Bức thư bị lãng quên

Chương 15 - Phần 2


Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 15 – Phần 2

 
“…” Vẫn là người nào đó.
Từ Mạc Đình cởi áo khoác ngoài: “Phải đợi khoảng hai mươi phút, các bạn cứ tự nhiên.”
Ba người: “Đợi bao lâu cũng được!”
Thật khó có thể tưởng tượng người như Từ Mạc Đình lại có thể vào bếp, hơn nữa lại không hề cảm thấy đột ngột, xắn tay áo, tạp dề buộc vào eo, tư thế nhàn nhã, động tác thuần thục.
Tường Vy ngồi ở sofa ghé vào tai An Ninh thì thầm: “Chàng nhà bà thật là không gì không thể!”
Triều Dương: “Tài hoa tuyệt vời.”
Mao Mao bưng miệng cười: “Không biết công phu trên giường như thế nào?”
“…”
Hôm đó nhóm ba người ăn xong, vô cùng biết ý ra về trước chín giờ, An Ninh vừa định đi theo, Từ Mạc Đình đã kéo cô lại: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cũng không trông chờ vào mấy người đã lao vào thang máy được nữa, cô đối diện với biểu hiện có chút tĩnh lặng của đối phương, An Ninh bất giác muốn nói điều gì đó, nhằm che đi sự hoảng loạn trong lòng.
“Bữa tối hôm nay… cảm ơn anh.”
Ánh mắt Từ Mạc Đình càng thể hiện rõ sự tò mò, giống như là khai quật được những thứ chân thực trên khuôn mặt cô. Một lúc sau, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng chỉ chạm vào một lúc rồi buông tay ra.
“An Ninh, em muốn biết điều gì, anh đều có thể cho em biết.” Câu này không phải lần đầu tiên anh nói, nhưng lần này lại mang rất nhiều ẩn ý sâu xa.
Trái tim cô đập thình thịch, nhưng cô không hề hé môi.
Có thể, sau vài tháng nữa, bọn họ sẽ chia tay. Cô có cuộc sống giản đơn của mình, vốn không muốn vượt quá nhiều vào chuyện tình cảm, nhưng bỗng nhiên nhìn lại, phát hiện con người này bước vào cuộc sống của cô quá sâu đậm, lúc này cô phải làm sao đây?
An Ninh cảm thấy buồn, lúc nãy suốt dọc đường từ siêu thị về cô như người mất hồn, bình thường lơ đễnh quen rồi, nhưng cảm giác này của ngày hôm nay cô không biết phải xử lý như thế nào. Nhìn người trước mặt, đột nhiên cô cảm thấy có cảm giác tủi thân, cuối cùng cô đưa tay ra kéo áo anh, áp môi vào môi anh. Bất chấp đối phương có muốn hay không, An Ninh một mạch làm tới.
Ánh sáng trong phòng chiếu lên gò má anh, làm cho gương mặt vốn anh tuấn càng thêm dịu dàng lôi cuốn, đôi mắt đen thông minh thường ngày càng trở nên sâu hơn. Từ Mạc Đình nhắm mắt, đưa tay đóng cửa lại. Bàn tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, sức mạnh như được cổ vũ thêm.
Ham muốn của đàn ông có lúc ý chí không thể khống chế được, hơn nữa người khiêu khích anh lại chính là đối tượng trong lòng, đê mê đắm chìm là chuyện quá dễ dàng, ngón tay anh từ từ quấn lấy mái tóc dài của cô, như muốn giữ chặt lấy cô, lại dường như muốn cô giữ chặt lấy mình.
Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên, đánh thức hai đương sự ý thức vẫn còn mông lung. An Ninh kinh ngạc với hành động của mình, giật mình, lùi mạnh lại một bước, tự cô làm khó tình cảm của mình, mặt cô đỏ bừng, chột dạ: “Xin… xin lỗi.”
