Đọc truyện Bữa Tối Ở Cherating – Chương 5: Ánh sáng trong đêm
“Cậu biết không,” Annie nói, “Đêm qua ông anh cậu suýt nữa thì phát điên, tụi này khuyên thế nào cũng không nghe, một mực tự mình lái xe đi đón hai người.”
Nhã Văn cởi áo khoác, gượng cười bất đắc dĩ rồi đi vào phòng tắm.
Cô không muốn trả lời, thậm chí không muốn nhớ tới người đàn ông đó. Cô đã dùng hết bốn năm ba tháng ở đây để học cách quên anh, quên chính mình, quên hết những tình cảm rối rắm cứ quấn lấy cô như cơn ác mộng hàng đêm.
Nhưng rồi anh lại xuất hiện lần nữa, khi nhìn thấy Nhã Quân bằng da bằng thịt đứng trước mặt, Nhã Văn cảm thấy dường như khoảng thời gian vừa qua mới gọi là không chân thực, mới là một giấc mộng mơ mơ hồ hồ cô cứ thế trải qua.
Nhã Văn nhìn người trong gương, sao mà xa lạ quá.
Nhã Quân thật ra đâu phải lo lắng cho sự an toàn của cô, anh chỉ không thích cô và Bách Liệt ở cùng nhau. Anh vẫn vậy, có chết cũng không muốn cô gần gũi với bất kỳ người khác giới nào khác.
Nhã Văn cúi đầu, từng giọt nước mắt đau xót thi nhau rơi xuống nền đất.
Ôi, cô biết chứ, cô đâu có ngốc nghếch cho rằng Nhã Quân thật sự thích mình. Anh là vậy, bề ngoài trầm tĩnh, nhu thuận nhưng bên trong lại phản nghịch, cứng đầu, ngang ngược, lúc trước những chuyện ba càng phản đối thì anh càng cố tình làm cho bằng được.
Nhưng còn cô thì sao, cô đã sai điều gì mà phải hứng chịu sự tra tấn này, bọn họ không thể làm anh em như hồi bé được ư? Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng nhiều năm rồi anh vẫn luôn là anh trai của cô, cô không thể nhìn anh bằng cách khác được, ai có thể làm vậy chứ.
Nhã Văn hắt mạnh nước lên mặt, dùng tùy tiện lau. Trong lòng tự nhiên phát sinh một nỗi phẫn uất không thể nói, ước gì Nhã Quân bị phù thủy bắt đi, biến mất trên cõi đời này luôn cho xong.
Thời điểm mặc đồng phục ra khỏi nhà tắm, Nhã Văn lại khôi phục bộ dạng tươi tỉnh, chỉnh đốn tác phong trở về làm cô hướng dẫn viên duyên dáng của làng du lịch. Cô đi tới phòng làm việc cuối hành lang, gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi một cách bình thản, cứ như nơi này chưa từng bị bão quét ngang, cứ như lòng cô cũng chưa từng bị cơn bão nào tàn phá đêm qua vậy.
***
“Coi đôi mắt ấp lánh ánh sao của tôi đen thui như đít nồi đây này.” Lúc ăn cơm, Bách Liệt chỉ vào mặt mình, hãy còn lờ đờ vì buồn ngủ.
Nhã Văn quan sát nửa ngày mà không thấy có vấn đề nên lắc lắc đầu: “Mắt anh vẫn đen sẵn.”
“Tư thế nằm của anh cô thật không dám khen, cứ xoay đi xoay lại, hại tôi không ngủ được gì hết.” Nói xong, anh ta còn làm bộ xoa xoa cái cái cổ cứng đơ để chứng minh.
Động tác Nhã Văn và Annie cùng dừng lại giữa không trung, hai người trợn trừng, bị câu nói của Bách Liệt dọa đến sợ.
“À thật ra hôm qua tớ nằm trên sô pha, để Gabriel với Nhã Quân chen chúc trên giường.” Nhã Văn tốt bụng giải thích hộ Bách Liệt.
“Ai không biết còn tưởng anh với anh trai Nhã Văn…” Annie khoa trương đảo tròng mắt.
“Tiểu thư Trần An Ny,” Bách Liệt trưng ra cái vẻ mặt ‘Tôi thật chịu không nổi cô’, “Người ngoài chẳng rõ sự tình mà đồn thổi thì thôi, đến cô cũng nghi ngờ xu hướng giới tính của tôi, khiến tôi đau lòng lắm đấy.”
Nhã Văn và Annie liếc qua nhau, Annie trêu ghẹo: “Vậy không tốt à, mọi người đều biết chúng ta là ‘Tỷ muội tình thâm’, có mấy ai nghĩ theo hướng xấu kiểu ‘Tình tay ba’ đâu.”
Nói xong, hai cô gái cứ thế cười sằng sặc đến đau cả bụng. Tâm trạng u ám của Nhã Văn cũng theo trận cười sảng khoái này chậm rãi tiêu tán.
Bách Liệt mới đầu còn tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, nhưng mãi cũng không nhịn được bật cười. Anh nhìn Annie rồi nhìn Nhã Văn, ánh mắt trở nên nhu hòa: “Nhã Văn, tôi cảm nhận được đây mới chân chính là cô.”
Nét cười trên miệng Nhã Văn dần biến mất, thay thế là nỗi sợ hãi: Tưởng Bách Liệt thật ra là loại người nào mà có thể nhìn thấu được cô khi vui cũng như khi buồn, thấu được nội tâm cô cố ý che giấu bấy lâu, thậm chí còn thấu suốt một Bùi Nhã Văn ẩn sâu trong trái tim chính cô còn không trông thấy.
