Bức thư bị lãng quên

Chương 11 - Phần 4


Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 11 – Phần 4

 
“Em muốn biết gì anh cũng có thể nói cho em.” Anh nhìn cô nói: “Nơi này là lần đầu tiên anh đến.”
An Ninh vừa nghe thấy câu ấy, không biết tại sao lại nhớ đến tin nhắn cô đã trả lời hôm kia, bèn xoa xoa hai gò má đang nóng dần lên.
Đối phương gần như hoàn toàn không nhận ra “trạng thái bất thường” của cô, giơ tay gọi nhân viên phục vụ.
Cuối bữa ăn, Từ Mạc Đình nghe một cuộc điện thoại, nói chuyện hơn năm phút, Mạc Đình vừa tắt máy, An Ninh lập tức nói: “Nếu anh bận thì cứ về trước đi.”
Anh nhìn cô, rồi bất ngờ cúi người xuống, hơi thở chậm rãi ghé lại gần, môi anh áp lên môi cô, lúc này An Ninh mới giật mình nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên là ngửa ra sau, nhưng đối phương đã đi trước một bước, giữ gáy cô lại, anh khẽ cắn một chút, An Ninh thấy đau, “a” một tiếng rồi nhắm mắt lại, tim đập như trống đánh, lúc anh đưa đầu lưỡi tiến vào, toàn thân An Ninh cứng ngắc, cô mở to mắt, giây phút tiếp theo cô đã ngã vào trong một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
An Ninh chưa bao giờ có cảm giác ngồi trên đống lửa như lúc này, nếu không phải đang ở nơi công cộng, có lẽ cô sẽ lập tức vùi đầu vào nước lạnh để bình tĩnh một chút, trái tim cô vẫn đang đập dữ dội, hơi thở vẫn đang rối loạn.
Người ngồi đối diện đã khôi phục lại trạng thái bình thường, gọi phục vụ thanh toán, làm như chuyện vừa xảy ra là lẽ đương nhiên.
“Anh đưa em về nhé?” Từ Mạc Đình nói xong dừng một chút, rồi nói: “So với tin nhắn, anh thích trả lời thực tế hơn.”
An Ninh “ý” một tiếng, khoảnh khắc đó giống như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng cô đưa tay vỗ trán… Hôm đó sao cô lại đi nhắn một câu “kiss good night” chứ?
Lúc phục vụ đi đến hiếu kỳ liếc nhìn cô gái đang cúi đầu gần sát mặt bàn, Mạc Đình rút tiền đặt lên khay.
“Thưa ngài, có cần ghi hóa đơn không ạ?”
“Không cần, cũng không cần trả tiền thừa.”
Phục vụ gật đầu: “Cảm ơn ngài.”
Từ Mạc Đình đứng dậy, một tay đút túi quần, vòng qua bên cạnh người nào đó rồi khẽ cười: “Đi thôi.”
An Ninh đi theo phía sau, người phục vụ đứng cạnh cửa mở ra: “Hoan nghênh lần sau lại tới!”
Từ Mạc Đình gật đầu, lúc ra khỏi cửa, anh chàng xem chừng rất bình tĩnh này lại khẽ cắn môi, vứt khăn tay ướt đẫm mồ hôi trong túi vào thùng rác bên cạnh.
Bảy giờ, Từ Mạc Đình đưa cô về tới cổng trước của trường học, nói một câu: “Đừng ngủ muộn quá”, rồi bảo tài xế taxi quay đầu đi.
An Ninh nửa tỉnh nửa mê quay về ký túc xá, Triều Dương vừa thấy cô đã hỏi: “Sao lại đỏ mặt như vậy?”
“À… trời nóng quá.”
“Tôi cũng nóng.” Mao Mao cười nói: “Meo Meo, lần trước bà nói tên “Thụ” gì đó, hắn với Cơ Tử có quan hệ gì?”
“Cơ Tử là hoàng thúc của n Thụ (Thương Trụ vương), con của Đế Ất, giả điên sau đó bị đày làm nô lệ.” An Ninh thực sự bái phục mình bị như vậy mà vẫn có thể đối đáp trôi chảy.
