Bức thư bị lãng quên

Chương 1 - Phần 1


Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 1 – Phần 1

 
 XƯƠNG SƯỜN SỐ BA
Lý An Ninh đang giao dịch tên miền trên mạng trong phòng sách, muốn chuyển nó từ Godaddy sang name, nhưng đứng sau Godaddy là một kẻ cực kỳ biến thái, khiến An Ninh vô cùng bối rối. Lúc này, trên MSN(1), Mao Mao gọi tới, hỏi cô khi nào thì về trường, sẵn tiện gửi gấp một bản đề cương thí nghiệm tuần ba năm hai. An Ninh vừa thấy đã sợ, quả nhiên công việc thực sự của nghiên cứu sinh chính là làm ô sin cho giáo viên hướng dẫn, đến cả việc giúp chuyển nhà cũng có trong đề cương…
(1). MSN: (viết tắt từ tên tiếng Anh Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95, cho phép nhắn tin nhanh.
An Ninh: “Có thể gọi công ty chuyển nhà không?”
Mao Mao: “Bà chi tiền, tôi đồng ý.”
An Ninh: “…”
Mao Mao: “Phải rồi, Meo Meo, hôm nay là ngày Mười một tháng Chín.”
An Ninh: “Ờ.”
Mao Mao: “Bà nói coi, ngày trọng đại như vậy, bọn mình có nên gọi điện thoại hỏi thăm tổng thống Mỹ không nhỉ?”
An Ninh: “Điện thoại đường dài đắt lắm, nói bớt vài câu đi.”
Mao Mao: “Bà định nói gì?”
An Ninh: “À… Năm nào chẳng có ngày này…”
Ngày tháng làm nghiên cứu sinh năm hai của Lý An Ninh là thế này đây, mỗi sáng bảy giờ thức dậy, YY(2) nửa tiếng, quay về hiện thực, sau đó làm ô sin tạp dịch, làm thí nghiệm, SPSS(3), lại làm thí nghiệm, lại làm ô sin, rồi power point…
(2). YY: một game thay trang phục cho nhân vật ảo trên mạng, được dân mạng dùng để chỉ việc thay quần áo.
(3). SPSS (Statistical Package for the Social Sciences): một chương trình máy tính phục vụ công tác thống kê.
Hôm nay An Ninh vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt Tường Vy ở phòng kế bên: “Meo Meo à!”
An Ninh: “Chào buổi sáng.”
Sắc mặt Tường Vy đột nhiên hung dữ: “Tại sao tôi phải dậy sớm như vậy chứ? Tại sao ngày nào tôi cũng phải thức thâu đêm để viết báo cáo chứ? Tại sao tôi không có người yêu? Bà nói xem là tại sao hả?”
An Ninh: “Việc đó… Thật ra tôi cũng đâu có bạn trai…”
Tường Vy: “Không được, hôm nay tôi nhất định phải xin nghỉ học, tôi muốn đi tìm bạn trai! Meo, bà nghĩ cách giúp tôi xin phép lão thái bà đi!”
An Ninh: “Nếu vậy thì… bịa ra một lý do nào đi!”
Tường Vy bỗng nhiên im lặng nhìn thẳng Lý An Ninh: “Kỳ lạ, con gái như bà, từ khuôn mặt dáng người đến đầu óc chẳng chê vào đâu được, sao lại không có bạn trai nhỉ?”
An Ninh cũng nổi giận: “Đúng vậy đó! Có lẽ yêu cầu của con trai thời nay thấp quá…”
Tường Vy: “… Tôi rốt cuộc cũng biết tại sao rồi…”

Cuối tuần, An Ninh cưỡi xe mới của cô về nhà, trước đây cô đã từng mua hai chiếc xe đạp, một chiếc bị trộm, một chiếc bị Mao Mao trấn mất đến giờ vẫn chưa trả, lần này cô bạo tay không chỉ mua một chiếc xe “cừu non”, còn mua thêm hai cái khóa nữa. An Ninh đi trên đường, đón những cơn gió thổi đến, cô cảm thấy đạp xe là một cảm giác thật thoải mái.
Sau đó, đúng lúc cô đang cảm thấy dễ chịu nhất thì đâm sầm phải một chiếc xe hơi, sự tình là thế này: cô vào cua, và đâm cái rầm.