“Không công bằng à nha,” Annie than thở, “Thiên hạ dòm cái là biết anh để ý đến Nhã Văn, còn tội nghiệp cho tôi ôm một mối tương tư, trong khi anh đối với Nhã Văn thì tình sâu như biển, tôi chịu thiệt quá rồi.”
“Không đâu,” Bách Liệt chớp chớp mắt, “Cô suốt ngày được buôn bán scandal về một soái ca ngời ngời như tôi, lời thế còn gì.”
“Tưởng, Bách, Liệt…” Annie sắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi.
Nhã Văn nghe không ra bọn họ đang đùa cợt, chỉ biết ngây ngô cười một lúc rồi ngẩn người.
Bùi Nhã Văn trước đây thế nào, cô đã không còn nhớ rõ nữa. Nhã Văn ngày xưa ra sao nhỉ? Cởi mở hay khép kín, lạc quan hay bi quan, hoặc chăng, cô chỉ là một con người đơn thuần, mong cầu niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng hạnh phúc chẳng thấy đâu, chỉ thấy nỗi u buồn luôn trốn trong đáy mắt.
Cô tự hỏi Bách Liệt hiểu cô được bao nhiêu, bởi cô bỗng phát hiện cô còn chẳng hiểu nổi bản thân mình.
***
Hôm nay trời vẫn mưa rầm mưa rề, nhưng so với cơn cuồng phong vũ bão hôm qua mà nói tốt hơn gấp vạn lần. Cả ngày Nhã Văn không gặp Nhã Quân, thẳng đến buổi tối khi biểu diễn sân khấu nhạc kịch kết thúc, cô mới nhận ra A Mao khệ nệ bưng hai đĩa đồ ăn to ụ từ nhà ăn đi tới.
“Khẩu vị của anh khác nhiều rồi nhỉ.” Nhã Văn lại gần, hai tay khoanh trước ngực.
“Đây là phần cho Nhã Quân.”
“Thế anh ấy đâu.” Nhã Văn không hiểu.
“Em không biết à,” A Mao ngạc nhiên, “Sốt rồi, ba mươi chín độ.”
“A…” Nhã Văn nghẹn lời, sáng sớm lúc lái xe về cô đã thấy mặt anh hơi phiến hồng, nhưng không ngờ ốm nhanh như vậy.
Cô theo A Mao đến nơi ở của họ, qua một dãy hành lang rất dài, vòng vèo mấy lượt, đi thêm một lúc lâu thật lâu, mới tới được phòng Nhã Quân.
A Mao đưa khay đồ ăn cho Nhã Văn, quẹt thẻ mở cửa. Căn phòng tối đen u ám, chỉ bật một cái đèn ngủ. Nhã Quân nằm trên giường, tựa cả người vào cửa sổ, bên cạnh bừa bộn một đống khăn khố quần áo.
Nhã Quân quan sát bên ngoài, nghe tiếng nói chuyện mới chậm rãi quay đầu, phát hiện Nhã Văn đứng ở đó, anh ngây ra, không tin vào hai mắt của mình.
Hốc mắt Nhã Văn chợt nóng, bọn họ từng là anh em cực kỳ thân thiết, mà hiện giờ còn không bằng hai người dưng.
“Tôi mang đồ ăn đến cho cậu, nhưng đã hơi nguội rồi.” A Mao đem khay thức ăn đặt bên giường, “À, các cậu trò chuyện đi, tôi ra bể bơi ngắm gái đẹp đây.”
Đại khái, ngay cả A Mao dù ngốc nghếch cũng lờ mờ nhận thấy không khí bất bình thường giữa bọn họ.
Cửa đóng “Phanh” một tiếng, căng phòng chỉ còn lại một mảng yên tĩnh nặng nề.
“Anh… sao lại sốt. Sáng nay tốt lắm mà.” Nhã Văn đến bên cạnh, cầm bàn tay nóng hổi của anh một cách vụng về.
“Tối qua bị cảm lạnh.” Nhã Quân không dám đối mặt với cô, hốt hoảng quay ra phía khác.
“… Hôm qua anh không nên tới, mưa gió như vậy rất nguy hiểm.” Cô càng nói càng lúng túng, cảm thấy lời lẽ của mình hơi thừa thãi.
“Tại sao em lại đến đây?” Nhã Quân đột ngột lên tiếng, cố tình lờ đi sự quẫn bách trong giọng nói của Nhã Văn. Anh hỏi thẳng, không muốn cho cô thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
“…”
“Anh tưởng em hận anh đến nỗi muốn anh biến mất khỏi thế gian này luôn chứ.” Anh nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch một tia cười khổ.
Cô không nói nên lời. Đúng vậy, cô ước gì anh biến mất ngay lập tức, nhưng mà chung quy…
“Bùi Nhã Văn…” Khuôn mặt Nhã Quân dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ trở nên trắng bệch, “Anh không ngờ em nhẫn tâm đến vậy.”
“…”
“Nếu dì không gọi điện cho anh, anh không biết phải đi đâu tìm em.”
“…”
“Anh đã tuyệt vọng lắm rồi, muốn quên em, muốn làm một người anh trai tốt như trước đây…” Tiếng anh nghẹn ngào, “Nhưng anh làm không được.”
“…”
“Khi anh gặp gỡ một cô gái, cô ấy bỗng ngơ ngác nhìn anh, anh hỏi cô làm sao, cô ấy nói vừa rồi anh gọi ‘A Văn’, hỏi anh A Văn là ai? Anh không đáp được, một câu cũng không thể.”
Nhã Văn cắn môi, rất nhiều thời điểm không phải họ không có câu trả lời, chỉ vì bọn họ sợ cái đáp án mà mình vốn đã biết từ lâu.
