Bức thư bị lãng quên

Chương 13 - Phần 2


Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 13 – Phần 2

 
Từ Mạc Đình ngoài mặt tuy ngây ra một lúc, nghĩ người nước ngoài quan hệ nam nữ buông thả là chuyện bình thương, nhưng trong lòng anh lại rất cẩn trọng đối với chuyện tình cảm. Cũng có thể nói là “chung thủy tới cùng”, anh không thích đứng núi này trông núi nọ, vì thế có thể nhận định những thứ như vậy không hề ảnh hưởng tới anh. Anh thấy tính cách này không có gì là không tốt, mỗi người đều có con đường riêng của mình, chỉ là sau khi đã xác định một con đường anh nhất định sẽ đi tới cùng.
Hôm đó, anh đưa cô về nhà anh, vừa đặt chìa khóa lên bàn, ngước mắt nhìn người đang nắm chặt nắm đấm cửa: “Em định đứng mãi ở đó sao?”
“Không.” An Ninh mỉm cười, chắp tay phía sau từ từ bước vào, nghĩ bụng “Chết chắc rồi!” Ban nãy cô giở trò lưu manh, không phải là bị báo ứng chứ? Cho đến giờ An Ninh vẫn không hiểu tại sao cô có thể chủ động hùng hổ nhào tới hôn anh, hay là do ánh mắt chăm chú của mọi người khiến lúc đó não cô bị teo rồi?
An Ninh chậm rãi đi vào, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi ở của Từ Mạc Đình, nhà của anh tương đối sạch sẽ ngăn nắp, sàn trải thảm màu sữa, chính giữa phòng khách đặt một giá sách đơn giản, sofa màu nhạt, phối với thảm sàn vô cùng trang nhã, phòng ngủ và gian bếp đều là dạng mở, không gian rộng rãi nhưng không hề trống trải, mọi thứ đều đặt đúng vị trí, quả nhiên anh là người rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Lúc tinh thần ổn định trở lại, thấy người đứng cạnh giường đang cởi chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt An Ninh chuyển từ nhìn trân trối sang đắm chìm, ách, body thật chuẩn, nước da cũng được, không đúng, không đúng: “Anh, anh cởi quần áo làm gì?”
Đối phương hơi cau mày: “Anh không thích trên người có mùi dẫu mỡ.” Nói xong, anh lôi ra một bộ sơ mi màu trắng mặc vào.
Rơi lệ, đầu óc cô thật đen tối…
Ai biết người bên đó lại cười nhẹ: “Em muốn anh làm gì?”
“Không.” Đây tuyệt đối không phải là lời phát ra từ tâm can.
Từ Mạc Đình nhìn cô, người nào đó lập tức phấn chấn tinh thần, nói: “Anh làm việc đi, em ở bên cạnh xem sách, không quấy nhiễu anh đâu.”
Từ Mạc Đình thực sự không tiếp tục đối lý được với cô, mở laptop ra làm việc.
Từng giây, từng giây trôi qua, trong không gian chỉ có hai người, có một sự tĩnh lặng đặc biệt.
An Ninh tiện tay rút cuốn Chính trị thế giới lật xem, vừa bắt đầu nhập tâm, được khoảng mười lăm phút, cảm thấy cuốn sách trên tay có chút vô vị, thế là cô rảnh mắt quan sát anh trong ánh sáng mờ ảo… Gương mặt Từ Mạc Đình dưới ánh đèn rất điển trai, có thể dùng bút miêu tả lại là “hình ảnh thanh thoát đặc biệt”.
An Ninh có chút thất thần, lấy một chiếc bút vẽ lại trên giấy.
“Em làm gì đó?” Anh nghiêng đầu nhìn.
“Em có làm gì đâu.”
Từ Mạc Đình mỉm cười, mí mắt khép hờ, che đậy sự tò mò: “Vậy em đang nhìn gì?”
“… Em đâu có nhìn.” Cô cẩn trọng cúi đầu lật mấy trang Chính trị thế giới.
An Ninh cảm thấy trong không gian tĩnh lặng vốn có chợt dâng lên một cảm xúc tuôn trào, đến khí cô ngẩng đầu lên, Từ Mạc Đình đã ở trước mặt cô, người nào đó bất chợt ngây ra, còn anh đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.
