Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 25
Ông Bảy Thọ xen vào :
– Nước cũng sắp đứng lớn rồi, thôi mình chơi một cặp Tứ Bữu “Minh Hoàng Thưởng Nguyệt” và “Ngự Giá Đăng Lâu” rồi nghỉ là vừa, được không anh Năm?
Năm Chắc cười hề hề giơ hai tay lên khỏi đầu :
– Chịu thua, chịu thua anh… ây da, bộ Cữu Nhĩ đó coi vậy mà khó chịu lắm, thôi, tui làm khán giả… cậu Định thì sao? Ủa còn anh Mười đâu nảy giờ không thấy vậy anh Bảy?
– Ảnh nói có chuyện nên đã về từ lúc mình bắt đầu chơi bài Ngự…
Định cũng cười theo :
– Chú Bảy là chủ nhà, đã muốn thì cháu đâu dám cải chứ…
– Sửu , mầy bao chót đi nha… Ông Bảy Thọ vừa so lại dây cây đờn Kìm vừa gọi Sửu… và người ta thấy ông cười cười đưa song loan cho Định…(*)
Buổi chơi đờn ca tài tử kết thúc trong không khí vui nhộn thoả mản của tất cả mọi người… và trong buổi tiệc chia tay Năm Chắc đã không ngớt lời ca tụng Định vì tài nghệ cùng tính khiêm nhường của anh, nhất là Lành, cứ nghĩ là anh ở trên bờ kinh nên định sẽ theo anh học đờn.
Cuộc vui nào rồi cũng qua, gia đình ông Bảy Thọ bùi ngùi tiển ông Năm Chắc và đào kép gánh hát của ông lúc trời đã quá nửa đêm. Trong lúc người của gánh hát theo chiếc cầu sau trại cưa để xuống ghe, Định bất chợt hỏi Lành, tay chỉ vào chiếc ghe miền Tây đang nằm trong ụ :
– Mình có thể xuống chiếc ghe đó coi chút không chú Lành?
– Được chứ, ghe nhà mà, nhưng bây giờ tối hù đâu thấy gì chứ, sáng mai đi, em sẽ đưa anh xuống đó chơi… mà anh Định nè…
– Hử…? Định trả lời Lành mà mắt vẫn nhìn về phía chiếc ghe…
– Anh Định dạy đờn cho em nha…
– Ừ…
Lành hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng trả lời cộc lốc của Định, nhưng thấy anh vẫn chăm chăm nhìn về phía chiếc ghe, Lành chưa kịp nói thêm gì nữa thì Định bỗng kéo Lành đi nhanh ra đường, vừa đi anh vừa nói :
– Tôi có chuyện cần làm, và nhờ chú giúp tôi, khi xong việc , nếu tôi còn sống , tôi hứa sẽ dạy hết những gì tôi biết cho chú… còn bây giờ…
Định cởi sợi dây chỉ điều đeo một chiếc túi vãi nhỏ hình tam giác màu đỏ thẩm trên cổ xuống đưa cho Lành :
– Chú giữ thật kỷ chiếc túi nầy hộ tôi… sáng mai, nếu tôi không về trong nhà, tức là đã có chuyện, chú đốt ngay chiếc túi nầy… và bảo mọi người hãy chờ trong vòng 7 ngày, nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên… Nhớ nha chú Lành , bây giờ chú về nhà đi…
– Nhưng em thường ngủ tại xưởng cưa nầy mà… anh nói gì kỳ vậy anh Định, có chuyện gì chứ?
– Chuyện gì thì rạng ngày chú biết liền, còn bây giờ chú về trong nhà là để ngăn, đừng cho cô Ba Hạnh ra đây… chú đi đi, cô Ba Hạnh đang kiếm mình đó, nhớ lời tôi dặn chú nha…
* trong dàn đờn bài bản tài tử, người giữ song loan là người leader thường chơi đờn Kìm, phải thuộc vững vàng bài nhạc để giữ trường canh cho cả nhóm, còn không chắc thuộc thì không dám giữ song loan .
Muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lành bỗng cúi mặt “dạ” nhỏ, đeo chiếc túi vải của Định vào cổ đi nhanh về nhà. Chiếc ghe chài chở gánh hát Hương Quê đã nhổ neo, khán giả hâm mộ cũng tản mát về nhà để kịp ngã lưng vài giờ chuẩn bị ột ngày mới, trả lại vẻ vắng lặng cho con đường trước chợ Xoài Hột. Nhìn bóng Lành vừa khuất sau hàng cây trồng bên đường, Định chậm rải bước ra ụ ghe, theo dàn sườn hai bên thành ụ, trèo lên mũi ghe…