Mao Mao: “Vì sao phải giả điên?”
An Ninh: “Bởi vì n Thụ muốn treo cổ ông ta.”
Triều Dương: “Ông ta làm gì mà chọc tới Tiểu Thụ?”
An Ninh: “Sử sách nói là can gián.”
Mao Mao: “Can gián ông ta làm gì? Phế Đát Kỷ sao?”
Triều Dương: “Tôi nhớ lần trước An Ninh nói với tôi là lúc ấy n Thụ đang vui vẻ với việc bãi bỏ cúng tế, xem thường vương tôn quý tộc, bắt đầu coi trọng thường dân nô lệ… Nhưng mà giai đoạn phụ nữ làm quan trong thời nhà Thương không hề ngắn, nếu Cơ Tử muốn dựa vào chuyện đó can gián thì đơn giản là ông ta tự chuốc họa vào thân rồi?”
Mao Mao: “n Thụ còn làm gì nữa?”
An Ninh đã rửa mặt bằng nước lạnh: “Bà muốn nói tới mặt gì? Thật ra tư liệu lịch sử về ông ta không nhiều lắm.”
Mao Mao: “Mặt nào cũng được.”
An Ninh nghĩ: “Nghe lời phụ nữ, không cúng tế tổ tiên, không nghe không hỏi đến việc hiến tế, không trọng dụng huynh đệ ruột thịt, mà trọng dụng tội phạm, để bọn họ ngược đãi dân chúng, làm xằng làm bậy, vân vân.”

Mao Mao rên rỉ: “Tôi thích SM(9)!”
(9). SM (sadist-masochist): chứng thích bị ngược đãi.
Triều Dương chuyển câu hỏi: “Meo Meo, “Bào lạc”(10) thật sự là n Thụ nghĩ ra sao?”
(10). Một dụng cụ/hình phạt tra tấn thời xưa.
“Cái gì lạc?” Tường Vy bước vào, trên người mang theo mùi khét.
Mao Mao và Triều Dương nhìn thấy bộ dạng của cô liền cười phá lên.
Tường Vy nhăn nhó: “Cười cái gì chứ? Đều là do gã ấy, kiên quyết nói xem pháo hoa ở chỗ cao sẽ đẹp hơn, kéo tôi lên sân thượng, kết quả là pháo hoa nổ ngay trước mắt, sau đó tôi bị tàn lửa bủa vây tứ phía… Đêm thành danh với chiếc huy chương đồng này xem ra hai ngày tới sẽ có rất nhiều hoạt động phong phú, đa dạng. Đúng rồi, Meo Meo, bà đã mua khăn lụa giùm tôi chưa?”
“A… Quên rồi.”
Đêm đó, Lý An Ninh với lý do “làm việc không hiệu quả” bị phái ra ngoài mua đồ ăn khuya, khi trở về do lơ đễnh nên không phát hiện ra phía sau có người theo dõi, kết quả là khi đi qua con đường nhỏ sau canteen liền bị chặn lại.
Hai người đó hung dữ: “Cô là bạn của Phó Tường Vy?”
An Ninh: “Phải.”
Một cô gái khá cao lớn lên tiếng cười nhạo, vừa định ra tay đã bị ai đó chặn lại, cô ta vừa quay đầu liền bị ăn một cái tát.
Triều Dương vòng đến trước người An Ninh, khua khua tay nói: “Loại thịt mỡ này đánh vào mềm nhũn, thực không khoái chút nào.”
Cô gái bị đánh thật ra không mập, nhưng dù sao con gái kiêng kỵ nhất là chuyện này, cho nên lửa giận bốc cao ngút.
An Ninh lui lại phía sau một bước: “Hạ thủ lưu tình.”
Hai người đó dường như đồng thanh nói: “Cô cảm thấy có thể sao?!”
An Ninh vô tội nói: “Tôi đang nói với Triều Dương mà.”