“Nếu anh không tới tìm em, em sẽ không bao giờ quay về, cả đời không gặp anh ư?”
Nhã Văn gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Nhưng em không có biện pháp đối xử với anh bằng cách khác…”
“… Không! Em không cho anh lựa chọn, anh đã cố gắng hết sức ngay cả khi em chỉ coi anh là anh trai, dù biết sẽ thất bại nhưng anh vẫn thử hết mọi cách có thể, ít nhất anh đã cho mình một cơ hội, nhưng em căn bản một cơ hội cũng không ban cho anh.”
“Anh còn muốn cơ hội nào nữa…” Nhã Văn run rẩy.
Ánh mắt Nhã Quân bỗng trở nên áy náy, nhưng vẫn vô cùng kiên nghị: “Xin lỗi.”
Anh xốc chăn đứng lên, Nhã Văn mới phát hiện anh chỉ mặc độc một cái quần cộc, không khỏi bối rối lui về sau vài bước.
“Anh không cố ý…”
“… Đừng nói,” Cô nhìn anh, “Nếu, em vẫn coi anh là anh trai, nếu em đồng ý quên tất cả mọi chuyện…”
“…” Nhã Quân cũng nhìn Nhã Văn.
“Anh làm ơn cũng quên hết và coi em như em gái thực sự được không?”
Bọn họ quan sát nhau thật lâu, giống như muốn đọc câu trả lời trong ánh mắt đối phương. Cuối cùng, Nhã Quân bật thốt: “Không thể.”
Anh túm lấy cánh tay Nhã Văn, hung hăng hôn cô khiến cô muốn ngừng thở, đầu óc trở nên trỗng rỗng. Đôi môi anh nóng rực, bàn tay đặt sau gáy cô cũng vậy, cô càng chống cự bao nhiêu, anh càng dồn sức mạnh bấy nhiêu.
Nhã Văn lần đầu có cảm giác không còn chốn dung thân. Cô từng vì anh mà đào tẩu, đi tới một quốc gia xa lạ, chốn tránh chỉ vì không biết nên đối xử với người đàn ông này như thế nào. Mơ tưởng đến ngày mọi chuyện đều là quá khứ, anh đã buông tay, bọn họ có lẽ vẫn còn cơ may níu kéo mối quan hệ ruột thịt, chứ không phải đối mặt nhau với tư cách là hai cá nhân riêng biệt Bùi Nhã Văn và Bùi Nhã Quân như bây giờ.
Nhưng vào thời khắc khi Nhã Quân kiên định nói không thể, Nhã Văn biết mình sai rồi, họ không bao giờ trở về làm người thân được nữa. Sự chạy trốn của cô không khiến anh quên cô, ngược lại còn làm anh thêm quyết tâm đến cố chấp.
Không biết qua lâu, vài phút, hoặc chỉ vài giây, Nhã Quân chậm rãi buông cô ra. Anh cúi đầu tìm tòi trong đáy mắt cô điều gì đó. Nhã Văn cũng cố dồn đủ dũng khí để rõi theo anh, bất giác kinh ngạc phát hiện anh đã không còn là chàng thiếu niên trong ký ức của cô. Họ đã chia lìa vài năm, từng cố hết sức để quên đối phương, kết quả người kia trong trí nhớ của mình càng lúc càng rõ ràng hơn, mà khi chân chính đứng trước mặt nhau như thế này, ngược lại đều cảm thấy đối phương thật xa lạ.
Cửa bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, A Mao cúi đầu cầm thẻ phòng, miệng còn than thở sao lại không nhớ phải đem theo cái nọ cái kia, khi ngẩng đầu trông thấy hai anh em Bùi gia đang ôm chặt nhau, bất giác kinh ngạc đứng như trời chồng.
Nhã Văn bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy Nhã Quân, chân tay luống cuống: “Em, em còn có việc cần làm…”
Cô cuống cuồng lao ra khỏi phòng, cảm giác như thân thể này giọng nói này không còn là của mình nữa, cô ước sao được trở thành người khác, một người chưa bao giờ là em gái của Bùi Nhã Quân thì tốt biết bao.
A Mao vội nhường đường cho Nhã Văn, ngơ ngác ngó theo bóng cô, rồi lại nhìn Nhã Quân.
Nhã Quân ảo não bất đắc dĩ ôm ngực, càu nhàu A Mao: “Cậu cũng là kẻ thù tiền kiếp của tôi đấy.”
“…”
***
Bước chân Nhã Văn có chút lảo đảo, chậm chạp cước bộ trên dãy hành lang tràn ngập ánh trăng, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, im ắng một cách đáng sợ. Cô không biết mình định đi đâu, lúc ấy cô chỉ hành động theo bản năng, bất luận là đường nào, chỉ cần thoát khỏi Bùi Nhã Quân là đủ.
Nhã Văn thẫn thờ lòng vòng mấy lần, không để ý đâm vào người trước mặt.
“Nhã Văn.” Bách Liệt bị cô đụng trúng không đứng vững nhưng vẫn cố đưa tay đỡ cô khỏi ngã.
Nhã Văn lập tức điều chỉnh tâm trạng nhếch miệng đầy gượng gạo, cô đúng là gặp vận rồi, thời điểm không muốn gặp cái người hiểu cô nhất trên đời này thì lại đụng ngay phải anh ta.
