Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 21
– A, chị , cháu… đi Saigon mới dìa hả… thằng Long có khoẻ không? Năm Chắc mau mắn.
– Dạ, cháu nó cũng thường, cám ơn anh.
– Bây giờ đường sá, xe cộ dễ dàng, đi đâu cũng tiện, tôi cũng định hôm nào đi Saigon chơi một chuyến… Mười Tung xen vào.
– Anh muốn đi lúc nào mà chẳng được chứ… chỉ là anh có chịu để cho cái bào cái đục của anh nghỉ xả hơi không thui…
Ông Bảy Thọ cười hệch hạt… Má con con Hạnh vào rửa mặt nghỉ chút đi, rồi con Hạnh ra đây ca vài bản cho chú Năm bây nghe, để chú bây nhắc hoài…
Hạnh “dạ” và cúi đầu đi theo bà Bảy vô trong, trong lúc Năm Chắc so lại dây chiếc đờn tranh :
– Đêm nay là đêm hát chót tại Xoài Hột, khuya ngày mai thì tui phải dọn vào Sông Thuận, vậy trưa mai đi, dọn dẹp xong xuôi tụi tui tới anh chơi… tụi mình làm một chầu tới nước đứng lớn thì rút… anh Bảy nghĩ có được không?
– Gì mà không được chứ… cứ như vậy đi nha… tiếng cười của họ cất lên hoà trong tiếng đờn dồn dập….
…”Bóng người vừa khuất xa xăm
Nhưng vẫn sống mãi đời đời trong tim em”…
Hạnh chấm dứt lời hát bài vọng cổ “Cô bán đèn hoa giấy” cùng lúc với tiếng gỏ song loan dứt câu của ông Bảy Thọ… Năm Chắc gở ba chiếc móng đờn ra khỏi ba ngón tay cái, trỏ và giữa của mình, chép miệng nói với ông :
– Con nhỏ nầy càng lúc giọng ca của nó càng ngọt ngào, điêu luyện… anh không cho nó đi hát thiệt uổng quá đi.
Ông Bảy Thọ chưa trả lời thì Mười Tung đã xen vô :
– Chú Năm nói vậy chứ, anh chị Bảy chỉ có một đứa con gái, đi hát rày đây mai đó, cha mẹ nào chịu chứ.
Năm Chắc nhìn Mười Tung :
– Thi tui cũng biết nên nói chơi thôi, chứ con Ba mà theo tui, bảo đảm trong một thời gian ngắn, mấy đoàn Saigon mà không đi kiếm nó thua gì tui cũng thua…
Ông Bảy Thọ cười đưa câu chuyện sang hướng khác :
– Hai anh ở lại dùng cơm luôn nha…
– Ý, không được đâu, tui phải về đoàn ngay lo cho tụi nhỏ… hẹn hai anh ngày mai đi…
và Năm Chắc quay vào trong nói lớn :
– Tui về Chị Bảy ơi… chị và con Hạnh tối nay nhớ tới coi hát ủng hộ nha…
Bà Bảy Thọ vừa lau tay trên chiếc khăn rằn vắt ngang vai vừa đi ra :
– Anh Năm không ở lại dùng cơm với ba con Hạnh luôn…
Năm Chắc cười :
– Thôi, ngày mai đi… giờ tui phải về mới được…
Mười Tung cũng xen vô sau khi gắn điếu thuốc rê vừa vấn lên môi và bật lửa mồi :
– Tui cũng dìa luôn nha, hẹn anh chị ngày mai …
Đưa Mười Tung và Năm Chắc ra về xong, Ông Bảy Thọ quay vào nhà thì đã thấy bà Bảy ngồi chờ ông trên ghế, và Hạnh đang châm nước sôi vào bình trà trên bàn. Từ xế đến giờ, ngoài mặt thì ông vui cười hoà đờn với khách, nhưng trong lòng ông như lửa đốt, khi thấy bà Bảy và Hạnh đi về mình ên. Ông kéo ghế ngồi xuống đâu mặt với bà Bảy :
– Má con đi Saigon về, có gặp được thầy Hai Lý không?
– Không, nhưng… bà Bảy chưa nói được gì thêm, thì ông Bảy đã thở dài buồn so :
– Tui cũng đoán trước là như vậy… thiệt tình không lẽ mình phải gánh cái nạn nầy…
Hạnh rót trà ra tách cho ông Bảy :
– Ba uống nước đi, con với Má không kiếm được thầy Hai Lý, nhưng kiếm được người khác…
Ông Bảy tròn xoe mắt nhìn Hạnh :
– Kiếm được ai, bộ má con mầy đã nói chuyện nầy cho người ta biết rồi hả? Ai vậy? lạ , quen?
Bà Bảy bưng tách nước trà đưa cho ông :
– Từ từ, ông để nó kể cho ông nghe, dỉ nhiên là người lạ rồi, nhưng thằng nầy tôi thấy tánh tình cũng hiền lương, để nó đến coi như thế nào rồi tính.
Ông Bảy bưng tách nước trà thổi bớt nóng, uống một ngụm xong đặt xuống bàn thì Hạnh ngồi xuống kế bên ông từ từ thuật lại hết những diển tiến gặp Định cho ông nghe. Ông Bảy bán tín bán nghi :
– Được không đó Hạnh…?
– Con cũng không biết nữa, nhưng sao con có cãm giác anh Định sẽ giúp mình giải được bùa của Mười Tung…
Nét mặt ông Bảy bỗng đăm chiêu, móc gói thuốc rê, vò vò tờ giấy quyến để vấn thuốc :
– Tao chỉ sợ thằng Định gì đó tuy biết nghề, nhưng kém hơn người ta mà nhúng vào thì chết…
Bà Bảy nhìn ông :
– Ông nói vậy là sao?
Ông Bảy đốt điếu thuốc vừa vấn hít một hơi :
– Theo lời thầy Hai Lý, người giải bùa Lỗ Ban tài nghệ phải cao hơn người ếm, chứ nếu kém hơn có thể gặp hoạ sát thân…Má con bà nói nó còn trẻ như vậy tui không tin là nó giỏi hơn Mười Tung…
Ông Bảy nói xong nhìn thấy nét mặt tiu nghỉu của bà Bảy cùng vẻ lo lắng của Hạnh, ông lắc lắc đầu :
– Tui nói là nói vậy thôi, biết đâu, phước chủ may thầy, nó tuy nhỏ tuổi nhưng tài nghệ cao siêu thì sao…