“…”
Sau này mới biết hai cô này là sinh viên năm hai, không biết tại sao lại bị Tường Vy trêu chọc, liền qua đây gây sự, không đợi được Tường Vy, nên mới ra tay với bạn của đương sự, không may họ gặp phải Triều Dương – cô nàng đã từng học qua bảy, tám năm Wushu, dĩ nhiên là dư sức đối phó với hai cô nhóc đó.
Vốn dĩ Triều Dương cũng chỉ muốn hù dọa một chút cho xong chuyện, nhưng giữa chừng một trong hai cô nhóc đó lao tới An Ninh, lúc ấy Meo Neo đang lo lắng cho Triều Dương nên không kịp phản ứng, má trái bị lưỡi dao cứa một vết nhỏ, ngay lập tức Triều Dương chẳng nể nang gì nữa, liền bẻ trật khớp tay hai người đó.
Hai ngày sau “sự cố”, An Ninh từ công ty đi về, nhận được tin nhắn của Từ Mạc Đình gọi cô đến một quán ăn trên đường XX, không dám “kháng chỉ” nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh. Vừa đi vào phố đi bộ gần đường XX đã bị không ít người chắn đường, cô chen lên phía trước xem xét, nhìn thấy cảnh sát đang niêm phong một cửa hàng, trong đó còn có một người mặc đồng phục màu xanh thẫm, đang định quay đầu đi, chợt nghe phía sau có người gọi tên cô.
Đối phương đi tới, đồng phục phẳng phiu làm cho cô nhìn đến thất thần, Từ Mạc Đình mở lời: “Mặt em bị làm sao vậy?”
“Em đánh nhau.”
Anh đưa tay khẽ vuốt vết thương của cô: “Anh sắp xong việc rồi, chờ anh mười phút.”
An Ninh gật đầu.
Từ Mạc Đình xoay người đi vào trong khu vực phong tỏa, An Ninh đứng ngây tại chỗ đợi lệnh, cảnh này sao giống như cô cố ý đến đây để chờ anh “tan làm” vậy, sớm biết như thế đã đi vòng con đường phía sau tòa nhà rồi. An Ninh đưa tay phẩy phẩy gương mặt đang nóng lên, đến khi cảm giác có một ánh mắt đang chiếu vào mình, theo bản năng cô quay đầu lại, đã nhiều lần chạm mặt (rạp chiếu phim là lần đầu), ít nhiều cũng có chút ấn tượng với người này, rốt cục cô cũng nhớ ra anh ta là ai, đối phương cũng đang gật đầu với cô.
Hôm nay Từ Mạc Đình tự mình lái xe, anh thuần thục bẻ lái, hỏi cô một câu: “Em quen đồng nghiệp của anh à?”
An Ninh ngồi bên cạnh nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, tự nhiên trả lời: “Anh ta là em trai của mẹ kế, tính ra là cậu út của em.”
Từ Mạc Đình quay đầu liếc nhìn khuôn mặt mềm mại của An Ninh: “Mấy ngày không gặp em rồi.”
An Ninh hơi đỏ mặt: “Mới ba ngày thôi.”
Mạc Đình cười cười: “So với năm, sáu năm thì không lâu lắm.”

Lúc này xe đã dừng lại, khi anh ghé lại gần, phản ứng đầu tiên của An Ninh là nghĩ rằng anh định hôn cô, ừm, đoán đúng rồi… Chẳng lẽ hôn mãi sẽ thành thói quen ư?
Tình hình học tập và làm việc đều bận rộn, gần đây An Ninh lại có thêm hai nhiệm vụ: hẹn hò và hư hỏng. Cái trước tất nhiên là cùng người nào đó, còn cái sau, là do Tường Vy đột nhiên có hứng thú dạt dào với các loại hoạt động vui chơi giải trí, vì thế bắt đầu thường xuyên cùng đám Mao Mao, Triều Dương ra vào quán bar, Karaoke, nơi đó toàn là bộ dạng cờ bạc rượu chè, An Ninh tuy không thích ồn ào, nhưng hiện nay cô có một suy nghĩ: cần phải phân tán sự chú ý, thế nên thỉnh thoảng cô cũng tham gia.
