang định vẫy taxi, Trình Vũ kéo tay cô lại: “Gọi anh tôi tới đón đi?”
“Á?” Thần thái vốn điềm đạm của cô bỗng có chút dậy sóng: “Không cần đâu, anh ấy rất bận.” Chủ yếu là do hôm qua cô bị anh cắn một miếng, đến giờ tâm lý vẫn bị ảnh hưởng.
“Bận, luôn là cái cớ của đàn ông.” Cao Tuyết nói thẳng.
Lượng Tử dũng cảm tự tiến của: “Anh đưa em về nhé, có điều xe của anh là xe máy.”
Cô đang muốn từ chối khéo, thì một chiếc xe màu đen dừng lại: “Ninh Ninh.” Một giọng trầm thấp mạnh mẽ gọi tên cô. An Ninh trầm ngâm, phụ thân đại nhân không phải đã đi rồi sao? Lúc này người ngồi nghiêm chỉnh ở băng ghế sau chính là Lý Khải Sơn, ban nãy chính ông đã gọi trà Phổ Nhĩ cho con gái.
“Lên xe đi, ba đưa con về.”
“Vâng, thưa ba…”
Cô bước lên chiếc xe hơi màu đen trước bao con mắt ngỡ ngàng của mọi người, haizz, sớm biết thế này cô đã không chịu đựng đến lúc tàn cuộc.
Xe bon bon đi về phía trước, An Ninh cúi đầu ủ rũ không lộ chút sắc khí, làm cho chú Hoắc phía trước phải bật cười: “Ninh Ninh, hôm nay cháu đi dạo phố cùng bạn à? Sao lại không mua gì thế?”
“Dạ.”
Lý Khải Sơn bên cạnh nói: “Dạ dày con không tốt, uống ít đồ lạnh thôi.”
An Ninh gật đầu.
Lý Khải Sơn lại nói: “Sáng nay Cẩm Trình có đến chỗ con không?”
“Có ạ.” Đấu tranh một hồi cô vẫn muốn nói rõ một chuyện: “Ba, sau này ba có thể đừng bảo cậu trẻ đến tìm con nữa được không?”
Lý Khải Sơn hơi bất ngờ, trước đây cô con gái này của ông thi thoảng có hơi tùy tiện, nhưng vài năm gần đây lại ngoan ngoãn hơi… quá đà.
“Ninh Ninh, con có thể cảm thấy ba hay lo chuyện bao đồng, nhưng, ba chỉ hy vọng con có thể sống tốt hơn một chút.” Lý Khải Sơn thở dài: “Con cũng biết bệnh ung thư dạ dày của mẹ con, bà ấy có thể sống thêm bao lâu có lẽ con là người biết rõ nhất…”
“Ba!” An Ninh cắt ngang lời ông, cúi đầu nhìn vạt áo lông bị thấm một vết nước trà: “Trước đây, con rất hy vọng ba cho con dù chỉ là chút ít sức mạnh, nhưng mà hiện nay, con rất ít khi nghĩ đến điều đó, ba biết tại sao không?”
Lý Khải Sơn trầm ngâm không nói. An Ninh lạnh nhạt nói: “Ba à, con không hề oán hận chuyện ba và mẹ ly hôn. Nhưng, lúc mẹ ngất đi, con… chẳng còn chút sức lực nào, con không lôi mẹ dậy được, con gọi điện cho ba, thư ký của ba nói ba không rảnh… con nói mẹ bị ngất, mẹ bị ngất rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh… Ba nói xem, gọi 120(3)… Ha, con thật ngốc, sao lúc đó con lại quên mất không gọi 120 chứ…”
(3). 120: Điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.
Lý Khải Sơn mấy lần định mở miệng, nhưng cổ họng ông như bị nghẹn lại, ông chỉ còn biết nghe tiếp.
