Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác

Chương 28


Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 28

Thầy Hai Lý trầm ngâm :
– Tui nghĩ…
Nhưng thầy chưa kịp nói tiếp thì cô Ba Hạnh đã từ nhà trong mếu máo chạy ra :
– Ba ơi, thầy Hai ơi, sao anh Định, ảnh…
Thầy Hai Lý và ông Bảy Thọ đứng bật dậy :
– Nó sao… và họ cùng chạy vào nhà trong. Lành đang ôm Định trên tay, Định như đang gồng mình mà hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàm răng nghiến lại trong lúc hai bàn tay cũng nắm chặc, như đang tuyệt vọng chiến đấu với một người vô hình nào đó, và máu đang ứa ra từ hai lổ mũi của anh… Nhìn anh như vậy Hạnh ôm mặt khóc rưng rức làm bà Bảy cũng mũi lòng khóc theo.
Thấy mọi người vừa vào Lành nói ngay :
– Lúc nảy, ảnh tự dưng ngồi bật dậy, con sợ ảnh té xuống đất nên chạy tới ôm ảnh, sao ảnh kỳ quá hà Cậu Bảy ơi…
Thầy Hai Lý bước đến dùng hai ngón tay cái xoa vào hai bên thái dương của Định… người Định bỗng dưng dịu lại , thầy Hai nói với Lành :
– Đặt nó nằm xuống đi, nước gừng tao dặn lúc nảy tụi bây cho nó uống chưa?
Hạnh quay lại, đôi mắt đỏ hoe:

– Dạ, nấu rồi, nhưng ảnh luôn cắn hàm răng chặc vậy nên không cho ảnh uống được, con định ra cho thầy hay, thì xảy ra việc như vừa rồi…
– Đem đây…
Hạnh bưng chén nước gừng lại đưa cho thầy Hai Lý , nhưng thầy bảo đưa cho Lành và nói :
– Tao xoa huyệt thái dương cho nó, khi mầy thấy răng nó bớt nghiến thì đút cho nó uống nha…
Lành chỉ đổ cho Định được 2 muổng nhỏ thì phương pháp xoa huyệt của thầy Hai đã không còn hiệu nghiệm, vì răng của Định lại cắn chặc như cũ. Thầy Hai Lý thở ra, khi bắt mạch cho Định :
– Sao lại như thế nầy…
Ông Bảy Thọ lo lắng hỏi ngay :
– Thế nầy là thế nào thầy Hai?
– Mạch của nó có lúc không nhảy luôn, như là người chết vậy…
– Chết…!!!
Mọi người sợ hãi nhìn nhau, và cô Ba Hạnh lại khóc … Vừa lúc đó thì Tỵ chạy vào :
– Thầy Hai ơi, có anh Tín con của thầy tới kiếm thầy kìa…
Thầy Hai Lý nhỏm dậy :
– Kêu nó vào đây…
Thầy Hai vừa nói xong thì Sửu đã dắt vào một thanh niên trạc tuổi như Lành… Tín là con trai Út của thầy Hai Lý…anh chào mọi người và nói với thầy Hai :
– Con đã tới nhà Bác Mười để mời Bác sửa nhà ình như tía dặn, nhưng không gặp được Bác Mười, nghe Bác Mười gái nói, Bác bị bịnh sao đó mấy ngày rồi nên từ chối không đi đâu hết á…
Nghe Tín nói tới đó, ông Bảy Thọ trợn mắt :
– Ông ta mới đờn ca ở đây tối hôm qua mà bịnh gì mấy ngày…
Thầy Hai Lý quay nhìn Định thở dài :
– Dĩ nhiên là ông ta biết chuyện của mình làm đã có người khám phá ra, nên…

Thầy Hai bỏ lững câu nói, mà quay lại bảo Tín :
– Thôi mầy về đi, tao ở lại đây vài hôm…
Khi Tín đi rồi, thầy lại ngồi xuống bên Định, nắm cổ tay anh, thăm lại mạch, lẫm bẫm một mình :
– Nếu cứ như vầy, nó không qua được 3 hôm đâu, sao lại như thế được, quẻ Tiên Thiên sai sao, mình có quên gì không …
Vừa nghe thầy Hai Lý nói Định không qua được 3 hôm, Lành sực nhớ lại lời dặn của Định, mà sáng giờ lu bu anh đã quên mất :
– A, con nhớ lại…
Mọi ánh mắt đều nhìn về anh, với những câu hỏi dồn dập :
– Mầy nhớ gì?
– Nhớ gì sao không nói ngay đi coi…
– Chú nhớ gì vậy? anh Định có dặn gì chú à?
Lành tháo sợi dây chỉ điều đeo chiếc túi vải nhỏ hình tam giác trên cổ xuống :
– Anh Định khi bảo con đi về, có trao cho con chiếc túi vải nầy, dặn con nếu anh ấy xảy ra chuyện thì đốt nó ngay, và trong vòng 7 ngày nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên, nhưng sáng giờ con quên mất…
Mắt thầy Hai Lý sáng lên, thầy tươi ngay nét mặt :

– Tao biết mà, phải như vậy chứ, đâu thể như thế nầy được…
Ông Bảy Thọ nhìn Lành :
– Mầy thiệt tình nha Lành, sao mầy quên gì mà quên ác vậy? Nó còn nói gì nữa không?
Lành lấm lét nhìn ông :
– Dạ không, ảnh chỉ dặn vậy thui hà…
Hạnh đi tới bên Lành, định dằn lấy chiếc túi vải :
– Chú Lành, đưa chị coi…
Nhưng thầy Hai Lý ngăn cô lại :
– Đừng, con Ba, bây đừng đụng vào chiếc túi đó… Lành, mầy lấy một cái tô kiểu, đổ vào đó chút rượu, đốt ngay chiếc túi đi… hy vọng thằng Định sẽ được cứu…
Hạnh vừa dừng lại thì Mén đã cầm một chiếc tô kiểu chạy lên đưa cho Lành :


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.