Đọc truyện Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre – Chương 45
[ Ngươi chưa cho hắn biết ta không chết được?] Penn quay đầu hỏi Chesil, y cho rằng Chesil đã nói hết tất cả với Raymond, Chesil như hiểu được suy nghĩ của y, lắc đầu cười khổ.
[ Ngươi bị thương vẫn sẽ đau! Chúng ta cứ nghĩ cách khác.]
Chesil nói như vậy làm Penn gãi đầu có chút buồn rầu, y sớm đã tê liệt đối với đau đớn, dù bị xé thành mảnh vụn, e rằng đau đớn đó cũng thua kém thống khổ do câu nói quan tâm này của Chesil gây ra.
“ Các anh đang nói cái gì? Chúa tôi ơi!” Raymond nhìn ra bên ngoài từ lỗ chìa khóa. “Ngay cả trên nóc xe cũng đứng đầy! Rốt cuộc có bao nhiêu con!” Raymond nhịn không được lạnh cả lưng, nếu đám sói đó đồng thời tấn công, e rằng cửa có rắn chắc tới đâu cũng không ngăn được.
Đột ngột, từ phía xa mơ hồ truyền đến tiếng còi cảnh sát, tim Raymond lập tức bay tới giữa không trung, không lẽ có người báo cảnh sát? Nhưng y không chắc chắn cảnh sát có thể đánh thắng một bầy sói nhiều như vậy. Quả nhiên không ngoài dự kiến, sau đó y nghe được mấy tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết hô to cứu mạng. Máu Raymond gần như tuột tới lòng bàn chân, y ngưng nhìn từ lỗ chìa khóa, dựa vào cửa thở hổn hển từng hơi.
“…. Dã thú đều sợ lửa đúng không? Đốt lửa xua đuổi hoặc thiêu chết chúng, thế nào?” Raymond đột ngột nghĩ ra một biện pháp, dẫn toàn bộ dã thú vào nhà nướng trụi… Nhưng bọn họ phải làm sao thoát khỏi? Chắc còn chưa kịp phóng hỏa, họ đã bị xé nát! Raymond có chút cam chịu nghĩ.
[ Ray nói rất đúng, nhưng ta không khẳng định những thứ đó cũng chỉ là dã thú.] Chesil trầm lặng nửa ngày nói với Penn.
[ Hắn nhắc ta nhớ.] Penn xoa cằm gật gật đầu. [ Ta nhớ ngươi có thể phụ gia bùa chúc phúc trên vật phẩm, vậy có thần chú xua đuổi tà ác nhưng lại đơn giản không hao phí thời gian không?]
[ Có.] Chesil suy nghĩ một chút gật đầu khẳng định, hắn thấy Penn lập tức cười tự tin hô to bảo họ cầm cự, sau đó hướng về phòng khách.
“ Penn đi đâu vậy?” Raymond dựa vào cửa hỏi, tiếng cào phía sau càng lúc càng rõ ràng, cảm thấy âm thanh truyền đến không phải từ cửa gỗ mà là từ một miếng ván.
“Anh ấy nghĩ ra cách!” Chesil chịu đau bắt đầu di chuyển đến tủ gỗ bên cạnh, Raymond giúp hắn chắn tủ ở cửa, sau đó hai người ngồi dưới đất không nói gì, nghe âm thanh đòi mạng truyền đến phía sau.
Không quá một hồi, Penn ôm hai khẩu súng săn cùng một cái hộp nhỏ xông tới, sau đó ném một cây súng cho Raymond, đưa hộp cho Chesil.
[ Số lượng khá nhiều, nhưng chúng ta không có thời gian.]
Chesil hiểu ra Penn là muốn để hắn phụ gia thần chú, tuy có chút tò mò đối với hai thứ nhìn như gậy gộc kêu lách cách trên tay, nhưng vẫn hết sức chuyên chú cầm lấy vật phẩm cỡ ngón cái trong cái hộp nhỏ, đọc thần chú.
“Bắn bể đầu chúng sao?” Raymond kiểm tra súng săn, sau đó nhận đạn Penn đưa qua, thuần thục lắp vào, rất lâu rồi không sờ tới súng, Raymond vẫn nhịn không được có chút căng thẳng.
“Ừ, lúc mở cửa, cậu bắn nát đầu chúng, tôi bắn bình xăng ô tô.” Làm xe phát nổ, Penn cầm đạn lắp vào súng săn rồi kiểm tra, đạn có phụ gia thần chú cùng lửa phát nổ, bất kể là quái vật hay dã thú đều chạy không thoát.
“ …… Có thể không?” Raymond thở một hơi muốn làm mình tỉnh táo lại, cồn rượu dường như đã chậm rãi biến mất, y nắm chặt súng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“ Cơ hội chỉ có một lần, tốc độ lắp đạn của cậu thế nào?”
“ Còn được, hẳn là có thể lắp xong trước khi bị cắn trúng.” Raymond kéo khóe miệng cười một cái, dù y tuyệt đối không chắc chắn.
“…. Chúng ta đứng xa một chút, cho cậu tranh thủ thời gian.” Penn vỗ vỗ bả vai Raymond, trong lòng thở dài, một lần đạn chỉ có thể bắn hai phát, hy vọng y có thể một lần bắn trúng bình xăng.
“ Xa như vậy anh có thể thấy rõ không?”
“ Thị lực tôi rất tốt.”