Một ngày nọ, Tường Vy vừa vào cửa liền nhiệt liệt đề nghị: “Các cô nương, ngày mai có hoạt động liên hoan hữu nghị liên trường, có hứng thú không?”
Trừ An Ninh, tất cả đều có hứng thú, nhưng Mao Mao kiên quyết muốn dẫn theo Meo Meo, vì muốn làm dịu đi không khí, để tránh xúc động làm phát sinh sự kiện đổ máu, thế là An Ninh cũng không tránh khỏi chuyện này.
Hoạt động tổ chức ở hội trường của đại học bên cạnh, hôm đó hiện trường được bố trí thành vũ hội. Mao Mao và Tường Vy đều mặc váy, Triều Dương vẫn như bình thường, nhưng cũng là mặc váy, duy chỉ có An Ninh ăn mặc rất không chuyên nghiệp, áo sơ mi cùng quần bò, Mao Mao liên tục nuốt hận, thật là lãng phí tài nguyên!
Đêm đó nam nhiều nữ ít, có cô nào bước vào là bị các bạn nam đi tới mời khiêu vũ ngay, tất nhiên có không ít bạn nam đến bắt chuyện với An Ninh, cô không có thói quen nói chuyện nhiều với người lạ, nên chỉ lịch sự đối phó, xem như được yên ổn. Giữa chừng có một sinh viên năm tư trường khác theo đuổi mãi, không chịu buông tha cho cô, đến khi có điện thoại gọi đến mới giúp cô giải vây.
“Em đang bận à?” Đối phương hình như mới ra khỏi phòng làm việc, có thể nghe thấy một vài người đang chào hỏi anh.
An Ninh nghĩ vẫn nên khai thật thì hơn: “Em đang ở liên hoan hữu nghị.”
“Ồ.” Đối phương im lặng giây lát, sau đó mới nói: “Em đã chấm ai chưa?”
Anh tức giận rồi sao? Để tránh rắc rồi, An Ninh lập tức nói: “Em bị ép tới đây.”
“Thật không?” Trong âm thanh có ý cười: “Tối nay anh qua đó, em muốn có thời gian gặp nhau không?”
“Đây là câu nghi vấn sao?” Cái này gọi là “buột miệng”.
Mạc Đình day trán.
Nhất thời An Ninh không biết “chữa cháy” như thế nào, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy cứ im lặng như thế thật thoải mái, nghe thấy Mao Mao đang gọi, cô liền nói với vào điện thoại: “Em dập máy nhé, có bạn gọi.”
Mạc Đình “ừ” một tiếng, nhắc nhở: “Đừng uống rượu.”
Nghe giọng cứ như cô là sâu rượu ấy, quay người lại. Mao Mao đã đứng bên cạnh, hỏi: “Chàng nhà bà à?!!”
“Kêu tôi có gì không?”
“Tường Vy vừa gặp đứa lần trước bắt nạt bà với Triều Dương, thì ra hai nha đầu đó học trường này, ha ha, đối phương hình như đã bị nhà trường xử lý rồi, vừa bị phê bình lại bị giám sát, lãnh đạo bên đây thực sự anh minh.” Mao Mao mừng rỡ, cười toe toét.
An Ninh thầm nghĩ: “Phải là Triều Dương bắt nạt bọn họ chứ?”
Quá tám giờ An Ninh về trước, vừa về tới ký túc, cô kinh ngạc nhìn người đang đứng ở cửa, người đó mặc áo gió sẫm màu, xoay người nhìn thấy cô, anh ta tắt thuốc lá trong tay, sau đó đi đến trước mặt cô: “Tôi có việc ở gần đây, tiện đường nên ghé qua.” Anh ta nói lý do, rất hợp tình hợp lý.
An Ninh gật đầu, không biết nên nói gì, thật sự không quen. Đối với “người thân” bên kia của ba, cô không ghét bỏ, đương nhiên cũng không quá chú ý và quan tâm.