Sau khi chuông kêu năm, sáu hồi cô mới bình tĩnh, người đối diện vẫn luôn im lặng, An Ninh ngẩng đầu lên, hình ảnh của cô phản chiếu rõ ràng trong mắt anh, lúc này đôi mắt cháy bỏng đó bị che phủ bởi một màng sương mờ ảo, như muốn hút linh hồn của người khác vào đó. Mạc Đình từ từ ôm lấy người đang ngây ra đó vào trong lòng, cơ thể dính chặt vào nhau, lấp kín khoảng cách giữa họ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng thì thầm như không thể nghe rõ: “Anh đưa em về nhé.” Đôi lúc anh cũng thực sự bái phục sức nhẫn nại của mình.
Có thể vì tránh lặp lại hành động thân mật vừa rồi, hành động sau đó của Từ Mạc Đình có thể nói là hợp lý, lúc họ nhìn nhau vẫn còn chút dư âm ấm áp, nhưng không ai dám mạnh dạn rung động sợi dây đàn nào đó.
Cửa sổ xe mở, để gió lùa vào, lướt qua từng ngọn đèn đường, từng bóng cây đu đưa, luôn làm người ta cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
Lúc về đến phòng, An Ninh liền bị mấy người vây kín.
Tường Vy: “Sao mà đã về sớm như vậy?!”
Mao Mao: “Có không, như thế nào? Anh ấy có ôm bà, hôn bà, sờ bà không?”

Triều Dương nhăn mặt: “A Mao, sao tôi nghe bà nói… bất cứ điều gì cũng thấy buồn nôn vậy?”
An Ninh ngồi xuống ghế, úp trán xuống bàn, than thở, cô không có phản ứng.
Điệu bộ này lại làm ba người còn lại cảm thấy không nắm được manh mối, tốt xấu thế nào nói ra có phải hay hơn không.
Mao Mao cẩn thận hỏi: “Meo Meo, rốt cuộc là mong muốn của bà không thành hả?”
Một lúc sau, An Ninh ngẩng đầu lên lần nữa, hơi cau mày lại.
Xuất hiện rồi! Tường Vy hét ầm lên trong lòng, tất cả những ai bị bạn Meo Meo nhìn bằng ánh mắt tàn khốc không mang nhân khí nghìn năm hiếm gặp này, sẽ phải nhận những vết thương tâm lý có mức độ khác nhau, tùy theo khả năng của họ… Nghe nói ánh mắt này sẽ làm người ta nảy sinh một ảo giác giống như bị một kẻ vô tình đẩy xuống từ tầng thứ năm mươi.
Tường Vy to gan hỏi: “Meo Meo, giữa bà và em rể… không xảy ra chuyện gì chứ?” Nhanh như vậy sao! Không hổ danh là nhân vật lớn!
Triều Dương đập bàn nói: “Có lẽ anh ta dùng sức mạnh ép buộc?!”
Mao Mao hỏi: “Có phải hôm nay chúng ta ăn nhiều quá không? Nhà địa chủ cũng hết gạo rồi?”
An Ninh chẳng buồn tranh cãi với họ, đứng dậy bước vào phòng tắm thay quần áo.
“Tôi đi tắm đã.”
Giây lát sau Triều Dương mở miệng: “Mấy bà có cảm thấy Meo Meo đang hóa thành yêu quái không?”
“…” Hai con chuột chũi đang run rẩy.
Hôm sau, An Ninh đi học, di động vừa mở, chị họ liền tóm lấy cô kể chuyện: “Chị có một sư tỷ, hơn chị hai tuổi, đang học tiến sĩ, bà ấy vừa kết hôn. Chị muốn nói là, cuộc nói chuyện giữa chị và chị ta làm chị vô cùng… xúc động. Cụ thể cuộc đối thoại như sau:
[Chị họ yêu em họ: Wa, chị đã kết hôn sớm sao, hạnh phúc nhé. (Ông xã chị trông giống như là… Bát Giới không đúng, Bát Giới so với anh ta còn có mấy phần tiên khí!)
