Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 9
Chiến và tôi trở lại nhà chú Ba Lành xế chiều ngày chủ nhựt như đã hẹn. Tôi định đi một mình thôi, nhưng Chiến đòi đi theo vì hắn cũng như tôi thật muốn được nghe chú Ba Lành nói do đâu mà chú chửa cái chân trặc của thằng Nhân (đến hôm nay thì nó đã bình phục hoàn toàn)mà không hề đụng chạm gì đến thằng nhóc cả. Hơn nữa hình như hắn ta cũng thích cái phong cách chơi đờn ca tài tữ điệu nghệ, bình dân của chú Ba và các bạn của chú. Còn tôi, ngoài những chuyện đó, dòng nhạc bài Lưu Thủy Bắc Oán Ai cùng người con gái đờn tranh thật tự tin, thoải mái khi kéo mấy con nhạn để chỉnh dây lúc đang hoà tấu (người nhạc sĩ đờn tranh chứng tỏ tài nghệ của mình cao thấp là những lúc như vậy) khi bài nhạc qua khúc chuyển đã để lại trong tôi một ấn tượng khó quên, và tôi rất muốn gặp lại. Có lẽ vì nôn nóng chúng tôi đến hơi sớm, nhà vắng hoe , con ngựa cũng không có trong chuồng. Chiến dựng xe nhìn vào trong nhà nói với tôi :
– Chắc chú Ba đánh xe chưa về.
– Tao cũng nghĩ vậy, nhưng hôm đưa thằng Nhân lên sớm hơn giờ nầy mà chú đã về rồi mà, hay là hôm qua chú đi Dĩ An, gặp độ trên đó rồi. Tôi cười trả lời Chiến.
– Mầy thiệt tình, chú ở trên đó, mối chở hàng cho người ta chú bỏ cho ai chứ, hơn nữa chú đã hẹn với mình mà , thôi, tao với mầy ngồi đây chờ chú Ba đi.
Không lẽ cả hai đều ngồi lên 1 chiếc Honda, vì nhà chú Ba không có cửa, nên tôi thấy ngay chiếc võng trong nhà chú :
– Tao thấy vô nhà chú đưa võng đợi chú có lý hơn đó Chiến, nhà chú không làm cửa thì chú đâu ngại người ta vô lúc chú vắng nhà chứ.
Chiến cũng thấy bộ ván ngựa, vào ngã lưng 1 cái chắc là đã lắm ,hơn nữa Chiến cũng muốn mang túi đồ nhậu Chiến đem theo vô nhà, nên chống xe lên , nhưng còn ráng nói :
– Đời bây giờ, đây là lần đầu tiên, tao thấy một căn nhà không có cửa thiệt là lạ quá. Một cái bịch nylon, 1 cái lon… người ta còn lượm , huống chi nhà chú…
Tôi cắt ngang lời Chiến :
– Ừ, tao cũng đang thắc mắc như mầy vậy, hay là chú quen biết hết với các tay giang hồ nên họ hỗng dám vào.
Chiến cười trừ :
– Tao làm sao mà biết chứ.
Hai đứa chúng tôi từ từ đi vào nhà chú Ba. Từ chổ đậu chiếc Honda đến trước nhà chú Ba khoảng hơn 5 thước, nhưng quái lạ, tôi và Chiến bước hoài mà không tới được, cứ chúng tôi bước 1 bước thì cảm giác như căn nhà lui ra 1 chút và khoảng cách 5 thước đó cứ giữ nguyên không ngắn lại chút nào. Buổi xế trưa tuy có gió nhè nhẹ, nhưng hai đứa chúng tôi tháo mồ hôi… Chiến buông túi đồ xuống đất, quay sang tôi run giọng :
– Bình, sao kỳ vậy, nãy giờ hình như tao với mầy chỉ dậm chân tại chổ thui hà…
Tôi cũng đang hoang mang chưa kịp trả lời Chiến thì nghe tiếng vó ngựa trên đường. Chú Ba Lành đang đánh xe về nên tôi nói lãng :
– Chú Ba về kìa…
Tôi quay nhìn ra con đường đất đỏ, nuốt nước miếng để cố dằn những nhịp tim đang rối loạn của mình. Nếu tôi không phải là người trong cuộc thì làm sao tôi có thể tin được một chuyện hoang đường như thế lại xãy ra ban ngày ban mặt. 5 thước đi hoài không tới, mà khi bước thì có cãm giác như mình đang mộng du. Chú Ba Lành ghìm cương cho con ngựa bước chầm chậm vào sân nhà. Chú nhảy xuống dừng nó lại và nói lớn với chúng tôi :
– Tao bận chở thêm một chuyến cho người quen nên về trể chút, tụi bây tới lâu chưa vậy? Sao không vô nhà ngồi át… rồi chú như sực nhớ ra :
– À, mà… Tôi và Chiến đang chờ chú nói tiếp, nhưng chú đã nói tránh đi :
-… chờ tao chút nhen. Ê, Bình, đem những đồ nầy vô bếp đi, hôm nay gặp mấy thứ rau tươi, tao làm món nầy đải mầy và thằng Chiến, mầy ăn xong bảo đảm về bên đó còn thèm hì hì…
Chú cười hà hà khi tôi bước đến đón lấy một cái rổ lớn đựng bên trong toàn rau mà tôi biết tên một số như bông súng, càng cua, đọt xoài, lá hẹ… vài bắp chuối hột và hai con cá bông lau thiệt bự đã làm sạch…
– Món gì vậy chú Ba? Tôi hỏi chú , bưng rổ rau và nhìn vào trong nhà…. hồi nãy tụi cháu…
– Hà hà… bi giờ thì tụi bây vào được rồi, không có gì đâu…
Chú cười lớn và tiếp :
– Mắm kho và rau , mầy và thằng Chiến ăn được không?
Nghe mắm kho tôi đã ứa nước miếng, chưa kịp trả lời chú thì nghe tiếng Chiến :
– Cháu ăn mắm không được, nhưng nuốt được hà chú Ba ơi… ây da, chú Ba biết nấu mắm hả? Hắn mạnh miệng, nên tôi nghĩ hắn cũng đã hoàn hồn như tôi.
– Biết cái mốc xì họ , nào phải tao nấu đâu , nó kìa…
Theo ngón tay chỉ của chú, tôi và Chiến nhìn ra đường thấy cô Tư Én lái chiếc Honda chạy chậm chậm chờ Hấu đạp xe đạp phía sau…
Chú Ba tháo hàm thiếc cho con ngựa, dắt nó vô chuồng… Tôi và Chiến dè dặt bước vào nhà chú Ba… bình thường mà, căn nhà đâu có thụt lùi như lúc nãy , tôi vừa đặt rổ rau xuống chiếc bàn nhỏ sau bếp thì cô Tư Én và Hấu cũng vừa vào đến trước sân.
Vừa tháo cây đờn tranh của Tư Én đang đeo trên lưng xuống (*) Hấu gọi tôi, khi thấy tôi và Chiến đang nhìn ra :
– Anh Bình, đem dùm em cây đờn của chị Tư vào nhà đi, để em phụ chị ấy chút.