Đối phương hình như cũng không có ý ở lâu, chỉ nói: “Ba em nhờ tôi nhắn lại một câu, nếu có thời gian thì về thành phố G một chuyến.”
An Ninh gật đầu lần nữa, tưởng rằng anh ta sẽ đi ngay, nhưng anh ta không hề có động tĩnh gì, cô ngẩng đầu thì thấy anh đang nhìn cô: “Có rảnh không? Chúng ta tìm quán nào ngồi đi, tôi chưa ăn tối.”
An Ninh không ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo hướng này, nhất thời không thể tiếp tục được nữa, đối phương vẫn đang chờ, mà không hề thúc giục.
Cô đồng ý, tuy chỉ là miễn cưỡng, nhưng quả thật không thể đổ trách nhiệm cho ai. Họ vừa bước vào quán ăn thì đụng phải Trương Tề đang đi ra, anh bất ngờ khi nhìn thấy họ, nhưng vẻ mặt không thay đổi, chào hỏi nhau hai câu rồi cáo từ, lúc rời đi còn hỏi một câu: “Hôm nay Mạc Đình nói muốn qua đây phải không?”
“Ừ.” An Ninh mỉm cười, thì ra sự liên tưởng của đám nam sinh cũng dễ lộ đấy chứ.
Trương Tề thấy mình hơi quá lố, cuối cùng cười tạm biệt rồi xoay người ra khỏi cửa, khi cách cửa vừa đóng, anh quay lại nhìn, ánh mắt đầy kinh ngạc… Người đi bên cạnh An Ninh là Chu Cẩm Trình – người đứng thứ hai Viện kiểm sát.
“Có món nào ngon giới thiệu không?” Anh ta hỏi sau khi ngồi xuống.
An Ninh: “Ở đây có món thịt nướng khá ngon, nhưng anh có thể…”
“Vậy thì thử món ấy đi.” Anh ta cười cười, vẫy tay gọi người phục vụ.

Người ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị hôm nay lại ăn thịt nướng ư? Được rồi, thỉnh thoảng cũng phải ăn cháo hoa. Cô chỉ kêu ly nước trái cây, vì đã ăn nhiều đồ ăn ở chỗ liên hoan rồi.
Mười phút sau, một chàng trai tuấn tú mặc áo phông đơn giản đi vào quán ăn, lúc Mạc Đình nhìn thấy An Ninh và người kia đang ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ, anh dừng bước, vốn anh muốn tới cùng ăn bữa tối với cô, xem ra giờ không cần nữa rồi. Khẽ vuốt trán, anh ngồi xuống bàn phía sau. Anh uống một ngụm nước ấm mà người phục vụ vừa bưng lên, cơn đau dạ dày đã giảm bớt đi nhiều, lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên, là tin nhắn: “Em đang ở quán ăn, anh gọi cho em được không? Nói rằng có chuyện gấp, em thật sự không biết nói chuyện gì với người này.” Có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô lúc này có đôi chút đáng thương.
An Ninh cắn ống hút kiên nhẫn trả lời, không ngờ đối phương nhắn lại: “Ăn xong thì về luôn nhé, anh không có việc gì gấp hết.”
Mọi người trong phòng đều đang ở buổi liên hoan, gửi tin nhắn chẳng ai đáp lại, thế nên cô đành phải tìm người nào đó, thật đúng là “thấy chết mà không cứu.”
Chu Cẩm Trình ngước mắt nhìn cô: “Em đang đợi ai à?”
An Ninh nghĩ nếu cô thật sự là một con mèo, thì giây phút này ắt hẳn lông trên người đều dựng đứng cả lên: “À… anh từng ăn món bò chao dầu chưa?”
Anh ta nở nụ cười: “Chưa.”
“Còn món đặc sắc của Bắc u, trứng gà sống trộn thịt bò sống?”
“Chưa.”
Lần đầu tiên An Ninh có cảm giác đánh vào bông gòn, vì thế cô đành im lặng.