Tiến sĩ chị đẹp nhất: Em mau kết hôn đi, chị kết hôn một lần kiếm được hai trăm nghìn tệ! Em mà kết hôn chắc cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ.
Chị họ yêu em họ co giật ngã xuống.]
Chị họ: “Chị nghĩ mãi mà không hiểu, hứ, hai trăm nghìn tệ, tiếp theo chị ta nói chị ta đang đợi sinh con, sinh con xong đợi nuôi nó lớn, chị ta càng nói chị càng sụp đổ, thì ra suy nghĩ lại có thể khác xa như vậy.”
An Ninh: “Giống như người uống nước, nóng lạnh tự biết lấy thôi.”
Chị họ sửng sốt: “Sao thế, tâm trạng em không tốt à?”
An Ninh: “Đâu có.”
Chị họ: “Chị kể em nghe một truyện cười, “Viết ra câu nói làm tổn thương bạn sâu sắc nhất của một người mà bạn yêu sâu sắc nhất… Chàng nào đó viết: “Anh đút vào chưa?”“
An Ninh: “Chị, ba em bảo em đến thành phố G làm việc.”
Chị họ: “Em không cảm thấy vui sao? Em không muốn đi thì đừng đi.”
An Ninh than thở: “Đứng nói chuyện không đau lưng à?”
Chị họ lúc sau trả lời: “An Ninh, em thật độc ác, đứng làm tình mới không đau lưng!”

An Ninh nghĩ, cô thật sự không thể hài hước được như chị họ. Cô bỏ di động vào túi áo, nheo mắt nhìn người lúc này đang đứng bên ngoài phòng thí nghiệm.
Phó Tường Vy đang dán mặt vào cửa sổ: “Người trong phòng à, không cần phải tội nghiệp tôi phải đứng ngoài này, nếu tôi ở trong đó, mấy người không ai được yên đâu.”
Giáo sư ở phía trên mặt mũi sa sầm, nhẫn nhịn mấy lần.
Triều Dương chúc mừng: “May quá mình không cùng phòng với bà ấy.”
Mao Mao nghi hoặc: “Có khác gì đâu?”
An Ninh lại thở dài, sau khi suy tính lợi hại, cô hét lên với người bên ngoài: “Phó Tường Vy, vào đi, sau này lên lớp phải chú ý một chút!”
Tường Vy vào lớp bắt tay dọc đường đi: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!” Mặt giáo sư hết đỏ rồi trắng.
“Bà làm gì mà luôn châm chọc thầy vậy?” Triều Dương đợi cô đi tới hỏi.
Tường Vy nói: “Vì cuộc sống quá vô vị mà.”
Triều Dương nói: “Tôi thấy bà mới là vô vị ấy. Đừng làm nghiên cứu sinh năm hai nữa, không thì tôi sẽ phải mất mặt thay bà mất.”
“Có Meo Meo ở đây mà.”
“Học kỳ này tôi làm luận án, miễn thi hai môn.”
Tường Vy ngẩn người, lập tức rảo chân đi lên: “Thưa thầy, thầy có khát không? Em rót cho thầy cốc trà nhé?”
Triều Dương quay lại: “Thật là hèn hạ.”
An Ninh lần thứ ba thở dài. Buổi sáng nhận được một cuộc điện thoại cô vẫn còn hơi sa sút tinh thần. Hôm nay khi cô vừa ra khỏi phòng thí nghiệm lại gặp phải cô sinh viên gần đây liên tục làm phiền cô, chính là người lần trước gặp một lần ở điểm chờ xe bus, người này không chịu thua cô, thế là không hiểu sao từ theo đổi Giang Húc biến thành quấy rầy cô, An Ninh không thể chịu nổi sự quấy rầy của cô ta.
Lúc đó, một bạn học đi qua thấy cảnh tượng thù địch lập tức dừng xe đạp, chạy lại: “Sư tỷ, chị không sao chứ?”