An Ninh cố gắng trấn tĩnh nở một nụ cười: “Công việc anh đã làm xong chưa?”
Mạc Đình nhìn cô, bàn tay từ từ trượt xuống, lướt qua khóe mắt, gò má… Một giây sau, khi đôi môi anh chạm vào đôi môi cô, Mạc Đình cảm thấy cô hơi run lên.
Anh hơi cau mày, lần nữa nhắc nhở bản thân, phải từ từ, trong thời điểm này không được phép sai lầm, rõ ràng đối phương không thích tình cảm vội vã, cho nên anh luôn giữ thái độ chừng mực, nhưng anh phát hiện ngay cả giữ vẻ bình tĩnh cũng có chút khó khăn, đặc biệt là khi cô ở ngay gần trong gang tấc.
“An Ninh, có muốn hôn anh không?” Anh ngẩng đầu lên, thanh âm mang vẻ dụ dỗ.
Một khoảng tĩnh lặng trong phòng, An Ninh dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Từ Mạc Đình cũng có chút căng thẳng.
An Ninh trấn tĩnh lại, cô nghĩ: Mỗi lần bị cưỡng hôn cô đã rất thiệt thòi, với lại, được rồi, chính xác là cô đã bị quyến rũ, vừa nghĩ thông cô liền dang tay ôm chặt cổ anh, áp môi mình lên môi anh. Bởi vì đứng dậy quá đột ngột, cô bị trượt chân, kết quả là xô anh ngã xuống sofa, nghiễm nhiên một cảnh nóng hiện lên… Khuôn mặt An Ninh đỏ bừng, mà người nằm dưới cũng biểu hiện bộ dáng bị ai đó ức hiếp.
Vừa định đứng dậy, cô lại nghĩ: Dù sao cũng đã thế này rồi, đã làm một sao không làm hai (sao lại không nghĩ tiếp chứ?).
Nhớ lại trình tự anh hôn cô, cô đưa lưỡi liếm khóe miệng hơi nhếch lên của anh, đôi mắt đen láy của người nằm dưới nhìn cô, bàn tay ôm lấy eo cô, khẽ mở miệng, mặc cho cô xâm phạm thêm một bước.
Trong hơi thở ướt át nồng nhiệt, có một nỗi sợ hãi không nói ra được…
Cho đến khi tiếng mở cửa đột ngột làm hoảng hốt hai người trên sofa, người đang làm việc bất chính choáng váng ngẩng đầu lên, suýt chút nữa cô lại ngã xuống sofa, may sao Từ Mạc Đình nhanh nhẹn ôm lấy cô. Mạc Đình nhìn người vừa tới cũng có chút kinh ngạc, ngay lập tức bình tĩnh lại, chào một tiếng.
Mẹ? Bác gái? Người nào đó kinh ngạc đến độ khó có thể bình tĩnh, vừa nãy không phải cô như kẻ đói khát xâm phạm con trai bà sao?

An Ninh giấu mặt phía sau cổ Mạc Đình nghĩ mà rầu muốn chết, nhưng Mạc Đình cũng không có ý buông cô ra, quay đầu hỏi mẹ: “Sao mẹ lại tới đây?”
Vẻ mặt bà Từ đã bình thường trở lại, rốt cuộc bà cũng là người trải sự đời, bà chỉ cười nói: “Đến đưa cho con ít đồ ăn. Có bạn ở đây à?”
An Ninh trầm ngâm, có nên mất mặt lần nữa hay là lịch sự chào hỏi đây, đang muốn đẩy người ôm mình ra, nhưng đối phương không hợp tác, vẫn cứ ôm lấy cô, An Ninh nghi hoặc ngẩng đầu lên, phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Trong ánh mắt lộ vẻ thản nhiên nồng nhiệt. Người nào đó đương nhiên đỏ mặt, mà đối phương nói sát bên tai cô một câu, sau đó như không có chuyện gì buông tay ra, đứng dậy bước tới cầm túi đồ ăn trên tay bà Từ mang vào bếp: “Mẹ đến đây một mình à?”
“Ừ.” Bà vừa cười vừa bước theo sau, An Ninh đứng dậy nhẹ nhàng chào hỏi: “Cháu chào bác”, cái gì mà “Đợi lát nữa em có thể tiếp tục” chứ?