Bách Liệt chăm chú nhìn Nhã Văn, ánh mắt anh làm cô muốn lảng tránh, cô thậm chí có thể cảm thấy, anh chỉ cần đưa mắt một cái là biết hết được những suy nghĩ rối loạn trong đầu cô. Đứng dưới ngọn đèn mờ ảo, anh không lên tiếng hỏi cô điều gì, chỉ cố tình nở nụ cười quyến rũ chết người: “Nhàn rỗi quá hả, đi thôi, tôi dẫn cô đến một nơi rất tuyệt vời.”
***
Nơi rất tuyệt vời trong lời Bách Liệt chính là khu vực hồ sen nằm dọc trên đường ven biển vô cùng hẻo lánh, cạnh hồ có một khu rừng nhỏ, luôn mang đến cho người khác cảm giác âm u tĩnh mịch mỗi lần đi ngang qua, ban đêm thì khỏi nói, tối thui đến muốn trông năm ngón tay cũng không thấy đâu.
“Chỗ quái quỷ gì đây…” Dù đang chìm đắm trong tâm trạng nặng nề, Nhã Văn vẫn thấy hơi rợn người, cô túm chặt lấy Bách Liệt, không dám bước tiếp.
“Cứ theo tôi.” Giọng Bách Liệt dịu dàng như an ủi dỗ ngọt, anh cầm tay cô, chậm rãi tiến về phía trước.
Bàn tay ấm áp của Bách Liệt khiến Nhã Văn bình tâm. Mặc dù bao quanh cô là bóng tối, nhưng có Bách Liệt bên cạnh nên cô vẫn dò dẫm mò đường đằng sau anh.
Được một lúc, Bách Liệt dừng lại.
“Cô biết chúng ta đang ở đâu không?” Anh hỏi.
“Không biết…”
“Cô đang đứng trên cầu bắc ngang qua hồ sen, giờ hãy vịn tay lên thành cầu, thử nghĩ xem, nếu bây giờ là ban ngày, điều cô nhìn thấy là gì?”
Nhã Văn tập trung vào khoảng không đen như mực, nếu là ban ngày ư, cô tưởng tượng ra một hồ nước trong veo với vô vàn cánh sen hồng xinh đẹp, đỡ bên dưới là những phiến lục bình xanh ngát, ở đây ít người lui tới do hồ bị che chắn bởi một rừng đại thụ… Cô càng nghĩ, càng cảm giác không đáng sợ như ban đầu.
“Tôi hồi nhỏ rất sợ bóng tối, hơn mấy đứa con nít khác nhiều,” Bách Liệt nói, “Ông nội tôi vì vậy đã nhốt tôi vào nhà kho, đèn bên trong hỏng, mọi thứ đều mờ tịt, lúc ấy tôi khóc lóc thảm thiết lắm.”
“…” Nhã Văn hướng về nơi nghe được âm thanh trầm thấp của Bách Liệt.
“Sau đó ông ở ngoài cửa, khuyên nhủ tôi, ông bảo hãy làm như bình thường, coi như con đang ngồi trong phòng khách cùng nội trò chuyện thôi, trò chuyện thì có gì đáng sợ.”
“…”
“Mới đầu tôi không chịu, vẫn ầm ĩ đòi ra ngoài, bà nội thấy nên đau lòng, muốn mở cửa cho tôi, nhưng ông kiên quyết không đồng ý. Đợi tôi kêu gào hết hơi hết sức rồi, nội lại tiếp tục tám nhảm đủ thứ, nói chợ đêm có hàng ăn vặt nào ngon, nói thằng cu hàng xóm hôm qua nghịch dại nên hôm nay bị mẹ mắng, nói TV tối nay phát những gì… Sau đó tôi dần bình tĩnh hơn. Tôi có thể nhận ra trong bóng tối cái tủ đựng rượu được trưng cất trong kho, chúng vẫn ở đó, không nhúc nhích lấy một phân.”
Dừng một chút, anh hỏi: “Cô biết điều này nghĩa là gì không?”
Nhã Văn lắc đầu, nhưng lại nhớ Bách Liệt không nhìn được.
“Có nghĩa là, con người ta thường sợ hãi một cách mù quáng, nỗi sợ chỉ do ta tưởng tượng ra thôi, chúng ta cho rằng là thế này, nhưng thực tế lại thế khác, khi cô tìm ra căn nguyên của nó, cô sẽ phát hiện nó không quá ghê gớm như cô nghĩ.”
“…”
“Hồ sen này có đáng sợ không?”
“Không” Nhã Văn tìm thấy đường nét khuôn mặt của Bách Liệt trong màn đêm, anh dường như đang mỉm cười.
“Có đôi khi những điều chúng ta sợ hãi nhất đều là do bản thân mình tự suy diễn. Rất buồn cười không phải sao?”
Nhã Văn ít nhiều cũng hiểu ý của Bách Liệt, nhưng tựu chung vẫn thấy mơ hồ như cũ.
“Nhã Văn,” Bách liệt xoay bả vai cô hướng về ngọn đèn phía xa xa, “Từ hướng đó trông sang, cô sẽ cảm thấy mặt hồ như đang tỏa sáng vậy.”
Nhã Văn nương theo hướng ánh đèn, bỗng nhiên cảnh vật trước mắt tất cả đều trở nên rõ ràng.
“Cô là một cô gái thông minh, có nhiều chuyện, chỉ cần chịu suy sét kỹ thì không điều gì có thể gây trở ngại cho cô cả.”
Nhã Văn lần đầu tiên muốn cảm ơn Bách Liệt từ tận đáy lòng, dù anh nóng lạnh thất thường, khi gần khi xa, nhưng mỗi lúc cô trở nên yếu đuối đều nhận được sự giúp đỡ từ anh. Có đôi khi cô tự hỏi rốt cuộc quan hệ của hai người là gì, không thể xem như bạn tốt, vì giữa họ có rất nhiều bí mật; nhưng nói là bạn bè bình thường thì lại càng không, Bách Liệt hiểu rõ cô như hiểu chính bản thân mình. Bách Liệt là… một người vô cùng đặc biệt, chí ít là đối với bản thân cô.