Lúc ba người Mao Mao đang đợi An Ninh, thiếu nữ bất lương kia nhìn thấy có người tới, ánh mắt lóe lên tia nhìn ẩn ý sâu xa, Lưu Sở Ngọc à?
Sự tự tin của anh nam sinh xuất sắc của học viện Nghệ thuật lại không thể phát huy trước mặt người mình thích, cậu ta một mặt che giấu cảm xúc hồi hộp của mình, một mặt thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân. “Để tôi đưa chị về!”
“Lý An Ninh, chị thật lợi hại, nhanh như vậy đã có thêm một nhân tình rồi sao?”
Lưu Sở Ngọc cau mày: “Cô chỉ là cô bé thôi, nói chuyện không thể dễ nghe một chút sao?”
Cô ta cười gằn: “Tôi không khiến anh nghe, anh có thể cuốn xéo được rồi đó!”
An Ninh lần thứ tư thở dài: “Mọi người từ từ nói chuyện, tôi xin đi trước.”
Nữ sinh kia tiến lên một bước, nắm lấy tay An Ninh: “Ê, chị không được đi! Lý An Ninh, chị đừng tưởng cưa được Từ Mạc Đình của khoa Ngoại giao là giỏi, anh ta…”
An Ninh lúc này rốt cũng nhìn vào đối phương: “Anh ấy làm sao?”

Ánh mắt sắc bén sáng rực làm cô nàng nào đó không khỏi ngớ người, không dám khinh suất.
An Ninh vốn không muốn đọ mắt với nhau, cô nhẹ nhàng gạt tay cô ta xuống: “Đừng nói chuyện thị phi của anh ấy.”
Biểu hiện của An Ninh như thể kẻ nào chống lại ta sẽ phải chết!
“…”
Mao Mao có chút đồng tình, dâng lên lời vàng ngọc: “Bạn học à, núi xanh còn đó lo gì hết củi đun.”
Tường Vy ôm lấy cánh tay Lưu Sở Ngọc đã thành bia đỡ đạn: “Sơn m à, đến đây, nói chuyện với tỷ tỷ, em rốt cuộc đang hẹn hò với ai?”
Ban nãy lão tam từ một tòa nhà khác đi ra, xem như đã nghe toàn bộ câu chuyện, suýt chút nữa thì bật cười, nhưng vì trong lòng có chút sợ hãi mấy người bạn cùng phòng của chị dâu, không dám đi tới xen ngang, chỉ dùng di động quay lại cảnh này, khi ra khỏi vùng nguy hiểm lập tức gửi cho lão đại.
An Ninh trở về ký túc xá, vừa tới dưới lầu đã nhìn thấy từ xa một chiếc xe đang đi đến, chắn đường cô, người trên xe mở cửa bước xuống: “Ninh Ninh.”
“Chú Hoắc.” An Ninh có chút bất ngờ, chú Hoắc là lái xe của ba cô, lái xe từ hồi cô học tiểu học, với cô xem như rất quen thân, không ngờ là chú ấy đến chở cô.
“Mấy năm rồi không gặp cháu, đã xinh đẹp đến thế này rồi.” Đối phương tươi cười: “Đi thôi, ba cháu nói đã gọi điện cho cháu rồi.”
An Ninh rất muốn lâm trận bỏ trốn: “Chú Hoắc, ngày mai cháu đi có được không?”
“Cháu nói xem.” Chú Hoắc giữ lấy cô: “Cô bé, trốn được một thời gian không thể trốn cả đời, huống hồ chú đã đến đây rồi, cháu nhẫn tâm để chú về tay không sao?”
“Nhẫn tâm?”
Chú Hoắc sửng sốt, sau đó lập tức cười ha hả: “Ninh Ninh, chả trách cậu Chu nói cháu thay đổi không ít.”