Lúc tính tiền, người phục vụ nói hóa đơn đã có người trả rồi, một người ngạc nhiên, một người có chút suy nghĩ, cuối cùng Chu Cẩm Trình quay đầu nhìn cô cười nói: “Xem ra là tôi được hưởng lộc từ em rồi.”
Lúc chiếc Mercedes đã chạy đi, An Ninh trầm ngâm, thực ra cô không thích loại “người thân” này thì phải? Loại người có quyền thế trong tay luôn là thắc mắc trong lòng cô, giống ba cô, tất cả mọi chuyện đều mang quan hệ lợi ích, không biết có bao nhiêu là xuất phát từ thật tâm.
Từ Mạc Đình vừa về ký túc xá là lao vào nhà tắm, Trương Tề nhìn người đang lau tóc đó chẹp miệng khen: “Giờ tôi mới biết vì sao con gái mê cậu như vậy. Đáng tiếc cậu không thích khoa trương, nếu không tuyệt đối có thể ăn đứt tay Giang Húc ở viện Văn học.”
Từ Mạc Đình không hề lúng túng với mấy lời khen đó, cầm lấy đồng hồ trên bàn đeo vào tay nói: “Học kỳ này giáo sư hướng dẫn thạc sĩ dành nhiều lời khen cậu, có thể leo lên một bậc nữa rồi đấy.”
“Lên tiến sĩ à? Đúng là tôi có ý định này thật.” Trương Tề hỏi lại: “Còn cậu? Nếu là cậu chắc chỉ cần nhấc tay một cái là được.”
Mạc Đình mỉm cười: “Trước mắt tôi không có ý định đó.”
“Cũng phải, cậu cũng đâu cần thêm cái văn bằng này làm gì nữa.” Trương Tề thấy Mạc Đình muốn rời đi, định nói gì đó nhưng lại thôi, Mạc Đình hỏi: “Có chuyện gì nữa à?”
“Chuyện này, không biết tôi có nên nói ra hay không, tôi vừa nhìn thấy bạn gái cậu ăn cơm với Chu Cẩm Trình ở cơ quan cậu.”
Từ Mạc Đình chỉ “Ừ” một tiếng.
Trương Tề ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Không vậy thì thế nào?” Giọng điệu bình thản, không giống bộ dạng đang nói dối.
“Tôi nghĩ chí ít cậu cũng có đôi chút quan tâm.” Xem ra là mình chuyện bé xé ra to rồi, Trương Tề thả lỏng người, nói đùa: “Nói thật bạn gái cậu cũng là một đại mỹ nhân, lúc nào cũng yên tâm được sao?”
Ngón tay đang gài nút áo sơ mi chợt ngừng lại, Từ Mạc Đình không phủ nhận cảm xúc của anh có đôi chút bị ảnh hưởng, nhưng mở miệng ra thì lời nói lại bình tĩnh dị thường: “Cô ấy có chạy cũng không thoát được tôi.”
Lúc Từ Mạc Đình xuống dưới liền thấy người nào đó đứng cạnh bồn hoa, cúi đầu đá mấy hòn đá bên chân. Dưới ánh đèn đường mông lung chiếu xuống mặt đất, bóng dáng đó thoạt nhìn có chút yếu đuối, tóc đã dài tới thắt lưng, nhớ lại vài năm trước anh bị bạn học kéo đến nhà thi đấu xem một trận đấu của nữ sinh… lúc đó, tóc cô chỉ mới dài đến bả vai. Thời học trò, lần đầu tiên liếc nhìn cô, anh đã cảm nhận được sự rung động đang nảy mầm trong cơ thể, như chạm vào một cánh hoa anh túc, hơi tê dại nơi lòng bàn tay, rồi truyền thẳng đến lồng ngực.
An Ninh vừa ngẩng đầu liền trông thấy Từ Mạc Đình đang bước về phía mình, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp với anh, đứng thẳng người chắp tay ra sau lưng chờ đợi.
“Đúng lúc ở gần đây, nên em đến sớm.” Cô hy vọng biểu hiện của mình cũng đủ bình thản tự nhiên.