“Cảm ơn anh.” Nhã Văn thì thầm.
Bách Liệt không đáp, chỉ lặng lặng đứng sau lưng cô, giống như từ trước đến giờ, anh vẫn luôn đứng sau cô như thế.
Sau ngày ấy, phải đến hai, ba hôm Nhã Văn không gặp lại Nhã Quân, dù có chút lo lắng, nhưng cô không dám tìm anh. Cô vẫn lặng lẽ làm việc như trước, hi vọng có thể mượn công việc để tạm quên vấn để tình cảm rối rắm của mình. Các công trình sửa chữa ở làng du lịch đang dần hoàn tất, Nhã Văn tự nhủ có lẽ Nhã Quân không bệnh tật gì, chỉ bận quá mà thôi.
Hôm nay bỗng nắng đẹp bất ngờ, lớp học bắn cung cực kỳ đông đúc và sôi nổi, tầm hai giờ Nhã Văn mới rảnh rỗi để đi ăn cơm, vậy mà nhà ăn đã bị quét sạch, hầu như không còn gì sót lại. Cô đành lựa tạm một cái bánh mì, rót một cốc nước chanh, ngồi dùng bữa gần bể bơi vắng tanh không một bóng người.
Mặc dù mới đầu tháng tư nhưng tầm trưa chiều đã nóng như đổ lửa. Vài anh chàng người Nam Phi và mấy cậu choai choai da trắng đang chơi trong bể bơi, có thể ánh mặt trời luôn là một phần trong cuộc sống của họ, vì mặc kệ làn da nõn nà bị cháy nắng đến đỏ bừng, họ vẫn vô tư đùa nghịch dưới nước như trước.
Nhã Văn vừa gặm bánh mì dai nhanh nhách vừa nheo mắt ngắm bọn họ, tâm tình tự nhiên trở nên sáng sủa. Annie nói rằng cô luôn mang đến cho người đối diện cảm giác u buồn nhàn nhạt, nhưng thật tình nhiều lúc, cô cũng mặc kệ hết thảy để tự tặng cho bản thân chút vui vẻ. Thư Lộ từng nói, sâu trong tâm hồn Nhã Văn lúc nào cũng là một đứa nhỏ rất lạc quan.
Nhã Văn mỉm cười, trên đời này ngoài cô vẫn còn rất nhiều người hiểu cô, quan tâm cô, che chở bảo vệ cô. Bởi vậy, dù gặp phải chuyện gì, cô sẽ cố gắng để luôn lạc quan như vậy.
Chợt chiếc ghế kế bên bị kéo ra, một ly nước chanh đặt mạnh lên bàn.
“Mấy giờ em tan tầm?” Bùi Nhã Quân ngồi xuống cạnh cô, trông hơi lạ so với bình thường. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ bằng vải bông màu trắng, trước ngực ướt đẫm mồ hôi, còn cái quần dính đầy cát cạp trễ hẳn xuống, mà dựa theo cách nói của ba thì mặc kiểu này thà cởi luôn cho rồi, chân anh đi một đôi dép xỏ ngón, nhìn giống với bất cứ vị du khách nhàn nhã nào trong thôn.
Nhã Văn giật mình, trong ấn tượng của cô dù bức bối đến mấy đi nữa Nhã Quân vẫn luôn quy củ một thân quần áo chỉnh tề, giống như thầy giáo chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc để tới thăm nhà học sinh vậy.
“Hôm nay anh nghỉ làm, em có thể dẫn anh đi dạo loanh quanh được không?” Nhã Quân cắn cắn ống hút. Đây vốn là thói quen của gia đình cô, ngoại trừ rượu, uống cái gì đều phải dùng ống hút hết.
Nhã Văn do dự không biết nên trả lời ra sao. Cô rất muốn nói không có rảnh, nhưng bốn rưỡi là cô tan ca rồi.
“Nếu em bận việc đến nửa đêm, anh sẽ chờ đến nửa đêm.” Nhã Quân như biết tỏng cô đang tính toán điều gì trong đầu, trực tiếp ra tay chặn đường lui của địch.
Nhã Văn cười khổ: “Anh chưa bao giờ cho em cơ hội từ chối.”
“Vì em sẽ được nước lấn tới, nếu nhường nhịn một lần, kiểu gì cũng có lần hai, lần ba.”
Nhã Văn cắn môi, im lặng. Cái này cũng đâu phải nguyên nhân chính. Trọng điểm là Nhã Quân không bao giờ chấp nhận bị cự tuyệt, hay ít nhất là bị cô cự tuyệt.
“Em bốn rưỡi mới xong việc, lúc đó anh đến sân tập bắn tìm em nhé.” Nhã Văn tuy rất không tình nguyện nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.
“Được.” Nhã Quân mỉm cười, đưa tay vuốt tóc mai cô đang bị gió thổi loạn vén ra sau tai, “Một lời đã định. Anh phải ngủ trưa đây.”
Nói xong, anh cầm ly nước chanh đi mất.
Nhã Văn dõi theo bóng anh, có hơi sững sờ. Từ khi nào Nhã Quân trở nên thông suốt vậy, chẳng những nhân từ không dồn cô tới chân tường bằng ánh mắt đầy bức bách, mà còn biết ý cho cô một chút không gian riêng tư để tự do hít thở…
Nguyên buổi chiều, trường bắn tên vắng tanh vắng ngắt, gần sát giờ về Nhã Văn mới thu gọn đồ đạc. Chưa kịp kiểm tra lại toàn bộ, cô đã thấy Nhã Quân thong dong đi tới, mặc nguyên như cũ chỉ đổi mỗi đôi giày thể thao.