Lý An Ninh đứng lên, “cừu non” của cô “xì xì” một lúc, rồi tắt lịm…
“Cô gái trẻ, cháu không sao chứ?”
“Cừu của tôi… Em ơi mau sống lại đi…”
Bác tài xế xem ra nghe mà chẳng hiểu gì, vì thế, hỏi lại một lần nữa: “Cháu có bị thương không? Có muốn chú đưa đi đến bệnh viện kiểm tra không?”
An Ninh thở dài, phủi phủi bụi bám trên người: “Cháu không sao. Chú cho cháu xin cái danh thiếp đi, nếu cừu nhà cháu thật sự có mệnh hệ gì…” Quay đầu lại, cô thấy nguyên vết trầy dài trên cửa sổ xe ô tô sáng bóng: “Ách… Thôi bỏ qua đi, tự cháu nhặt xác nó về vậy.”
Bác tài: “…”
Đúng lúc này có một người đi ngang qua, anh ta không nhìn cô, nhưng An Ninh lại rất tinh mắt nhìn thấy anh ta nở một nụ cười.
Lý An Ninh sau này mới nhớ ra, người đó chính là sư huynh ở khoa cô học, rất nổi tiếng… Tuy nhiên cô không biết vì sao anh ta lại nổi tiếng.
Một tuần sau sự kiện của “bé cừu”, tâm trí An Ninh vẫn còn để trên mây, đến nỗi vào nhầm lớp bồi dưỡng âm nhạc, và rồi cô bị gọi lên trả lời, thật hết sức đau thương.
Thầy giáo: “Điểm đặc sắc của Vltava(4) là ở chỗ nội dung cùng tiết tấu không ngừng lặp đi lặp lại… Vậy tiết tấu được lặp lại này biểu đạt cái gì?”
(4). Vltava: chương thứ hai của liên khúc thơ giao hưởng Má vlast (Tổ quốc tôi), tác giả: Bedrich Smetana (Séc).
An Ninh: “Lặp lại… Lặp lại… Ực… Chính là… Dãy số thập phân tuần hoàn vô hạn…”
Cả hai bên đều không hiểu gì.
Thầy giáo nghiêm mặt: “Vậy, em thấy giai điệu này thích hợp vận dụng vào chỗ nào? Biểu hiện cảm xúc gì?”
An Ninh nhỏ giọng nói: “Thích hợp làm đồng hồ báo thức…”
Thầy giáo: “Cuối giờ em ở lại gặp tôi một chút.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Lý An Ninh bị bắt ở lại sau giờ học.
Tất cả học viên vừa ra về vừa nhìn cô cười trộm, sau khi người cuối cùng liếc mắt rời đi, An Ninh bị thầy giáo gọi vào, úp mặt vào bảng đen mà suy nghĩ lỗi lầm.
Vltava (La Moldau) được trích từ liên khúc thơ giao hưởng Tổ quốc tôi của Smetana. Với nhạc điệu tinh tế uyển chuyển, nhạc sĩ đã khắc họa phong cảnh tươi đẹp ven bờ sông Vltava, miêu tả phong tục tập quán của người dân Séc, bằng những nốt nhạc mang phong cách riêng thổ lộ tình yêu tha thiết với tổ quốc… Tình yêu…
An Ninh bắt đầu hoa mắt, con ngươi đảo một vòng, liếc nhìn về phía danh sách học viên được khen thưởng viết ở góc bảng đen.
Tiền Lâm Lâm, Lý Ba, Từ Mạc Đình… Từ Mạc Đình… Mạc Đình… An Ninh bỗng nhiên mắc cười, Mạc Đình, có phải cha mẹ anh ta hy vọng anh ta vĩnh viễn đừng bao giờ dừng lại hay không?
Bộ dạng hết sức chăm chú học hỏi của An Ninh khiến thầy giáo nghiêm khắc rốt cuộc cũng mỉm cười hài lòng, liền nói: “Hôm nay đến đây thôi, em có thể về rồi, lần sau nhớ chú ý hơn.”
An Ninh: “Dạ.” Lần sau chắc chắn em sẽ không đến nhầm phòng học nữa đâu.