“Chào cháu.” Bà Từ lúc này mới nhìn rõ cô từ tới chân, vốn không muốn dọa người ta, nhưng lại không nhịn được hỏi một câu: “Cháu là bạn học với Mạc Đình à?”
“Dạ.”
“Mẹ uống trà hay nước lọc?”
“Mẹ ngồi một lúc rồi đi, con đừng bận tâm, nhưng sao không rót cho cô bé một cốc?” Bà Từ nhìn cốc trà trống rỗng trước mặt An Ninh.
An Ninh nheo mắt nhìn cốc trà ban nãy Từ Mạc Đình đưa cho cô, vội nói: “Bác à, cháu không khát, không sao đâu ạ.”
Bà Từ nhìn cô nói chuyện có vẻ sợ hãi, vỗ về nói: “Không cần phải căng thẳng, cứ nói chuyện với bác như nói chuyện với mẹ ở nhà ấy.”
An Ninh gật đầu, thật ra cô đâu có căng thẳng, mà là… xấu hổ.
Bà Từ không hề can thiệp nhiều vào cuộc sống riêng tư của cậu con trai độc nhất, trước đây ở nước ngoài bà cũng một mình tới lui, bà còn khuyên con trai thích bạn gái nào có thể dẫn về nói chuyện, kết quả là anh luôn miệng nói hiện giờ chưa có dự định ấy, học hành một năm lại một năm qua đi, người làm mẹ thực sự có chút lo lắng cho cậu con trai thanh cao của mình rốt cuộc có bị “ế” không.
Bà quan sát cô gái ngồi trước mặt, trông cô thật thư thái, người tầm tuổi bà rất có con mắt nhìn người, mặt trái xoan, nhân trung rõ ràng, sơn căn hơi nông, ánh mắt thanh tú, rất thích hợp để yên bề gia thất, nhưng bà không ngờ rằng con trai bà lại thích phong cách dịu dàng này.
“Cháu tên là gì?”
An Ninh trả lời, báo cáo tên họ.
Bà Từ nhẩm lại một lần, nghi hoặc nói: “Cái tên này nghe quen quen?”
An Ninh thừa nhận tên của cô tương đối phổ biến.
Từ Mạc Đình lúc này lặng lẽ lên tiếng: “Tên của cô ấy tương đối phổ biến.”
Anh không cần phải thẳng thắn thế chứ?
Bà Từ cũng cười: “Khi nào qua nhà bác ăn cơm nhé?”
Ánh mắt An Ninh cầu cứu người nào đó đang dựa vào bồn rửa mặt không bước ra, đối phương nhận được ánh mắt của cô, liền đáp: “Để cuối tuần sau đi, dạo này cô ấy hơi bận.”
“…”
Bà Từ thật biết an ủi: “Ba con đợt này cũng bận tới bận lui, con trai dẫn bạn gái về có lẽ sẽ làm ông ấy thảnh thơi được một hôm.”
Nhà quan lớn đều “mỗi người một phách” như vậy sao?
Lúc ra về, bà Từ khẽ vuốt mái tóc dài của cô, cười nói: “So với lúc sáu, bảy tuổi, đây là lần đầu tiên bác thấy Mạc Đình bám người như thế.”
Bám người?
Thế là An Ninh nhìn theo người nào đó vừa lật tài liệu trên tay vừa nói chuyện điện thoại với đồng sự, bác à, nhất định là bác đã nhầm rồi.
Quá chín giờ, Từ Mạc Đình mới lái xe đưa An Ninh về trường, lúc đi ngang qua một quán ăn, anh quay sang hỏi cô: “Em muốn ăn khuya không?”
An Ninh: “…”
Hôm nay cô luôn cảm thấy “không có lời nào để nói”, thực tế là lúc trước đã thấy bị kích thích rồi, nghĩ lại thì tuy cô chiếm ưu thế, nhưng dường như là cô bị mê hoặc mới có thể chủ động chiếm ưu thế như vậy, đang trong tình cảnh đó lại bị phụ huynh bắt gặp nữa, tuy bề ngoài sóng yên gió lặng, ách, mà thật ra hình như cũng là sóng yên gió lặng thật.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, cô luôn cảm thấy mình bị gài.