Anh bỏ hai tay vào túi quần, đến gần cô, thoải mái ngáp một cái.
“Trốn cũng không xong…” Nhã Văn vừa dọn vừa tức lẩm bà lẩm bẩm.
“Anh cũng từng nghĩ em chạy không thoát,” Nhã Quân nhìn cô, “Vậy mà chạy được thật, lại còn chạy rất xa, anh tìm kiếm thế nào cũng không ra.”
“…” Nhã Văn quay đầu lảng tránh ánh mắt của Nhã Quân.
“Cần giúp gì không?” Nhã Quân lái sang chuyện khác.
“Không cần.” Cô khước từ.
Nhưng Nhã Quân vẫn chủ động dọn dẹp, có thể Nhã Văn đúng, anh không bao giờ cho phép mình bị cự tuyệt bởi cô.
Bọn họ nhanh chóng cất hết mọi thứ vào nhà kho, Nhã Văn khóa cửa, hỏi anh: “Anh muốn đi đâu nào.”
“Tùy thôi.” Nhã Quân mỉm cười, “Em thích chỗ nào mình đến chỗ đó.”
Nhã Văn nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định đưa anh tới khu rừng nhỏ luôn thâm u lạnh lẽo vào ban ngày kia.
Hai người kẻ trước người sau, khi ngang qua hồ sen, Nhã Văn bỗng dừng lại, đến giữa cầu đá rồi nhìn xuống. Quả như lời Bách Liệt, không còn chút đáng sợ nào.
“Đang suy nghĩ gì vậy.” Nhã Quân thắc mắc.
Nhã Văn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là… một người bạn nói với em, mặc dù nơi này ban đêm đen kịt rất ghê người, nhưng chỉ cần hình dung đến cảnh vật vào ban ngày, tự nhiên sẽ thấy bình tâm lại.”
“…” Nhã Quân không nói, quan sát cô chăm chú.
“…”
“Là Tưởng Bách Liệt?”
“?”
“Người nói những lời này, là Tưởng Bách Liệt sao?” Ngữ khí của Nhã Quân trở nên cứng nhắc.
“Mặc kệ là ai,” Nhã Văn không muốn đáp, hai tay bám chặt thành cầu, “Em thấy lời họ nói rất có lý.”
Nhã Quân bỗng đứng phía sau cô, hai tay cũng vịn lan can, vây cô trong ngực mình.
“Bùi Nhã Văn, có một vấn đề, anh muốn em trả lời thành thực,” Hơi thở của anh vấn vít quanh tai, “Em với hắn rốt cuộc có quan hệ gì.”
“Đồng nghiệp hay bạn bè thôi…” Nhã Văn không dám quay đầu, cảm giác được lúc này cô và anh gần gũi đến mức nào.
“Anh không bao giờ tin có tình bạn tồn tại giữa đàn ông và đàn bà.” Giọng Nhã Quân lạnh lùng, buộc cánh tay thêm chặt quanh thắt lưng cô.
“… Chúng ta đi tiếp được không?” Nhã Văn vẫn không ngoảnh lại, cũng không trả lời vấn đề của anh.
Nhã Quân than nhẹ, nhưng cô vẫn nhận ra, vì hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, có chút ngứa ngáy.
Qua mấy giây, anh buông tay, nhường cô dẫn đường.
Nhã Văn cố nén một tiếng thở phào, tiếp tục hướng về khu rừng nhỏ.
Thực tế Nhã Văn rất sợ phải đến đó, hai bên cơ man toàn là cây, dù ban ngày chăng nữa thì hầu như vẫn không ai dám tới, phân nửa số du khách và nhân viên G.O. chấp nhận vòng qua bờ biển, ngồi ở bến chờ xe buýt mười lăm phút, lộ trình mất khoảng bốn, năm phút nữa, còn hơn băng qua con đường vốn chỉ tốn mười lăm phút đi bộ này.
Nhưng thật tình Nhã Văn khá yêu nơi đây, vì cuối đường có thể trông thấy biển, mỗi khi ra khỏi rừng, được ngắm một không gian xanh thẳm bao la, cơ hồ bao nhiêu vất vả khổ cực cũng đều đáng giá.
Thời điểm khi hai người tiến vào rừng, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chim hót, còn lại không có bất kỳ một âm thanh nào.
“Đây là chỗ em thích nhất?” Nhã Quân hỏi.
“Không, là sợ nhất.” Nhã Văn đáp, chầm chậm thả bộ.
“Vậy sao em lại dẫn anh tới?” Giọng anh nghe chừng có vẻ hứng thú.
“…Không biết, chỉ là tự nhiên muốn thế mà thôi.” Có lẽ vì cô tin, ở bên anh cô tất không còn sợ hãi nữa.
“Hay là,” Anh lẩm bẩm có chút cô đơn, “Em coi anh cũng giống với cái nơi rùng rợn này sao.”
Nhã Văn rất muốn phá lên cười, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
“Đồng nghiệp nữ của em bảo, có lần vội vã tới nhà ăn vào ban đêm, mà xe buýt vừa mới khởi hành, cô ấy đành phải đi vào đây. Được một đoạn bỗng lạnh sống lưng, ngoái lại thì thấy một toán lửa xanh lơ lơ lửng lửng giữa trời, tựa như ma trơi.”
“Rồi sao?”