Mạc Đình đưa tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên dưới sự động chạm của anh: “À, không sao, vết thương nhỏ thôi mà.” Băng cá nhân cũng là bị Mao Mao ép dán lên, nói cái gì mà “dã tính” với “cấm dục”, An Ninh đoán gần đây cô nàng đó đang rất nhàm chán.
Lúc này, dưới tán cây bí ẩn, trong một góc rất ít người qua lại, Từ Mạc Đình trầm tư một chút rồi bước tới hôn môi cô, bởi vì rất đột ngột nên An Ninh không kịp phản ứng, tay anh đã vòng đến luồn vào tóc cô, khóa cứng lại.
“Đừng cắn răng.”
Lúc đôi môi tiếp xúc, cái chạm môi liền biến thành nụ hôn, thần kinh An Ninh lại lần nữa bị tê liệt, hơi thở của anh mang hương vị của hoa nhài, có chút mát lạnh, lại có chút ẩm ướt.
Từ Mạc Đình kéo cô đến sau cột đá cạnh bồn hoa, ngăn cản hết thảy thế giới bên ngoài, anh tựa vào cổ cô, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong lòng mang hoài niệm về một người con gái cùng cảm giác hồi hộp của nụ hôn đầu tiên tại nhà hàng, khiến những rung động ẩn sâu bên trong vỡ òa. Anh không muốn mọi thứ quá rõ ràng, sợ sẽ không thể có được nó.
Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn nhẹ vào mí mắt cô, giống như một nghi thức.
Tiếng bước chân dồn dập phá vỡ khoảng không gian riêng tư, hai cô gái vốn muốn đi đường tắt cho gần lại bị cảnh trước mắt làm cho ngẩn người, tình nhân thân mật vào buổi tối trong trường học cũng không phải là hiếm thấy, nhưng vấn đề là anh chàng đẹp trai trước mắt này là một người không chê vào đâu được, nghiêm nghị không dễ tiếp cận – Từ Mạc Đình của khoa Ngoại giao.
“Xin… xin lỗi.” Một cô gái lấy lại bình tĩnh trước, kéo ống tay áo người bên cạnh, hai người vội vã rút lui.
“Từ Mạc Đình…”

“Hả?” Giọng anh còn có chút nghèn nghẹn.
An Ninh biết mặt mình nhất định là đang đỏ ửng lên: “Anh rất thích em sao?”
Lúc An Ninh về phòng, Triều Dương đang hỏi mọi người chiếc máy tính đầu tiên của mình mua khi nào?
Tường Vy: “Năm 97, ấn tượng rất sâu đậm, năm đó Hồng Kông được trao trả.”
“Năm 97 hả?” Mao Mao lặng lẽ lắc đầu: “Khi đó tôi vẫn còn là bé ngoan, sắp thi đại học cho nên không hề biết lên mạng là gì.”
Tường Vy nhíu mày: “Khi đó tôi đang học tiểu học.”
“…”
Mao Mao vừa thấy An Ninh bước vào lập tức nhảy dựng lên hỏi: “Meo Meo, đề cử mấy cuốn sách để xem đi?”
“Vậy… truyện cổ tích được không?”
“Tôi không xem truyện cổ tích, có xem cũng là xem bản người lớn.”
Tường Vy mỉm cười: “Thật ra chuyện cổ tích đều đen tối đến nỗi không thể đen tối hơn. Đôi giày đỏ nói cho bà điều gì? Nếu bà không muốn chân trần tham gia lễ tang, nếu bà chỉ có một đôi giày đỏ, như vậy cái chờ đợi bà chính là bị chặt hai chân! Vịt con xấu xí nói cho bà điều gì? Thế giới này lấy đẹp và xấu làm trung tâm, lúc bà là vịt con xấu xí, ai cũng muốn giết chết bà, trừ khi bà có thể sống đến ngày biến thành thiên nga. Còn Nàng tiên cá thì sao? Ồ, bà không nên mơ ước thứ không thuộc về mình, nếu không sẽ biến thành bọt biển. Công chúa và hạt đậu thì thật là khó hiểu, còn Chiếc hộp dễ cháy muốn cổ vũ cái gì chứ? Tóm lại là lừa đời lấy tiếng tăm!”