Khi hai người đẩy cửa bước vào, liền thấy một vị khách đang tranh cãi ở quầy tính tiền, An Ninh nhìn kỹ mới phát hiện ra người đó rất quen, cách đây không lâu vết thương trên mặt cô là do nhân vật số má này tặng.

Khi An Ninh đi qua phía sau cô ta, đúng lúc cô ta lùi lại, cô ta liếc nhìn An Ninh một cách hung dữ, rổi lập tức nhận ra cô là ai, vừa cau mày liền thấy người đang đứng cạnh cô, không biết sao lại ngây ra, cuối cùng phun một câu: “Muốn chết à, thật là đen đủi!”Vừa chửi thề, cô ta vừa rời khỏi quán ăn.
An Ninh không hiểu: “Gặp em rất đen sao?”
Từ Mạc Đình mỉm cười, lúc bước tới chỗ ngồi, anh hỏi: “Em quen cô ta à?”
An Ninh nghĩ, cô thật sự không giỏi kể lại những chuyện xã hội kiểu này, thế là chỉ nói có duyên gặp mặt một lần.
Mạc Đình cũng không hứng thú hỏi nhiều chuyện này, gọi phục vụ mang hai suất chè đậu xanh.
“Buổi tối ăn ít một chút.”
An Ninh nhìn anh, rồi quay đầu nhìn khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ, không sai, cô thực sự rất thích đến đây ăn khuya.
“Có điều em nên ăn nhiều một chút.”
An Ninh quay đầu lại.
Người con trai anh tuấn cao ngạo ngồi cạnh cô rất chân thành nói: “Lần sau lúc em muốn hôn, anh có thể sẽ cưỡng hôn lại em đó.”
… Đây mới gọi là giở trò lưu manh đích thực! An Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cô mới là người luôn bị anh giở trò lưu manh!
Hôm nay người nào đó no căng trở về ký túc xá, Tường Vy đang đợi người xem hết phim quay về, miệng liên tục nói: “Đàn ông bây giờ tình cảm đơn giản quá!”
“…”
Tường Vy: “Meo Meo, em rể bao giờ mới mời bọn tôi đi ăn cơm?”
Mao Mao: “Phải đó, sắp cuối năm rồi, đến nhà địa chủ cũng không còn dư lương thực nữa rồi.”
Triều Dương: “Nếu như nói là địa chủ… Từ Mạc Đình không phải là địa chủ sao?”
An Ninh: “…”
Một ngày cuối cùng cũng khép lại.
Sáng hôm sau, An Ninh thay quần áo bắt xe đi làm, lúc này đã muộn cho nên không đi đến ga tàu điện ngầm, mà tới bến xe bus bắt taxi, có tổng cộng ba trường học xung quanh khu Đại học X, ở đây có rất nhiều người bình dân, họ chen nhau ngồi xe bus như hộp cá sardine vậy, mà thời điểm này ngay cả gọi xe taxi cũng khó.
Cô đang trầm ngâm, chợt nghe phía sau có người nói gì đó đại loại như “Chính là cô ta à?”, An Ninh thật sự không để tâm, nếu như không có câu “Cô ta là XXX của Giang Húc.” Người nào đó khẳng định từ đầu chí cuối không nhìn nghiêng ngó dọc, trong âm thanh ồn ào cô nghe thấy một cái tên hơi hơi quen, làm cô hơi lưu ý một chút, sau đó là “cũng chẳng ra gì cả” hoặc “XX vừa cao vừa gầy rõ ràng dễ nhìn hơn cô ta”, v.v…
An Ninh quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, tinh thần thản nhiên, không hiểu sao lại có cảm giác không thể bị xúc phạm, làm người đang nói dần dần tắt tiếng. Nhưng trong lòng cô nghĩ: “Cô đã bị bao nhiêu người để ý rồi đây?”
 
Một câu “Hello” bỗng nhiên vang lên, “Chị dâu cũng bắt xe đi sớm nhỉ?” Lão tam đã bước đến bên cạnh cô: “Đến cơ quan à?”
“Ừ.”