“Sau đó cô ấy sợ quá vắt chân lên cổ mà chạy, từ bấy đến giờ không có cô gái nào dám đơn thương độc mã trên con đường này nữa.” Nhã Văn ngẩng đầu, tìm kiếm bầu trời đã bị hàng nghìn thân đại thụ che phủ.
“Em ám chỉ anh là đoàn ma trơi đúng không?” Nhã Quân khoanh tay trước ngực, nhìn cô.
“Đâu có.” Nhã Văn ngoảnh đầu, không khỏi mỉm cười, “Nhưng khi anh đứng sau em tự nhiên em cũng hơi ơn ớn.”
“Em nói vậy làm anh không biết nên khóc hay nên cười đây,” Nhã Quân bĩu môi, khóe miệng nhếch lên, “Nhưng ít ra lâu lắm rồi, anh mới được nghe em nói giỡn.”
Nhã Văn quay đầu về, chầm chậm bước tiếp
Không rõ từ khi nào, cô đã không còn bám đuôi theo Nhã Quân, mà hình thành thói quen dẫn trước anh. Mỗi khi tan học, thời điểm ngẫu nhiên dõi về phía sau, Nhã Văn lại thấy anh đang thong dong thả bộ, phát hiện cô nhìn mình, trên mặt anh có ý hỏi: Làm sao? Lúc đó cô lại ngoác miệng nhăn nhở, vô tư băng băng về phía trước. Bây giờ cô mới nhận ra, cứ làm cái đuôi của anh có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, bởi vì vừa nhấc mắt là có thể thấy mục tiêu, vĩnh viễn biết phải đi về hướng nào.
“Em có nhớ con ngõ nhỏ sau trường không?” Nhã Quân bỗng hỏi.
“Nhớ chứ, đèn không có mà cũng ít người qua lại.” Nhã Văn thấy hơi khẩn trương.
“Trong đó rất nhiều cây, Đại Đầu thường bảo nhìn chúng như quái vật ấy.” Giọng Nhã Quân trở nên mờ ảo.
“Có lần, anh còn leo lên nữa…” Nhã Văn ngắm nghía xung quanh, hồi tưởng tình cảnh khi đó.
“Anh còn nhớ, tự nhiên em bật khóc.”
“Đó là tại anh từ trên cao ngã xuống, suýt thì gãy chân…” Nhã Văn tức giận xoay người, trong giây lát kinh ngạc mà hít thật sâu.
Bởi vì, Nhã Quân đã trèo trên một cái cây, mặc dù không cao lắm nhưng vẫn làm cho Nhã Văn choáng váng.
“A Văn, anh tới đây.” Nhã Quân nhìn cô, biểu tình hăng hái y hệt chàng thiếu niên mười bảy tuổi năm nào.
Nhã Văn chưa kịp há mồm, Nhã Quân đã đột ngột buông người, nhảy thẳng xuống chỗ toàn sỏi đá, sau đó khuôn mặt anh nhăn lại đầy đau đớn.
Nhã Văn bổ nhào tới bên cạnh, quỳ trên đất lo lắng hỏi: “Làm sao rồi? Làm sao rồi?”
“A… Chân anh…” Nhã Quân cắn chặt răng: “Không có cảm giác…”
“Cái gì, sao có thể…” Hốc mắt Nhã Văn đỏ ửng, tựa như cái đêm ấy, cô thậm chí không phát hiện đầu gối mình vì cọ vào đá mà đã trầy cả da, “Em, em gọi bác sĩ ngay.”
“Đừng đi,” Nhã Quân nắm chặt cánh tay cô, “Ai da… Chân của anh…”
Nhã Văn hoảng đến nỗi không biết nên làm thế nào mới tốt, cô không thể để mình anh ở lại đây, lại chẳng có cách gọi người cứu viện.
Nhã Quân quan sát cô, vẻ thống khổ bất ngờ biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
“Anh…” Nhã Văn kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Dù anh đã không còn là thằng nhóc mười bảy lóng ngóng vụng về,” Anh chớp chớp, “Nhưng em vẫn chỉ là bé con mười bảy chậm tiêu mà thôi.”
Nhã Văn ngơ nhác, chẳng nói chẳng rằng, hai tay vẫn bấu chặt cánh tay anh.
Nhã Văn không kìm được bật khóc nức nở, cô khóc rất thương tâm, khóc rất to, đến nỗi Nhã Quân đang cợt nhả phải biến sắc.
“A Văn…” Nhã Quân ấp úng, không biết nói gì cho phải.
“Bùi Nhã Quân, anh quá đáng lắm rồi…” Cô nấc lên, “Tại sao lại muốn đùa kiểu này chứ…”
“… Xin lỗi.” Nhã Quân ôm cô đầy yêu thương, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Anh quá quắt lắm… tôi ghét anh…” Nhã Văn không còn sức mắng mỏ, giãy giụa, hai hàng lệ cứ chảy dài như đê vỡ. Cô nhận ra bản thân vừa hoảng sợ đến nhường nào, sợ anh phải chịu dù chỉ là một chút tổn thương nhỏ bé nhất.
“…” Nhã Quân siết thật chặt, như lo chỉ vừa buông lỏng là cô liền muốn bỏ chạy khỏi anh vậy.
“Tôi hận anh!” Nhã Văn dùng đầu mình đập mạnh vào đầu Nhã Quân, nhưng anh không phản ứng, vòng tay thu lại chặt hơn nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Nhã Quân thì thầm, sau đó hôn lên trán cô.
Sau này, Nhã Văn không nhớ rõ mình ở trong khu rừng âm u ấy khóc bao lâu, chỉ biết rằng, khi nước mắt ngừng rơi, Nhã Quân bèn cõng cô về. Hai đầu gối cô đều chảy máu, trông đã xót. Cô không rõ vẻ mặt Nhã Quân, có điều cô đoán, lòng anh nhất định cũng xót xa vô cùng.