“Ba, có lúc con rất hận ba, ba thật tàn nhẫn với mẹ, con biết hai người đã không còn tình cảm, nhưng sao có thể cạn tình cạn nghĩa như thế? Con từng nghĩ, có phải vì con không đủ ngoan ngoãn, cho nên ba mới không cần con, cũng không cần mẹ. Sau này con đã hiểu, thực ra chả ai sai cả phải không? Chỉ là không còn yêu nữa.”
“Ninh Ninh…” Lý Khải Sơn cảm thấy cổ họng ông khô rát lạ thường.
“Con chỉ là muốn thẳng thắn, con gái ba bây giờ không còn cần nhiều sự yêu thương như vậy nữa.” Đôi mắt An Ninh cuối cùng cũng rưng rưng: “Con chưa từng nghi ngờ sự quan tâm của ba dành cho con, nhưng đôi khi, con lại muốn nói không với ba. Ba, con không muốn ba sắp đặt cuộc sống của con, những thứ đó chỉ làm con thêm ghét ba thôi.”
Lý Khải Sơn dùng tay vuốt mặt, không tài nào giấu đi vẻ mệt mỏi và thương cảm trên gương mặt. “Ninh Ninh, ba xin lỗi.” Lúc này đây, người đàn ông rong ruổi chốn quan trường, nắm quyền hành trong tay đã không còn cách nào gánh đỡ nổi sự chỉ trích của con gái, chỉ vì những điều cô nói đều là sự thật.
An Ninh lắc đầu: “Ba không cần phải xin lỗi con, hiện nay con sống rất tốt, ba à, nếu mẹ mất, con vẫn chỉ muốn ở lại đây.”
Hôm đó, lúc Hoắc Trung đưa cô đến dưới nhà, ông muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ xoa xoa đầu cô. An Ninh lên gác, đứng trước cửa hồi lâu rồi mới mở cửa bước vào. Trong bếp, mẹ cô đang nấu ăn, quay lại nhìn thấy con gái: “Ninh Ninh, con về thật đúng lúc, lại đây, giúp mẹ bê món cuối cùng này ra, chúng ta ăn cơm.”
An Ninh bước tới bê món ăn, lại chạy vào bếp rửa tay: “Hôm nay mẹ có mua được quần áo không?”
“Mua được hai bộ, có điều đều là mua cho con gái của mẹ, mẹ để ở đầu giường con ấy, chút nữa mặc vào mẹ xem.”
“Wow…”
Buổi tối thử đồ, sau khi bà Lý cảm thán đến n lần rằng mình có con mắt thật chuẩn, thì bà về phòng nghỉ ngơi.
Mao Mao online tìm cô: “Đến khi nào bà mới quay lại hả?”
An Ninh: “Sáng mai. Có cần tôi mang gì không?”
Mao Moa: “Thịt, thịt! Đã hơn tháng nay tôi không ăn thịt rồi!”
An Ninh: “= =!”
Mao Mao: “Dạo này tôi uống vitamin C, phải nói là thuốc này làm rõ to, mỗi lần uống đều mắc ở cổ họng mãi không xuống. Hôm nay tôi bẻ thuốc làm đôi rồi uống. Kết quả là, tôi bị mắc đến hai lần.
An Ninh: “Sao bà không bẻ làm bốn?”
Mao Mao: “Ý kiến hay! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Meo Meo, nếu không có bà tôi biết phải làm sao đây?!”
An Ninh: “…”
Hôm sau Meo Meo về trường, vừa bước vào cửa ký túc đã bị giọng nói của Tường Vy hù cho giật mình.
“Chí ít anh cũng phải nói cho tôi biết anh bị Gay thì tôi mới bình tĩnh được chứ!”
Mao Mao lao tới nhận thịt, An Ninh dịu giọng hỏi: “Bà sao vậy?”
Mao Mao nói: “Đùa ấy mà.”
Lúc sau, cô nghe thấy Tường Vy nói giọng dịu dàng: “Vậy rốt cuộc anh có yêu tôi không?”