“Hôm nay thời tiết tốt.” Lão tam nói vài câu với cô, cuối cùng cũng cười hỏi: “Có muốn tôi giúp chị hăm dọa một chút không?” Rồi liếc xéo ngầm ám thị phía sau.
An Ninh mỉm cười, hóa ra lúc nãy anh ta đứng trong đám đông. “Cám ơn, nhưng hăm dọa sẽ bị xử phạt đó.”
Lão tam không ngừng sụt sịt, nhớ ra điều gì bỗng dưng ghé lại nói: “Chị dâu, Giang Húc còn kém xa lão đại.”
Có thâm ý gì vậy?
“Hey, Lý An Ninh.”
An Ninh chậm rãi quay lại, một nữ sinh trong đám đông bỗng bước ra. An Ninh không hề thích thành tiêu điểm cho mọi người, thế là thái độ tỏ vẻ lạnh nhạt.
“Tôi muốn nói chuyện với chị.” Nữ sinh nói: “Tôi thích Giang Húc, tôi muốn anh ấy, tôi khuyên chị tốt nhất hãy rút lui đi.”

Gật đầu, tuyệt đối hợp tác.
Nhưng đối phương hiển nhiên nghĩ là cô đang lấy lệ: “Chị căn bản là không hiểu anh ấy.”
“Đúng là tôi không hiểu.”
Nữ sinh nheo mắt thành một đường mảnh: “Lý An Ninh, chị không có quyền trói buộc anh ấy.”
An Ninh ôm trán, cuối cùng nói một cách chân thành: “Tôi không có hứng thú với anh ta, tôi thấy cô hoàn toàn nhầm đối tượng rồi.”
“Chị nói là Phó Tường Vy? Hừ.”
Tiếng “hừ” này làm An Ninh hơi cau mày, thành tâm nói: “Em gái, chúa Jesus nói, các con muốn mà không được, là bởi vì các con không cầu nguyện. Các con cầu nguyện rồi mà không được, là bởi vì các con đòi hỏi quá đáng.”
“ … ”
“Ồ!” Liên tiếp có hai ba người cười rộ lên. Lão tam lúc trước muốn ra tay, nhưng có lẽ lúc này không cần nữa rồi, anh cũng đang mỉm cười.
Hôm đó lão tam gửi tin nhắn cho Từ Mạc Đình: ”Chị dâu rất mạnh mẽ đó!”
Còn An Ninh hôm đó đi làm muộn.
Buổi trưa cô nhận được tin nhắn của Từ Mạc Đình: “Hôm nay em dậy muộn à?”
“Ừ.” Cô lập tức lạnh run, không phải sáng nay anh cũng có mặt trong đám đông chứ?
“Chiều nay anh có trận đấu hữu nghị ở trường, nếu em có thời gian thì đến xem nhé!”
“Ừm.”
Hai phút sau, Từ Mạc Đình nhắn lại: “Em có thể đến lấy lệ một chút.”
“…” Rốt cuộc cũng nhìn ra bản tính của lão đại. An Ninh liền thấy vui buồn lẫn lộn!
Lúc tan làm về trường, khi đi ngang qua nhà thể chất, lúc nhìn thấy lối vào đứng kín người, cô có chút muộn phiền. Có người phát hiện ra bạn cũ, bạn D kích động chạy nhanh lại phía cô, “Meo Meo, bạn trai bà đang đấu bóng bên kia, siêu đẹp trai!”
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị D kéo vào.
Trong nhà thể chất không khí nóng ngút trời, khán giả đứng chật ních, nhưng cô vừa nhìn đã thấy Từ Mạc Đình, không thể trách cô, chỉ vì người nào đó là mục tiêu của công chúng, trên sân bóng Từ Mạc Đình như biến thành một người khác, áo thi đấu pha màu đỏ trắng gợi cảm giác bất kham, uy lực lúc giơ tay, xoạc chân của anh thật kinh người.
Trận đấu gần đi đến hồi kết, tiếng vỗ tay, hò hét, cổ vũ liên miên bên tai, lúc Từ Mạc Đình chuyền bóng không khỏi dừng lại một chút, liếc nhìn về phía cửa nhà thể chất, ánh mắt giao nhau trong tích tắc, An Ninh cảm thấy hồi hộp khó hiểu, một thứ cảm giác kì lạ đột nhiên nảy sinh, như là đã thấy qua cảnh này rồi, cô nhớ trước đây có lần đi qua sân bóng rổ phía sau canteen, cũng nhìn thấy anh đang chơi bóng, sau đó anh dừng lại liếc nhìn phía cô, người nào đó vô thức lại ngó trái ngó phải, à, toàn là mỹ nhân.