Triều Dương: “Giọng văn của bà mang đầy phẫn nộ nhỉ?”
“Hừ, cuối cùng là các tác phẩm nổi tiếng, có lẽ Jane Eyre chính diện hơn Đồi gió hú, Kiêu hãnh và định kiến tích cực hơn Hoa huệ trong thung lũng, nhìn xem, Đường thi tống từ còn tốt hơn Ác chi hoa, mặt khác Kafka toàn tập tuyệt đối khủng bố hơn cả Hitchcock!”
Mao Mao: “Vì thế mọi người hãy xem truyện NP, vừa lợi thân, tinh thần thêm khỏe mạnh, mà lại tích cực hướng thiện.”
“…”
Tường Vy “ý” một tiếng: “Sao Meo Meo đã nằm ườn trên giường rồi?”
“An Ninh, anh đã yêu thầm em sáu năm rồi.” Tiếng ai đó vang vọng bên tai.
Cuộc họp nhóm làm luận án vào sáng sớm hôm sau, An Ninh đến muộn, lúc cô vào thì hai người kia đã đến rồi, còn Từ Mạc Đình cũng đã yên vị, nghe tiếng mở cửa, anh ngiêng người gật đầu với cô.
Bạn E chờ cô ngồi xuống bên cạnh liền cười nói: “Bà ngủ quên sao? Đầu tóc rối bời kìa.”
An Ninh “ừ” một tiếng, đưa tay cào tóc, nhưng bởi tóc quá dài, ngọn tóc bị rối, vì thế cô mặc kệ, cúi đầu hỏi E: “Mọi người nói đến đâu rồi?”
“Mới vừa bắt đầu thôi.” Đối phương hạ thấp giọng: “Hôm nay lúc người nào đó bước vào bị vấp ngã, bạn không được chứng kiến, thật sự mắc cười muốn chết.”
“Ừm.”
Người ngồi đầu bàn gõ nhẹ xuống mặt bàn, hai cô gái thức thời chấm dứt buôn dưa.
Anh chàng nào đó đẩy tờ giấy đến trước mặt An Ninh, cô do dự cầm lấy: “Meo Meo biết tuốt, đề xuất mấy chỗ bán dầu xoa bóp đi.”
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là cười ra tiếng, vậy thì người ngồi đầu bàn kia đã xem qua, cho nên mới có biểu hiện nghiêm túc như vậy.
Anh chàng kia ở trong lòng thắc mắc, hai người này không phải một cặp sao? Sao cư xử có vẻ xa lạ đến vậy?
Hôm nay hiệu suất thảo luận rất tốt.
“Vấn đề hiện tại là cần muợn một phòng thí nghiệm để chúng ta có thể sử dụng lâu dài, nhưng xem ra hiện nay trường ta đang khan hiếm tài nguyên.” Nói tới đây người nọ nói đầy căm phẫn: “Nhà trường cũng quá lạnh nhạt với khoa Vật lý chúng ta mà!”
An Ninh: “Vấn đề này tôi sẽ đi thương lượng.”
Anh chàng nào đó vui mừng: “Được, vất vả cho bạn rồi. Tôi bắt đầu chuyên tâm làm việc của kỳ hai, kẻo đến lúc đó lại trở tay không kịp.”
“Ừ, bạn chỉ cần tập trung làm, chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
“Các hạ anh minh thần võ!”
Bạn E bật cười: “Hai người thật là ăn ý.”
Người kia buột miệng: “Đương nhiên, tôi với Meo Meo hồi năm nhất đại học là bạn cùng lớp mà.”
Lúc này, Từ Mạc Đình vừa nghe điện thoại xong, quay lại, thản nhiên nói với Lý An Ninh một câu: “Từ Trình Vũ hẹn em đi dạo phố, anh đã giúp em từ chối rồi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.