Boong! Ngay lúc Raymond còn muốn nói gì đó, cửa đột ngột truyền đến tiếng va đập, tủ gỗ chắn phía sau cửa hơi lắc lư, chúng đến. Trong lòng họ căng thẳng, cuống quít thối lui ra sau, Raymond bán khụy, nâng súng săn lên, căng thẳng liên tục nhìn cánh cửa bị va đập.
[ Chesil, chuẩn bị chưa?]
Chesil gật đầu, theo chỉ thị của Penn đứng ở chính giữa hai người.
Rầm —-
Cửa và tủ đồng thời bị tông ngã xuống đất, trong bụi đất tung lên, một bóng đen phải lớn hơn cho sói mấy lần xuất hiện ở cửa, hơn mười ánh mắt lóe sáng âm u rục rịch phía sau lưng.
“ Đánh con lớn kia trước!”
Raymond nhắm mục tiêu lóe ánh xanh rõ ràng kia, bóp cò súng, tiếng súng vang lên, y vẫn cảm thấy sợ hãi, trầm trọng như trước, thậm chí không chút vơi bớt, nhưng hiện tại biến hóa đặc biệt. Raymond chưa kịp thưởng thức ánh lửa đạn vẽ ra trong bóng đêm, cũng không có thời gian nhìn biến hóa trên người mục tiêu, y lại bóp cò súng trong tiếng gào thét cực đại, sau đó nhanh chóng sờ soạng vị trí hộp đạn theo trí nhớ.
Bầy sói phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, hình như muốn xông tới xé xác bọn họ, nhưng lại sợ gì đó.
Lúc Raymond nhắm nòng súng ngay một mục tiêu khác đang xông tới, bên vành tai truyền đến âm thanh trầm trầm của Chesil, giữa tiếng súng nổ vang cùng tiếng dã thú rên rỉ, âm thanh chậm rãi tiến vào nội tâm xoa dịu căng thẳng và sợ hãi của y.
Sau đó, tiếng nổ cực đại cùng ánh lửa chói mắt đập vào mặt mà đến, Raymond theo bản năng nhắm hai mắt lại! Penn chết tiệt thành công! Trước mắt Raymond bốc lên ánh vàng, y chịu đau mở mắt ra muốn thưởng thức cảnh tượng đám súc vật này tắm trong biển lửa.
“ Ray!”
Tiếng kêu nôn nóng của Chesil truyền vào tai, ngay lúc mở mắt, Raymond cũng đồng thời nhìn thấy một con dã thú nhe răng nhếch miệng đang nhào tới y! Pằng —-! Tiếng súng vang lên, con sói hầu như muốn táp đầu y chớp mắt bay ra ngoài, ngã trên mặt đất giật giật mấy cái sau đó không nhúc nhích nữa.
“ Hơ, thật gây cấn!” Nụ cười Penn bị ánh lửa nhuộm đỏ, y buông súng săn đưa nắm tay về phía Raymond. “Làm tốt.”
“…. Cám ơn! Anh cũng thành công!” Raymond kéo khóe miệng cũng đưa nắm tay ra đấm vào nắm tay Penn một cái, Chesil cười đứng lên giúp y lau máu sói phun tung tóe trên mặt, cố gắng che giấu sự thật tình cảnh ban nãy hầu như dọa nửa cái mạng hắn bay mất, có trời mới biết đầu gối hắn hiện tại vẫn còn phát run! Raymond nhìn cánh cửa bị ngọn lửa bao phủ, ngoại trừ thi thể chó sói bốc cháy trên mặt đất, dường như đã không trông thấy bóng dáng đám dã thú kia nữa.
Sợ đám dã thú trở lại, họ cầm súng săn thủ một đêm ở lối vào duy nhất, cho đến khi mặt trời dâng lên từ đường chân trời phía đông.
Raymond cùng Penn ghìm súng bước qua cửa gỗ đã cháy thành tro, ô tô cháy đen chỉ còn lại khung xe bốc lên khói đen trong ánh nắng, thi thể chó sói bị nổ chết hay chết cháy rải rác lân cận, mà ngoài cửa sắt bị tông nát, máu tươi nhuộm trên xe cảnh sát không một bóng người lộ vẻ bi thương lạ lùng trong buổi sớm mát mẻ trong sạch.
“Con lớn chạy thoát!”
Penn chỉ vào vết máu chạy về một hướng khác, Raymond nhìn xuống đất, dấu chân quá mức to lớn làm y không khỏi run rẩy.
“ Đây rốt cuộc là cái gì?” Raymond ngồi xổm xuống mở tay ra so cùng dấu chân dính máu phía dưới, cái chân của con quái vật tựa chó sói này lại còn lớn hơn tay y.
“ Chẳng lẽ có liên quan tới lời nguyền?” Má Chesil căng chặt, nhíu mày nói ra suy đoán.
“ Lời nguyền không phải đều xuất hiện lúc trăng non sao? Em không thấy có cái gì liên quan.” Raymond bắt lấy tay Chesil nói. Bị Raymond giành trước lời muốn nói, Penn chỉ có thể ở một bên cười gượng gật đầu.
Quả thực không thấy liên quan gì, nhưng bầy sói kia thật sự chỉ tình cờ coi họ làm mục tiêu sao? Hơn nữa con quái vật kia…
“ Chỉ cần mặt trời ló dạng, bất luận là sói hay cái gì khác, chắc đều không xuất hiện.” Raymond thở dài ngẩng đầu nhìn nắng sớm quá mức chói mắt đối với người uống rượu còn một đêm không ngủ, họ cuối cùng có thể tạm thời không cần lo lắng cho tính mạng.