Trên sân, Từ Mạc Đình nhận được bóng chuyền về đã đột phá vòng vây, đưa bóng vào vùng cấm địa, đúng lúc đối thủ nghĩ anh sẽ ném bóng, cầu thủ tài tình đó lại chuyền bóng cho đồng đội phía sau đã lùi tới vạch ba điểm, Trương Tề nhảy lên, một cú hoàn mỹ, ba điểm, kết thúc ngoạn mục!
Một tràng hò hét vang động, không thể không thừa nhận, bị bao vây bởi ánh sáng thắng lợi, Từ Mạc Đình thêm chói mắt, sống lưng thẳng thớm cao ráo, mái tóc đen ướt át bay trong gió. Khi anh từ từ bước về phía này, An Ninh cảm thấy cảm xúc vừa mới ổn định lại dậy lên những cơn sóng khó hiểu.
“Em đang ngó đông ngó tây gì thế?” Trước hàng trăm con mắt, anh cúi đầu nói vào tai cô.
Cô liền biết mình sắp bị thuyết giáo rồi.
“Em đến lâu chưa?”
“Vừa mới thôi.” An Ninh cố gắng nói một cách bình thản, tuy nhiên trong lòng có chút quẫn bách.
Trọng tài gọi mọi người tập hợp, Từ Mạc Đình có chút không yên tâm, anh lo lắng cô gái trước mặt sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, thế là anh nói với cô một câu: “Đợi anh một chút.” Rồi quay người trở về đội hình.
Từ Mạc Đình vừa quay đi, bạn D tiến tới, dang tay ôm lấy vai An Ninh, miệng không ngừng: “Xin chút ánh sáng, xin chút ánh sáng.”
“…”
Từ Mạc Đình đến chỗ ngồi, cầm lấy bình nước uống mấy ngụm, trọng tài chính thức tuyên bố trận đấu đã kết thúc, 77: 68, khoa Ngoại giao thắng, trong sân như bùng nổ, ruy băng tung lên, một nữ sinh mặc váy bước đến đội hình khoa Ngoại giao, cười nói với Từ Mạc Đình: “Đi đâu ăn mừng đây?”
Mạc Đình tháo băng đô bảo vệ tay xuống, nói: “Mọi người đi đi, tôi không đói.”
Cô gái cũng không để ý: “Trương Tề, anh là đội trưởng, nói câu gì đi.”
“Đại tỷ bí thư đoàn à, rõ ràng là Từ Mạc Đình có việc mà, chị đừng làm khó cậu ấy nữa.”
“Phải đó, phải đó!” Đồng đội phụ họa, tâm trạng thắng trận của mọi người đang cao ngất, Từ Mạc Đình xách túi, vỗ vai Trương Tề rồi đi ra cửa, khi đứng trước mặt An Ninh, Từ lão đại nói: “Đi thôi, anh đói rồi.”
An Ninh đang chờ Từ Mạc Đình đi tắm.
Đây là lần thứ hai cô đến ký túc xá của anh, ngồi trên sofa, An Ninh nghĩ đến một vấn đề: Nếu như Tường Vy đến đây chơi không biết cô ấy có hất tung bàn hiệu trưởng lên không? Ký túc xá khoa Vật lý đến cả một chiếc giường đơn cũng không có, toàn là giường tầng, Tường Vy ở giường trên, một lần bị ngã phải bó bột, ừm, nhất định bà ấy sẽ hất tung đó!

Từ Mạc Đình mặc áo khoác từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy người nào đó đang trầm tư suy nghĩ, anh dừng bước, sau đó lùi lại, nhàn nhã dựa vào tường nhìn cô.
Ngoài khuôn mặt hơi xanh xao, cô khá cao ráo, khuôn mặt vốn tĩnh lặng biến thành ôn hòa thấu triệt, đôi mắt mang nét ưu tư mà thản nhiên, vẻ đẹp rõ ràng, giống như biến thành một cánh bướm, làm người ngắm nhìn bất giác đắm chìm mê mẩn.