Chuyến đi này nói dài, thực ra cũng không dài, dọc đường đi An Ninh nhìn khung cảnh trôi qua, thái độ ít nhiều tỏ vẻ miễn cưỡng, chú Hoắc nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Ninh Ninh, ba cháu thường nhắc tới cháu, cháu vẫn là niềm tự hào của ông ấy.”
“Dạ.”
Lý Khải Sơn vừa cười, vừa rót trà cho con gái: “Dạo này con bận lắm à?”
“Vẫn tốt ạ.” An Ninh ngoan ngoãn cầm cốc trà, từ từ uống.
Món nguội đưa lên, Lý Khải Sơn dặn người phục vụ dọn cơm lên trước, nói: “Năm nay con lại thực tập ở Long Thái à? Sinh viên vẫn phải coi học hành làm trọng. Nửa năm nay ba thiếu quan tâm đến con, mà có chuyện gì, con cũng không chủ động nói với ba, Cẩm Trình nói con hình như đã chính thức có bạn trai.”
“Ba, con cảm thấy ở Long Thái rất tốt.”
“Ba không nói công ty đó không tốt, nhưng con chưa tốt nghiệp, không cần đi làm sớm như thế.” Ngữ khí của ông lộ vẻ không hài lòng: “Mẹ con nghĩ như thế nào?”
An Ninh cúi đầu, không muốn nói nhiều.
Lý Khải Sơn cũng không miễn cưỡng, người cha như ông cũng đã lực bất tòng tâm, chỉ là ông vẫn muốn kiên nhẫn với con gái: “Tốt ngiệp rồi, hay là đến chỗ ba làm việc?”
Nét mặt cô có chút buồn khổ: “Ba, con không muốn rời xa nơi đó.”
“Ninh Ninh, con không cần phải vì đám bạn nhất thời đó mà đánh đổi tương lai, mẹ con…”
“Nhưng mà ba à,” An Ninh nhẹ giọng cắt ngang, “Tương lai như của ba đối với con cũng không phải là thứ con mong muốn.”
Lý Khải Sơn nhìn cô, thở dài: “Có chính kiến không phải là chuyện xấu, nhưng chuyện công việc con đừng kết luận sớm như vậy, con hãy suy nghĩ thêm một chút, sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của con đâu.”
Ba cô hiếm khi có thái độ mềm mỏng, cô cũng cố gắng hợp tác, mà ba cô không hỏi vấn đề “bạn trai”, chỉ vì ông cảm thấy không quan trọng, thực ra, như thế cũng tốt.
Từ Mạc Đình không giống những người như cô, anh lúc nào cũng có thể tự do ra đi, mà bản thân cô cũng không hẳn đã đâm vào quá sâu, cho nên như vậy cũng tốt.
An Ninh dụi dụi đôi mắt hơi mệt mỏi.

Lý Khải Sơn lại hỏi một vài chuyện học hành, An Ninh trả lời câu được câu chăng. Ăn bữa tối với ba xong, cô muốn tự mình bắt xe về trường, nhưng ba cô nhất quyết đưa cô về. Xuống xe dưới lầu ký túc xá, bỗng nhiên cô dừng lại. Người đang đứng bên trụ cột hành lang chính là Từ Mạc Đình, còn anh lúc nhìn vào đôi mắt của An Ninh, hai tay đã đút túi quần từ từ bước lại.
“Em về muộn vậy?” Ngữ khí của anh không có một chút thiếu kiên nhẫn khi chờ đợi.
An Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, đối diện với Từ Mạc Đình dường như trước sau cô không hững hờ: “À… anh có thể gọi điện cho em mà.”
“Máy em hết pin rồi.” Anh mỉm cười.
“Ý?” An Ninh lấy máy ra xem, quả nhiên là vậy.
Lý Khải Sơn cũng đã xuống xe, nghe thấy cuộc trò chuyện, hơi hiểu ra, chỉ gật đầu với hai người, không đứng lại lâu.
Khi chiếc xe màu đen rời khỏi cổng trường, Hoắc Trung mở miệng: “Bí thư, anh ta hình như là cháu trưởng nhà họ Từ.”