Lúc An Ninh lướt qua, đầu dây bên kia phát ra giọng nam còn dịu dàng hơn: “Anh có chín tệ tiền ăn một ngày, trong đó tám tệ rưỡi đã đưa cho em đi mua đồ ăn vặt rồi, em nói anh có yêu em không?”
An Ninh cảm thấy cô về nhà có hai ngày, mà sao quay lại đã có cảm giác “một ngày trên trời bằng mười năm dưới đất” vậy?
Họp nhóm làm luận án đã là chuyện xa xưa, đáng thương cho bạn nam nào đó phải làm bảo vệ gác cửa thí nghiệm, vị nhóm trưởng An Ninh này vì công chuyện bộn bề, không góp được bao nhiêu công sức thực sự lấy làm hổ thẹn.
Hôm đó cả nhóm đến phòng học nhỏ cố định, cô vẫn là người đến cuối cùng – Từ Mạc Đình chắc chắn phải bận hơn cô mới đúng, sao mỗi lần anh đều đến đúng giờ vậy?
An Ninh đi tới chào hỏi bạn E và bạn nam nào đó, cuối cùng mới yếu ớt nói với người ngồi đầu bàn: “Chào buổi sáng.”
Anh hờ hững đáp lại một tiếng. Đợi yên vị, bạn E nghiêng người qua, châu đầu nói chuyện riêng với An Ninh, vẻ mặt cô láo liên, vết răng trên cánh tay đã mờ đi, nhưng sự ấm áp khi anh liếm vào dường như vẫn còn lưu lại… An Ninh thở dài, ngồi nghiêm chỉnh, ừ, cô không thể xử sự theo tình cảm được.
Bộ dạng mím môi của Từ Mạc Đình rất có sức hút, lúc anh phát biểu ý kiến luôn bình tĩnh mà lý trí, nhưng lại không hề nghiêm khắc. Loại người này rất dễ làm người khác nảy sinh sự khuất phục.
Cuối buổi, Từ Mạc Đình hỏi: “Còn vấn đề gì không?”
Bạn nam nào đó nói: “Không, toàn bộ tài liệu tôi đã đưa cho nhóm trưởng. Việc chỉnh lý phải phiền đến Meo Meo gánh vác rồi.”
An Ninh hổ thẹn: “Việc tôi nên làm mà.”
Bạn nam nào đó cười hắc hắc, bất giác nghiêng người qua: “Meo Meo à, tôi gửi cho cô một thứ, cô đã xem qua chưa?”
“Cái gì?”
Bạn nam nào đó nháy mắt ra hiệu, ý bảo mọi người trong lòng đều biết.
An Ninh nhớ ra tập tài liệu có ghi chú “đồ tốt”: “Á, tôi vẫn chưa xem.”
Bạn nam nào đó vuốt ngực: “Thứ này nên xem trước đó!”
“Ờ…”
Hai người đang “trò chuyện vui vẻ”, một giọng nói lạnh nhạt xen vào: “Người nào không có việc thì về đi, Lý An Ninh, em ở lại một chút.”
Anh đang đuổi người ư?
Bạn E đứng dậy cười tạm biệt với An Ninh, bạn nam nào đó mặc dù không cam tâm, nhưng nghĩ thực tế mình không phải là đối thủ của đối phương nên mặc dù tình cảm với bạn Meo Meo vững hơn vàng, nhưng vẫn hiểu rõ bảo vệ bản thân là quan trọng.
Thế là bạn E nhanh chân vừa đi trước, bạn nam nào đó vội đuổi theo, An Ninh cảm thán, thời đại này người trọng nghĩa khí đúng là không nhiều.
Giữa hai người không còn sự cản trở, trong không khí dường như có sự xốc nổi bao phủ, An Ninh quay nhìn gương mặt anh tuấn của Từ Mạc Đình, anh cũng đang nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt, “Ngồi lại gần đây một chút, anh xem tay em.”
An Ninh: “Đã hết đau rồi.” Có điều vẫn hơi oán trách: “Anh làm gì mà cắn mạnh như thế?”
“Anh cắn mạnh quá à?”