Buổi sáng sau khi làm thí nghiệm xong, An Ninh tới thư viện chỉnh lý tài liệu, nhân tiện trả hai quyển sách lần trước mượn. Hôm nay trong thư viện rất vắng, chỉ có bốn, năm người đang xếp hàng, theo thói quen lúc đứng chờ cô lơ đãng nhìn về phía trước… Lần này cô thấy một bóng dáng cao gầy, chà, đầu cô chỉ tới xương sườn số ba của anh ta.
Sau đó cô nghe được cô thủ thư mặt đen hay cằn nhằn cô thường xuyên nợ hạn trả sách nói: “Bạn học viên, thẻ của cậu hết hạn rồi.”
An Ninh giật mình, nhìn bóng người phía trước, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Thế để em viết hóa đơn vậy.”
Bái phục, bình thường cô chỉ dám gật gật đầu xin lỗi cô “mặt đen” mà thôi.
Cô “mặt đen” nói: “Cậu nghĩ đây là cửa hàng sao? Mau đi đổi thẻ rồi đến mượn sách.”
Đối phương trầm ngâm, An Ninh không biết tại sao lại dũng cảm thò đầu vào: “Vậy, dùng thẻ của em đi.”
Kết quả là cô “mặt đen” nghiêm mặt quẹt thẻ.
Anh ta nhận sách, liếc nhìn cô: “984932, số của tôi.”
An Ninh xua tay: “Chỉ cần bạn trả sách là được rồi.”
Đối phương chần chừ một lúc, nói tiếng cảm ơn rồi gật đầu rời đi.
An Ninh làm xong tổng kết rồi về ký túc xá, lúc ấy đã gần bảy giờ, vừa vào cửa cô liền giật mình khi nhìn thấy Mao Mao đang cọ mông vào tường.
“Chẳng lẽ… có khỉ xổng chuồng ư?”
Mao Mao khinh khỉnh: “Tại tôi ngồi lâu quá, mông xem chừng là lên sởi rồi.”
Cô nàng Mao Mao này ngày nào cũng có thể ngồi trước máy tính đọc tiểu thuyết, cảnh giới có thể đạt đến mức mười hai tiếng không động mông, chỉ đến khi cô nàng bỗng dưng nhảy dựng lên, “Mót chết tôi rồi, mót chết tôi rồi!”, sau đó vọt vào toilet, một phút sau tươi cười bước ra, trở lại vị trí, trên status viết: “Ư, ư… A…” “Đừng…” “Người ta, người ta đã…” rồi chậm rãi chải lông. (Mao Mao có nghĩa là lông.)
Là một nghiên cứu sinh năm hai mà cô nàng có thể sống thảnh thơi như sinh viên đại học năm hai, có lẽ đây cũng là một loại năng lực, An Ninh vô cùng bái phục, đâu có giống cô, cuộc sống ngày nào cũng như dãy số thập phân tuần hoàn vô hạn.
Tường Vy vừa cài quần vừa bước tới cửa phòng cô: “A Mao, bà bắt tụi tôi chờ tới khi nào đây? Nhà ăn sắp hết cơm rồi.”
Lệ Lệ, bạn cùng phòng của Tường Vy, đi phía sau: “Này Vy Vy, bà không thể cài xong quần mới ra khỏi toilet hả?”
Tường Vy xoay người nhìn Lệ Lệ, thản nhiên cười: “Người ta thích cài quần ở trước đám đông đấy.” Sau đó ngoái đầu: “Mao Mao!”
“Chờ chút, chờ chút, sắp tới đoạn cao trào rồi!”
Mọi người mặt mũi sa sầm.
Chờ mọi người đi rồi, An Ninh mở máy tính, vừa lên mạng thì avatar của bà chị họ liền hiện ra, “Buzz” một tiếng.
An Ninh: “Meo.”
Chị họ: “Chị gửi cho em một tấm ảnh hot boy nè.”

An Ninh: “= = ! Không cần đâu.”
Chị họ: “Chỉ là để em YY một chút, không kêu em “tấn công” anh ta đâu, em căng thẳng nỗi gì chứ?”
An Ninh: “… Em đâu có căng thẳng.”
Chị họ: “Là sư huynh trước đây của bọn chị, năm nhất đã làm hội trưởng hội “Đả kích”.”
An Ninh: “Hội Đả kích á?” (An Ninh hiểu lầm thành hội đả kích người khác.)