“Cậu ta đích thực là một nhân tài.” Lý Khải Sơn cười nói: ”Bọn trẻ yêu đương, chỉ là phù phiếm. Ra ngoài xã hội rồi, đối mặt với nhũng vấn đề thực tế, có thể có mấy đôi viên mãn chứ.”
“Đúng vậy.”
Lúc này hai người vừa rẽ qua khu ngoài trời, liền có người cao giọng hét lên một câu, An Ninh quay đầu lại, không khỏi thở dài, người này có phải là gắn máy theo dõi trên người cô không?
Nữ sinh đã chủ động tiến đến, trên mặt treo một nụ cười không thể đoán định: “Trăm nghe không bằng một thấy, Từ sư huynh.”
Từ Mạc Đình không quan tâm, anh chỉ liếc nhìn một cái, nhưng vì trước đó đã xem một clip, hơn nữa còn xem ba lần, cho nên anh có chút ấn tượng với nữ sinh đứng trước mặt, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
“Tôi là bạn của An Ninh, ban đầu tôi nghĩ chị ta đến đây gặp ai đó, ha ha, không ngờ là Từ sư huynh, nên tôi có chút kinh ngạc mà thôi.”
An Ninh ngại khi có Từ Mạc Đình ở đây, không tiện nổi giận, chỉ là cô cảm thấy không thoải mái.
Mạc Đình chỉ nói một câu: “Tôi yêu cô ấy.” Cho nên tôi có thể bao dung tất cả.
Đây là một câu bày tỏ trần trụi, không chỉ cô nữ sinh nọ, mà ngay cả An Ninh cũng trở tay không kịp. Từ Mạc Đình vẫn luôn kín đáo, làm người khác khó đoán lại đột nhiên thẳng thắn biểu lộ, quả là vô cùng chấn động.
Tim An Ninh đập thình thịch, có thể nói là… dữ dội. Cô chưa kịp bộc lộ cảm xúc, đã bị Từ Mạc Đình dẫn đi, quyền sở hữu có thể thể hiện ra cho người ngoài thấy, nhưng hành động thân mật anh sẽ không hào phóng biểu diễn cho người hay đưa chuyện.
Khi người nào đó tỉnh táo lại, đã phát hiện mình đang ở con đường nhỏ vắng vẻ.
“Em…” Lúc này An Ninh không còn điều khiển được ánh mắt mình, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô làm cô cảm thấy có chút mê hoặc, cảm giác ấy từng chút từng chút ngấm vào cô, khiến lòng cô xao động.
Hôm đó cô đã nói những gì, rốt cuộc chính cô cũng quên mất, chỉ nhớ ánh trăng mông lung chiếu lên người anh, cũng chiếu lên người cô.
Lúc hôn cô anh luôn thì thầm gọi tên cô, anh để hơi thở ấm áp của mình len lỏi trên cổ cô.
Nhưng có một điểm mà An Ninh sẽ không biết, người con trai lúc này giây phút đó hơi lộ ra vẻ thâm trầm.
“Anh có thể không đi không?”
Anh có thể không đi không? Anh có thể không đi không… Cô mở to mắt nhìn ánh đèn trong phòng, sắc mặt có chút thẫn thờ, cả khuôn mặt cũng từ từ nóng lên. Đây rốt cuộc là mơ hay là… An Ninh không thể xác định, cho nên, cô vô cùng bối rối.
Đợi đến khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cô nghe thấy Mao Mao giường dưới mò mẫm vào toilet.
“Mấy giờ rồi?”
Mao Mao giật mình: “Dậy rồi à, để tôi xem… sáu giờ mười lăm phút.”
Lúc điện thoại vang lên, Triều Dương cũng bị làm cho tỉnh giấc: “Ai mà thất đức thế, hãy còn sớm đã phá giấc mơ của người khác!”
An Ninh sa sầm: “Xin lỗi, là di động của tôi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.