Trên hành lang ký túc xá bọn họ gặp Annie, cô ấy lập tức giúp họ mở cửa, đồng thời chạy đôn chạy đáo tìm hộp cứu thương.
“Chúng tôi ổn, cảm ơn.” Nhã Quân bế Nhã Văn đặt xuống giường, cười với Annie đầy cảm kích.
Annie len lén liếc Nhã Văn, chần chừ mãi rồi mới gật đầu, rời khỏi phòng.
Nhã Quân vào nhà tắm lấy một cái khăn ướt, quỳ xuống trước mặt Nhã Văn, nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương.
“Em… Tự em làm.” Nhã Văn mất tự nhiên cử động thân thể, không cẩn thận đụng vào chỗ bị thương, quai hàm nghiến lại vì đau.
“Đừng cử động.” Nhã Quân khẩn trương quát lên ra lệnh.
Nhã Văn không cố cự tuyệt nữa, tùy ý để anh làm sạch vùng da bị trày, lấy thuốc mỡ, băng gạc và băng dán. Cô một câu không dám than khổ, chỉ cúi gằm.
Khi Nhã Quân đang quấn băng gạc lên chân Nhã Văn, bỗng có tiếng đập cửa dồn dập. Anh nhìn cô, đứng dậy mở cửa, thấy Bách Liệt và Annie đang thở hổn hà hổn hển bên ngoài.
Bách Liệt đi vào, dò xét Nhã Văn chăm chú, nét mặt anh không để lộ bất kỳ biểu hiện nào. Sau đó, anh bỗng nửa đùa nửa thật hỏi: “Này, hai người vừa đánh nhau đấy à?”
Nhã Văn không muốn bọn họ thấy hai quả đào sưng phù trên mắt mình, vội khoát tay: “Tôi không cẩn thận bị ngã thôi…”
“À…” Bách Liệt vụng về đáp lại một tiếng, sau đó im bặt không nói gì nữa.
“May không có vấn đề gì lớn,” Ạnnie tận lưc điều hòa bầu không khí ngượng ngùng, “Vừa nãy mình kể chuyện với Bách Liệt anh ấy hơi hoảng nên vội vàng đến đây, cậu không sao là tốt rồi. Bách Liệt, anh trốn việc lâu thôn trưởng sẽ khó chịu đấy, chúng ta quay về nào.”
Ánh mắt Bách Liệt không rời đầu gối đã được băng bó của Nhã Văn, qua hồi lâu mới nói: “Chúng tôi đi trước, cần thì tới quầy bar tìm tôi nhé.”
Nói xong anh xoay người, lúc lướt qua Nhã Quân, đôi mắt phượng kia bỗng trở nên lạnh lẽo. Nhưng chớp cái sát khí đã biến mất, anh lặng lẽ theo Annie, tiện tay đóng cửa lại.
Nhã Quân nhếch miệng bất lực, chậm rãi bước về phía Nhã Văn, tiếp tục chăm sóc vết thương của cô.
Bọn họ không ai lên tiếng, tận đến khi tay Nhã Văn không còn đặt lên chân cô, mà chống sau lưng cô, đem cô bao bọc trọn trong lòng.
“Xin lỗi…” Mặt Nhã Quân từ từ sát lại gần, muốn đặt lên môi Nhã Văn một nụ hôn.
Nhã Văn vội quay đầu lảng tránh: “Anh đi đi…”
“Hãy tin anh,” anh áp trán vào trán cô, “Anh không bao giờ muốn làm em khóc, chỉ mong lúc nào em cũng cười thật hạnh phúc.”
Nhã Văn khụt khịt chua xót, nước mắt sắp chảy xuống lần nữa.
“Xin em đấy,” Nhã Quân vội bịt mũi cô, giống như cách mà ba ba thường tóm lấy cái mũi nhỏ xinh này mỗi khi chủ nhân của nó bắt đầu sụt sùi, “Em mà khóc nữa chắc anh điên lên mất.”
Nhã Văn đánh vào tay anh, cố hít vào vài cái, nhịn không rơi lệ.
“Tha thứ cho anh nhé.” Nhã Quân dè dặt cầu hòa.
Nhã Văn suy ngẫm, không biết nên gật hay nên lắc, vì căn bản cô không giận anh, cô chỉ tức giận chính bản thân mình.
“A Văn, nói với anh đi…” Nhã Quân van nài.
“… Để em ngủ một chút được không, em thấy hơi mệt.” Cô kiệt sức đáp.
Nhã Quân trầm mặc nhìn Nhã Văn trong chốc lát rồi đứng lên: “Vậy anh đi đây… Xin em hãy nhớ kỹ lời anh.”
Anh đi thẳng, đóng cửa, không ngoái lại lần nào.
Căn phòng giờ chỉ còn âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức, Nhã Văn chán nản cuộn tròn trong chăn, chân nhói lên từng đợt đau đớn, nhưng cô không mấy quan tâm. Cô nhắm mắt, cố tìm đến giấc ngủ, ít ra lúc ngủ cô không cần suy nghĩ gì nữa, không cần suy nghĩ về Nhã Quân, về quá khứ và tương lai cho hai người.
Nhưng ngay cả trong giấc mơ trái tim Nhã Văn vẫn tràn ngập bóng hình anh. Cô mơ mơ màng màng, dường như trông thấy chàng thiếu niên với đôi mắt đẹp như vầng trăng sáng đang chân thật đứng trước mặt mình ngay lúc này vậy.