Chị họ: “Ừ, ừ, hội Đả kích! Đẹp trai lắm, mau lên, trăm ngàn lần không nên bỏ lỡ!”
Một phút sau, chị họ: “… Nha đầu này, phiên bản của em cũ quá rồi.”
Thế là sau khi An Ninh bị bắt cập nhật phiên bản MSN mới nhất, cô đã được chiêm ngưỡng hội trưởng hội “Đả kích”… Nhìn quen quen, có vẻ như trước đây cô đã thấy qua hình trong máy tính của chị họ. Sau đó, cô rảnh rỗi không có gì làm… Ừ thì… chơi một chút vậy, nụ cười duyên này, đôi mắt mong mỏi này, đôi môi xinh xắn thêm một phân thì dài, bớt một phân thì ngắn, nhạt bớt thì trắng, mà đậm chút thì đỏ này.
An Ninh vỗ tay: “Tốt!”
Chị họ: “Hình như PS(5) hơi quá một chút, chị nhìn kiểu gì cũng giống nữ cả… Nha đầu, ai PS vậy hả?!”
(5). PS: Photoshop.
An Ninh ẩn luôn.
Buổi tối ngày hôm sau, một người bạn cùng phòng khác của An Ninh là Thẩm Triều Dương từ Quảng Đông trở về, trước đó cô nàng bị ngã gãy chân, xin nghỉ nửa tháng, cũng là An Ninh bịa lý do giúp, nhưng lúc này người nào đó đang dùng tốc độ “thảo thượng phi” chạy tới chỗ bọn cô, An Ninh cảm thấy sao cô lại ngốc như vậy…
Thẩm Triều Dương nhiệt tình lôi kéo An Ninh, còn có Mao Mao và Tường Vy nữa, tới quán mỳ đắt nhất thành phố: “Cho một tô mỳ.”
Triều Dương: “Tôi cảm thấy tôi béo ra.” Những lời này nói ra thông thường là để người ta phản bác lại.
Vì thế Tường Vy, Mao Mao đồng thanh: “Làm gì có!”
An Ninh: “Ừ, hơi béo một chút.”
Sau khi mỳ được dọn lên, Triều Dương nói: “Tôi có nên giảm béo không? Nhưng tôi chỉ thích nằm trên giường, không thích vận động.”
An Ninh suy nghĩ một giây: “Vậy thì… vận động trên giường đi!”
Mọi người: “Meo Meo, bà thiệt hạ lưu!”
An Ninh không nói nhưng trong đầu nghĩ: “Là mấy bà đầu óc đen tối thì có.”
Tường Vy “xì” một tiếng: “Người ta rất chi là ngây thơ! Phải rồi, chỉ có tôi coi AV(6) sau khi ăn xong cơm chiều thôi.”
(6). AV (Adult Video): phim người lớn.
An Ninh sa sầm mặt: “Xem thứ đó bảo sao máy tính không bị virus chứ?”
Tường Vy cười nói: “Đúng rồi. Vậy thì tôi sẽ đưa cho ký túc trưởng của chúng ta xem, để cô ta bị virus luôn.”
An Ninh chuyển chủ đề: “Đã có kết quả tổng tuyển cử nước Anh, tôi thắng rồi.”
Tường Vy: “Vốn biết tôi chọn loại đó là không có tiền đồ! Aiz, mấy thứ như AV đó thường là có thể gặp nhưng không thể cầu được ước thấy đâu nha.”
An Ninh: “Thật ra Nick Clegg(7) không đủ tài lực, nhưng lại có chút thực lực.”
(7). Nick Clegg: chính trị gia người Anh, tham gia tranh cử thủ tướng Anh năm 2010.

Tường Vy “ừ” một tiếng: “Nếu tôi có tài lực, tôi tự mình đi tìm người quay AV, bà nói xem tốt biết bao nhiêu?”
An Ninh lắc đầu: “Cameron(8) cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ tại bây giờ đang khủng hoảng tài chính, có tiền làm việc luôn dễ dàng hơn.”
(8). David Cameron: chính trị gia người Anh, đắc cử thủ tướng Anh năm 2010.
Mọi người: “…”
Tường Vy, An Ninh đồng thanh: “Thôi, để sau đi.”