Vừa thấy đã yêu? Hình như anh không thể giải thích được điều này.
Cảm giác ai đó đang nhìn mình, An Ninh quay đầu lại, cô hình như có chút kinh ngạc nhưng mặt không hề biến sắc: “Hi.”
Mạc Đình đứng thẳng dậy, vòng qua cô, bước đến tủ áo mặc y phục, cánh cửa khép một nửa che đi bóng dáng hút hồn đó, An Ninh quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chúc mừng anh thắng trận.”
Từ Mạc Đình đã mặc quần áo chỉnh tề, bước đến bên máy lọc nước, rót nước uống. “Cảm ơn em.”
Tĩnh lặng, tĩnh lặng… “Ách, dáng người anh rất đẹp.”
“Ách.” Một người luôn xử sự điềm tĩnh cũng bị “ách” luôn.
An Ninh ý thức được điều gì, mặt đỏ bừng: “Em… Em đùa thôi.” Cô bắt đầu nói không suy nghĩ.
Mạc Đình hơi nheo mắt: “Ý em nói, thực sự anh chả ra làm sao ư?”
Không phải! An Ninh lắc đầu: “So, so với trong GV cũng được, thật đó.”
Im lặng hoàn toàn.
Sau khi An Ninh tỉnh ngộ, cô nghĩ hay là để cô chết đi!!
Từ Mạc Đình nhìn người đang giấu mình trong sofa, không khỏi bật cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” m thanh lí nhí.
Mạc Đình bước tới lôi cô dậy: “Không phải em đói rồi sao?”
An Ninh ngẩng đầu, Từ Mạc Đình nhìn vào đôi mắt long lanh mà có chút mơ hồ của cô, chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại, cuối cùng hỏi: “An Ninh, có muốn hôn anh không?”
“Hả?” Câu hỏi thân mật và sự tiếp xúc của đối phương làm cô hoảng hốt.
Thời gian dường như quay ngược đến một không gian nào đó, cơ thể nóng bỏng, mùi vị thanh tân mang theo sự tham lam, cô vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng anh lại muốn thế này… muốn kéo sát cô, nuốt cô vào lòng, ngấu nghiến vật sở hữu của mình. Một vài thứ chôn vùi bỗng chốc bị lôi ra, anh có một chút suy nghĩ đen tối, nhưng, rõ ràng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện ấy, Từ Mạc Đình cúi đầu, khôi phục lại vẻ bình thản.
“Em đang thực tập ở cơ quan nào?”
“Long Thái.”
Im lặng một lát, Từ Mạc Đình nói: “Chuyển đến chỗ anh ở đi.”
Chuyện này đúng là dọa cô phát sợ, An Ninh đứng thẳng lên, khuôn mặt khẽ chạm vào Từ Mạc Đình: “Anh đang đùa phải không?”
“Long Thái cách chỗ anh chỉ có mười phút đi bộ.”
Đây có thể xem là dụ dỗ từng bước không?
“Em thích ở ký túc xá.” Cô nghiêm túc đáp lại, thanh âm căng thẳng đến nhạt nhẽo.
Từ Mạc Đình nhìn cô, không khỏi bật cười, cuối cùng cười ngặt nghẽo, An Ninh bốc hỏa, có điều, đây là lần đầu cô thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Dây đàn nào đó trong lòng cô như bị gảy lên, Từ Mạc Đình đứng dậy, tiến thêm một bước, dứt khoát hôn lên khóe môi cô: “Cũng được.”
Bị trêu đùa đủ rồi sao?
Thực ra vừa nãy anh chỉ dọa cô một chút thôi sao?
Hôm đó trên hành lang tầng hai khu số bốn, một túi tiền xu xinh xắn đã ném trúng một bóng dáng anh tuấn nào đó.
Người qua lại lập tức dừng bước đứng lại quan sát.
Hôm sau, khu nhà lớn của khoa Ngoại giao truyền đi rất nhiều tin đồn không đáng tin cậy nhất, bị đám nữ sinh khinh bỉ, đó là: “Lão đại khoa Ngoại giao bị phu nhân ngược đãi…”
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.