An Ninh rất tự nhiên bước tới, chìa tay ra cho anh xem: “Nếu như nhìn kỹ vẫn thấy dấu răng đấy.”
“Là anh không lựa sức.” Anh thành tâm xin lỗi, trong mặt ý cười dịu nhẹ vẫn không giảm đi, anh kéo tay cô.
Có một số thứ, trong lúc ta không để tâm đã ngấm vào tâm hồn, và rồi không thể xóa bỏ được.
Có cảm giác gì khi đi bộ với Từ Mạc Đình trong khuôn viên trường? So với đi siêu thị có chút không quen.
Khi không thấy ánh mắt quan sát của người đi đường nào, An Ninh nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Mạc Đình, sư huynh lão tam có phải đang nằm viện không?”
“Ừ.”
“Em có cần đến thăm anh ấy không?” Nói chuyện nghĩa khí dường như là điều cần thiết.
Người bên cạnh chỉ cười nhạt: “Không cần, anh đi rồi.”
Anh có ẩn ý gì không?
Lúc đi qua sân bóng, nhìn thấy Tường Vy với Mao Mao đang cổ vũ cho mấy nam sinh lớp mình. An Ninh nhìn thấy xa xa một nam sinh cùng lớp đang nhảy lên ném bóng. Ném hơi lệch, nhưng lúc đó một cơn gió thổi tới, đẩy quả bóng vào rổ… Trên sân im lặng năm giây, cho đến khi Tường Vy nói: “Có gì mà ngạc nhiên như vậy, khoa Vật lý chúng ta đó!”
Mao Mao nhìn thấy họ, vẫy tay về phía này, khuôn mặt tươi cười: “Em rể!”
An Ninh: “…”
Một giây sau A Mao chạy tới: “Em rể, hôm nay cậu cũng ở trường à?” Nói xong mới như phát hiện ra người bên cạnh, giật mình: “Meo Meo, bà cũng ở đây à?!”
An Ninh: “Bà có thể tiếp tục xem như tôi không tồn tại.”
Mao Mao cười híp mắt, nhìn hai người đứng trước mặt, chiều cao hai người thật ăn ý, vừa khéo như một bức tranh.
“Em rể, có muốn đến xem lớp chúng tôi thi đấu không?” Mao Mao hỏi nhanh: “Nói ra mới nhớ, số sáu trong đó vẫn theo đuổi Meo Meo nhà chúng ta đó, đương nhiên, cậu ta vẫn chưa thành công.”
Từ Mạc Đình hơi trầm ngâm, cuối cùng cười nói: “Được thôi.”
An Ninh: “…”
Một trận đấu bóng rổ, người trong sân nhiệt tình sôi nổi, người ngoài sân lại như đang có suy nghĩ, không khí quả thật có hơi khác thường, An Ninh cảm thán cuộc đời này của cô chưa từng nở mày nở mặt như vậy, mặc dù chưa tới mức cả sân đều nhìn vào, nhưng có vài ba ánh mắt chăm chú không thôi. So với vẻ ung dung của người bên cạnh, mỗi sợi dây thần kinh trong đầu cô đều như đang quá tải, nhưng nhìn tình hình trước mắt, hình như Từ Mạc Đình không có ý định rời đi.
An Ninh không muốn gặp phải việc không tốt nào gây mất mặt, đang muốn tìm một lý do rời đi, nhưng một giây sau, Tường Vy đã chạy tới, âm lượng cao vút trấn áp toàn sân: “Em rể, cậu không tưởng tượng được là tôi nhớ cậu nhiều như thế nào đâu!”
An Ninh khâm phục bản thân, cô chỉ hơi ngây ra chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng điểm lợi hại của Từ Mạc Đình là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể duy trì phong độ vững vàng vốn có, anh gật đầu với Tường Vy, cô mặt mày rạng rỡ: “Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…”
“Vô duyên đối diện bất tương phùng.” Một tiếng than thở âm u nào đó, chính là của Lý An Ninh.