Sau đó, An Ninh nghe được bàn bên cạnh có người bật cười, nghiêng đầu nhìn qua, là một cô gái tóc dài, đang nhìn cô đầy thích thú, An Ninh có chút ngượng ngùng, ngay sau đó An Ninh nhìn người đối diện cô ta, sao lại thấy quen như vậy nhỉ? À… xương sườn số ba. Anh ta đang mím môi, An Ninh chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng trông rất tuấn tú.
Sau đó An Ninh ngẫm lại, may mắn cô là An Ninh, không phải Tường Vy… nếu không, mất mặt chết mất.
Buổi chiều thứ Sáu, nhóm An Ninh từ phòng thí nghiệm trở về, trên đường nhìn thấy một chiếc xe hiến máu đậu trước cửa nhà thể chất, đám đông đang chen lấn xếp hàng.
Tường Vy dịu dàng: “Nhớ lại cách đây một năm, tôi cũng đi hiến máu, kết quả là bị cho ra de. Aiz, hôm đó có quá nhiều người nhóm máu B, nên họ nói nhóm B không cần nữa… nhóm B thì sao chứ?! Có các người mới là nhóm B ấy! Cả nhà các người đều nhóm B!!”
An Ninh nói: “Thật ra cha mẹ nhóm máu B, thì bảy mươi lăm phần trăm con cái sinh ra là nhóm B, cho nên, tỷ lệ cả nhà đều nhóm B là khá cao.”
Tường Vy lập tức nổi giận, Mao Mao và Thẩm Triều Dương phải cố nhịn cười.
Cuối cùng chỉ có Mao Mao và An Ninh đi hiến máu, còn Triều Dương đi dỗ dành Tường Vy.
Kết quả hôm đó, Mao Mao nhóm B nên được chọn, An Ninh nhóm O bị loại, nguyên nhân là không đủ bốn mươi lăm kilogram.
Nguyên văn lời đối phương nói là: “Cô à, thể trọng của cô không đủ tiêu chuẩn, không đủ tiêu chuẩn mà đi hiến máu dễ xảy ra chuyện lắm, cô nghĩ xem, cô hiến máu xong, chúng tôi không khéo còn phải truyền máu lại cho cô đấy…”
An Ninh: “…”
Lúc An Ninh ký vào danh sách hiến máu ba chữ Mao Hiểu Húc, cô chợt thấy cái tên cách đấy một dòng có vẻ quen quen, Từ Mạc Đình, nét chữ rất đẹp, An Ninh nghĩ, trước kia anh ta nhất định đã luyện qua thư pháp.
Nhàm chán quá nên An Ninh vơ lấy tờ giấy nháp bên cạnh, viết lại cái tên theo lối hành thư xen lẫn thảo thư này. Sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Mao Mao, thật ra lúc đầu An Ninh muốn đi hiến máu, nên mới kéo Mao Mao đi chung… An Ninh ngoái đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Lúc này có người đang lên xe, An Ninh “ý” một tiếng, là xương sườn số ba… Anh ta gật đầu với hai người y tá lấy máu, nhìn thấy cô đang ngồi đó, dường như anh ta hơi sững lại một chút, lập tức bước tới nhìn lướt qua mặt bàn, sau đó tìm được chiếc di động màu xám bị đống giấy che phủ một nửa. Lúc đi ra, anh ta dường như thấy điều gì đó, nghi ngờ liếc nhìn cái tên mà cô đã viết.
Lúc ấy An Ninh nghĩ: Có khi nào cái tên cô viết là tên anh ta?
Buổi tối An Ninh thường cùng chị họ chat chit.
An Ninh: “Hôm nay, lúc đi hiến máu em gặp một anh chàng đẹp trai, mà thực ra em gặp anh ta lần này là lần thứ ba rồi.”
Chị họ: “Ờ. Nói ra mới nhớ, hôm nay chị đã quyết định không ăn cơm trưa, vậy mà chị lại ăn đấy.”
An Ninh: “Bình thường chị cũng không ăn hả?”
Chị họ: “Cái gì mà bình thường cũng không ăn chứ?! Hôm nay là ngày đầu tiên chị quyết định không ăn, kết quả là vẫn ăn!”
An Ninh: “…”
Lại một ngày bình yên trôi qua.
Cuối tuần này An Ninh không về nhà, theo lệ thường cô tới thư viện để giết thời gian, chủ yếu là vì ở đó có máy điều hòa.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.